Print

Biden và đồng minh VNCH

Nguyễn Tiến Hưng         


Ts Nguyễn Tiến Hưng và cáo già chính trị TS Henry Kissinger

(Gần đây trên mạng có nhiều bàn luận về lập trường chống đối của Nghị sĩ Joe Biden đối với người Việt tỵ nạn. Một số đã đặt vấn đề là phải có bằng chứng! Chúng tôi xin ghi lại vài sự kiện trong cuốn ‘Khi Đồng Minh Tháo Chạy’ để mở rộng việc tham khảo).

Lúc ấy chưa có CNN, nên tin tức chỉ do ba kênh ABC, NBC, CBS phát sóng mỗi buổi chiều. Vào cuối tháng Ba đầu tháng Tư năm 1975, hình ảnh gây xúc động nhiều nhất là về hai tình huống đối nghịch: một là về chiến trường Miền Nam, và hai là cảnh Tổng thống Ford chơi gôn ở Palm Spring.
Đà Nẵng thất thủ rồi mà ông và Ngoại trưởng Kissinger cứ tỉnh bơ. Cuối tuần, ông còn định cùng với phu nhân tới dự tiệc với ca sĩ nổi danh Frank Sinatra do Kissinger mời. Nhân viên trong đoàn tùy tùng phải cản lại vì ông đang bị báo chí chỉ trích là chỉ vui chơi trong khuôn viên các nhà triệu phú đang khi Việt Nam bốc cháy.
Thế nhưng chỉ mấy ngày sau, đã có sự thay đổi rõ rệt về thái độ của ông Tổng Thống: ông ra phi trường San Francisco đón tiếp đám trẻ em mồ côi vừa được chở tới từ Tân Sơn Nhất. Và từ lúc đó, ông quyết định cứu một số người Việt tỵ nạn và xin thêm quân viện cho Miền Nam. Ông làm như vậy dù các cố vấn đã khuyên ông là cứ lờ đi cho xong. Chính ông viết lại rằng Kissinger cũng đã soạn sẵn cho ông một bài diễn văn vào loại ‘cháy nhà bình chân như vại’ (go down with the flag flying) để đọc tại Quốc Hội, nhưng ông đã không chấp nhận.

Yếu tố nào đã đưa tới sự thay đổi quan trọng ấy?

Không còn nghi ngờ gì nữa về lý do chính là vì ông đã được đọc vài lá thư mật của Tổng thống Nixon gửi Tổng thống Thiệu do Tướng Weyand chuyển đạt. Weyand đã dùng mưu lược: ông đến gặp Tổng thống năm phút trước khi Kissinger tới họp vào sáng ngày năm Tháng Tư. Ông Von Marbod kể lại cho chúng tôi là đọc xong thư, Tổng thống Ford đã hết sức xúc động vì thấy sự bất công quá rõ ràng của Hoa kỳ đối với VNCH.

Von Marbod là Đệ nhất Phó Phụ tá Tổng trưởng Quốc phòng, cùng đi với Tướng Weyand sang Việt Nam. Ông cũng là người đã giúp chúng tôi trong việc bí mật chuyển đạt hai lá thư cho Tổng thống Ford sau khi thuyết phục được sự đồng ý của Tổng thống Thiệu. Marbod đã có mặt khi Weyand đưa thư. Sau này khi phỏng vấn chính Tổng thống Ford thì chúng tôi lại càng thấy rõ hơn về việc này. Khi đưa cho ông xem lại tài liệu, ông vẫn còn bùi ngùi. Ông ký tặng chúng tôi cuốn Hồi ký ‘A Time to Heal’ (Thời gian để hàn gắn) với mấy chữ: To Greg Hung, with warmest best wishes – Gerald R. Ford (Gregory là tên Thánh của chúng tôi).

 

 
TT Gerald R. Ford và TT Nguyễn Văn Thiệu

Về nhà mở ra đọc, chúng tôi mới biết rằng đúng ngày Tổng thống Thiệu chỉ thị cho chúng tôi đi Washington để sắp xếp thì Ủy Ban Ngoại Giao Thượng Viện đã tự động yêu cầu và đến Tòa Bạch Cung gặp Tổng thống để bầy tỏ về lập trường dứt khoát chấm dứt viện trợ. Họ còn tiến xa hơn nữa là đã bác bỏ cả vấn đề di tản một số người Việt. Một điều hơi lạ với chúng tôi khi đọc cuốn sách là thấy trong Ủy Ban này, có một nghị sĩ chưa bao giờ chúng tôi nghe đến tên. Các vị khác như Frank Church, Jacob Javits, Clifford Case thì đã quá quen thuộc.
Trong buổi họp với Tổng thống, nghị sĩ này đã mạnh mẽ chống đối việc di tản người Việt Nam. Nghiên cứu thêm chúng tôi mới biết là ông này rất trẻ, vừa mới 30 tuổi đã được bầu vào Thượng Viện (tháng Giêng, 1973 – cũng là thời điểm ký kết Hiệp định Paris).


Đó là Nghị sĩ Joseph Biden thuộc tiểu bang Delaware. Ngôn từ của ông trong buổi họp thật là thiếu nhân hậu, nếu không phải là tàn nhẫn.

Trong cuốn hồi ký, Tổng thống Ford đã kể lại việc này. Sau đây là vài đoạn trích dịch (trang 253-256): “Chúng tôi cảm thấy rằng một cuộc di tản vội vã sẽ có những hậu quả trầm trọng. Một tình trạng hoảng hốt lớn tại thủ đô Miền Nam sẽ có thể phát sinh, và trong sự chua cay là đã bị ‘phản bội,’ quân đội miền Nam có thể quay súng vào người Mỹ” …
“Ngày 14 tháng 4, Ủy Ban Ngoại Giao Thượng Viện yêu cầu gặp tôi để thảo luận về tình hình Đông Nam Á. Đây là sự việc hãn hữu ít khi xẩy ra – lần cuối cùng Ủy Ban này họp với Tổng Thống là thời Wilson (Woodrow Wilson, 1913 – 1921, lời tác giả) – vậy nên tôi gọi cả Kissinger (Ngoại Trưởng), Schlesinger (Bộ Trưởng Quốc Phòng) và Scowcroft (Cố Vấn An Ninh) cùng tới dự.

“Buổi họp diễn ra trong bầu không khí hết sức căng thẳng. Tôi yêu cầu Kissinger và Schlesinger trình bày về tình hình chính trị và quân sự tại Miền Nam, rồi tôi tham khảo ý kiến của quý vị Nghị sĩ. Thông điệp của họ đã thật rõ ràng: hãy ra đi ngay, và đi cho nhanh (The message was clear: get out, fast)… “Chúng tôi bằng lòng chấp thuận một ngân khoản lớn để di tản,” Nghị sĩ New York là Jacob Javits nói, “nhưng viện trợ quân sự thì một cắc cũng không” … Nghị sĩ tiểu bang Idaho là Frank Church thì cho rằng sẽ có vấn đề lớn ‘có thể lôi cuốn chúng tà vào một cuộc chiến lâu dài’ nếu chúng ta di tản tất cả những người Việt Nam đã trung thành với chúng ta.
“Nghị sĩ tiểu bang Delaware là Joseph Biden dội lại điệp khúc: “Tôi sẽ bỏ phiếu thuận để cấp bất cứ ngân khoản nào cho việc di tản người Mỹ ra khỏi Việt Nam, nhưng tôi không muốn số tiền đó dính líu gì tới việc di tản người Việt.”
– ‘The US has no obligation’: Biden fought to keep Vietnamese refugees out of the US
– Biden Turned Back on Vietnamese Refugees
“Tổng Thống Ford cảnh cáo: “Nếu quý vị tuyên bố ‘không di tản người Việt Nam,’ quý vị sẽ có khó khăn lớn trong việc di tản 6,000 người Mỹ ra khỏi Việt Nam.”
“Kissinger, với vẻ mặt mệt mỏi và phiền muộn, nói thêm rằng một quan chức Sàigòn (có thể là Đại sứ Trần Kim Phượng – lời tác giả) đã nói với ông: “Nếu các Ngài rút người Mỹ ra và bỏ rơi chúng tôi trong hoạn nạn, các Ngài có thể sẽ phải đánh nhau với một sư đoàn quân đội Miền Nam để có lối ra”…
“Tới đây, vấn đề an toàn của số người Mỹ còn lại ở Việt Nam trở nên mối lo ngại lớn cho Ủy Ban… “Chúng tôi không muốn người Mỹ bị bắt làm con tin,” (để phải di tản người Việt), Nghị sĩ Charles Percy bình luận.
“Tổng thống Ford cảnh cáo thêm… “Nếu ta rút hầu hết người Mỹ ra cùng một lúc thì sẽ làm cho người Việt Nam nghĩ rằng Mỹ đang tháo chạy nên có thể gây hoảng hốt, dẫn tới những cuộc tấn công vào số người Mỹ còn lại”…

Nghị sĩ Joseph Biden nói toạc móng heo: “Tôi không muốn trả bất cứ món nào để đưa người Việt Nam đi, chỉ trừ khi ta không thể mang được người Mỹ nào ra mà không phải mua 174.000 người Việt Nam. Trong trường hợp đó, tôi sẵn sàng mua 174.000 người Việt Nam” (dùng chữ nghiêng là do tác giả): “I am not willing to pay any money to get the Vietnamese out unless we can’t get any Americans without buying 174.000 Vietnamese. In that case, I’m willing to buy the 174.000 Vietnamese” (độc giả lưu ý là ông dùng chữ "buy" hai lần).

Trong cương vị là Tổng thống viết hồi ký, có lẽ ông Ford đã viết nhẹ nhàng hơn là những gì thực sự đã xảy ra tại cuộc họp. Sau này khi đọc được cuốn hồi ký của Ron Nessen, Phụ tá Báo chí và là người rất thân cận với Tổng thống Ford, chúng tôi thấy lời lẽ của Nghị sĩ Biden về người Việt tỵ nạn đã nặng nề hơn nhiều chứ không phải chỉ là vấn đề "dính líu".
Trong cuốn It Sure Looks Different From the Inside (Những gì ở hậu trường thì thực là khác),

Nessen thuật lại rõ ràng hơn, tóm tắt như sau (trang 104-106): “Kissinger bắt đầu cuộc họp qua việc tiết lộ là trên một triệu người có liên hệ với Mỹ sẽ bị nguy hiểm với Cộng Sản sau cuộc chiến. Trong số này, có 174.000 người là bị nguy cơ đặc biệt nên Mỹ phải cho di tản nếu có thể được… “

Govern, người ra tranh cử với TT Nixon năm 1972 lại đổ thêm dầu vào lửa: “Tôi cho rằng người Việt Nam sẽ được sung sướng hơn nếu họ ở lại Việt Nam, kể cả lũ trẻ con mồ côi kia nữa,” tuần báo Time đã ghi lại (trong số ngày 12 tháng Năm, 1975, trang 26).

Nessen viết thêm: “Sau cuộc họp, Tổng thống Ford còn dặn các nghị sĩ chớ để cho báo chí biết là tất cả phiên họp chỉ để bàn bạc về chuyện di tản.
Quý vị hãy nói: “Chúng tôi chỉ bàn chuyện làm thế nào để ổn định tình hình.”

 Ts Nguyễn Tiến Hưng
Ngày đăng: 2020-10-15
Nguồn: Tiếng Lòng Ta


Vai trò của Mỹ ảnh hưởng

như thế nào với Việt nam?

Ku Búa

Đã bao nhiêu lần bạn nghe ai đó nói “chỉ có người Việt Nam mới có thể tự cứu đất nước, Mỹ chẳng ảnh hưởng gì.” Thoạt đầu thì nghe rất lý tưởng, nhưng nếu bạn là người học lịch sử, chịu tìm tòi học hỏi và động não thì bạn sẽ nhận ra rằng đó là một chân lý cực kỳ thiếu hiểu biết, nếu không phải là một nhận xét vô cùng ngu dốt.

Ngộ nhận về sự “tự lực”
Ngày xưa thời Thế Chiến Thứ 1 hay 2, nước Hà Lan có thể tự cứu mình khỏi Đế Chế Đức không? Nước Hàn có thể tự cứu mình khỏi Đế Chế Nhật không? Không hề, vì họ quá nhỏ. Mỹ đã đóng vai trò cảnh sát thế giới và vị cứu tinh cho Châu Âu và Châu Á.

Rồi đến thời Chiến Tranh Lạnh. Nếu không có Mỹ can thiệp và bảo vệ thì Tây Âu có được an toàn khỏi sự độc tài của Liên Xô không? Tây Berlin có còn là một biểu tượng của tự do trong một biển đỏ ở Đông Đức không? Không thể. Mỹ đã một lần nữa đóng vai trò làm cảnh sát thế giới và vị cứu tinh cho Tây Âu.

Rồi đến sự sụp đổ của Liên Xô. Nếu năm 1980 Jimmy Carter tái đắc cử và Ronald Reagan thất bại thì chuyện gì sẽ xảy ra? Jimmy Carter sẽ để các nước khác tự lực để chống lại Đế Chế Liên Xô ma quái. Thì bây giờ thế giới sẽ ra sao?
Rồi bây giờ là Cuộc Chiến Chống Khủng Bố. Liệu Afghanistan, những trẻ em phụ nữ của họ có nên tự lực để chống lại Taliban không? Không hề, họ không thể.

Giờ nói về cuộc tranh đấu dân chủ ở Việt Nam cho người dân Việt Nam. Cái câu “Chỉ có người Việt Nam mới có thể tự cứu đất nước, Mỹ chẳng ảnh hưởng gì” là một nhận xét hết sức ngu dốt và nếu bạn hiểu biết thì bạn sẽ nhận ra rằng đây là một cách để phá hoại phong trào hoặc lời nói rỗng của những kẻ ngu dốt.

Mỹ – cảnh sát của thế giới?
Vai trò của Mỹ trong thế giới là gì? Hiện tại, dù bạn thích hay không, muốn hay không, thì phải thừa nhận là Mỹ là cảnh sát của thế giới. Vì vậy, chính sách đối ngoại, kinh tế và quân sự của Mỹ sẽ có tác động toàn cầu, trong đó có Việt Nam.
Hiện tại, Mỹ là cảnh sát của thế giới. Có thể bạn sẽ nói những câu như sau. Nói vậy là nghĩa gì? Mỹ có tư cách gì để làm cảnh sát thế giới? Mỹ có quyền gì mà can thiệp vào việc của các nước khác? Mỹ tưởng mình là ai mà đi nhiều chuyện?

Các bạn hỏi rất đúng. Mỹ chẳng có tư cách hay quyền gì cả. Đó là các câu hỏi không sai. Nhưng câu hỏi khác ít khi nào được hỏi chính là “Nếu Mỹ không làm cảnh sát thế giới, thì ai?” Hãy suy ngẫm về điều đó xem. Nếu không phải là Mỹ thì chỉ còn Trung Quốc, Ấn Độ và Nga. Tôi muốn các bạn hãy thật lòng với bản thân và thừa nhận rằng tất cả sự lựa chọn còn lại đều xấu xa hơn. Tôi không biết các bạn nghĩ gì nhưng việc Trung Quốc hay Nga làm cảnh sát thế giới, làm cường quốc duy nhất lãnh đạo thế giới là một điều vô cùng tồi tệ mà tôi không bao giờ muốn xảy ra.

Tôi ủng hộ Mỹ làm cảnh sát thế giới. Vì cô ta là quốc gia dưới Thiên Chúa. Cô ta là quốc gia đạo đức và tử tế nhất để làm điều đó. Mỹ phải làm cảnh sát thế giới vì tất cả sự lựa chọn khác đều đen tối.

Vai trò của Mỹ trong cuộc tranh đấu dân chủ ở Việt Nam
Như đã nói ở trên, Mỹ là cảnh sát của thế giới và cô ta phải cứng rắn trước sự bành trướng của Trung Quốc ..
Chỉ khi Mỹ làm đúng vai trò cảnh sát của mình, như Donald Trump đang làm, thì nó sẽ tạo ra xu hướng. Đó là phân nửa nỗ lực. Còn phân nửa nỗ lực còn lại là của chính người dân Việt Nam. Người dân Việt Nam trong quá trình đấu tranh cần một nước Mỹ bành trướng, cần một chính sách ngoại giao cứng rắn, cần một cảnh sát thế giới, cần một tổng thống làm theo những giá trị Thiên Chúa Do Thái. Đó là vai trò của Mỹ về vấn đề Việt Nam.
Chứ không phải là tư duy “chỉ có người Việt Nam mới có thể tự cứu đất nước, Mỹ chẳng ảnh hưởng gì” ngu dốt thường được nghe trên mạng.
Đó là lý tưởng cánh hữu “Hòa Bình Thông Qua Sức Mạnh.”

Ku Búa @ Café Ku Búa


 Từ Việt Nam, từ vùng dịch

nghĩ về Donald John Trump

Nguyễn Quang Chơn

Trời âm u, mưa rả rích, Đà nẵng như chìm trong nỗi buồn của sự tái nhiễm cúm tàu. Dân ĐN kiên cường, nhưng dường như dân ĐN hơi chủ quan, để lọt những kẻ tình báo hoa nam mang bom vũ hán nhập vào. Để dịch nhiễm ra cộng đồng, để đất nước hoang mang....
Từ sự kiện này, lại nghĩ đến vị tổng thống thứ 45 Hoa Kỳ. Vị tổng thống tỷ phú đầu tiên của nước Mỹ. Vị tổng thống dùng twitt như một phương tiện truyền thông. Vị tổng thống nói thẳng thừng “Trung cọng là bịp bợm”, Tập là... ”không đàng hoàng”. Vị tổng thống không e ngại phê phán các vị tiền nhiệm đã lơ là, chủ quan, để Tàu cọng bước vào nước Mỹ, thâm ngập vào mọi ngóc ngách đời sống... để ăn cắp, để trục lợi, để âm mưu xây Trung cọng thành một đế chế toàn cầu Hitler, và đã, hình thành được giai đoạn cơ bản đầu tiên!...
Việc thẳng thừng. Việc không úp mở. “Thiếu chính trị” của vị tổng thống này đã khiến thế giới xôn xao. Giới truyền thông không ủng hộ. Người đồng đảng phẫn chí. Kẻ đối đảng chê bai. Người gốc Mỹ hoan hô. Dân định cư chửi rủa. Dân da đen xuống đường...
Bởi vì ông, lãnh tụ thế giới đều ngẫm nghĩ nhìn lại mình, nhìn lại Tàu cọng, Tập Cận Bình hoang mang, nao núng!...

Phàm ở đời. Có ai thẳng thắn mà được lòng người! Con người ta vốn thích được bưng bê, thích kẻ ba phải, thích lời tụng xưng...
Donald Trump, vị tổng thống đương nhiệm Hoa kỳ đã quá thẳng thắn để mích lòng nhiều người, ông có biết không? Biết chứ. Một người con gốc New York, theo gia đình kinh doanh từ nhỏ, tài sản hàng tỷ đô la, viết bao cuốn sách về nghệ thuật đàm phán, kinh doanh, thành công trên mọi lãnh vực đầu tư. Há không biết chuyện cỏn con: Vạch trần sai trái kẻ khác sẽ bị họ chửi mắng. Chỉ ra âm mưu kẻ khác, sẽ bị họ thù hằn.... Nhưng lợi ích nước Mỹ là trên hết. Trên cả danh dự cá nhân, lợi ích gia đình...
Trump có cần gì tiền. Trump có cần gì danh. Trump có cần gì được chiều chuộng yêu mến. Ông có quá nhiều rồi, quá đủ rồi. Trump đâu có cần làm tống thống, ông chỉ cần du lịch đến một nước nào, lãnh tụ nước đó sẽ tiếp ông, đó là điều chắc chắn, bởi ông giàu có, ông uy tín!... Thế nhưng cái ông cần trên hết là nước Mỹ thân yêu của ông phải thức tỉnh lại sau những năm tháng bị các vị tiền nhiệm ru ngủ quên, để cọng sản trung quốc, mà hiện tại là tên độc tài đầy mưu mẹo Tập Cận Bình đang thao túng, đang lộng hành, vì vậy ông cần phải làm tổng thống nước Mỹ, lèo lái, dựng nước Mỹ great again, hỗ trợ thế giới đập tan tàu cọng!...

Từ bên này bờ đại dương. Ở giữa lòng thành phố miền trung đang bị tái dịch cúm tàu. Tôi đang uất giận những tên tàu giặc, những kẻ Việt đồ, thì tôi lại nghĩ đến ông. Biển Đông chúng tôi có được bình yên để ngư dân dong thuyền ra biển? Biên giới chúng tôi có bình yên để người người trồng trọt cuốc cày? Đất nước chúng tôi có bình yên để thở làn không khí tự do, dân chủ? Có lẽ sẽ nhờ những hành động quyết liệt của ông, thẳng tay trừng trị cọng tàu. Cọng mà tan thì tàu sẽ yên. Tàu mà yên thì Việt sẽ sống. Việt sẽ sống thì con cháu chúng tôi mới được hạnh phúc làm người....Và, tự nhiên tôi đặt niềm tin vào ông, thưa ông Trump kính mến. Tôi sợ ông bịnh. Tôi sợ ông thất cử. Tôi sợ cái phe nào đó bước lên sẽ vuốt ve bợ đỡ tàu...Nên tôi cầu mong ông khoẻ mạnh, ông chiến thắng. Tôi viết những lời này từ trái tim để nếu những người dân Mỹ đọc được, sẽ suy nghĩ kỹ càng thêm, khi cầm lá phiếu trên tay chuẩn bị bỏ vào thùng phiếu...

Đất nước tôi kiên cường. Dân tộc tôi anh hùng. Hơn bốn ngàn năm nay chúng tôi đâu sợ giặc tàu. Nhưng hôm nay tôi cảm thấy rất cần một đồng minh vững mạnh. Tôi nhìn quanh. Không một ai khác, ngoài một lũ đu dây, chờ đợi gió chiều nào để vặn mình đổ theo chiều đó. Chỉ có ông. Lừng lững. Tự tin...Một người Mỹ cho tôi nhiều hy vọng!...
Chúa sẽ phù hộ ông, Donald kính mến!

31.7.20
Nguyễn Quang Chơn

Nguồn: Internet


 

Cái bắt tay bị khước từ

("The Refused Handshake")

Christine Nguyễn


Người trong hình bên tay trái là Trung Sĩ VNCH Nguyễn Sơn. Còn người bên phải chìa tay ra bắt là Trung Tá Bùi Tín - Phóng viên Báo Quân Đội Nhân dân - VNDCCH.

 

Nguyễn Sơn là một hạ sĩ quan thuộc Tiểu Đoàn 23/ Liên Đoàn 2 Biệt Động Quân. Vào tháng 10 năm 1972, Trung Sĩ Nguyễn Sơn được đơn vị gởi về Sài Gòn để học khoá Thái Cực Đạo trung cấp, sau đó đươc thuyên chuyển về Toán Cận Vệ thuộc Bộ Chỉ Huy Trung Ương/ Biệt Động Quân/ QLVNCH vào đầu năm 1973.

Ngày 5 tháng 2 năm 1973, Trung Sĩ Nguyễn Sơn và nhiều quân nhân khác thuộc Toán Cận Vệ được phái đến bảo vệ cho quan khách tại một cuộc họp báo chí quốc tế ở Thủ đô Sài Gòn, cuộc họp này là để ra mắt Ủy Ban Quân Sự Liên Hợp Bốn Bên.
Lúc đó Trung Sĩ Nguyễn Sơn đứng bên phải trên lối đi vào phòng họp. Trước hàng trăm ký giả quốc tế, Trung Tá Bùi Tín đã bước đến muốn bắt tay với Trung Sĩ Nguyễn Sơn nhằm cho mọi người thấy sự thân thiện của cán bộ cộng sản. Rất tiếc, Trung Sĩ Nguyễn Sơn thẳng thừng từ chối không bắt tay Trung Tá Bùi Tín với câu nói: "Tôi đang làm nhiệm vụ được trao phó, không thể bắt tay với ông".
Trung Tá Bùi Tín cười xuề xoà và vỗ vai Trung Sĩ Nguyễn Sơn trước khi đi vào phòng họp.
Đó là một hành động mang tính biểu tượng cho thái độ của hai bên đối với Hiệp định Paris. Phía VNCH từ chối tổ chức tổng tuyển cử thành lập Chính phủ liên hiệp 3 thành phần theo HĐ Paris - sau này được khẳng định qua tuyên bố lập trường "4 Không" của Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu.

Trung Tá Bùi Tín sau này lên Thượng Tá, làm đến chức Phó Tổng Biên tập Báo Nhân Dân - Cơ quan ngôn luận của ĐCS Việt Nam. Tuy nhiên, Tháng 9 năm 1990 Bùi Tín sang Pháp dự hội hàng năm của báo L'Humanité (Nhân Đạo, báo của ĐCS Pháp), rồi quyết định không về nước mà xin tỵ nạn tại Pháp, với lý do là để "đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền" theo cách của ông. Từ đó , ông trở thành một nhà bất đồng chính kiến cho đến lúc mất.
Còn ông Nguyễn Sơn năm nay đã 70 tuổi ,vẫn còn sống ở Việt Nam.

Nguồn: Internet


Sự việc mất lòng

Hoài Nam

Vài người bạn tâm sự với tôi rằng: “Công cuộc tranh đấu binh vực và ủng hộ cho đương kim tổng thống Trump tái đắc cử đã làm mất lòng và xa vắng một số bạn bè, thân hữu!” Do vậy, tôi xin có đôi lời về việc này:
Phụng sự chính nghĩa, tranh đấu cho những gì mình mất mát đều phải đánh đổ bằng máu và nước mắt! Nhất là trong thời kỳ mà quỷ ma tràn ngập, thánh thiện suy mòn; lương tâm của con người bị đồng tiền mê hoặc; bản tính ích kỷ hẹp hòi của con người thắng hẳn lương tri và lý trí của họ thì chuyện “mất lòng” tất phải đương nhiên thôi!

Về việc “Mất Lòng”, chúng ta hãy nên quán xét cho ráo nghĩa. Chúng ta vốn là những người Việt chạy trốn Cộng Sản! Và, chúng ta đã được xếp vào một thể loại có giá trị nhân bản để ngẩng đầu một cách vinh dự trong cuộc sống ở các quốc gia thứ hai. Đó là loại “Người Tỵ Nạn Chính Trị!” Chúng ta không phải là loại tỵ nạn kinh tế dễ bị thâu phục làm nô lệ bởi đồng tiền. Tiền bạc tuy quan trọng nhưng chúng ta đâu đến nỗi tận cùng khố rách áo ôm, nằm ngáp chết bên vệ đường để cần phải mang lương tâm ra bán rẻ?
Thế nhưng, có một số người đang bôi đen hình ảnh và phẩm chất của họ trên đủ mọi phương diện:
- Họ sung túc nhưng vẫn cam chịu bán rẻ lương tâm bằng những hành động vong ơn, phản bội!
- Họ trốn tránh Cộng sản mà còn mơ Cộng sản và bảo vệ cho Cộng sản!
- Họ luôn miệng chống Cộng sản nhưng họ không muốn Cộng sản biến diệt!
- Họ dư biết Tàu Cộng đang tiến cướp tổ quốc của họ. Họ cũng dư thấy TT Trump đang giúp họ tiêu diệt kẻ thù. Hành động diệt Tàu Cộng, không chỉ TT Trump nói, mà chính TT Trump đã thực hành qua các trận chiến thương mãi, kỹ nghệ, quân sự, kinh tế, ngoại giao! Vậy mà họ trở ngược chống Trump! Hỏi họ có lòng với quê hương đất nước của họ không?
Một chút “LÒNG” đối với tổ quốc, nhưng họ chẳng có. Vậy thì họ có “lòng” gì để gọi là mất? Họ thật sự có LÒNG để nhúm mồi cho ngọn lửa đấu tranh của dân tộc giải thể Cộng sản, hay là chỉ có một bộ LÒNG theo nghĩa đen của nó!!!??? Vậy thì tại sao chúng ta phải kiêng nể, sợ MẤT LÒNG họ?
CŨNG CHỈ VÌ CỘNG SẢN mà chúng ta phải đành từ bỏ một gia tài kếch xù vô tận đó là tổ quốc của mình để ra đi. Thì đối với vài người CHẲNG CÓ LÒNG VỚI TỔ QUỐC như đã đề cập, chúng ta cũng nên HOAN HỶ xa lánh và quên lãng họ đi. Đâu có gì phải lo buồn, quan ngại với hạng người này, phải không? Sao chúng ta đấu tranh diệt Cộng, lại sợ mất lòng Việt Cộng?

“Nói thật, mất lòng”! Nhưng không có gì mất đối với những kẻ chẳng có lòng đối với xã tắc, đất nước, quê hương! Họ chỉ là những con người vì quyền lợi riêng tư mà không ngại phản bội tổ quốc, quay lại phản chống “phong trào đấu tranh lật đổ Cộng sản vốn là niềm mơ ước của toàn thể dân tộc Việt” bấy lâu nay!
Quen những người có lòng với quốc gia dân tộc, thì mất họ là một sự hối tiếc!
Biết được những kẻ vô tâm, vong ơn, phản bội; thì xa họ là một niềm vui!
Cũng cảm tạ TT Trump vì chính thời kỳ của ông đã mở cánh cửa u minh và mang ánh sáng soi rọi để cho chúng ta thấy được những bản mặt lọ lem của những kẻ chỉ biết hô hào vô thực trong căn phòng giấu mặt bấy lâu nay!
16/10/2020
Hoài Nam

 

Đăng ngày 17 tháng 10.2020