Thật là một điều tồi tệ, khi Bộ Giáo dục Việt Nam không nhận ra hiện trạng của đất nước hôm nay, chính là vũng lầy do họ đào bới. Học thêm, lạm dụng học thêm hay khốn khổ phải học thêm v.v... tất cả mọi thứ đó là hậu quả bế tắc từ những nhà kiến thiết nền giáo dục tồi. Và khi hôm nay, để chạy chữa cho hiện trạng chính họ tạo ra, Bộ Giáo dục tạo nên một mệnh lệnh mới, phủi tay và đẩy tội lỗi về phía các thầy cô. Lạ lùng thay, khi con bệnh không chịu uống thuốc, nhưng lại buộc cả xã hội phải uống thuốc thay cho nó.

 

Con cái chúng ta vô tội


Tuấn Khanh

Tháng 9/2016, có bản tin nhỏ lọt thỏm trong thành phố vốn đã quá nhiều chuyện eo sèo. Bản tin kể về việc một nhóm thầy cô giáo của trường Bành Văn Trân, Tân Bình, tổ chức đấu tố một giáo viên vì dạy thêm ở nhà, theo lệnh của Phòng Giáo dục Quận Tân Bình, Sài Gòn.
Bản tin nhỏ, nhưng phác họa khá rõ về bộ mặt giáo dục của Việt Nam hôm nay. Theo Phòng Giáo dục Quận Tân Bình, thì họ nhận được mật báo của “phụ huynh” nào đó nên đã yêu cầu trường hành động. Cô giáo này đã bị buộc phải hủy lớp dạy luyện thi chứng chỉ ngoại ngữ Cambridge – một chương trình học không dính líu gì đến sách giáo khoa của nhà trường. Cô cũng bị kỷ luật, không được xét thi đua và bị làm nhục bằng cách phải trả lại học phí cho tất cả các học sinh đã đến xin cô giúp dạy thêm.
Đây là một trong những sự kiện mới mẻ về chuyện thầy trò ở Việt Nam. Hình ảnh những người có tri thức, muốn truyền lại cho thế hệ sau theo thể thức truyền thống, bị chính quyền địa phương rượt đuổi, chận bắt quả tang, sao mà thật khó tả. Họ bị làm nhục và thậm chí bị phạt tiền như một loại tội đồ bởi thông tư 17 của Bộ Giáo dục Xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Cuộc đời như một vòng quay của bánh xe, nhưng ở đất nước này, nó là một vòng quay nghiệt ngã nhắc lại rằng sau gần nửa thế kỷ, những người trí thức lại gánh khổ nạn không khác gì những ngày sau tháng 4/1975. Kể từ khi đất nước có một Bộ Giáo dục duy nhất, miền Nam Việt Nam đã từng ngậm ngùi tiễn khoảng 50.000 tiến sĩ, giáo sư, cử nhân, nhà văn, nghệ sĩ… vào các trại tù tập trung cải tạo, trong tổng số hơn 2.500.000 người phải chịu khổ nạn ấy. Mà theo tài liệu của trang VietnamWar, giới trí thức, thầy cô giáo, giáo sư… bị xếp vào loại nguy hiểm bậc 2 và bậc 3, trong số 5 loại cần phải “cải tạo”.
Những đứa trẻ chưa đến 15 tuổi luyện thi chứng chỉ Cambridge, khi biết cô giáo của mình bị trừng phạt vì đã nỗ lực chia sớt kiến thức và kinh nghiệm cho chúng, hãy tự hỏi chúng đang nghĩ gì?
Với những gì đã diễn ra trên đất nước này, lúc trưởng thành, chúng sẽ hiểu rằng mái trường xã hội chủ nghĩa không thơ mộng như những bài văn tả tiếng ve, hay những bài hát mùa hè. Mái trường xã hội chủ nghĩa mà chúng được biết từ sau 1975, được thống nhất bằng phương thức thô lậu: học sinh bị nghi ngờ điều gì đó sẽ bị chuyển cho công an thẩm tra, giam cầm. Thầy cô nếu dám dạy thêm cho chúng theo lời nài nỉ, thì có thể bị làm nhục bởi chính các nhà sư phạm khác.

Con cái chúng ta tội tình gì mà phải chứng kiến hay chịu những điều tổn thương ấy, dưới mái trường xã hội chủ nghĩa ấy?
Định kiến với dạy thêm và những biện pháp thô bỉ phi giáo dục được áp đặt cho những người thầy, người cô đang được coi là giải pháp thông minh của những người có trách nhiệm của ngành giáo dục. Hôm nay, Khổng Tử có mặt ở Việt Nam chắc cũng cùng đệ tử chạy bán sống bán chết trước tiếng tu huýt ruợt đuổi vì dám dạy thêm. Socrates sẽ ngậm miệng, không dám nói một lời minh triết nào trước đám học trò đến trước cửa ngồi chờ, vì sợ “phụ huynh” nào đó mật báo về kẻ dám dạy thêm.
Đột nhiên, cách huấn dục phi chính phủ, đời gia sư… có từ ngàn đời, hôm nay lại phải đeo một bản án do những người cộng sản đặt ra.
Thật là một điều tồi tệ, khi Bộ Giáo dục Việt Nam không nhận ra hiện trạng của đất nước hôm nay, chính là vũng lầy do họ đào bới. Học thêm, lạm dụng học thêm hay khốn khổ phải học thêm…v.v, tất cả mọi thứ đó là hậu quả bế tắc từ những nhà kiến thiết nền giáo dục tồi. Và khi hôm nay, để chạy chữa cho hiện trạng chính họ tạo ra, Bộ Giáo dục tạo nên một mệnh lệnh mới, phủi tay và đẩy tội lỗi về phía các thầy cô. Lạ lùng thay, khi con bệnh không chịu uống thuốc, nhưng lại buộc cả xã hội phải uống thuốc thay cho nó.
Tội nghiệp cho con cái chúng ta, những đứa trẻ vô tội. Chúng được đưa vào nhà trường và trở thành vật thí nghiệm cho những đề án cao xa, của một nền giáo dục từ sau 1975 đến nay luôn rộn rịp cải cách và huy hoàng trong những thất bại. Nhiều đời Bộ trưởng giáo dục Xã hội chủ nghĩa vẫy tay ra về trong đắc thắng, bất chấp văn hóa và tri thức của nhiều thế hệ ở lại, cấu bám nhau để cố thoát khỏi bờ vực.

Trong một điều tra về nền giáo dục Việt Nam, AFP từng viết rằng “Mệt mỏi bởi những gian lận tràn lan, học vẹt vô tận và các lớp học tư tưởng Lênin bắt buộc, phụ huynh giới trung lưu của lứa học sinh trung học tại Việt Nam luôn nghĩ đến cách chạy trốn khỏi hệ thống trường học của quốc gia, để được giáo dục ở nước ngoài”.
Cũng theo tìm hiểu của AFP, đến năm 2015, mỗi năm giới phụ huynh chi hơn 1 tỉ USD để con mình được học ở các trường trung học và đại học ở nước ngoài. Nhưng đây cũng là ước mơ chung của khoảng 17 triệu học sinh và sinh viên tại Việt Nam vẫn mong được “tị nạn giáo dục” – một cách nói rất phổ biến từ hơn 5 năm nay.
Xin hãy tự đặt ra một câu hỏi, ở Việt Nam, con cái chúng ta đang học để làm gì? Học để bị thí nghiệm tinh thần duy ý chí của các quan chức kém cỏi sáng kiến nhưng giỏi vâng lệnh? Học để tạo dựng cuộc đời cho chính mình, hay học để trở thành người phục vụ cho tư duy chính trị của đảng cầm quyền? “Bốn thập kỷ sau khi kết thúc chiến tranh Việt Nam vào năm 1975, các quan chức cộng sản vẫn chưa cải cách đầy đủ về một lĩnh vực giáo dục. Các nhà bình luận thì nói rằng các chương trình thì luôn nhằm để thúc đẩy tính Đảng, chứ không ưu tiên tạo ra một người giỏi việc”. AFP từng viết như vậy trong bài có tựa đề Vietnam’s creaking education system pushes students overseas.
Gần đây, một tài liệu nghiên cứu mang tên Nhìn lại nền giáo dục VNCH: sự tiếc nuối vô bờ bến, luôn được tái đăng trên các trang mạng. Đọc lại những gì đã làm được của nền giáo dục bị gọi là đồi trụy, lai căng đó… quả là một sự tiếc nuối vô bờ bến về giáo dục và tinh thần độc lập dân tộc. Và hơn nữa, trong giai đoạn chiến tranh khốn khó, giới nhà giáo miền Nam – luôn sống với dạy thêm – vẫn được xem là thành phần được kính trọng bậc nhất của xã hội, thậm chí một chính khách hay tướng lĩnh khi đối diện vẫn phải cúi chào.
Nền giáo dục bị hủy bỏ đó không hô khẩu hiệu phải đứng hàng đầu thế giới, không đưa trẻ em vào đồn công an, không rượt đuổi các thầy cô giáo đến tận nhà để làm nhục vì dạy thêm… nhưng vẫn tạo ra những trí thức bậc nhất, mà sau 1975, ông Võ Văn Kiệt coi đó quý như vàng, và luôn mời gọi họ hãy ở lại giúp đất nước.
Những ngày chiến tranh Nam- Bắc Việt Nam, Trung Cộng vẫn là kẻ thù đáng gờm của Việt Nam Cộng Hòa, thế nhưng ở các trường đại học, người ta vẫn nghiên cứu và học tiếng Hán một cách bình thường. Nó khác với cái cách mà Bộ Giáo dục Việt Nam hôm nay hồ hởi thúc đẩy tiếng Hán vào nhà trường như một món quà nối kết tình đảng Việt – Trung, nhân danh văn hóa.
Ngôn ngữ không có tội khi bị đưa vào giảng dạy. Và con cái chúng ta cũng không có tội để bị ép phải học ngôn ngữ nào mà chúng không muốn. Trong mối quan hệ mật thiết giữa đảng Cộng sản Việt Nam và đảng Cộng sản Trung Quốc, tiếng Hán có thể trở thành chuyện quan trọng – nhưng chắc chắn không thể coi chuyện học tiếng Hán như một cách “cứu sự sụp đổ tiếng Việt”, nhưng kiểu một tay trí thức hạng bét nào đó thích la liếm theo chính sách tuyên truyền, được báo chí nhà nước tung hô.
Con cái chúng ta vô tội, nên chúng không thể trở thành khán giả vô tình cho việc hủy hoại một nền giáo dục, hay đồng lõa biến con mình thành loại cừu ngu ngốc của các thí nghiệm áp đặt. Chúng phải được quyền tự chọn lựa học thêm hay không, trong thế giới này.
Những đứa trẻ ngây thơ vô tội đó cần tiếng nói của chúng ta – những phụ huynh – vốn đã có quá đủ kinh nghiệm về sự suy đồi trong xã hội vì im lặng.
Con cái chúng ta có nguyên bản sơ khởi là tự do và vô tội. Vậy chúng cũng cần được quyền lựa chọn học ngôn ngữ nào cho chính cuộc đời và tương lai của chúng, chứ không phải theo sự áp đặt tiến cống của ông Phùng Xuân Nhạ hay bất kỳ ai khác. Đừng quên, trong khi con cái chúng ta gồng gánh sách vở, và vứt bỏ cuộc đời bên ngoài để đáp ứng cho những chương trình cuồng điên của Bộ Giáo dục, thì có thể con cái những người như ông Nhạ đang rong chơi và thanh thản học những chương trình rất lành mạnh ở nước ngoài.
Con cái chúng ta cũng vô tội như con cái những vị ấy. Chúng cần được sống trong một xã hội không có độc tài giáo dục và nói láo về Lê Văn Tám, Phan Đình Giót, không hủy diệt tri thức và không làm tổn thương thầy cô của chúng, không bị giải đi vào đồn công an ở tuổi thiếu niên, và không bị ép để sinh ra để trở thành công cụ cho ai đó, mà có quyền chọn cho mình một cuộc đời tự do, một lối đi tự do mà chúng muốn.

http://nhacsituankhanh.blogspot.com

 


 Vừa thương vừa giận

cô giáo bị kỉ luật vì dạy thêm chui


Đỗ Tấn Ngọc (26/09/16)

(GDVN) - Án kỷ luật của cô giáo N. là lời cảnh báo, răn đe với những giáo viên nào cố tình vi phạm quy định về dạy học thêm.
Quy định pháp luật về dạy thêm, học thêm dưới dạng hỏi-đápHiệu trưởng phải giải trình về điểm dạy thêm "chui" ở quận 12. Người dân phát hiện điểm dạy thêm ‘chui’ dành cho học sinh tiểu học ở quận 12">Cô giáo Trường tiểu học Bành Văn Trân dọa học trò không đi học thêm sẽ lưu ban?
LTS: Vụ việc một giáo viên ở thành phố Hồ Chí Minh bị cắt thi đua, làm kiểm điểm phải ngưng việc dạy thêm gây xôn xao dư luận.
Thầy giáo Đỗ Tấn Ngọc (một giáo viên ở Quảng Ngãi) có bài viết bình luận về vụ việc và cho rằng những quyết định xử lý giáo viên này là hết sức đúng đắn để làm gương cho toàn ngành.
Tòa soạn trân trọng gửi đến độc giả!
Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam, ngày 17/9 có bài: “Cô giáo Trường tiểu học Bành Văn Trân dọa học trò không đi học thêm sẽ lưu ban?" của tác giả Phương Linh.
Theo bài báo, cô Đ.T.T.N, giáo viên tiếng Anh lớp 1 của Trường Tiểu học Bành Văn Trân (phường 7, quận Tân Bình, thành phố Hồ Chí Minh), bất chấp lệnh cấm của cấp trên, vẫn tổ chức dạy thêm tại nhà gây bức xúc dư luận.
Từ phản ánh này của Báo, Phòng Giáo dục và Đào tạo quận Tân Bình, Ban Giám hiệu trường Tiểu học Bành Văn Trân đã sớm vào cuộc, tổ chức kiểm tra, xác minh và có hình thức xử lý kỷ luật đối với cô N.


Một giáo viên đang đứng lớp (Ảnh minh họa trên giaoduc.net.vn).

Cũng theo Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam thì “Cô giáo đầu tiên ở TP.Hồ Chí Minh bị kỷ luật vì vi phạm dạy thêm”, ngày 23/9, do đã có vi phạm trong quy định cấm dạy thêm học thêm ở cấp Tiểu học theo Thông tư 17 (Bộ Giáo dục quy định) nên cô N. đã bị hội đồng kỷ luật của nhà trường áp dụng hình thức cắt thi đua cho cả năm học 2016 – 2017.
Cùng với việc kỷ luật, cô N. còn phải làm bản tường trình để tự kiểm điểm cá nhân, phải ngưng việc dạy thêm tại nhà, trả lại số học phí còn lại trong tháng cho học sinh.
Trường Tiểu học Bành Văn Trân cũng đã họp toàn thể giáo viên của trường, quán triệt và yêu cầu thực hiện hết sức nghiêm túc các chủ trương của thành phố Hồ Chí Minh cũng như của Bộ Giáo dục về dạy thêm, học thêm.
Trước đó, thành phố này từng nêu rõ quan điểm sẽ xử lý kỷ luật đến mức đuổi việc nếu giáo viên vi phạm dạy thêm.
Từ thông tin trên, trường hợp cô N. bị kỷ luật do vi phạm quy định về dạy thêm đã nhận được nhiều sự quan tâm, chú ý của độc giả của cả nước với nhiều ý kiến, bình luận dưới bài viết.

Tôi đồng cảm với giáo viên này!
Là một nhà giáo, đồng nghiệp vừa là độc giả quen thuộc, thân thiết của Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam, tôi không khỏi chạnh lòng, xót xa trước việc cô giáo N phải bị kỷ luật về vi phạm quy định dạy thêm, học thêm.
Tôi rất thấu hiểu nỗi vất vả, khó khăn của đội ngũ giáo viên cả nước nói chung, thành phố Hồ Chí Minh nói riêng trong bối cảnh những giá trị truyền thống của xã hội, học sinh có phần giảm sút; đời sống của đại bộ nhà giáo còn khó khăn; nhất là ở các thành phố lớn như Hà Nội, thành phố Hồ Chí Minh.

Cô giáo đầu tiên ở TP.Hồ Chí Minh bị kỷ luật vì vi phạm dạy thêm

Tôi tin rằng, có khó khăn, thiếu hụt về kinh tế thật sự nên cô giáo N. mới tự ý tổ chức dạy thêm “chui” để cải thiện cuộc sống bản thân và gia đình.
Tôi cũng có thể mường tượng ra rằng mấy ngày nay cô giáo N. rất đau buồn, tâm trạng rối bời… sau sự cố đáng tiếc này.
Có lẽ, từ khi học ngành Sư phạm đến lúc ra trường làm nghề dạy học, cô giáo N. luôn nghĩ mình sẽ là một giáo viên giỏi, hoàn thành tốt công việc được giao, được đồng nghiệp tin cậy, học trò yêu quý và không bao giờ rơi vào tình cảnh như hôm nay.
Sinh thời, Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã nói: “Nghề dạy học là một nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”.
Nhân dân tôn vinh, gọi người thầy giáo là “kỹ sư tâm hồn”, bởi dạy học không chỉ dạy chữ mà cao hơn là dạy cho học trò đạo lý làm người.
Ngẫm đến đây, tôi lại càng thấy tiếc và xót cho cô giáo N., nỗi buồn của riêng cô N. cũng là nỗi buồn chung của đồng nghiệp nhà giáo chúng tôi.
Cô bị kỷ luật, tin đưa trên báo, dẫu biết rằng người nào sai thì người ấy chịu, nhưng ít nhiều ngôi trường của cô đang dạy cũng như đội ngũ nhà giáo của thành phố, của cả nước bị ảnh hưởng tai tiếng trước dư luận xã hội.
“Dạy thêm cho học sinh chính khóa để thu tiền ở trường hay ở nhà đều làm hình ảnh giáo viên ngày càng xấu xí đi trong mắt nhân dân. Chỉ những người tự lừa dối lương tâm mới không hiểu điều đó”, độc giả Công Tâm đã bình luận đầy chua xót như thế (dưới bài báo đăng).
Bên cạnh cảm thông, tôi và nhiều đồng nghiệp còn có cả cảm xúc tức giận, không đồng tình với việc làm cô giáo N.
Bởi lẽ, ngành Giáo dục thành phố Hồ Chí Minh đã có văn bản quy định rõ ràng về lệnh cấm dạy học thêm trên địa bàn toàn thành phố.
Đã là quy định thì phải chấp hành, nếu không phải bị xử lý. Chắc có lẽ, cô giáo N. đã biết, đã được nhà trường phổ biến không ít lần nhưng vẫn cố tình vi phạm, tổ chức dạy thêm “chui” tại nhà.
Không thể đổ lỗi cho chương trình học nặng; thi cử khó; do phụ huynh, học sinh có nhu cầu; lương giáo viên thấp, … để làm trái quy định.
Xin trích ra đây, bình luận của độc giả Thanh Bình rất đáng để mọi nhà giáo phải suy ngẫm:
Tại sao những Giáo viên dạy các môn như: Sinh, Sử, Địa, Giáo dục công dân... họ đâu có dạy thêm nhưng họ vẫn đủ sống, đây là trách nhiệm, lương tâm của người nhà giáo, phải dạy nhiệt tình, tận tâm tận lực cho học sinh”.



Cô giáo Trường tiểu học Bành Văn Trân dọa học trò không đi học thêm sẽ lưu ban?

Đã là luật, quy định chung rồi thì tất cả mọi người phải tuân thủ, chấp hành nghiêm túc.
Chỉ có thượng tôn pháp luật thì xã hội mới phát triển, tốt đẹp lên.
Còn nếu khinh nhờn, coi thường pháp luật thì kỷ cương, xã hội sẽ lỏng lẻo, đất nước mãi tụt hậu so với thế giới.
Trong gần 3 triệu cán bộ, công viên chức của cả nước hiện nay thì đội ngũ nhà giáo các bậc học đã chiếm gần một nửa - một lực lượng đông đảo, hùng hậu.
Họ được học hành, đào tạo bài bản và đang là những người gánh vác sứ mệnh cao cả “trồng người”, đem các giá trị văn minh nhân loại truyền đạt đến các thế hệ trẻ.
Để nội dung truyền đạt của mình có sức nặng, thật sự thuyết phục với học trò, trước hết mỗi giáo viên phải là tấm gương sáng về nhân cách, đạo đức, về hiểu biết và tuân thủ pháp luật…
Cô giáo N. và một số giáo viên khác đã có biểu hiện vi phạm pháp luật… rõ ràng không thể là tấm gương tốt cho học trò noi theo.

Học sinh trường Bành Văn Trân trên lớp học, ảnh PHương Linh

Từ sự việc của cô N., dư luận lại đặt ra không ít câu hỏi về những nỗi băn khoăn cơ chế, công tác quản lý dạy học thêm ở các địa phương hiện nay.
Một phụ huynh kiến nghị:
Cấp trên ban hành lệnh cấm, cấp dưới lơ là bỏ qua, điều này cho thấy hệ thống giáo dục còn nhiều bất cập.
Hy vọng các giáo viên dạy thêm sai luật ở trường Lê Công Phép bị bắt và bị xử lí thật nặng, để chúng tôi còn niềm tin vào công lí và pháp luật”.
“Thật không công bằng, vì vẫn còn rất nhiều giáo viên đang ung dung dạy thêm chính học sinh mình đang dạy chính khóa mà vẫn không bị kỷ luật. Cụ thể là ở Quận Bình Thạnh thành phố Hồ Chí Minh hầu như trường nào cũng có giáo viên đang dạy thêm ở nhà cho học sinh của mình.
Đề nghị có đường dây nóng để phụ huynh cung cấp các địa chỉ mà giáo viên đang dạy thêm không đúng quy định” - độc giả Sơn Lâm nêu bất công và chỉ địa chỉ cụ thể về tình trạng dạy học thêm “chui”.
Thiết nghĩ, “án” kỷ luật của cô giáo N. là lời cảnh báo, răn đe với những giáo viên nào cố tình vi phạm quy định về dạy học thêm. Những trường hợp này đều phải bị xử lý, kỷ luật, thậm chí sa thải, đuổi việc.
Tính công bằng, gương mẫu chỉ có được khi cả ngành quyết tâm đồng bộ, làm thường xuyên, triệt để.
Có vậy, vấn nạn dạy học thêm tràn lan, chèn ép mới thuyên giảm; kỷ cương, nề nếp của môi trường giáo dục mới được đảm bảo.
Nhân dân, phụ huynh chỉ tin tưởng ngành giáo dục khi gắn lời nói với những hành động cụ thể!

Đỗ Tấn Ngọc

http://giaoduc.net.vn


Cô giáo Trường tiểu học Bành Văn Trân

dọa học trò không đi học thêm sẽ lưu ban?

Phương Linh (17/09/16)

(GDVN) - Dù trường đã phổ biến là cấm, nhưng cô N. – giáo viên tiếng Anh Trường tiểu học Bành Văn Trân vẫn tổ chức dạy thêm ở nhà.
Giáo viên phấn khởi với lệnh cấm cho bài tập về nhà. Giáo viên Trường tiểu học Thiên Hộ Dương vẫn dạy thêm ở nhà.
Học thêm thầy dạy hết rồi, còn gì đâu mà học nữa?Học trò vẫn phải đi học thêm kiến thức, vậy giáo viên dạy giỏi cái gì?
Ban biên tập Báo điện tử Giáo dục Việt Nam nhận được thông tin cung cấp cho biết, cô Đ.T.T.N – giáo viên tiếng Anh lớp 1 của Trường tiểu học Bành Văn Trân (phường 7, quận Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh) vẫn còn tổ chức dạy thêm tại nhà.
Thậm chí, phản ánh này cho biết, cô N. còn phát cho phụ huynh một tờ giấy yêu cầu đăng ký học thêm,
Khi phụ huynh vào trường hỏi về lệnh cấm dạy thêm học thêm ở nhà của thành phố, cô N. trả lời rằng, nếu không đi học sẽ bị ở lại lớp, vì chương trình học rất nặng.
Trong thông tin gửi về cho Báo điện tử Giáo dục Việt Nam, các phụ huynh của trường cho rằng, lệnh cấm giáo viên tiểu học dạy thêm ở nhà ban hành để làm gì, khi mà giáo viên vẫn ngang nhiên dạy thêm, mà không bị ai xử lý.
Chiều ngày 16/9, thầy Nguyễn Tấn Nghiệp – Hiệu trưởng Trường tiểu học Bành Văn Trân xác nhận với phóng viên Báo điện tử Giáo dục Việt Nam, ngay sau khi nhận được thông tin do phóng viên cung cấp, cô N. đã viết bản tường trình và nhận toàn bộ sự việc với lãnh đạo nhà trường.
Trong đó, cô N. đã thừa nhận mình hiện vẫn đang dạy thêm ở nhà, tại một địa chỉ thuê ở đường Cách Mạng Tháng 8, thuộc địa bàn phường 7 – quận Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh.
Hiện cô N. đang dạy 2 nhóm (10 học sinh lớp 4, 5) ở nhà luyện thi chứng chỉ Cambridge ở các cấp độ Movers, Flyers tại nhà. Chủ yếu các em là học sinh Trường Bành Văn Trân.
Một tuần học sinh sẽ học 2 buổi, mỗi buổi 90 phút với học phí 500.000 đồng/học sinh.


Các em học sinh của Trường tiểu học Bành Văn Trân trong giờ học tại trường (ảnh minh họa: P.L)

Theo thầy Nghiệp cho biết, cô N. là một giáo viên tăng cường tiếng Anh cho nhà trường, chuyên môn và năng lực tốt, dạy chính khóa ở trường là 3 lớp ở khối 1, còn dạy thêm không dạy học sinh chính khóa.
Việc cô N. dạy thêm tại nhà dù dưới bất kỳ hình thức nào vẫn là sai theo quy định của Bộ Giáo dục và Đào tạo, cũng như của thành phố.
Song song đó, cô N. cũng đã phủ nhận việc mình ra giấy yêu cầu viết giấy đăng ký học thêm, và cũng không nhận là mình nói chương trình học nặng, không đi học thêm sẽ bị ở lại lớp.
Người đứng đầu Trường tiểu học Bành Văn Trân cũng đã nói thêm rằng, trong các cuộc họp hội đồng sư phạm, họp giáo viên đầu năm, lãnh đạo nhà trường đã phổ biến rất kỹ các quy định về dạy thêm học thêm tới giáo viên.
Ngoài ra, lãnh đạo trường còn luôn nhấn mạnh rằng, giáo viên tiểu học không được dạy thêm học thêm, dưới bất kỳ hình thức nào, trừ môn năng khiếu, kỹ năng.
Trước mắt, ngay sau khi biết thông tin, trường đã yêu cầu cô N. đóng cửa ngay 2 lớp dạy thêm tiếng Anh này tại nhà. Cô N. cũng đã tiến hành trả lại 1/2 tiền học cho học sinh, đóng cửa ngay từ ngày 15/9 theo yêu cầu của trường.
Ban Giám hiệu trường sẽ họp, xem xét mức độ sai phạm cụ thể của cô N. ra sao, tùy theo mức độ vi phạm mà có hướng xử lý cụ thể tương xứng, đồng thời nhắc nhở lại các quy định về dạy thêm học thêm ở cấp tiểu học một lần nữa trước hội đồng sư phạm của trường.
Thầy Nguyễn Tấn Nghiệp nhấn mạnh, trường chắc chắn sẽ xử lý cô N. vi phạm các quy định về dạy thêm học thêm ở cấp tiểu học, nhằm để cảnh báo và răn đe với cả những giáo viên khác.

Phương Linh

http://giaoduc.net.vn

Đăng ngày 27 tháng 09.2016