Bài học giữ nước giữ đất của người Pháp : Verdun

Phan Văn Song


Đôi lời kính thưa quý bà con :
Tối thứ sáu 19 tháng 02 qua, Hội Sư tử - Lions Club của thành phố bạn Loudun, một thành phố nhỏ, cùng tỉnh Vienne của chúng tôi, chỉ cách nhà khoảng 130 cây số, mời chúng tôi Phan Văn Song, dự buổi tiệc gây quỹ xã hôi truyền thống hằng năm của Hội bạn, la Soirée Tête de Veau-Tiệc Thủ Bê (một món ăn rất bình dân Pháp - đầu con bê luộc với sốt chua-sauce gribiche một loại sốt có vị chua, nhậu rất bắt rượu! Cựu Thổng Thống Chirac rất mê món ăn bình dân nầy! Hôm nay, vì tiệc gây quỹ, nên giá tuy khá mắc - 30€, nhưng chỉ độc nhứt một món nầy với rượu đỏ thôi - ai ăn không được đành chỉ bít-tếch khoai chiên thay thế). Phan Văn Song, chúng tôi được mời nói chuyện để đóng góp cho thêm phần xôm tụ. May quá, đầu đề tự do : Chúng tôi bèn xin phép cử tọa nói chuyện thời sự. Thời sự nóng là di dân tỵ nạn, chúng tôi bèn giới thiệu gốc gác tỵ nạn của gia đình chúng tôi nói riêng và của người Việt Nam nói chung. Thời sự nóng là khủng bố, chúng tôi bèn kể chuyện dân Miền Nam Việt Nam đấu tranh chống khủng bố cộng sản (mà giới truyền thông Âu-Mỹ đã và vẫn tiếp tục tước đoạt xuyên tạc mạ lỵ dưới tên Chiến tranh Việt Nam). Chúng tôi kể ngắn gọn qua những trận điển hình giữ nước của Mùa Hè Đỏ Lửa : từ An Lộc đến Quảng Trị. Lại càng thời sự hơn cũng là cùng dịp với ngày kỷ niệm 100 năm của Trận Verdun hào hùng của quân dân Pháp-ngày 21 tháng 02. Cơ hội để, mình so sánh Verdun Pháp, với cuộc chiến của quân dân cán chánh Việt Nam Cộng Hòa để giữ đất nước miền Nam Việt Nam. Mình nói chuyện không giấy và chỉ có 15 phút thôi. Sau đây mình xin kể với quý bà con chuyện Verdun. Riêng Bình Long Anh Dũng, Kontum Oai Hùng, Quảng Trị Vùng Lên mọi chúng ta ai ai cũng biết và trân quý cả rồi ! Xin khoe bà con tấm hình kỷ niệm với Bà Hội Trưởng dưới đây :

pvs - lion

Trận Verdun: 303 ngày giữ từng tấc đất.
21 tháng 02 – 19 tháng 12 năm 1916: 303 ngày.
2 triệu 300 ngàn quân nhơn tham gia: 2,2 triệu quân Đức, 1,1 triệu quân Pháp.
Tổn thất hai bên: 700 ngàn thương vong và mất tích. 306 ngàn tử vong : 163 ngàn quân Pháp, 143 ngàn quân Đức.
53 triệu quả pháo, 30 triệu pháo Đức, 23 triệu pháo Pháp trên một chiến tuyến rộng chỉ vài chục cây số vuông.
Kết cuộc : trở về vị trí chiến tuyến cũ trước trận đánh.
21 tháng 02, 1916: 7 giờ 30, Đức mở đầu, bất ngờ, tấn công, mưa pháo liên tục: 1 triệu quả. 17 giờ 30: tắt pháo, bộ binh Đức xung phong tiến công. Tàn quân tiền phương Pháp sống sót của Đại Tá Driant cầm cự tử thủ. Đoàn xung phong Đức dậm chơn tại chổ.
25 tháng 02: Chiến lủy Douaumont thất thủ. Pháp lui mất 7 cây số và cũng cố thế thủ.
24 tháng 10: Quân Pháp phản công, tái chiếm lại chiến lủy Douaumont. Sau 8 tháng đánh nhau hằng ngày : Pháp chết trên 100 ngàn quân. Nhưng đã chuyển từ thế thủ qua thế công.
19 tháng 12, 1916: quân Đức hoàn toàn bị đẩy lui về vị trí chiến tuyến của 10 tháng trước. Tổng Tư lệnh Quân Đội Đức Von Falkenhayn bị bãi nhiệm từ tháng 8.

Đôi lời cám ơn hai tác giả hai bài viết:
Sáng Chúa Nhựt 21 tháng 2 năm 2016: hai bài viết trên mạng đầu ngày đã thôi thúc chúng tôi tham gia kêu gọi thức tỉnh đồng bào Việt Nam cảnh giác nguy hiểm do ngoại xâm.
Một bài của anh nhà báo Bùi Bảo Trúc tựa đề là «Cám ơn ông giáo Nguyễn Duy Khánh» và một bài của chị nhà báo Lê Phan tựa đề là «Thừa nước đục thả câu».
Chúng tôi xin phép, với bài tường thuật trận đánh Verdun của Pháp trong Đệ nhứt Thế chiến, được cùng góp một ý kiến, kêu gọi và cảnh giác mọi người Việt chúng ta phải tỏ thái độ đối với ngoại xâm Tàu. Sau đây, xin phép nhị vị nhà báo được trích những giòng đã gây sự chú ý cho chúng tôi :

- Với bài «Cám ơn nhà giáo Nguyễn Duy Khánh», anh Bùi Bảo Trúc kể cho chúng ta biết :
«…Hôm 17 tháng 2 vừa qua, trước khi giảng bài thường lệ, ông hỏi các học sinh trong lớp rằng trong tháng 2, có một ngày quan trọng nào trong lịch sử Việt Nam đáng ghi nhớ không, thì tất cả các học sinh của ông đều trả lời là không biết…
Nhưng ông thấy rất đau khi tất cả các học sinh của ông đều không biết ngày 17 tháng 2 năm 1979 là ngày đã diễn ra một cuộc chiến ngắn ngủi nhưng vô cùng tàn khốc ở vùng địa đầu của Việt Nam, nơi tiếp giáp với Trung Quốc. Trong ngày 17 tháng 2 năm 1979 đó, đã bùng nổ một loạt những trận đánh khốc liệt của quân đội Trung Quốc nhắm vào, không phải một, mà là nhiều thành phố của Việt Nam. Những loạt tấn công này kéo dài trong một thời gian tương đối ngắn, khoảng một tháng, nhưng sau đó vẫn còn những trận giao tranh lẻ tẻ giữa hai bên trong suốt 10 năm kế tiếp. Con số thương vong lên đến hai ba chục ngàn người... Nhà cầm quyền Việt Nam đã ém nhẹm mọi chuyện, không hề nhắc tới cuộc chiến này trong rất nhiều năm. Bằng cớ là các học sinh trong lớp của ông giáo Nguyễn Duy Khánh, những em ở những lớp tương đối là khá lớn (lớp 9 và lớp 10) đều chưa một lần nghe nói về cuộc chiến ấy...
Các binh sĩ Trung Quốc, mà theo chính những tài liệu của họ, được lệnh là giết hết những người Việt Nam mà họ gặp trên lãnh thổ Việt Nam. Và các binh sĩ này đã làm đúng các chỉ thị đó. Mục tiêu tàn sát ấy không phải chỉ là các binh sĩ Việt Nam, mà còn là những thường dân tại các khu vực Trung Quốc tấn công. Giải phóng quân Trung Quốc không chỉ bắn giết những người lính và các thường dân Việt Nam các vùng này, mà bọn chúng còn thực hiện những hành vi vô cùng thâm độc khác. Chúng hãm hiếp tất cả các phụ nữ mà chúng gặp. Hãm hiếp xong, lính Trung quốc còn đâm chém giết các phụ nữ Việt, cắt vú, mổ bụng, phanh thây các nạn nhân rồi quăng xuống những giếng nước trước khi đổ thuốc độc xuống các nguồn nước này và rút đi... Những cảnh thương tâm và dã man ấy đã được nhà cầm quyền Việt Nam tìm đủ mọi cách để lấp liếm che dấu, xóa hết khiến cho hơn một thế hệ người Việt không hề biết tới những hành vi bạo ngược của bọn xâm lăng Trung Quốc…»
Và nhà báo kết luận:
«Ông giáo Khánh là một người can đảm. Một người yêu nước can đảm. Ở Việt Nam ngày nay yêu nước cũng phải can đảm. Phải can đảm mới dám yêu nước. Ông đã phải ngó trước, ngó sau mới dám kể cho các học sinh của ông về cuộc chiến tranh biên giới năm 1979. Ngay việc tưởng niệm những người đã khuất đó cũng bị ngăn cấm, cũng bị phá hoại thì việc làm của ông giáo Khánh cần phải được ghi nhớ và cảm tạ…»

- Với bài viết «Thừa nước đục thả câu», Chị nhà báo Lê Phan báo cho chúng ta rõ rằng:
«Bộ Quốc Phòng Đài Loan tuyên bố hôm Thứ Tư là Trung Cộng đã cho đặt hai giàn hỏa tiễn địa không trên đảo Phú Lâm (Woody Island), vốn hiện nay dưới quyền kiểm soát của Trung Cộng nhưng đã được cả Đài Loan lẫn Việt Nam dành chủ quyền…
Hai giàn hỏa tiễn HQ-9 này được biết có khả năng tấn công cách bờ khoảng 125 km và có thể phá hủy phi cơ, hỏa tiễn tuần du, và hỏa tiễn đạn đạo...
Mục tiêu của Bắc Kinh là để xóa bỏ những dành chủ quyền ở nhiều quốc gia kể cả Việt Nam, Philippines, Indonesia và Malaysia. Và một phần trong cố gắng này của họ, họ đã biến ngay cả những bãi cạn mà bình thường không đáng kể thành những hòn đảo nhân tạo, đủ lớn để có một căn cứ quân sự trong khi dành chủ quyền trên các vùng biển quanh đó…»
Và Chị Lê Phan rút kết luận:
«Đặt các giàn hỏa tiễn trên đảo Phú Lâm rõ ràng là làm gia tăng quan ngại. Những căn cứ mới này đã giúp Bắc Kinh thành lập một hệ thống vùng bảo vệ phòng không Adiz trên quần đảo Hoàng Sa…».

Cùng ngày 21 tháng 02 năm 2016 nầy, cũng là ngày nước Pháp, quốc gia cư ngụ của chúng tôi làm lễ kỷ niệm 100 năm ngày khởi đầu trận đánh Verdun, trận đánh khốc liệt, đẩm máu nhứt của Đệ Nhứt Thế Chiến.
Quý vị cùng thế hệ chúng tôi, sanh và lớn ở Sàigòn của chúng ta, khoảng những năm 1950, đều biết Công trường Chiến sĩ Trận vong Pháp của Đệ Nhứt Thế chiến. Với hình ảnh hai anh lính Pháp thời chiến ấy, tên Pháp gọi là Poilus (Dân râu xồm) nằm đầu đường Blansubé. Sau nầy, thời Cộng Hòa chúng ta, Công trường Chiến Sĩ Pháp bị đập bỏ thay bằng Công trường Con Rùa, đường Blansubé thành đường Duy Tân - cây dài bóng mát – với Đại học Luật Khoa, ngây ngất chờ em. Riêng phần gia đình chúng tôi, phía bên ngoại bầy con chúng tôi, dân bản địa Pháp, có lịch sử gia đình gắn bó với đệ nhứt thế chiến. Ông ngoại bà xã chúng tôi trong thế chiến I là một tuyên úy Tin lành có mặt tại nhiều mặt trận. Năm 1916, ông bị thương ngay trong tuần đầu tiên của trận Verdun. Suốt thời gian tham chiến, ông viết nhựt ký. Ngày nay, bà xã tôi, nhơn dịp 100 năm tưởng niệm cuộc thế chiến I đã sao chép vào blog kỷ niệm, mỗi ngày đúng trăm năm trước, những trang nhựt ký mô tả diễn biến cùng tâm trạng của ông cụ. Vì lẽ đó, chúng tôi xin được viết về trận Verdun. Một trận đánh quyết liệt, tàn khốc, phung phí, hao tốn tài lực và nhơn sự, nhưng rút cuộc không làm thay đổi bộ mặt của cuộc chiến. Có chăng, và đó là bài học, là tấm gương, của tinh thần yêu nước của hai dân tộc Đức và Pháp. Và cái quan trọng là, với một giá rất đắt, dân quân Pháp đã một lòng yêu nước hy sanh, dám chết, đã bám đất giữ nước, không để mất một tấc đất.
Viết cho Verdun gương sáng của quân dân Pháp một lòng giữ đất giữ nước, để trân quý tưởng nhớ gương sáng An Lộc, Quảng Trị của quân dân Việt Nam Cộng Hòa muôn thuở!

Đệ nhứt Thế chiến:
Bắt đầu ngày 28 tháng 06 năm 1914, tại Sarajevo, ngày nay là thủ phủ của quốc gia Bosnie-Herzégovine, thuở xưa ấy, nằm trong đất của Đế quốc Áo Hung, Đại công tước François-Ferdinand, Thái tử Habsbourg trị vì Đế quốc Áo Hung, bị một kháng chiến quân người serbe ám sát. Thế chiến 1 bắt đầu do Liên Minh ba Đế quốc : Đức, Áo Hung, và Ottoman-Thổ khai chiến chống Liên Minh Nga, Anh, Pháp, Ý và Serbie.
Suốt những năm 1914/1915, cuộc chiến cù cưa. Những trận chiến hoặc bằng những tấn công, khi tiến lúc thối, di chuyển đều thất bại. Nay, chuyển qua cuộc chiến giành đất chiếm chổ. Năm 1915, trên mặt trận miền Tây (biên giới Đức/ Pháp Bỉ, còn miền Đông, biên giới Đức Áo/Nga), các trận do quân Anh Pháp tạo ra như những trận ở Champagne, ở Artois vào tháng 5 tháng 6 hay trận đánh vào mùa thu cũng ở Champagne cũng chỉ giành tới giành lui vài trăm thước đất, có khi còn ít hơn nữa mà rất hao hụt binh sĩ, nướng quân, giết tướng.
Verdun : về mặt chiến lược, thành phố Verdun một công sự chiến đấu khá vững chắc, với hai chiến lủy kiên cố, Douaumont và Vaux tiền phương trấn mặt, cùng với những đồi cao chiến lược ngự thành một chiến tuyến. Tuy kiên cố với thành trì xây chắc, nhưng lại để trống ba mặt dễ bị tấn công, nhưng cũng dễ phòng vệ. Về mặt tiếp vận, Verdun rất yếu, một thiết lộ dễ dàng bị cắt đứt, một con đường huyết mạch - về sau nầy được Tướng Pétain biến thành là con đường Thánh Lộ-La Voie Sacrée, liên tục tiếp liệu mặt trận, thoạt đầu chỉ là một con đường liên tỉnh chật hẹp.
Tướng Von Falkenhayn, Tổng Tư lệnh Liên quân Đức Áo của mặt trận miền Tây, là một Tướng pháo binh, nghĩ rằng pháo kích sẽ làm hao binh tổn lính của Pháp, về cả tinh thần lẫn nhơn sự và sẽ phá vỡ sức kiên cố của Verdun, mở cửa ngõ để vào Paris. Cả Tướng Joffre, Tổng Tư Lệnh Quân đội Pháp cũng lơ là Verdun, nghĩ rằng Verdun với những thành trì đồi núi kiên cố tự nhiên sẽ là những cản trở cho sức tiến công của địch. Và nghĩ rằng nếu Đức tấn công, thì sẽ xua qua sông ở phía bắc chiến tuyến, vượt sông Somme, thẳng đồng bằng đi Paris. Do đó, Joffres dồn binh và gom quân họp lực cùng lực lượng của hoàng gia Anh bên tả ngạn sông Somme, bỏ ngõ Verdun, cho rằng Verdun với những đồn lủy Douaumont, Vaux và những đồi núi sẽ đủ sức cản mủi bộ binh Đức. Quên rằng Đức cay cú, muốn chiếm lại Verdun, vì trong cuộc chiến Đức Pháp năm 1870, Đức đã sở hữu Verdun rồi, nhưng phải trao lại cho Pháp năm 1973 theo hoà ước 1870. (Pháp thua chiến 1870, và Đức được chiếm trọn hai vùng Alsace và Lorraine của Pháp, nhưng phải trả những chổ chiếm khác).
Trận Verdun : Von Falkenhayn hứa với Hoàng đế Đức, Guillaume II chỉ sử dụng rất ít bộ binh, chỉ dùng pháo thôi ! Đối với Von Falkenhayn, pháo kích sẽ nãn lòng quân dân Pháp, sẽ phá nát thành Verdun, đường đến Paris sẽ rộng mở sau một tuần pháo kích. Cuộc tấn công được Thái tử Đức Kronpritz lãnh đạo. (An Lộc cũng vậy! Pháo sẽ mở đường Việt Cộng vào Sàigòn!).
7 giờ 30 ngày 21 tháng 02, 1916 đột kích bất ngờ bằng mưa pháo ! 1 triệu quả liên tục trong 10 tiếng ! 17 giờ 30, tắt pháo, bộ binh xung phong tiến công với súng phun lửa.
Vì bất ngờ, trong vài ngày, quân Pháp thiệt hại nặng nề, mất 25 ngàn quân, lui quân 7 cây số. Nhưng với lòng quyết tử, với lòng yêu nước, cùng sức đề kháng chiến đấu của quân Râu xồm – les Poilus (tên thân mật của binh sĩ Pháp) như ngay ngày đầu, nhóm quân tiền phương của Đại tá Driant, tuy bị bất ngờ, tuy bị tiêu hao nặng sau trận mưa pháo, vẫn suốt tối 21, và nguyên ngày hôm sau, ngày 22, trên ngọn đồi của rừng Caures, nhóm sống sót nầy, đã quần thảo, đánh du kích, làm chậm lại cuộc tiến công của quân Đức. Sức cản trở, làm dặm chưn tại chổ của quân Đức, giúp cho phòng tuyến Verdun có thời gian tổ chức tử thủ. Ngày 25, tuy chiến lũy Douaumont mất, nhưng sức tiến của quân Đức cũng khựng hẳn lại. Pháp phải mất 9 ngày để tái phối trí. Nhưng nhờ sức đế kháng của nhóm cảm tử tiền quân, quân Pháp đã cho 9 ngày quý giá ấy để Verdun đủ thời gian tổ chức phòng thủ.
Ngày 25, Tướng Pétain được Tướng Joffres bổ nhiệm làm Tư lệnh mặt trận. Tướng Pétain, là Bộ binh, nên đám Bộ binh Pháp lên tinh thần. Pétain cho củng cố những thành trì, công sự còn lại và cho xây con lộ huyết mạch tiếp vận. Con đường Thánh Lộ-La Voie Sacrée, con đường tiếp tế dài 56 cây số, được Pétain ra lệnh bằng mọi giá, phải mở rộng, sửa sang, làm sao cho 3 ngàn chiếc vận tải (1 chiếc mỗi 15 giây) liên tục ngày đêm tiếp tế đạn dược (50 ngàn tấn một tuần), lương thực, thuốc men, tải thương và quân viện (90 ngàn quân một tuần). Văn hào Maurice Barrès đặt tên con đường huyết mạch tiếp vận nầy là Thánh Lộ-La Voie Sacrée.
Ngày 6 tháng 03, Von Falkenhayn tung một cuộc tấn công quy mô thứ hai, vào phía trái chiến tuyến. Quân Pháp, thiệt hại nặng, nhưng co cụm, giữ được độ cao 304 và đồi Mort Homme.
Ngày 10 tháng 04, quân Đức tung tất cả lực lượng đánh cả hai mặt chiến tuyến. Pétain vẫn giữ thế thủ. Joffres không hiểu ý Pétain - hay ganh tỵ ? Vì Pétain rất được quân dân mến chuộng, Joffres bèn tước quyền Pétain, thay bằng Tướng Nivelle, thăng chức Pétain thêm một sao và phong lênTư Lệnh Quân đội Miền Trung. Được lệnh Joffres tấn công, Nivelle ra lệnh cho Phó Tướng là Tướng Mangin tái chiếm Douaumont : 3 ngày : 22 đến 24 tháng 05, thất bại. Và mất luôn chiến lủy Vaux. Sau 5 ngày tử chiến, từ 2 đến 7 tháng sáu. Quân phòng thủ, do Thiếu tá Raynal cầm đầu, hết đạn, hết lương, buông súng. Quân Đức thắng trận, quân tử, bái phục, lập giàn chào quân Pháp đầu hàng. Ngày hôm sau, ngày 8, Tướng Nivelle tổ chức tái chiếm Vaux, Vẫn thất bại ! (Chiến lủy Vaux được tái chiếm đêm 2 rạng 3 tháng 11, không một phát súng. Đức bỏ ngõ, vì giữ Vaux vô ích !)
Nhưng trái lại từ ngày 23 tháng 06 đến ngày 11 tháng 07, Đức tung toàn hết lực lượng quyết chiếm Verdun. Chiến lũy Souville, sức cản cuối cùng của Verdun cầm cự, tử thủ, quân Đức bị chận đứng hẳn ngày 12.
Lý do là quân Anh Pháp đã mở mặt trận thứ hai ngày 01 tháng 07 ở phía Bắc chiến tuyến, tràn qua sông Somme tấn công cánh mặt quân Đức Áo. Và từ đó Pháp Anh lấy lại chủ động và phản công. Von Falkenhayn, thất bại, chủ quan, bị cách chức vào tháng 08.
Douaumont được tái chiếm ngày 24 tháng 10. Mất ngày 25 tháng 02. Tái chiếm ngày 24 tháng 10. Tám tháng ròng rã chiến đấu, trên 100 ngàn quân thiệt mạng, quân Pháp lấy lại gần hết những phần đất đã mất. Ngày 19 tháng 12, quân Pháp tái chiếm toàn bộ chiến tuyến đầu năm 1916, trận Verdun chấm dứt.

Và Việt Nam ?
Chừng nào Việt Nam mới dám làm lễ tưởng niệm và truy điệu, ghi ơn các tất cả các chiến sĩ và người dân đã bỏ mình chống Tàu, giữ đất, giữ biển, giữ đảo chống ngoại xâm phương Bắc ?
Hãy tưởng nhớ, trân quý, tri ơn:
Các anh hùng Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa tử tiết với Hoàng Sa tháng Giêng 1974? Các anh hùng tử sĩ Dân quân và Quân đội Nhân Dân Việt Nam đến nợ nước để giữ đất biên giới Hoa Việt từ 1979 đến 1989? Các anh hùng Hải Quân Nhân Dân Việt Nam bị bức tử để giữ Trường Sa năm 1988? Các ngư phủ tiếp tục bị tàu lạ, đâm chìm, bỏ mình để giữ biển giữ đảo choViệt Nam?
Chừng nào ?
Hãy nhớ, nên nhớ, để toàn dân sẳn sàng giữ đất giữ biển, lấy lại Hoàng Sa và Trường Sa và Biển Đông đã mất!

Hồi Nhơn Sơn, ngày 21 tháng 02 năm 2016,
Ngày tưởng niệm 100 năm ngày khai chiến Trận Verdun
Phan Văn Song

 


 Cảm ơn ông giáo Nguyễn Duy Khánh

Bùi Bảo Trúc

1
 
Chắc cơ hội để cho tôi gặp ông sẽ chẳng bao giờ có. Thôi thì cứ nói đôi ba lời cám ơn gửi tới ông, dù biết những lời cám ơn đó cũng khó (hay nói thẳng ra) sẽ chẳng bao giờ đến được tới ông. Nhưng ông cũng hiểu là có những việc chúng ta làm mà chính chúng ta chẳng cần biết phía bên kia có tiếp nhận được hay không, nhưng chúng ta vẫn làm. Chỉ vì chúng ta thấy cần phải làm. Thế thôi.
Xin cảm ơn và rất cảm phục ông đã làm một công việc đẹp vô cùng trong mấy lớp học ông phụ trách.
 
Ông giáo Nguyễn Duy Khánh năm nay 35 tuổi, là giáo sư của một trường ở An Thới huyện Phú Quốc. Ông dạy môn (Việt) văn đã từ hơn một chục năm nay. Hôm 17 tháng 2 vừa qua, trước khi giảng bài thường lệ, ông hỏi các học sinh trong lớp rằng trong tháng 2, có một ngày quan trọng nào trong lịch sử Việt Nam đáng ghi nhớ không, thì tất cả các học sinh của ông đều trả lời là không biết. Cũng có mấy học sinh khác nói rằng tháng 2 có ngày Valentine, ngày lễ tình yêu, ngày một số quốc gia Tây phương dùng làm để tôn vinh tình yêu của nam nữ.
Thôi thì cũng hiểu là tuổi trẻ mới lớn muốn có một dịp để vui với nhau trong một đời sống chẳng có được bao nhiêu ngày vui (ta đi qua nửa đời, không có một ngày vui: Trịnh Công Sơn). Nhưng ông thấy rất đau khi tất cả các học sinh của ông đều không biết ngày 17 tháng 2 năm 1979 là ngày đã diễn ra một cuộc chiến ngắn ngủi nhưng vô cùng tàn khốc ở vùng địa đầu của Việt Nam, nơi tiếp giáp với Trung Quốc. Trong ngày 17 tháng 2 năm 1979 đó, đã bùng nổ một loạt những trận đánh khốc liệt của quân đội Trung Quốc nhắm vào, không phải một, mà là nhiều thành phố của Việt Nam. Những loạt tấn công này kéo dài trong một thời gian tương đối ngắn, khoảng một tháng, nhưng sau đó vẫn còn những trận giao tranh lẻ tẻ giữa hai bên trong suốt 10 năm kế tiếp. Con số thương vong lên đến hai ba chục ngàn người. Đích xác là bao nhiêu đến nay cả hai bên đều không đưa ra những con số rõ ràng. Nhưng phải là một con số rất lớn, rất đáng kể.
Nhà cầm quyền Việt Nam đã ém nhẹm mọi chuyện, không hề nhắc tới cuộc chiến này trong rất nhiều năm. Bằng cớ là các học sinh trong lớp của ông giáo Nguyễn Duy Khánh, những em ở những lớp tương đối là khá lớn (lớp 9 và lớp 10) đều chưa một lần nghe nói về cuộc chiến ấy. Trong cuốn sách lịch sử dùng để dậy các em, cuộc chiến đẫm máu đó được đề cập tới chỉ vỏn vẹn có 11 (mười một) dòng. Việc các em không biết gì về cuộc chiến ấy hoàn toàn không phải lỗi của các em, và cũng không phải lỗi của các thầy cô dậy các em. Với 11 dòng vùi lấp trong những trang sách của một chương trình bề bộn ấy, các em không biết về cuộc chiến khủng khiếp đó là một điều dễ hiểu.
Các binh sĩ Trung Quốc, mà theo chính những tài liệu của họ, được lệnh là giết hết những người Việt Nam mà họ gặp trên lãnh thổ Việt Nam. Và các binh sĩ này đã làm đúng các chỉ thị đó. Mục tiêu tàn sát ấy không phải chỉ là các binh sĩ Việt Nam, mà còn là những thường dân tại các khu vực Trung Quốc tấn công. Giải phóng quân Trung Quốc không chỉ bắn giết những người lính và các thường dân Việt Nam các vùng này, mà bọn chúng còn thực hiện những hành vi vô cùng thâm độc khác. Chúng hãm hiếp tất cả các phụ nữ mà chúng gặp. Hãm hiếp xong, lính Trung quốc còn đâm chém giết các phụ nữ Việt, cắt vú, mổ bụng, phanh thây các nạn nhân rồi quăng xuống những giếng nước trước khi đổ thuốc độc xuống các nguồn nước này và rút đi. Một tấm bảng nhếch nhác viết tay được dựng lên để ghi nhớ những hành động tàn ác ấy nay đã bị cây cỏ dại mọc lên che kín.
 
     chien tranh viet trung
 
 
Những cảnh thương tâm và dã man ấy đã được nhà cầm quyền Việt Nam tìm đủ mọi cách để lấp liếm che dấu, xóa hết khiến cho hơn một thế hệ người Việt không hề biết tới những hành vi bạo ngược của bọn xâm lăng Trung Quốc.
Các học sinh trong các lớp học ông giáo Nguyễn Duy Khánh phụ trách đã không biết gì về cuộc chiến tàn bạo ấy. Cho đến khi ông giáo Khánh giảng cho các em, sau khi đã nhìn trước nhìn sau, sợ bị các biện pháp kỷ luật vì dám nói ra những chi tiết cấm kỵ liên quan đến cuộc chiến biên giới Việt-Trung đó.
Những hy sinh của những người lính, những cái chết oan khiên tức tưởi của những người dân vùng địa đầu hoàn toàn bị chối bỏ trong suốt gần bốn chục năm nay, và nếu không có ông giáo Khánh thì lại một số học sinh ở Phú Quốc cũng chỉ biết có ngày Valentine trong tháng 2.
Ông giáo Khánh là một người can đảm. Một người yêu nước can đảm. Ở Việt Nam ngày nay yêu nước cũng phải can đảm. Phải can đảm mới dám yêu nước. Ông đã phải ngó trước, ngó sau mới dám kể cho các học sinh của ông về cuộc chiến tranh biên giới năm 1979. Ngay việc tưởng niệm những người đã khuất đó cũng bị ngăn cấm, cũng bị phá hoại thì việc làm của ông giáo Khánh cần phải được ghi nhớ và cảm tạ.
Có một chi tiết khác cũng nên nhắc ở đây. Đó là sau khi nghe thầy Khánh kể về cuộc chiến ấy, các học sinh của thầy đã khóc và đứng lên cúi đầu mặc niệm những người chết trong cuộc chiến năm 1979.
Những bức hình chụp cho thấy các học sinh của thầy Khánh không có em nào đeo trên cổ những chiếc khăn quàng đỏ.

http://thuguibanta.blogspot.com


 Thừa nước đục thả câu

 Lê Phan  


Trung Cộng đã triển khai hai giàn hỏa tiễn địa không trên Đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa theo các hình ảnh vệ tinh dân sự và chính phủ Đài Loan, tạo căng thẳng ngay trong khi Tổng Thống Barack Obama đang tìm sự ủng hộ của vùng cho việc chống lại lập trường khiêu khích và lấn chiếm lãnh thổ của Bắc Kinh.
Bộ Quốc Phòng Đài Loan tuyên bố hôm Thứ Tư là Trung Cộng đã cho đặt hai giàn hỏa tiễn địa không trên đảo Phú Lâm (Woody Island), vốn hiện nay dưới quyền kiểm soát của Trung Cộng nhưng đã được cả Đài Loan lẫn Việt Nam dành chủ quyền. Tiết lộ này được phổ biến ngay khi Tổng Thống Barack Obama kết luận một cuộc họp thượng đỉnh với các lãnh tụ của hiệp hội các Quốc gia Đông Nam Á.
Như Tạp chí The Economist đã chỉ ra, sự việc là Trung Cộng đã thành công về kinh tế đến mức mà họ trở thành hùng mạnh là một điều đáng ghi nhận. Nhưng còn đáng chú ý hơn nữa là Hoa Kỳ, cường quốc mà Trung Cộng muốn thách thức, đã coi sự phát triển của Trung Cộng như là một cơ hội chứ không phải là một đe dọa. Tuy nhiên, tờ báo lý luận, trong Biển Đông, nơi mà qua đó di chuyển 30% hàng hóa của thế giới, Trung Cộng đang có nguy cơ phá hủy dàn xếp tốt đẹp này. Thái độ của họ đã coi thường luật lệ quốc tế, làm các nước láng giềng lo sợ và gia tăng nguy cơ chiến tranh giữa Trung Cộng và một số trong các quốc gia này và với chính Hoa Kỳ. Nếu Bắc Kinh còn nhớ khẩu hiệu của chính họ về ổn định và hòa bình thi đã đến lúc họ phải lùi bước,” theo tờ Economist.
Sự gây hấn mới nhất là việc Trung Cộng cho lập hai giàn hỏa tiễn địa không trên đảo Phú Lâm mà không có giải thích nào cả. Bắc Kinh lần này không bác bỏ rõ ràng sự leo thang quân sự nguy hiểm này, ngược lại tuyên bố họ có quyền xây dựng “các cơ sở phòng vệ giới hạn và cần thiết.”
Quần đảo Hoàng Sa vốn được cả Việt Nam và Đài Loan nhận là thuộc chủ quyền của mình. Trung Cộng thì cả quyết là hầu như toàn thể vùng biển quốc tế này là của họ, dựa trên một thứ biện minh lịch sử vô lý.
Trung Cộng đã xây dựng vội vàng những đảo nhân tạo ở quần đảo Trường Sa, ở sâu hơn về phía nam, tạo nên những hòn đảo nhân tạo từ các mỏm đá hay rạn san hô vốn đang thuộc chủ quyền của Philippines, Đài Loan và Việt Nam. Việc xây dựng này, cũng như các hỏa tiễn, đã bất chấp tinh thần của bản thông báo chung ký kết hồi năm 2002 với các thành viên của hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á, trong đó các phe phái hứa hẹn sẽ “có những hành động tự kiềm chế” trong vùng này.
Trung Cộng đã từ chối chấp nhận thẩm quyền của tòa trọng tài Liên Hiệp Quốc ở La Haye vốn đang cứu xét vụ kiện do Philippines đưa đơn kiện theo công ước quốc tế về Luật Biển. Nếu, có vẻ như có triển vọng là tòa sẽ có phán quyết lợi cho Philippines, Trung Cộng sẽ lờ đi vụ này. Đây không phải là “phản ứng có trách nhiệm” mà Hoa Kỳ đã hy vọng ở Trung Quốc.
Hai yếu tố có thể tạo nên việc thúc đẩy Trung Cộng triển khai hỏa tiễn. Tin về vụ này được loan ra trong khi Tổng Thống Barack Obama đang đón tiếp ở trang trại Sunnylands trong một sự kiện chưa từng xảy ra với tất cả các lãnh tụ của hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á mà trong đó có bốn quốc gia có tranh chấp lãnh hải với Bắc Kinh. Hội nghị thượng đỉnh này được tổ chức một phần là để chứng tỏ Hoa Kỳ ủng hộ họ. Trung Cộng thì lại nghĩ đây chỉ là một cái cớ để khuyến khích các quốc gia láng giềng của họ tỏ ra độc lập hơn với Bắc Kinh, và do đó là một phần của một chiến thuật rộng lớn hơn của Hoa Kỳ nhằm phong tỏa Trung Cộng.
Một lý do thứ nhì, theo tờ The Economist, là vì vào cuối năm ngoái, Hoa Kỳ tái tục các chiến dịch “tự do hải hành” ở Biển Đông, hai lần gửi chiến hạm đi qua vùng biển mà Trung Cộng đanh dành chủ quyền. Cố gắng tuy hơi trễ này là để chứng tỏ là, dầu cho ai sở hữu những mẫu đất đá trên biển, hầu hết vùng biển quanh đó theo công pháp quốc tế không nằm trong tay một quốc gia nào cả và do đó phải được mở cửa cho mọi hình thức hải hành.
Điều đáng tiếc là Hoa kỳ đã làm lu mờ thông điệp này qua việc xác nhận là cả hai chiến dịch này được tổ chức theo điều khoản “ Innocent passage” tức là điều khoản của Luật Biển cho phép đến cả chiến hạm có thể đi qua không đe dọa qua lãnh hải của một quốc gia khác. Nhưng ngay cả trong trường hợp này, Trung Cộng có vẻ đã thấy chiến dịch này đủ khiêu khích để tìm cách ngăn chặn người Mỹ đừng theo đuổi nữa.
Hành động gây hấn này đã rõ ràng vi phạm hứa hẹn của ông Tập Cận Bình là ông sẽ không quân sự hóa trong các hải lộ với hơn 5 ngàn tỷ đô la hàng hóa mỗi năm.
Hai giàn hỏa tiễn HQ-9 này được biết có khả năng tấn công cách bờ khoảng 125 km và có thể phá hủy phi cơ, hỏa tiễn tuần du, và hỏa tiễn đạn đạo. Trên lý thuyết thì hai giàn phóng hỏa tiễn có thể có một lý do chính đáng, giúp Trung Cộng có thể giúp họ bảo vệ căn cứ của họ trên Đảo Hải Nam, cách đó 273 miles. Và tuy cả Việt Nam lẫn Đài Loan đòi chủ quyền trên đảo này nhưng hòn đảo đã nằm dưới sự kiểm soát của Bắc Kinh từ bốn thập niên nay, và quân đội của họ đã có căn cứ trên đó nhiều năm nay.
Nhưng thời biểu của việc triển khai hai giàn hỏa tiễn này cũng như phương thức nó được thực hiện khiến chúng ta không thể nhắm mắt chấp nhận việc này là vì lý do tự vệ. Nó là một phần của một chiều hướng trong đó Trung Cộng trong mấy năm gần đây đã dành “chủ quyền không chối cãi” trên 90% của Biển Đông và khẳng định chủ quyền pháp lý không những trên quần đảo Hoàng Sa, những hòn đảo thực sự và một lô những bãi, cồn... trên quần đảo này.
Mục tiêu của Bắc Kinh là để xóa bỏ những việc dành chủ quyền ở nhiều quốc gia kể cả Việt Nam, Philippines, Indonesia và Malaysia. Và một phần trong cố gắng này của họ, họ đã biến ngay cả những bãi cạn mà bình thường không đáng kể thành những hòn đảo nhân tạo, đủ lớn để có một căn cứ quân sự trong khi dành chủ quyền trên các vùng biển quanh đó.
Trung Cộng đã thông qua hiệp ước năm 1982 của Liên Hiệp Quốc về Luật Biển, vốn bảo đảm quyền tự do hải hành trên biển cả cho doanh nghiệp, ngư nghiệp và tìm kiếm dầu khí. Nhưng hành động của họ đối với quần đảo Hoàng Sa trên thực tế đã viết lại hiệp ước và khiến các quốc gia nhỏ trong vùng vốn tranh chấp lãnh thổ, cảm thấy bị đe dọa và tìm cách siết chặt liên hệ với Hoa Kỳ.
Đặt các giàn hỏa tiễn trên đảo Phú Lâm rõ ràng là làm gia tăng quan ngại. Những căn cứ mới này đã giúp Bắc Kinh thành lập một hệ thống vùng bảo vệ phòng không Adiz trên quần đảo Hoàng Sa.
Trung Cộng sẽ tạo thêm nguy cơ bất ổn trong vùng qua việc tìm cách áp đặt ý muốn của họ thay vì là hòa giải giữa các đụng độ tranh chấp lãnh thổ. Philippines đã không chịu nổi nữa và nộp đơn kiện Bắc Kinh ở tòa trọng tài Liên Hiệp Quốc về Luật Biển, với phán quyết được chờ đợi là vào tháng 5 này. Trung Cộng đã từ chối tham gia và phản ứng của họ với quyết định của tòa sẽ là một thử nghiệm nữa cho việc họ có thực sự muốn tuân thủ luật pháp quốc tế hay không.
Trong hoàn cảnh này, dầu kết quả của vụ kiện của Philippines có thế nào chăng nữa, điều tối quan trọng là Hoa Kỳ, cùng với các đồng minh mới, phải bảo đảm sự giao thông trôi chảy về hải hành và phải tiếp tục gửi tàu bè và phi cơ hoạt động bình thường ở vùng biển này.
 
 
 
Đăng ngày 28 tháng 02.2016