Thằng Josh

thaoan
Nguyễn thị Thảo An

Rai Chiman là kẻ giết người.
Hơn thế nữa, người ông giết là đứa con dâu và thằng cháu nội còn nằm trong bụng mẹ.

Ngày xử Rai, tôi đến tòa thật sớm, nhưng cộng đồng da đen còn đến sớm hơn. Họ tụ tập trước tòa từ tối hôm qua. Sáng nay, trên tay nhiều người vẫn còn cầm ngọn nến đã tắt. Một đám đông bao vây, hô hào, giương biểu ngữ, đòi xử tử Rai. Những người đi đường ngang qua giơ tay lên vẫy vẫy, biểu lộ sự đồng tình. Ai cũng muốn Rai đền tội.

Rai Chiman không đích thân giết người. Kẻ cầm súng bắn là Don Samuel, một người da đen. Trước tòa hắn khai, hắn không biết nạn nhân là ai. Sau khi Nicole chết, hắn mới biết nội tình qua báo chí. Rai thuê hắn giết con dâu vì Nicole là người da đen, người cùng màu da với hắn. Hắn thú tội. Hắn hối hận. Và oán hận Rai, kẻ mướn hắn giết người, đã biến hắn thành kẻ kỳ thị màu da chính hắn. Cả cộng đồng da đen làm sao tha thứ cho một người phản bội màu da của chính mình? Trước vành móng ngựa, Don Samuel lộ vẻ đau khổ đến cùng cực. Đôi mắt của cô gái trẻ đầy ngạc nhiên và kinh hoàng như vẫn còn mở to trong tâm trí hắn. Buổi sáng hôm đó hắn rình cô gái ở bãi đậu xe. Đoành. Đoành. Súng nổ. Ngón tay của hắn lúc đó vụt khỏi tầm kiểm soát. Hắn nói trong tiếng nấc, hắn ước nếu được lui về trong thời khắc trông thấy cô gái, hắn sẽ hạ súng xuống. Hắn có thể đánh đổi bất cứ điều gì kể cả mạng sống để cô gái có cái bụng bầu vẫn còn đi đứng đâu đó trên thế gian này.

Cả tòa mủi lòng. Tức thì, tất cả mũi dùi đồng loạt chĩa sang Rai Chiman.

Rai Chiman là một người Ấn. Ông là chủ một motel và vài tiệm thực phẩm nhỏ ở Atlanta. Rai Chiman còn là một thành viên trong ban quản trị cộng đồng. Một khuôn mặt lớn, một tấm gương thành công về mọi mặt của cộng đồng di dân Ấn. Vị thế này nhân lớn gấp mười lần hơn nếu ông về Ấn. Thế mà con trai ông, Ricky Rai, một kỹ sư trẻ, đẹp trai, đầy triển vọng lại đi yêu Nicole, một đứa con gái da đen. Điều đó là cơn ác mộng của Rai trong suốt thời gian dài. Người con gái da đen này đã tạt một vệt mực trong toàn bộ công trình mà cả đời ông xây dựng. Hơn thế nữa, nó lôi thằng con ông xuống bùn đen. Làm thế nào ông nhìn họ hàng, về quê hương được nữa. Phong tục Ấn, xã hội Ấn, chủng tộc, tôn giáo, dòng họ sẽ khinh bỉ và loại trừ ngay những kẻ không cùng đẳng cấp. Cưới một đứa con gái da đen, chấp nhận một người con dâu như vậy, thà chết còn sướng hơn. Ông như ngồi trên lửa từ khi thằng con dẫn con bạn gái về nhà. Ông thuyết phục, giảng dạy, giận dỗi, nổi cáu, đe dọa rồi xuống nước năn nỉ, thiếu điều muốn sụp lạy nó mà nó vẫn khư khư. Mọi biện pháp ai bày ông đều đem ra sử dụng. Cúp tiền trợ cấp, thu hồi xe, tạo khó khăn để nó quay về nhà. Nhưng thằng con vẫn bỏ nhà đi. Nhiều đêm, ông cặm cụi ngồi sau quầy ngắm hình “đứa con dâu”. Phải nhìn nhận, nó xinh đẹp. Đôi mắt mở to, lay láy một cái nhìn sáng ngời. Một thứ ánh sáng đen, rất kỳ lạ. Ông mải miết nhìn nó hàng giờ. Ánh sáng lan trên da dẻ nó một màu đen nhệch nhạt. Ông đã từng ước thay da cho con nhỏ này. Nếu nó da trắng, là Tàu, là Nhật, hay Thái thì sao? Ông thề, ông sẽ cắt nửa gia sản tặng cho kẻ nào làm cho con trai ông đổi ý. Ông không hề có ý định giết người. Nhưng ma xui, quỷ khiến “con dâu” ông có bầu. Chẳng bao lâu nó sẽ sanh ra một thằng nhỏ. Một thằng bé đen thùi lùi, tóc xoăn tít và mông cao ngồng. Lớn lên, mặt mũi thô to, môi thười lười. Hàm trăng trắng nhởn tương phản với cái màu da đen nhẻm. Hình ảnh một thằng cháu nội “phá gia chi tử” (mà mọi tội lỗi phạm pháp của người da đen trên ti vi, báo chí ông đều gán cho nó) đang nhảy múa trong lòng ông. Hậu duệ của ông đấy. Kẻ thừa tự. Dòng máu di truyền từ ông đến đời thằng cháu nội từ đỏ biến thành đen. Và nếu đen rồi thì dù ông trời cũng không làm nó đỏ lại được. Có họa sĩ nào trên đời pha màu đen thành đỏ? Chỉ có ông. Ông là người duy nhất có khả năng và nhiệm vụ ngưng ngay sự pha trộn này. Dòng họ ông không thể biến thành một dòng họ đen. Người Ấn da đen mang họ Rai. Không thể được.

Ra trước tòa, Rai Chiman nói, ông thành thật xin lỗi gia đình nạn nhân và cộng đồng da đen. Nhưng ông khẳng định, ông không hề kỳ thị. Hằng năm ông vẫn quyên góp, ủng hộ cho cộng đồng da đen vùng Jackson. Điều này có chứng cớ hẳn hoi. Vài người hàng xóm da đen được mời lên làm chứng. Không ai tin Rai kỳ thị đến nỗi giết người. Bình thường ông tử tế, vui vẻ, và rất sẵn lòng giúp đỡ người da đen. Ông giơ cánh tay chỉ vào màu của chính mình để chứng minh, da người Ấn cũng đâu có trắng.

“Vậy thì tại sao ông không chấp nhận con dâu da đen?” Tòa hỏi.
Rai ú ớ. Trong phút chốc, ông ta suy sụp hẳn.

Tòa nghị án. Bồi thẩm đoàn một phần ba là người Ấn. Cộng đồng da đen tỏ vẻ bất mãn. Đây là một lợi thế cho Rai. Nhưng chưa chắc. Cộng đồng Ấn không muốn dư luận vơ đũa cả nắm. Người Ấn không thể vì Rai mà bị mang tiếng kỳ thị chủng tộc. Gần cả triệu người đang sống trên đất nước này. Có lẽ, họ sẽ lên án Rai thật nặng để chứng minh, Rai phạm tội chỉ là trường hợp cá thể.
“Chiman Rai, 68, was convicted and sentenced to life in prison for arranging the murder of his daughter-in-law.” Tòa phán.

Bản án chung thân nhanh chóng được truyền ra. Một vài người lao nhao phản đối. Nhưng Rai đã 68, ở tuổi đó chung thân chỉ là một bản án tử hình được xử chậm.

*

Trong một tác phẩm, nhà văn Stephen King đã viết, “Đoạn đường từ phòng tử tội đến khi ngồi trên ghế điện, người ta gọi là “green mile”. Đó là chặng đường cuối của một đời người. Green Mile là tên của cuốn sách viết về những người tử tù. Cuộc sống của họ được đếm từng ngày, từng giờ, từng phút rồi từng bước. Người ta chán nản, người ta tuyệt vọng, tinh thần sụp đổ, người ta nổi điên,… Có người cóc cần, cũng có người chấp nhận một cách bình thản. Green Mile, tiếng Việt có nghĩa là Dặm Xanh hay Chặng Đường Xanh. Chặng đường này tôi không đi. Bởi vì, trong kế hoạch tôi chỉ đi tới đầu Dặm Xanh là dứt.

Tôi không phải là một người can đảm. Thú thật, tôi chính là kẻ tham sống sợ chết. Tôi yêu màu xanh cây cỏ, yêu từng bước đi lọ mọ của những con sâu, con kiến quanh nhà. Tôi yêu cuộc sống. Tôi yêu cuộc đời. Tôi yêu tôi, một. Tôi yêu con, mười. Mười lần nhân lên cái tình tôi yêu chính bản thân mình. Chính vì vậy mà sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định giết Josh.

Giả sử những người đang thụ án giết người trong lao tù nếu được trả về cái thời khắc trước khi phạm tội, họ sẽ nghĩ gì. Đa số hành động trong lúc thiếu suy nghĩ, khi ở tù người ta mới thấy không có gì quý hơn sinh mạng của mình. Nhiều người ở trong tình trạng bất khả kháng, đôi khi người ta không có quyền chọn lựa. Nhưng hầu hết ai cũng nhận mình ngu. Người khôn ngoan không giết người. Mà tại sao phải giết người? Tại sao tôi lại phải giết Josh? Mà Josh là ai?
Josh là một thằng da đen.
Khi tôi biết thì nó và con gái tôi đã trở thành một cặp “Romeo và Juliet” ở trường.

Tôi khẳng định một trăm phần trăm, tôi không phải là người kỳ thị chủng tộc. Tôi không ưa đảng KKK1, tôi lên án nạn phân biệt chủng tộc, tôi bênh vực và luôn hào sảng với những người da đen thất cơ lỡ vận. Nhưng cũng giống như Rai Chiman, những điều đó không có nghĩa là tôi sẵn sàng chấp nhận màu da đen trong huyết quản.
Bạn không thế ư? Trước khi lên tiếng, bạn hãy thử đặt mình trong trường hợp tôi hay Rai Chiman cái đã.

Josh đã quật ngã tôi ngay phút đầu tiên. Lúc nào nó cũng giống như một bóng ma chập chờn đe dọa trong tâm trí tôi. Tôi là một Rai Chiman thứ hai. Tôi đau như Rai từng đau. Rồi làm những chuyện mà Rai từng làm.
Tôi giải thích. Tôi năn nỉ. Tôi khóc lóc.
Tôi giận dỗi. Cả hai, ba tháng tôi lầm lì nhốt mình, không nói chuyện.
Tôi nổi điên. Tôi hăm dọa.
Một người quen, cảnh sát Mỹ đã về hưu bảo, “Cách nay ba mươi năm, mày có thể xách súng ria chung quanh nhà nó, nhưng bây giờ thì không.” Ông ta cười hề hề, “Đừng nhé. Tù đấy.”

Tôi tìm cách lôi kéo “đồng minh”. Mới vô đề, con gái út đã nhăn mặt.
“Mẹ kỳ thị.”
“Mẹ, ở trường dạy không được kỳ thị. Đó là luật.”  Thằng con trai ra điều hiểu biết.
“Trời đất ơi!” Tôi kêu thầm, “Người ta dạy, hai cộng với hai là bốn”. Trong nhất thời, tôi làm sao cho chúng nó hiểu. Có những điều con người ta phải tự học lấy bằng chính kinh nghiệm hay cần phải có thời gian để suy nghiệm. Tôi mơ hồ nhận ra trong vụ này, tôi là người lẻ loi.

*

Đêm hôm qua tôi nằm mơ thấy Josh. Mà đêm hôm trước, đêm hôm kia nữa, nữa. Tôi vẫn nằm mơ thấy Josh. Và mỗi buổi sáng thức dậy, người đầu tiên tôi nghĩ tới – là Josh. Sáng trưa chiều tối, hình ảnh nó bám vào tâm trí, ám ảnh tôi không rời. Nếu trong một lúc bất ngờ nào đó, ngước lên thấy Josh, chắc là tôi sẽ không ngạc nhiên. Vì nó chỉ đứng đâu đó trong tâm trí, hoặc trong ngõ ngách nào gần đó bước ra. Cái dáng nó lêu khêu, hai tay khẳng khiu, lúc nào cũng đút vào túi quần. Thường, nó hay đứng tựa lưng đâu đó, màu da hòa lẫn góc tối của vách nhà, của góc phố,… Hình như tôi chưa bao giờ trông rõ hình dáng nó với mọi đường nét. A! Tôi sực nhớ, chính vì đôi mắt. Đôi mắt mở lớn, tròng trắng nổi bật, hàng mi rậm cong, tia nhìn mạnh và ấm. Đó là một đôi mắt có điện.

Theo lời mọi người, Josh không phải là một thằng tệ. Hình như phải chấm nó xuất sắc mới phải. Đó là điều tôi không mong mỏi. Ước chi, nó là thằng ngu ngốc, lừa đảo, ba gai, lưu manh,… thì dễ cho tôi biết mấy. Nhắc đến Josh, thằng con trai tôi kêu,
“Josh thông minh dễ sợ. Anh ta đoạt 3 giải Toán cấp tiểu bang trong 3 năm liền đó mẹ”.
“Vậy à?” Tôi ơ hờ, hỏi.
“Josh tốt lắm, sinh nhật nào cũng gửi quà cho con”. Con bé út “bơm” thêm.
“À, há”.  Bất công chưa? Quà cáp tôi mua cho nó lâu nay có thể chất đống thành núi vậy mà bây giờ không bằng một món đồ vớ vẩn của thằng Josh.
“Mẹ không hiểu Josh.” Con gái tôi trách. “Josh là người hiếu học, đứng đắn, có chí hướng và đầy trách nhiệm.”
“Người hiếu học? Tất cả đại học trên thế giới cộng lại cũng không đủ chỗ ngồi cho những người hiếu học.”  Tôi phản bác.  “Còn người đứng đắn, có chí hướng và trách nhiệm – cũng không hiếm. Thế giới đang đi lên, có phải không? Cuộc sống nhân loại vẫn tốt đẹp hơn đâu phải chỉ nhờ vào một vài người có chí hướng và trách nhiệm.”
“Mẹ, mẹ không nói chuyện với Josh, không chịu hiểu Josh. Tại sao mẹ không “thấy” Josh chứ?” Con gái tôi tức tối, kêu.
“Tôi không thấy Josh ư?” Tôi kêu thầm. “Phải giải thích như thế nào đây?”

Công tâm mà nói, Josh là một thằng con trai tốt. Nhưng dù có tốt hay tài giỏi gì đi nữa thì cũng không chấp nhận được. Tôi vẫn thích anh chàng Denzell Washington đấy chứ. Denz, tài tử da đen, phong cách chững chạc, mạnh mẽ. Anh chàng diễn vai giàu, nghèo, chính diện hay phản diện tôi đều thích. Bởi Denz có cái sức thuyết phục của một con người trung thực. Denz làm tôi thán phục. Hay Will Smith, người ta phải rơi nước mắt khi Will đóng vai một người cha da đen homeless dẫn đứa con đi lang thang trên những chuyến xe bus chỉ cốt tìm chỗ ngủ nhờ.2 Denzell Washington, Will Smith là những người da đen tài ba, nổi tiếng và giàu có. Thì đã sao? Nếu không kể thêm Obama. Điều duy nhất tôi ưa Obama là hình ảnh ông đích thân đi phát những tờ truyền đơn vận động tranh cử nghị sĩ tiểu bang. Thời ấy, nhiều người quay lưng, có người xua ông, nhưng ông vẫn kiên nhẫn trước những ánh mắt lãnh cảm trên đường phố. Tôi bỏ phiếu cho Obama không phải tin tưởng những kế hoạch của ông mà vì nước Mỹ cần có một tổng thống da đen. Xóa bỏ mặc cảm bị kỳ thị hay tạo niềm tin và hy vọng cho mấy chục triệu người da đen còn quan trọng hơn việc chấm dứt chiến tranh, phục hồi kinh tế. Obama hay Jonh McCain, khi ngồi trên cổ xe cơ chế của nước Mỹ rồi cũng sẽ chạy trên cùng một quỹ đạo. Khác nhau chăng, tốc độ sẽ nhanh hay chậm hơn một chút.

Tôi từng tưởng tượng, có thể Josh là hình ảnh những người da đen tài giỏi thuở hàn vi. Rồi thì sao? Bởi, tôi không những “thấy” nó mà còn “thấy” cả con của nó nữa kia. Trong những cơn ác mộng, thường xuất hiện một thằng bé đen nhẻm, tóc xoăn tít, đi lẫm đẫm và giơ tay về phía tôi bập bẹ gọi, rồi té nhào. Tôi đỡ thằng bé dậy, xoa đầu nó. Trăm lần như một, đúng cái lúc đụng vào tóc nó là tôi giật mình dậy. Tôi không thể nào quên được cái cảm giác trên đầu mấy ngón tay. Một cảm giác ghê ghê, tê tê… khi đụng vào tóc thằng bé. Mái tóc cứng ngắt, rối nùi như một nắm bùi nhùi. Da nó rắn giống như được nắn bằng đồng. Một thằng bé như vậy, làm sao tôi nâng niu? Làm sao tôi bảo vệ nó khi chưa ra đời thì đã có ngay một số phận rẻ rúng trong xã hội?

Tôi xác định, tôi không ghét Josh. Tôi chỉ không chấp nhận màu đen trong huyết quản. Người Việt lai Nhật, lai Tàu, lai Hàn dù sao cũng còn là giống da vàng. Nhưng lai đen thì không nhận ra Việt nữa. Cái màu đen kỳ dị, cứ pha lẫn với màu nào thì nuốt chửng ngay màu đó.
“Mẹ là dân redneck”3. Con gái tôi giận dỗi.
Josh trở thành một lằn ranh giữa mấy mẹ con. Từ đó, chúng tôi tránh, không đả động về màu da.

Tôi có kỳ thị không? Tôi tự phân tích, mổ xẻ mình cả ngàn lần. Một ngày nào đó, tương lai không xa, giòng giống Việt cũng có những người da đen gốc Phi, gốc Mỹ, người Việt mình có chấp nhận không? Chúng ta có kỳ thị không?
Người ta nói, những dân tộc suy yếu thường viết sử bằng những truyện cổ tích. Trong cổ tích, người ta dùng những điều hoang đường để giải thích nguyên nhân, sử dụng các phép mầu để giải quyết những bế tắc. Mấy lúc gần đây tôi thường mơ có một thứ bùa phép nào đó để thay da cho Josh. Hay chạy ngược thời gian trở về thời Josh chưa gặp con bé, chưa học chung trường,… Cái thời chưa có Josh.

Nếu không có Josh, cuộc đời con tôi nhất định không rẽ vào khúc quanh tăm tối. Cái bước ngoặt này sẽ đẩy nó trôi mất tăm ra khỏi nguồn cội.
Tôi là người duy nhất phải cứu nó. Dù phải trả bằng bất cứ giá nào.
Ôi, nếu trên đời không có Josh,…

*

Hồi nhỏ, mỗi lần xem phim thần thoại, tôi mơ ước có được chiếc đũa thần. Điều mầu nhiệm của chiếc đũa chỉ vào ai là người đó biến mất. Tôi thường thắc mắc, sau khi biến mất thì người ta đi đâu. Bây giờ, tôi cũng muốn Josh biến mất.
Thần hôn quỷ ám cho những ai có ý định giết người. Tôi tin, thủ phạm cũng đau khổ như nạn nhân, nhất là khi giết những người không đáng chết. Rằng đó là hành động bất đắc dĩ, một chuyện chẳng đừng. Sự trừng phạt đối với quỷ Satan không phải là địa ngục hay cái chết mà chính là sự kinh tởm bản thân, sự xa lánh của đồng loại, đời đời không được đứng dưới ánh sáng mặt trời.

Cái cảm giác phạm tội thật kinh khủng. Nó như lưỡi gươm Damocles đang treo lơ lửng trên đầu. Nhìn ai, tôi cũng thấy như họ thấu được tận gan ruột.

Tôi không muốn giết người. Tôi chỉ muốn Josh biến mất.
Nhưng biến đi đâu? Một vụ mất tích. Một nghi án giống như tai nạn.
Xảy ra ở Mỹ ư? Không thể được. Làm sao qua mặt được cảnh sát, FBI, CSI, SSA,… và hằng hà các cơ quan an ninh khác?
Ở Việt Nam? Có thể lắm. Một cái chết giống như một tai nạn. Thí dụ khi băng qua đường, lúc đang lái xe, ngay cả đang đứng chơi trên vỉa hè cũng có thể bị xe tông,… Với tình trạng giao thông tồi tệ, người ta không thể nghi ngờ một tai nạn thường ngày như cơm bữa. Nhưng Josh không biết chạy mô-tô. Thấy xe cộ loạn xạ trên đường phố, có thể nó cũng không chịu băng qua đường. Thằng này tính tình cẩn thận, cứ trông cách ăn mặc đi đứng của nó thì biết.

Tôi nghĩ đến những tai nạn khác như lội sông, tắm suối, leo núi,… Gần đây, những loại này xảy ra khá nhiều, du khách ngoại quốc chết, công an địa phương thường dấu nhẹm, lờ đi hoặc chỉ điều tra chiếu lệ. Nhưng làm cách nào để tai nạn xảy ra? Josh là một thằng da đen, tay chân nhanh nhẹn, chạy nhảy thuần thục như những tay cầu thủ chuyên nghiệp. Bản năng sinh tồn mạnh mẽ của giống da đen di truyền trong máu của nó. Người da den sống sót ở những miền hoang vu không có nước, cỏ không mọc, chim không bay,… Tổ tiên họ sống giữa bầy thú dữ, chạy đua với sư tử, hổ báo,… Cho dù có cả chục tai nạn xảy ra, chưa chắc gì hại được nó. Chỉ còn một cách cuối là ám sát. Tôi không thuê sát thủ. Đa số những rắc rối bị đổ bể đều từ những tên giết mướn.

Tôi thông báo, mùa Hè cả nhà sẽ về Việt Nam. Có thể rủ Josh cùng đi. Bọn nhỏ reo hò tở mở.

Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ đi từ Nam ra Bắc. Trạm dừng chân trên những vùng cao nguyên hoang vắng ở những tỉnh địa đầu, Lào Cai, Lai Châu, Lạng Sơn,…. Chúng tôi sẽ ở lạiSa Pa, đỉnh Mẫu Sơn, thăm những nấc ruộng bậc thang màu xanh mơn mởn… Tôi sẽ nghiên cứu thật kỹ địa hình. Tổ chức một buổi du ngoạn, thể thao, leo núi,… để tạo tình huống. Từ sườn núi bên này bắn qua sườn đồi bên kia. Súng phải là loại dễ tháo rời và lắp ráp nhanh. Ống nhắm và những bộ phận phụ thuộc sẽ được gắn vào những thiết bị hoặc vật dụng khác để dễ di chuyển. Súng, ở Việt Nam người ta gọi là “hàng nóng”, mua bán kiểu “trọn gói”, đầy dẫy ở các chợ trời rải rác dọc theo biên giới phía Bắc, ở Lào, hay Campuchia. Giá tương đối rẻ, bao gồm luôn khâu vận chuyển. “Hàng nóng” đi kèm theo những thứ hàng lậu thuế nhập khẩu trên lưng những người dân cửu vạn. Đường dây cửu vạn bây giờ cũng “hiện đại hóa”. Họ mang cellphone, rada dò sóng hoặc máy định vị di chuyển trong rừng để tránh những đơn vị bộ đội tuần tra. Hàng hóa nhập khẩu bằng con đường này cũng tương đương với khối lượng nhập khẩu chính thức. Điều nghiên kế hoạch này tôi phát giác ra, những vụ chận bắt chuyển vận vũ khí ở Tân Sơn Nhất đều là những màn trình diễn. Muốn đánh bóng tên tuổi đảng phái hay muốn lập thành tích trong ngành, ai biết được. Những tổ chức đó chắc chắn đó không phải là những tổ chức có thực lực. Nhưng tôi không muốn nói nhiều về điều này. Dù chuẩn bị hoàn hảo tới mấy cũng vô ích nếu không có Josh đi cùng.

*

Một ngày cuối tuần, như thường lệ, tôi làm chả giò. Món này thằng Josh ưa lắm. Phải làm thân với nó, tạo niềm tin và lấy cớ rủ rê thật tự nhiên. Tôi vừa dọn bàn, vừa gọi điện thoại. Con gái tôi không bắt máy. Gọi Josh, nó cũng không trả lời. Tôi gọi lần thứ hai, thứ ba, và để tin nhắn. Đến chiều, cũng không ai gọi lại. Chúng nó đi đâu? Tôi bắt đầu lo lắng. Những chiếc chả giò nguội ngắt, cong queo.

Đến chập tối, tôi không chờ nữa. Lấy xe, chạy đến nhà Josh. Căn nhà vắng tanh, đèn đuốc tối om. Tôi nghĩ, chúng nó đi chơi, hay ngồi tình tứ ở một chỗ nào đó, hoặc đang hôn nhau. Nghĩ tới đó, tôi khóc ngon lành. Đau như xé ngực.

Lái xe loanh quanh một hồi, rồi tôi về. Mãi đến 9 giờ tối, con gái tôi gọi lại.
“Mẹ ơi, Josh tự tử”. Giọng nó nức nở kêu.
“Cái gì?” Tôi kinh ngạc đến nỗi đứng không muốn vững. “Trời ơi!”
“Bây giờ nó sao rồi?” Trong tích tắc, tim tôi như ngưng đập. Một nỗi mừng nhè nhẹ thoát ra.
“Josh OK rồi. Bác sĩ đã bơm ruột. Bây giờ Josh đang ngủ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tôi nén tiếng thở dài.
“Con đang ở đâu vậy?”

 

Khi tôi đến bệnh viện thì cha mẹ Josh vừa về. Tôi nhìn thấy bóng họ nhập nhòa ở cuối hành lang. Con gái tôi vẫn còn ở đó. Mới buổi sáng xinh tươi tung tăng ra khỏi nhà, thế mà bây giờ… Trông người nó suy sụp hẳn, mắt mũi sưng húp, mặt tái xanh. Nó ngồi cạnh giường bệnh, không muốn rời. Thằng Josh vẫn thiêm thiếp. Tôi hỏi.
“Tại sao nó tự tử?”
“Josh mới vừa nhận học bổng ởGeorgetownUniversity, nhưng cha mẹ nó lại muốn nó đi làm. Cha Josh mới thất nghiệp.” Con gái tôi nói, “Josh bảo, nếu bắt nó bỏ học, trở thành một đứa long nhong trên đường phố thì để nó chết, sướng hơn.”
“Rồi cha mẹ nó nói sao?”
“Josh là hy vọng duy nhất của cha mẹ nó. Mẹ Josh nói, nếu nó chết, bả cũng không muốn sống nữa.”
Điều này, tôi tin. Hồi nãy, trông dáng đi của họ thì biết. Tôi hoàn toàn hiểu nỗi đau khổ của một người mẹ trong tình huống này.
Tôi ở lại trông Josh cho con gái về nghỉ ngơi, tắm rửa, rồi trở lại.

Một mình tôi với thằng con trai này. Nó đang ngủ. Nét mặt bình thản như sẵn sàng chịu đựng hết mọi áp lực, khó khăn từ sau cái chết hụt. Nếu nó chết, lần này hay… lần khác. Trời đất ơi! Không có nghĩa tôi giết một mình nó, mà còn có cha nó, mẹ nó, em nó,… và có thể cả con gái tôi nữa. Tính mạng của một người không phải chỉ của riêng người đó, mà là của mọi người.
“Của mọi người.” Buồn chân, tôi đi qua, đi lại trong phòng, đầu óc lẩm bẩm chỉ mấy chữ này. Trên chiếc bàn nhỏ, một vài vật dụng chắc là của Josh được gom để đó. Tôi tò mò lại xem. Một chiếc chìa khóa. Vài tờ giấy bạc nhăn nhúm. Một cục kẹo cũ mèm. Một mẩu giấy gấp nếp. Tôi mở ra đọc. Thì ra, đó là một bài thơ.
Khi tôi sinh ra, tôi màu đen.
Khi tôi lớn lên, tôi màu đen.
Khi tôi đi dưới nắng, tôi màu đen.
Khi tôi sợ, tôi màu đen.
Khi tôi bệnh, tôi màu đen.
Và khi tôi chết, tôi vẫn màu đen.
Còn bạn, này người da trắng.
Khi đi dưới nắng,bạn màu đỏ.
Khi bạn lạnh, bạn màu xanh.
Khi bạn sợ, bạn màu vàng.
Khi bạn bệnh, bạn màu xanh lá.
Và khi chết đi bạn thành màu xám.
Thế mà bạn gọi tôi là da màu ư???4

Người da đen từ đâu tới? Ai sinh ra họ? Ai mang họ tới thế giới này để chịu sự đày đọa bởi màu da? Những lời thơ làm tôi rơi nước mắt. Nhìn thằng Josh đang ngủ ngon như đứa trẻ, thân thể nổi bật trên drap nệm trắng. Tôi cứ nhìn thế thôi. Và thở dài.

*

Quá nửa khuya, con gái tôi mới trở lại. Thằng Josh cũng bất chợt tỉnh dậy. Thấy tôi, nó ngạc nhiên kinh khủng.
“Ms. Nguyen?”
Tôi bóp nhẹ tay nó, vỗ về. Không hiểu hết, nhưng nó ra vẻ cảm động và mừng rỡ lắm.
“I’m alright. You can go home”. Nó ái ngại khi thấy tôi ở đây cả đêm.

Trên đường về nhà, con gái tôi nói.
“Mẹ, chúng con không trách mẹ”. Tôi nhìn nó, ngạc nhiên.
“Con biết, không phải một mình mẹ kỳ thị, cả nước Việt Nam mình đều không thích người da đen”.
“Sao con biết?” Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên.
“Chúng con tự tìm hiểu lấy.”
Có thể. Đi đâu tôi cũng thấy thằng Josh lận trong túi quần một cuốn tự điển English-Việt Nam nhỏ xíu của Lê Bá Kông. Cái cuốn này hồi xưa tôi mua khi mới qua Mỹ, vậy mà bây giờ nó lượm ở đâu ra? Con tôi nói, “Josh cũng đang học tiếng Việt đó mẹ. Tụi con muốn học phong tục Việt Nam. Nhưng con không đủ chữ để dạy cho Josh.” Nghe tiếng con than thở, một thứ cảm xúc tự nhiên dâng lên làm mắt tôi ứa lệ.

Chiều hôm sau, Josh xuất viện. Tôi gửi cho nó một bó hồng vàng và một bài thơ Việt Nam. Bài thơ Đen
“Một người da đen một khúc hát đen
Bầu trời đen sâu không cùng
Những giòng nước mắt
Xé nát thân thể bằng tiếng kèn đồng
Bằng giọng của máu của tủy của hồn bắt đầu ngày tháng
Giữa rừng không lời rừng mãi trống không
Ném mình ném đám đông vào trần truồng tủi cực hờn xác thịt
Tan vỡ hôm hôm qua hôm nay kể gì ngày mai
Tội rằng không quên chẳng thể được quên
Vì Blues không xanh vì điệu Blues đen
Trên màu da nức nở
Trong hộp đêm
Bắt đầu chảy máu thầm kín khóc cổ họng mình
Ngón tay cấu lấy ống kèn như một bùa thiêng
Chọn ngoài thể xác ngoài thương yêu ngoài dữ tợn
Chọn thế giới va chạm những loài kim réo gọi
Thời gian mềm
Không gặp thời gian
Không gian quay thành những vòng kỷ niệm
Rồi một buổi nào Blues hiện về xanh.5

“Bài thơ này của Việt Nam à? Tác giả là ai vậy mẹ?”
“Đây là bài thơ viết cho người da đen của Thanh Tâm Tuyền.” Tôi nói, “Không phải người Việt nào cũng không thích người da đen đâu. Vẫn có nhiều người có trái tim rộng mở… Nhưng người mình sợ dị biệt, sợ khác người, sợ áp lực dư luận,… Có thể một ngày nào đó tâm lý số đông chấp nhận thì màu da không còn là vấn đề nữa”.
Điệu Blues qua thanh âm, qua hơi thở của người da đen đã trở thành huyền thoại. Họ trở thành những phù thủy của âm thanh. Người da đen chơi Blues. Blues và đen. Đen và Blues. Hai thứ đã trở thành một thứ đặc trưng của nhau. Nên câu thơ “Vì Blues không xanh vì điệu Blues đen” hàm ý mọi người bây giờ chỉ nhìn thấy Blues là màu đen thôi.
Ánh mắt con gái tôi buồn hiu.
Tôi an ủi nó. Nhưng mà, “Rồi một buổi nào Blues hiện về xanh.” Tôi nói, “Câu thơ nói lên ước vọng của con người. Sẽ có một ngày người ta không còn phân biệt màu da. Mọi người rồi sẽ thấy Blues là xanh. Mà là Xanh thật xanh kia.”
“Một ngày nào đó hả mẹ?”
“Ừ, một ngày nào đó…”

nguyễn thị thảo an
Jan. 2011

 

1.KKK Đảng KKK hay 3K là tên đảng Ku Klux Klan là tên một đảng kín ở Hoa Kỳ được thành lập sau cuộc nội chiến 1865. Đảng chủ trương thuyết da trắng thượng đẳng, bài người da đen, Do Thái, Công giáo, chống chủ nghĩa Cộng Sản, chống đồng tính luyến ái. Đảng KKK hoạt động mang tính bạo lực như giết người, đốt nhà thờ…

2.Phim Pursuit of Happyness do Will Smith thủ vai chính.

3.Redneck: dân cổ đỏ. Ý chỉ những người cao bồi cỡi ngựa thường quàng chiếc khăn chéo màu đỏ ở cổ, dân nhà quê miền Nam thời lập quốc, thường kỳ thị người da đen, người nam Mỹ và những di dân khác.

4.Bài thơ Đen Và Trắng đoạt giải bài thơ hay nhất năm 2005 của một em bé Châu Phi

5.Bài thơ Đen của Thanh Tâm Tuyền (trong thi tập“Liên, đêm mặt trời tìm thấy” năm 1964).