Hiểm họa xâm lược thế giới

Nguyễn thị Cỏ May

«Giấc mơ Tàu» là điều có thật và đang từng bước được thực hiện, ở từng quốc gia, mà mục tiêu sau cùng là thống trị thế giới. Đem mô hình Tàu áp dụng lên toàn cầu. Dân chủ, tự do, nhơn quyền rập khuôn theo văn hóa chánh trị Tàu. Đây là thực tế nên cái ngày mai này không còn xa nữa.
Sự khủng hoảng vì dịch Vũ hán đã cho thấy cơ hội lý tưởng Bắc kinh cài đặt những con chốt của mình vào các định chế thế giới.
Chuyện rõ ràng ai cũng thấy là vào lúc cả thế giới đang lo ngại sự tác hại của virus Vũ hán, thì Giám đốc Y tế Thế giới (OMS) từ Bắc kinh trở về, tuyên bố «Tàu đáng cho chúng ta biết ơn và trọng nể. Họ áp dụng sớm  những biện pháp cách ly khắt khe. Và biết được bệnh lý trong thời gian kỷ lục...». Tedros Adhanom Ghebreyesus nói được những lời nịnh bợ Tập Cận-bình như vậy không ai lấy làm lạ vì biết hắn được Tập đưa vào OMS. Nay phải cúc cung phục vụ Bắc kinh là chuyện bình thường!
Và cũng vì một mực vâng lời Tập mà mãi tới 11/03/2020, tên Tedros Adhanom Ghebreyesus này mới được phép tuyên bố dịch vũ hán là «đại dịch». Do báo động quá trễ nên dịch đã gây tác hại nghiêm trọng cho nhiều nước, Pháp dĩ nhiên không tránh khỏi.
Trong gần đây, Tàu xâm nhập Liên Hiệp Quốc (LHQ) thô bạo, không như trước kia. Vào đầu những năm 2000, LHQ chưa có Tàu nắm giữ các cơ quan quan trọng. Họ còn biết tỏ ra từ tốn. Trong Hội đồng an ninh, họ xếp hàng sau Nga, và chỉ ra mặt lên tiếng khi cần phải bênh vực quyền lợi trực tiếp của họ. Như vấn đề Tây-tạng hay Đài-loan.
Từ từ họ thấy cần phải xuất hiện, chiếm lấy những vị trí quan trọng trong tổ chức quốc tế này. Thế là tháng 6/2019, Tàu được bầu Giám đốc Tổ chức Lương nông Thế giới (FAO). Nhiều người biết tại sao Qu Dongyu, Đại diện Tàu, đắc cử ngay vòng đầu nhưng chỉ có Đại sứ Pháp ở Tàu, ông Jean-Maurice Ripert, nói rõ ra «Mọi người ai cũng biết tại sao Qu Dongyu đắc cử vào FAO trong lúc tên này kém hơn bà  Catherine Geslain-Lanéelle, Đại diện của Pháp, về đủ mọi mặt». Tuyên bố điều này đã làm cho ông phải trả một giá khá đắt.
Trước đó 4 tháng, Bắc kinh hủy bỏ 78 triệu US$ nợ cho Cameroun để ứng cử viên của Cameroun rút lui nhường chỗ cho Bắc kinh. Nhưng để mua chiếc ghế đại diện FOA, Bắc kinh chi ra tất cả là 200 triệu US$(theo ông Richard Gowan, ONG  International Crisis Group, của LHQ). Nhưng theo những người hiểu chuyện thì mua phiếu, trừ nợ chưa đủ, mà còn phải có chương trình giúp phát triển, có tiền giúp thực hiện chương trình, và nhứt là phải biết giao tế đặc biệc với lãnh tụ các quốc gia Phi châu này nữa.
Thật ra việc Bắc kinh xâm nhập vào LHQ nắm lấy những Cơ quan quan trọng không phải bí mật gì. Năm 2015, trước diễn đàn LHQ ở NY lần đầu tiên, Tập Cận-bình nói rõ sẽ tăng cường hoạt động của Trung quốc trong LHQ, đưa ra mô hình hợp tác quốc tế mới theo hướng «cùng có lợi» nhằm xây dựng một «cộng đồng vì nhơn loại»!
Và từ nay Bắc kinh gia tăng đóng góp cho ngân sách LHQ lên 12%, Mỹ đã đóng 22%.
Năm 2015, LHQ dành cho Bắc kinh theo chương trình hòa bình và phát triển 2 tỷ US$ trong 10 năm. Điều này tô điểm mặt mày cho Bắc kinh và còn giúp gây ảnh hưởng LHQ theo  quyền lợi của họ.
Chủ thuyết đa phương của Tập nhằm, trước nhứt, áp đặt thế áp đảo của Bắc kinh và những nguyên tắc của họ lên thế giới: tôn trọng chủ quyền quốc gia và không can thiệp vào nội bộ của nước thành viên. Nhưng thực tế, Tập lái LHQ theo chủ thuyết «đa phương cho hai bên» (multibilatéralisme). Một thứ đa phương kiểu chệt!
Đối với Bắc kinh, LHQ chỉ là một phương tiện để họ sử dụng cho quyền lợi của họ. Bắc kinh tổ chức những cơ quan quốc tế song song như Brics (Ba-tây, Nga, Ấn và Nam-phi), Ngân hàng Á châu đầu tư cho hạ tầng cơ sở và con Đường Tơ lụa mới. Còn nhiều tổ chức quốc tế khác nữa, tất cả đều xoay quanh trục Bắc-kinh. Những tổ chức này đều mang nhiều quyền lợi về cho Bắc kinh. Và nhiều người suy nghĩ phải chăng Bắc kinh đang nổ lực giải thể LHQ một cách có phương pháp khéo léo?
Nắm giữ vai trò điều hành cơ quan quan trọng của LHQ, Trung quốc đưa vào LHQ đường lối của đảng cộng sản để ngăn cản hoặc hủy bỏ những đề nghị không có lợi cho họ.
Bắc-kinh rêu rao chủ thuyết đa phương nhưng thực tế họ luôn luôn chủ trương song phương. Như trong việc đề nghị giải quyết những xung đột biển Đông, họ đòi hỏi nói chuyện tay đôi vì như vậy có lợi cho họ hơn.
Các quốc gia thành viên LHQ đều nhận thấy ngày càng khó bênh vực quyền lợi của nước họ trước sự lộng hành của Trung quốc. Âu châu nhìn nhận Trung quốc lớn mạnh quá nhanh chóng.
Từ lúc Huê kỳ rút ra khỏi LHQ (2018), Bắc kinh làm mưa làm gió ở Genève. Một bộ phận ở LHQ làm cho Bắc-kinh khó chịu là «Nhơn quyền» nên họ nổ lực làm mọi cách để dẹp bỏ các chức vụ liên hệ đến nhơn quyền. Bắc kinh vẫn cho rằng nhơn quyền là giá trị hoàn toàn của Tây phương nên không liên hệ gì tới họ.
Trong LHQ họ cấu kết một nhóm gồm những nước độc tài, vi phạm nhơn quyền thường xuyên, làm vây cánh, để mỗi khi có vấn đề gì đụng chạm tới họ, lập tức họ đồng loạt lên tiếng phản đối, ngăn chận biểu quyết bất lợi cho họ.
Cách tiêu cực hơn hết là cứ mỗi khi thấy có ai ghi tên thuyết trình hay tố cáo một quốc gia vi phạm nhơn quyền, thì họ thay phiên nhau giành nói hết thì giờ làm cho đối phương không còn thì giờ để nói.
Ngày nay, trong 15 Cơ quan nòng cốt của LHQ, Tàu đã chiếm Tổ chức Y tế Thế giới (OMS), Tổ chức Lương nông Thế giới (FAO), Tổ chức Hàng không dân sự Quốc tế (OACI), Tổ chức LHQ phát triển kỹ nghệ (ONUDI) và Tổ chức Quốc tế Viễn thông (UIT).

Viện Khổng tử, văn hóa vận và tình  báo
Chủ trương của Bắc kinh là diệt chủng dân Duy-ngô-nhĩ. Thế mà tháng 9/2019, Bắc kinh có thể tổ chức tại thành phố Urumqi một cuộc «hội thảo quốc tế về chống khủng bố và bảo vệ nhơn quyền». Giáo sư Luật của Đại học Strabourg, Pháp, ông Christian Mestre, tham dự, về ca tụng không tiếc lời «Tôi hy vọng Pháp và các nước Âu châu có thể tiếp thâu những đúc kết ở Xinjiang» làm cho Bắc kinh hân hoan như bắt được vàng không bằng.
Ông được nhà cầm quyền Bắc kinh hướng dẫn đi thăm viếng các «trại huấn nghệ» dành cho người Duy ngô nhĩ. Ông Giáo sư Luật khoa liền quả quyết là Trung quốc nói đúng sự thật: họ không hề tập trung hằng chục ngàn người Duy-ngô-nhĩ. Những người Duy ngô nhĩ không bị tù, họ được gởi đi học nghề».
Những nhà Hán học ở Đại học Strasbourg vội lên tiếng xác định lập trường của Phân khoa Hán học là hoàn toàn không liên hệ với quan điểm riêng của Giáo sư Christian Mestre. Giáo sư Thomas Boutonnet, Khoa trưởng Hán học, phản ứng rõ hơn «Vai trò của một giáo sư Đại học không phải đi tuyên truyền chánh trị dùm cho một nước như Trung quốc. Nói như ông Christian Mestre không phải vì quá ngây thơ mà đúng hơn là nói không cần sự thật».
Tới phiên Bà Marie Bizais-Lillig, Giảng sư, than phiền lời của Giáo sư Christian Mestre «vô cùng khó chịu». Bà nói rõ thêm «Cách nói đáng để mô tả chuyến viếng thăm Liên-xô của nhà thơ cộng sản Aragon, hoặc của những người cộng tác với Đức nazie».
Nhưng Giáo sư Mestre biên minh cho rằng ông nói như vậy để duy trì mối quan hệ và trao đổi với Đại học Bắc-kinh.
Thật ra ảnh hưởng của Bắc kinh trong Đại học Pháp ngày càng lớn nhưng chánh quyền Pháp giữ kín đáo. Hiện nay, ở Pháp, có 35000 sinh viên Tàu theo học các Đại học. Đó là một nguồn lợi to lớn. Đầu năm 2019, Bộ trưởng Đại học Pháp qua Bắc kinh ký một loạt các hiệp ước trong đó có hiệp ước cho phép 18 Viện Khổng tử thành lập ở Pháp trong vòng 15 năm và 10 cái nằm trong các Đại học.
Cả ở nhiều nước Tây phương khác, Bắc kinh cho người len lỏi vào các Đại học và việc này đã trở thành vấn đề của chánh phủ. Tới năm 2020, Hoa-thạnh-đốn đã cho Viện Khổng tử thuộc «phái bộ ngoại giao» để kiểm soát tầm ảnh hưởng và hạn chế sinh viên Tàu lui tới đông đảo.
Mọi hoạt động của Tàu đều phát xuất từ đảng cộng sản và do đảng cộng sản chỉ huy mà mục đích là tình báo, xâm nhập và lủng đoạn đối phương nhằm phục vụ quyền lợi của họ. Đại học ở Úc đón nhận 260000 sinh viên Tàu. Trong Đại học có hai phe ủng hộ và chống Trung cộng. Ở Brisbane, tháng 7/2019, có một nhóm sinh viên ủng hộ cuộc tranh đấu đòi dân chủ của sinh viên Hồng-kông liền bị đông đảo sinh viên Tàu Bắc kinh, được cán bộ của Tòa Lãnh sự Bắc kinh yểm trợ, hùng hổ chống lại. Trước thái độ hung hăng và thô bạo của Bắc kinh, Chánh phủ Úc cho mở cuộc điều tra về sự xâm nhập nước ngoài vào Đại học Úc. Cùng thời điểm, Bỉ đã trục xuất một tên Giám đốc Viện Khổng tử khỏi Đại học vì bị buộc tội gián điệp. Riêng ở Pháp thì chưa thấy có dấu hiệu gì.
Tuy nhiên, trong giảng đường Đại học Pháp, nhiều vấn đề đang chồng chất lên nhau. Được hỏi về Viện Khổng tủ, một giới chức Pháp trả lời đó là những «con ngựa Thành Troie». Viện Khổng tử tìm cách xâm nhập vào «Học viên quốc gia sinh ngữ và văn minh Đông phương» (Inalco) nhưng không được vì ở đây các giáo sư Tây tạng dạy ngôn ngữ và văn minh Tây tạng lên tiếng tố cáo âm muu tuyên truyền của Bắc kinh. Vả lại, ở đây người ta đã dạy tiếng Tây tạng và cả tiếng Tàu từ cả 150 năm nay.
Người Tàu không bao giờ bỏ qua cơ hội để tuyên truyền. Trong lớp học ngôn ngữ Tàu, họ cũng đưa ra bản đồ nước Tàu gồm cả Đài-loan.
Có thể nói ở Pháp cho tới nay mới chỉ có Inalco có thái độ tự vệ trước chánh sách xâm nhập của Bắc kinh.
Ít lâu sau, Đại học ở Lyon và nhiều Đại học khác, cả ở Bồ-đào-nha, lần lượt đóng cửa Viện Khổng tử.
Riêng ở Strasboug, Bắc kinh tổ chức được nhiều hoạt động văn hóa  và nghệ thuật vì có tay trong là Giáo sư Christian Mestre và bà vợ Fei Jin. Trong một chương trình hội thảo vể Tây tạng, ông Christian Mestre quả quyết "Tây tạng không hề bị Trung quốc chiếm. Năm 1950, Trung quốc xua quân qua Tây tạng là do Tây tạng yêu cầu".
Nhưng ông Nicolas Nord, hiện là Giảng sư ở Đại học Strasbourg, còn nhớ rõ cũng chính ông Christian Mestre đã từng nói trước giảng đường rằng Trung quốc xâm lăng Tây tạng là một bằng chứng điển hình  của một sự vi phạm luật quốc tế.
Giáo  sư Mestre luôn luôn tích cực với Trung quốc. Theo sáng kiến của Hội Trung quốc nghiên cứu nhơn quyền, ông tổ chức một «diễn đàn Nhơn quyền Trung quốc- Âu châu» ngay trong trụ sở Tòa án Nhơn quyền của Liên Hiệp Âu châu. Đây là cách rửa hồ sơ vi phạm nhơn quyền của Trung quốc từ lâu nay. Năm sau, Giáo sư Christian Mestre không còn làm Khoa trưởng Luật khoa nữa. Thỉnh thoảng, ông dạy ở Collège d'Europe de Bruges (Bỉ) và du lịch qua Tàu và được tiếp đãi như ông hoàng, đãi ngộ công lao hãn mã của ông phục vụ Trung quốc liên tục nhiều năm dài!
Năm 2019, phân khoa Hán học ở Strasbourg tổ chức «một ngày tìm hiểu nhơn dân Duy ngô nhĩ ở Xinjiang, giữa thích nghi và đàn áp». Được tin, Tòa lãnh sự Bắc kinh can thiệp cho hủy bỏ. Không được, họ hăm dọa. Vì không làm gì được, tới ngày khai mạc, Tòa lãnh sự gởi tới hai tên du đảng vào tham dự như hai người Tàu bình thường. Đến lúc các thuyết trình viên nói chuyện thì hai tên du đảng này đứng lên phá rối, gây ồn ào, mất trật tự. Lúc ra về, chúng để lại trên bàn truyền đơn làm như đó là tài liệu đúc kết hội thảo.
Năm 2020, Giáo sư Chiristian Mestre trả lời báo Tàu phỏng vấn về dịch Vũ hán. Ông cáo buộc chánh phủ Pháp là coi nhẹ quyền sống của những người dễ bị nhiễm bịnh và giới chức y tế do bất cẩn và sai lầm. Ông kêu gọi giới chức Tàu, bạn của ông, trong năm nay hoặc năm tới, hãy tổ chức hội nghị đặc biệt về trách nhiệm Nhà nước đã vi phạm nhơn quyền trong dịch Vũ hán.

Ai thắng ai?
Trung quốc tới Âu châu tìm cách thay thế những giá trị truyền thống về Dân chủ Tự do và Nhơn quyền của  Âu châu bằng hệ thống văn hóa chánh trị của họ. Mục đích sau cùng là Trung quốc làm chủ thế giới vì sức mạnh kinh tế và quân sự họ đang có. Nhưng khi đó, họ sẽ cai trị thế giới như thế nào? Như Tây tạng, Duy- ngô- nhĩ?
Theo cựu Đại sứ Singapour tại LHQ, ông Kishore Mahbubani, thì Huê kỳ sai lầm đã ngăn chận Tàu trở thành Đệ nhứt cường quốc thế giới vì như vậy khó tránh chiến tranh lạnh sẽ bùng nổ làm sụp đổ cả thế giới. Nay, Âu châu có vai trò trọng đại là điều giải sự xung đột giữa hai cường quốc. Một cơ hội thời đại. Theo ông, Tập Cận-bình và các nhà lãnh đạo Bắc kinh đều chỉ muốn phổ biến nền văn minh Trung quốc. Họ hoàn toàn không có ý định chiếm đoạt thế giới, cũng không muốn biến thế giới trở thành một thứ nước Tàu. Ảnh hưởng chánh trị và kinh tế của Tàu ngày càng mạnh nhưng họ sẽ không dùng để biến ý hệ chánh trị hay cách điều hành quốc gia của các xã hội khác giống theo họ.
Theo ông Kishore Mahbubani, Trung quốc không chủ trương phục hồi lại hay xuất cảng cộng sản tới các xứ khác (Quyển sách mới của ông: «Ngày nước Tàu sẽ thắng» – Le jour où la Chine va gagner, Ed. St Simon, Paris, 2021).
Ông Jean-Maurice Ripert, cụu Đại sứ Pháp tại Bắc kinh, có cách tiếp cận vấn đề cũng không giống Huê kỳ đối với Tàu «Mục đích không phải tẩy chay nó, mà thay đổi thái độ và ngôn ngữ của nó để nhằm lôi kéo nó vào trung tâm của hệ thống đa phương thật sự». Ông không quên nhắc lại Tàu đã gia nhập hiệp ước khí hậu Paris năm 2016.
Còn Bà Valérie Nicquet, học giả của Pháp về Trung quốc, quyết liệt hơn «Với Tàu, cách đối xử nhã nhặn, lịch sự không đủ».
Nhưng Giáo sư Kishore Mahbubani, một nơi khác trong quyển sách mới của ông, quả quyết trong cuộc đọ sức với Huê kỳ, Trung quốc sẽ thắng. Từ đây tới mươi, mươi lăm năm nữa mà thôi. Ông nói rõ không phải ông mong muốn mà ông dự đoán theo nhận định khoa học của ông.
Vậy Việt nam có bám chặt sát đít Tập Cận-bình, không chỉ vì cùng phe xã hội chủ nghĩa anh em, mà còn vì tương lai khá tươi sáng!
Nguyễn thị Cỏ May



Sự lựa chọn giữa ánh sáng và bóng tối

Bằng Phong Đặng văn Âu

Hôm nay, ngày 16 tháng 3 năm 2021, Thầy Phó tế của Nhà Thờ Saint Barbara tọa lạc trên đường Euclid, thành phố Westminster đến gặp gỡ tôi để hướng dẫn về thủ tục rửa tội cho tôi vào dịp lễ Phục sinh Thứ Bảy mồng 3 tháng Tư năm 2021. Mở đầu, Thầy hỏi tôi lý do nào tôi xin theo đạo Công Giáo. Dưới đây là những gì tôi trả lời:
“Trước khi trả lời câu hỏi của Thầy lý do nào khiến tôi theo đạo Công Giáo, tôi xin trình bày những suy nghĩ của tôi từ nhiều năm.
Nhân dịp tham dự buổi ra mắt sách của Giáo sư Nguyễn Đức Tuyên có tựa đề “Hành Trình Đức Tin”, người giới thiệu tác phẩm là Giáo sư Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh, nguyên Tư Lệnh Không Quân Việt Nam Cộng Hòa. Bất ngờ, tôi được ban Tổ chức mời lên phát biểu cảm tưởng. Mặc dầu không hề sửa soạn trước, tôi đã trình bày trôi chảy cảm nghĩ của tôi:
“Kính thưa cử tọa,
Tôi là một Phật tử truyền thống. Tại sao gọi là truyền thống? Là truyền thống vì Ông Bà tôi, Cha Mẹ tôi là Phật tử, nên tôi trở thành Phật tử. Nếu Ông Bà tôi, Cha Mẹ tôi là Công giáo, thì tôi trở thành Công giáo. Vậy, theo Phật giáo hay Công giáo là do vấn đề hoàn cảnh (question de l’ambiance = question of atmosphere). Cho nên, sinh ra trong gia đình có giáo dục thì không bao giờ được phép miệt thị, bài xích tôn giáo khác. Nói chính xác hơn, phần lớn người Việt Nam theo Đạo Ông Bà nhưng đồng thời thờ Phật, nên người ta thường có thói quen coi nước Việt Nam có 80% theo Đạo Phật. Việt Cộng vô thần muốn đánh đổ tôn giáo, nên chúng đội lốt Phật tử mạ lỵ Công giáo hoặc ngược lại. Đó là chủ trương chia rẽ, phân hóa của cộng sản để cho hai tôn giáo không thể đoàn kết chống lại chúng.
Tôi tham gia sinh hoạt Gia đình Phật tử Chơn Tuệ từ năm 12 tuổi. Triết lý của Phật quá cao siêu. Tôi không đủ khả năng thẩm thấu. Tôi chỉ cố gắng thi hành nguyên tắc “Bi – Trí – Dũng” trong cách ứng xử với đời. Dũng giúp tôi sám hối, giác ngộ để can đảm nhìn nhận lỗi lầm và thành tâm sửa đổi. Tôi không phải là nhà văn như Ban Tổ chức giới thiệu. Tôi là Người Lính dùng ngòi bút thay súng đạn để chống lại sự điêu ngoa, dối trá, lừa đảo từ bất cứ tổ chức nào, không riêng gì Việt Cộng. Không phải vì mình là Phật tử, hễ gặp ông Thầy Chùa nào đều chấp lạy Thầy. Hay ông Tướng nào hô hào Chống Cộng, tôi đều coi là người của phe Việt Nam Cộng Hòa. Vì muốn bảo vệ thanh danh của Đạo, tôi không ngần ngại chống kẻ đội lốt!
Tuy là Phật tử, nhưng tôi tin rằng vũ trụ này mà có được là do đấng Tạo hóa (Creator) tạo nên. Tạo hóa, bên Công giáo gọi là Thiên Chúa. Đức Phật là người tu luyện nhiều kiếp để hiểu được sự vận hành của vũ trụ. Ngài không xưng mình là Thượng Đế. Ngài xác minh: “Ta là Phật đã thành. Các người là Phật sẽ thành”. Nghĩa là ai tu luyện theo phương cách của Ngài đều có thể trở thành Phật. Đạo Chúa có Mười Điều Răn. Đạo Phật có Bát Chánh Đạo. Hai Đạo đều khuyên tín đồ làm lành, lánh dữ. Cộng sản là tà giáo vì nó vẽ ra một thiên đường hoang tưởng biến loài người thành súc vật, triệt tiêu quyền tự do suy nghĩ và ngôn luận.
Đạo Phật xuất thế. Đạo Chúa nhập thế. Các nhà sư theo Phật thường tìm nơi thanh vắng để di dưỡng linh hồn. Vì xuất thế, đạo Phật ít thông hiểu việc đời. Do đó, đạo Phật dễ bị Việt Cộng giật dây. Bằng cớ cho thấy cuộc đấu tranh Phật giáo năm 1963 chống Việt Nam Cộng Hòa, lấy danh nghĩa bảo vệ Đạo Pháp là do Việt Cộng bày trò cho các nhà sư bị “blackmail”, nên phải thi hành theo mệnh lệnh của chúng. Chứng cớ là ngày nay, dưới chế độ độc tài chuyên chế cộng sản, Phật giáo không dám đứng lên đấu tranh vì Đạo Pháp như trước năm 1975. Trong khi đó, hiện nay chúng ta chứng kiến qua các Video thu hình trong nước thì thấy các Linh mục dẫn đầu giáo dân đi biểu tình khắp các nơi để đòi Công Lý, mặc dù bị đàn áp dữ dội; mà chúng ta không thấy phản ứng của Phật giáo dám bày tỏ tình lân tuất để bảo vệ Công Lý.
Vì là người chiến sĩ Chống Cộng, chủ trương nhập thế, nên tôi đứng về phía những nhà tranh đấu đòi Công Lý của các tín hữu Công giáo. Tôi có Niềm Tin vào đấng Tối Cao để biết sợ và không biết sợ. Có lẽ quý vị nghĩ rằng tôi mâu thuẫn phải không? Tại sao lại vừa biết sợ vừa không biết sợ? Tôi xin giải thích: Biết sợ để tránh bị Bề Trên trừng phạt nếu làm điều khuất tất. Và không biết sợ để can đảm chống lại sự bạo hành của bọn phi nghĩa, phi nhân. Nếu bản thân có mệnh hệ gì thì đã có sự che chở của Bề Trên. Tôi không biết Bề Trên đó là Chúa hay là Phật. Nhưng tôi quan niệm rằng sự công khai, minh bạch dấn thân không vì danh,không vì lợi là cuộc đời đáng sống. Bởi thế, tôi thường ghi rõ tên thật của mình dưới mỗi bài viết để chịu trách nhiệm với độc giả, chứ tôi không hề có ý khoe tên tuổi. Làm kẻ mất nước, phải vào quốc tịch nước khác là một điều không có gì đáng hãnh diện mà khoe danh”.
Thưa Thầy Phó tế,
Được cử tọa đứng lên vỗ tay hoan nghênh nhiều lần, tôi nghĩ mình chẳng phải là nhà hùng biện, thông thái, nhưng có lẽ nhờ sự dẫn dắt của Thiên Chúa cho một kẻ có lòng thành nói ra từ trái tim. Cựu Nghị sĩ Lê Châu Lộc từ hàng thính giả bước lên bục thuyết trình, bắt tay tôi và nói sẽ mời tôi làm diễn giả trong buổi lễ tưởng niệm Tổng thống Ngô Đình Diệm. Tôi hoan hỉ nhận lời vì coi đó là niềm vinh dự. Tiếc thay! Sau đó Nghị sĩ Lê Châu Lộc qua đời. Tôi mất cơ hội để bày tỏ lòng tiếc thương đối với Tổng thống Ngô Đình Diệm!
Bây giờ tôi xin trả lời Thầy Phó tế vì sao tôi xin trở lại đạo Công giáo. Tôi nhớ lời Chúa dạy: “Phúc cho ai không thấy Chúa mà tin”. Tuy tôi không có may mắn nhìn thấy Chúa như các Tông đồ tận mắt nhìn thấy. Nhưng tôi thấy Chúa khi đặt chân đến Hoa Kỳ sau năm 1975.
Tôi đã đến Hoa Kỳ lần thứ nhất vào năm 1962, học lái máy bay xong, trở về nước phục vụ xứ sở. Năm 1972 sang Hoa Kỳ lần nữa, học bay xuyên huấn trên phi cơ C-123. Cả hai lần, tôi chẳng suy nghĩ gì về Nước Mỹ. Cho đến sau khi nước mất vào tay giặc, sang Hoa Kỳ tỵ nạn, tôi bắt đầu tìm hiểu cặn kẽ hơn. Tôi nhận thấy sở dĩ nước Mỹ là Quốc gia tân lập, nhưng nhanh chóng trở thành cường quốc số #1 của thế giới là nhờ những nhà lập quốc đặt Niềm Tin nơi Thiên Chúa. Niềm Tin tạo đoàn kết, gây nên sức mạnh.
Nhà trường không dạy học sinh môn Đức Dục giống như Việt Nam. Giáo dục thanh niên, học sinh do các nhà thờ Công giáo, Tin lành đảm nhiệm. Có lẽ vì thế mà người dân Mỹ tốt bụng hơn, nhân đạo hơn? Nhiều gia đình Việt Nam đông con, gốc nông dân hay chài lưới, chưa từng sử dụng các phương tiện vật chất văn minh đã được người Mỹ hướng dẫn, giúp đỡ tận tình giống như bạn bè hay bà con thân thuộc. Tôi hận lãnh đạo Hoa Kỳ sai lầm trong chiến tranh Việt Nam, nhưng tôi kính trọng tấm lòng quảng đại của nhân dân Hoa Kỳ. Rất nhiều lần tôi tự hỏi tại sao thuyền nhân vượt biển tìm tự do đi về phía Thái Lan – Quốc gia Phật giáo – thường bị hải tặc cướp bóc, hãm hiếp? Trong khi đi về phía Phi Luật Tân ảnh hưởng Thiên Chúa Giáo hay đi về phía Indonesia, Mã Lai ảnh hưởng Hồi giáo thì không gặp nạn hải tặc? Tôi không có câu trả lời cho chính mình.
Cuộc khủng bố của các cảm tử quân Hồi giáo dùng phi cơ của Mỹ đánh vào nước Mỹ (tức là áp dụng chiến thuật của cộng sản lấy vũ khí địch đánh địch) vào September 11, năm 2001 (911, con số báo động khẩn) có phải là một tín hiệu của Thiên Chúa báo cho biết Mỹ sẽ bị tai họa bởi Hồi giáo? Lý do gì mà một người Da Đen không ai rõ lý lịch sinh ở Mỹ hay ở ngoài nước Mỹ, có tín ngưỡng Hồi giáo và có tư tưởng Cộng sản (chống Tư bản) lại có thể làm Tổng thống lãnh đạo nước Mỹ? Rồi 11 năm sau (năm 2011) Tiến sĩ Peter Navarro – một người theo đạo Chúa – viết cuốn “Death By China” là một báo động thực sự về mối hiểm họa của Trung Cộng, tại sao những nhà chính trị Mỹ lãnh đạo Thế giới Tự do chống chủ nghĩa Cộng sản chẳng thèm lưu tâm?
Không giống các tỷ phú khác thản nhiên lo làm giàu không một chút bận tâm lo ngại trước hiểm họa Trung Cộng, ông Donald J. Trump đã nhìn thấy nguy cơ của nước Mỹ từ thế kỷ trước qua những lần trả lời phỏng vấn của ông Larry King, bà Oprah Winfrey. Ông Trump chỉ mong đợi có một nhà chính trị yêu nước, không bị đồng tiền sai khiến, đứng ra lãnh đạo để chặn đứng tham vọng bành trướng của Trung Cộng, nhưng chẳng thấy một ai trước những chính sách mỵ dân, thiên về xã hội chủ nghĩa của Tổng thống Barack Hussein Obama, thì năm 2015 ông mới phải ra tranh cử chức vụ Tổng thống.
Vì những định chế của Hoa Kỳ đã bền vững, Barack Obama tám năm cầm quyền chưa đủ thời gian để biến nước Mỹ thành Quốc gia Cộng sản. Không giống các vị tiền nhiệm, ông Obama trở thành một “King maker”, chuẩn bị rất chu đáo cho bà Hillary Clinton kế vị mình. Theo thăm dò dư luận của các Viện có uy tín chính xác, bà Hillary Clinton chắc chắn là người phụ nữ đầu tiên làm Tổng thống Hoa Kỳ. Thậm chí tờ tuần báo Newsweek đã in sẵn lên trang bìa 150 ngàn số báo với hàng chữ “Madam President” để chào mừng vị nữ Tổng thống đầu tiên của nước Mỹ. Không ngờ ông Donald Trump lại chiến thắng vẻ vang, khiến cho nhiều người Hoa Kỳ cho rằng ông Trump được Thiên Chúa chọn.
Tôi cũng nghĩ ông Donald Trump được Chúa chọn, bởi vì không những đảng Dân Chủ và bọn truyền thông cánh tả chống ông bằng những thủ đoạn hạ cấp, tồi bại kiểu cộng sản mà còn có bọn Cộng Hòa xôi thịt (No Trump) cũng chống ông kịch liệt. Thế mà ông đã nhanh chóng phục hồi kinh tế và giành lại uy tín của Hoa Kỳ trên trường quốc tế một cách vẻ vang. Cứ nhìn sự đón tiếp của các Quốc gia ông đặt chân đến là đủ biết nguyên thủ các nước kính trọng ông ra sao. Nếu không là người yêu nước nồng nàn, có niềm tin sắt đá vào Thiên Chúa, Tổng thống Donald Trump sẽ trở nên điên loạn. Làm việc không ăn lương, thức khuya dậy sớm lo toan công việc, mang về cho đất nước những thành quả hơn bất cứ vị Tổng thống nào khác. Nhưng bọn Truyền thông cánh tả quá sức mất dạy. Chúng trơ trẽn đặt điều bôi nhọ vợ ông (CNN thua kiện Đệ nhất phu nhân), đến cậu con trai út 13 tuổi cũng không được chúng buông tha. Đúng là một bè lũ chính trị gia lãnh lương từ tiền thuế của nhân dân và một lũ truyền thông đã làm cho cả thế giới khinh bỉ nước Mỹ.
Tranh chức Tổng thống với một đối thủ có quá khứ đạo văn, vô tài bất tướng suốt gần nửa thế kỷ chẳng có một thành tích nào đáng kể, hối mại quyền thế (đe dọa Tổng thống Ukraina sẽ không trao tiền viện trợ nếu không cách chức viên công tố), đầu óc trì độn nói trước quên sau, bù nhìn của thế lực bóng tối, ông Donald Trump chắc chắn thắng cử đến 80% là ít. Cứ nhìn khối cử tri nồng nhiệt ủng hộ trong các lần ông vận động tranh cử thì đủ biết. Chưa bao giờ cử tri Việt Nam bày tỏ sự hăng hái ủng hộ Tổng thống Donald Trump đến như thế. Tại sao? Tại vì ông Trump làm cho nước Mỹ an ninh hơn, thịnh vượng hơn thì con cái họ sẽ có tương lai sáng sủa, bền vững hơn. Ngoài ra, họ ủng hộ ông Trump vì ông ngang nhiên hủy bỏ các luật lệ ngăn cấm Mỹ giao thiệp với Đài Loan, bán vũ khí cho Đài Loan, chứng tỏ ông không kiêng nể Trung Cộng như các vị tiền nhiệm, làm cho họ hy vọng nước Việt Nam sẽ có cơ may thoát ra khỏi họa Hán hóa.
Tổng thống chắc chắn đắc cử nhiệm kỳ II. Thế nhưng ông đã thua, làm cho những người yêu nước Mỹ buồn bã, mất tinh thần. Ban đầu, tôi cũng buồn giống như ngày 30 tháng Tư năm 1975 nước mình bị mất vào tay giặc. Nhưng khi trấn tỉnh lại, tôi nghĩ sự thất cử của Tổng thống Donald J. Trump là do ý Thiên Chúa. Qua sự thất cử của Tổng thống Donald Trump, nhân dân Hoa Kỳ mới thấy bộ máy điều hành Quốc gia từ Tư pháp, Lập pháp đến Hành pháp phơi bày sự mục nát, hèn hạ. Hoa Kỳ nổi danh là Quốc gia Dân chủ Pháp trị. Nay nền Tư pháp từ địa phương lên đến Tối Cao Pháp Viện không còn xứng đáng chức năng cầm cân nẩy mực. Ba vị Thẩm phán Tối cao do Tổng thống Donald Trump đề cử bị đảng Dân Chủ dùng trò đấu tố kiểu cộng sản được Tổng thống Donald Trump bảo vệ tối đa mới qua được cổng xác nhận (confirmation) của Thượng Viện. Thế mà họ đã tỏ ra hèn hạ không dám noi gương hai vị Thẩm phán Clarence Thomas và Anthony Alito để cứu xét đơn kiện bầu cử gian lận từ 17 Tiểu bang đưa lên. Truyền thông cánh tả được hưởng quyền tự do ngôn luận trở nên lưu manh, phịa tin láo để chống Tổng thống Donald Trump, nhưng không dám đề cập đến những bê bối của cha con ông Joe Biden. Còn hai lãnh đạo hai Tiểu bang New York và California bị nhân dân đòi truất phế vì tham nhũng, quấy rối tình dục cũng chẳng bị truyền thông vạch trần.
Nếu không có sự kiện Tổng thống Donald Trump thất cử vừa rồi thì làm sao toàn dân Mỹ và thế giới thấy các viên chức cao cấp của nước Mỹ hèn nhát, sa đọa? Cho nên, theo tôi, Chúa đã chọn Tổng thống Donald Trump để phơi bày SỰ THẬT. Còn sự lựa chọn đấu tranh cho SỰ THẬT để xứng đáng làm người thì tùy thuộc vào các Tướng lãnh, vì họ được đào tạo một cách nghiêm khắc về các đức tính “Country, Honesty, Integrity, Bravery, Responsibility” thì phải đứng ra cứu nước trước sự sụp đổ của nền Cộng Hòa mà tiền nhân của họ dày công xây dựng.
Đây là thời điểm của sự lựa chọn đứng về phía Ánh Sáng hay Bóng Tối. Nhân loại đã xác nhận chủ nghĩa cộng sản man rợ, bất nhân, phi đạo đức chống loài người. Thiên Chúa đem Tình Thương và lòng Bác Ái giáo hóa con người để đưa nhân loại đến nền Văn Minh như ngày nay. Tôi nhớ đến câu nói bất hủ của Giáo Hoàng John Paul II: “Nếu Hồng quân Xô Viết mang xe tăng xâm lăng nước Ba Lan, tôi sẽ cởi áo Giáo Hoàng, trở về Ba Lan chiến đấu cùng đồng bào tôi để bảo vệ xứ sở”. Qua câu nói quả quyết ấy, tôi nhận thấy câu nói của Ngài biểu hiện lòng yêu nước một cách mạnh mẽ. Trước khi trở thành Linh Mục, Ngài đã là chiến sĩ bảo vệ đất nước Ba Lan chống lại Quốc Xã Đức. Noi gương Ngài, tôi cũng đã là chiến sĩ của nước Việt Nam Cộng Hòa, từng cầm súng chống lại chủ nghĩa cộng sản, nên nay tôi noi gương Ngài để trở thành một tín đồ Công giáo. Tôi quyết định lựa chọn giữa Ánh Sáng và Bóng Tối để báo hiếu Mẹ Tôi. Nhũng người lương rửa tội theo chân Chúa có động cơ khác nhau. Động cơ tôi theo Chúa vì tôi chống chủ nghĩa cộng sản và tôi lấy tên Thánh là Gioan Phao-lồ II là để nối chí Ngài Giáo Hoàng vừa được phong Thánh.
Sau cuộc chiến đẫm máu kinh hoàng, tôi còn sống sót tới ngày nay, vẫn còn đủ sáng suốt để có thể tiếp tục làm chiến sĩ chống lại chủ nghĩa cộng sản, là Thiên Chúa đã ban ơn cho tôi. Không còn có điều gì cầu xin Thiên Chúa cho bản thân. Tôi chỉ cầu nguyện cho những người yêu nước như Tổng thống Donald Trump được Chúa quan phòng, vượt qua mọi khó khăn để chiến đấu cho nền văn minh nhân loại. Nếu chẳng may Trung Cộng thống trị thế giới, tôi bảo đảm rằng chẳng có tôn giáo nào tồn tại, Tòa Thánh Vatican sẽ biến thành địa điểm du lịch.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Email Address: This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.
Telephone: 714 – 276 – 5600

 

Đăng ngày 22 tháng 03.2021