Cuộc đảo chánh lật đổ TT Ngô Đình Diệm
Bước khởi đầu cho tháng tư đen

Chu Tất Tiến

Ngày 30 tháng 4 năm 1975, lúc 10.30 sáng, Dương Văn Minh đã đọc lời kêu gọi hòa giải với CSVN như sau:
“Tôi tin tưởng sâu xa vào sự hoà giải giữa người Việt Nam để khỏi phí phạm xương máu người Việt Nam…vì lẽ đó tôi yêu cầu tất cả các anh em chiến sĩ VNCH hãy bình tĩnh ngưng nổ súng và ở đâu ở đó."
Chúng tôi cũng yêu cầu anh em chiến sĩ chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hoà Miền Nam Việt Nam ngưng nổ súng, vì chúng tôi ở đây chờ gặp chính phủ CMLTCHMNVN để cùng nhau thảo luận lễ bàn giao chính quyền trong vòng trật tự…tránh sự đổ máu vô ích cho đồng bào…”

Tuy nhiên, đến khoảng trưa, khi quân Bắc Việt tiến vào Dinh Độc Lập, Minh bị buộc phải đọc lời đầu hàng:
"Tôi, đại tướng Dương Văn Minh, Tổng thống chính quyền Sài Gòn, kêu gọi Quân lực Việt Nam Cộng hòa hạ vũ khí đầu hàng không điều kiện quân Giải phóng Miền Nam Việt Nam. Tôi tuyên bố chính quyền Sài Gòn từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn. Từ trung ương đến địa phương trao lại cho Chính phủ Cách mạng Lâm thời Miền Nam Việt Nam”.

Ngày 2 tháng 11 năm 1963, Dương Văn Minh, người lãnh đạo cuộc đảo chính lật đổ Tổng Thống Ngô Đình Diệm, đã ra lệnh cho cận vệ của Minh là Nguyễn Văn Nhung giết chết Tổng Thống Diệm và bào đệ là ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu, cùng ra lệnh thủ tiêu các Tướng Lãnh trung thành với Tổng Thống như Đại Tá Huỳnh Hữu Hiền, Tư Lệnh Không Quân, Đại Tá Hồ Tấn Quyền, Tư Lệnh Hải Quân, Đại Tá Lê Quang Tung và em là Thiếu Tá Lê Quang Triệu… Sau đó, Minh tự đôn mình  lên làm Quốc Trưởng Đệ Nhất Cộng Hòa. Khi sự việc kinh hoàng này xẩy ra, thế giới đã nhìn vào sự việc đảo chánh và giết Chủ của Minh đã đến từ hai nguyên nhân: Một,  là tham vọng để làm lãnh đạo, Hai, do chủ trương của Mỹ muốn loại TT Diệm để đổ quân vào VN.

Thực ra, sự thật không dừng ở đó, mà ở một chủ trương sâu xa: Dương Văn Minh muốn nộp miền Nam cho Cộng Sản Bắc Việt, vì thế mới có ngày 30 tháng 4 năm 1975. Tóm lại, ngày 2 tháng 11 năm 1963 là giai đoạn khởi đầu cho Tháng Tư Đen.

Theo nhiều tài liệu được giải mã sau này (mục Tham Chiếu), Minh đã tiếp tay với CSVN qua người em là Dương Văn Nhựt, tự Mười Tỵ. Một bản tin viết như sau:
Anh Nguyễn Tư Thái, tự là Thái Đen, Phụ Tá Trưởng Đoàn Công Tác Đặc Biệt, cho biết vào đầu năm 1960, nhân viên của Đoàn thấy một người thường lui tới nhà Dương Văn Minh, ở số 3 đường Trần Quý Cáp, Sài Gòn, nhưng mỗi lần đi ra, anh ta thường nhìn trước nhìn sau rất kỹ, thấy không có gì khả nghi mới bước ra. Một hôm, đợi anh ta ra khỏi nhà Dương Văn Minh một khoảng xa, nhân viên tình báo liền bắt đẩy anh ta lên xe và đem về thẩm vấn. Lúc đầu anh ta nói anh ta chỉ là người đến dạy học cho các con của Tướng Minh. Tuy nhiên, sau nhiều cuộc thẩm vấn khéo léo, anh ta nhìn nhận anh ta là một ủy viên của Huyện Ủy Thủ Đức, được phái đến gặp Dương Văn Minh để lấy tin tức. Anh này đã bị giam giữ luôn, nhưng Dương Văn Minh không hay biết gì cả.
Sau vụ này, Đoàn Công Tác Đặc Biệt và Tổng Nha Cảnh Sát đã bố trí thường trực chung quanh nhà Dương Văn Minh, theo dõi từng bước đi của những người ra vào nhà ông, quay phim và chụp hình. Điện thoại của nhà ông cũng bị nghe lén.
Khoảng tháng 3 năm 1960, có một người có mặt mày và hình dáng rất giống Dương Văn Minh, đã đến ở luôn trong nhà Dương Văn Minh và mỗi lần đi đâu thường được chính Dương Văn Minh chở đi. Sưu tra hồ sơ, nhân viên tình báo biết ngay đó là Dương Văn Nhựt, em của Dương Văn Minh, có bí danh là Mười Tỵ, hiện đang là Thiếu Tá trong bộ đội miền Bắc. Vợ của Dương Văn Nhựt hiện đang sống tại Sài Gòn. Theo dõi sát, nhân viên tình báo biết được Dương Văn Nhựt đang đi vận động Phật Giáo và sinh viên chống ông Diệm.

Sau này, báo Tuổi Trẻ Chúa Nhật của Việt Cộng trong số ra ngày 1.9.1996, dưới đầu đề “Tướng Dương Văn Minh dưới mắt các nhà binh địch vận”, đã tường thuật lại mối quan hệ giữa Tướng Dương Văn Minh và người em là Dương Văn Nhựt như sau:
“Năm 1960, Mười Tỵ, thiếu tá thuộc Bộ Tổng Tham Mưu Quân Đội Nhân Dân Việt Nam - được lệnh về Nam nhận công tác đặc biệt. Nhiệm vụ của ông là quan hệ, tranh thủ người anh ở bên kia chiến tuyến, đại Tướng Dương Văn Minh. Sau khi vượt Trường Sơn vào Nam, Thiếu Tá Dương Văn Nhựt, tức Mười Tỵ, đã được Ban Binh Vận Trung Ương Cục tìm mọi cách đưa vào Sài Gòn. Thông qua một người em gái, ông Mười Tỵ đã đến được và ở lại nhà của Dương Văn Minh suốt một tuần lễ. Hai anh em ở hai phía chiến trận gặp gỡ hàn huyên. Bằng tình cảm gia đình, ông Mười Tỵ thuyết phục Tướng Minh. Từ đó, ông Mười Tỵ cứ phải đi về trong “vùng địch” hoặc ra nước ngoài để tiếp xúc và gặp gỡ anh mình. Khi Dương Văn Minh lưu vong ở Thái Lan, ông Mười Tỵ cũng được bố trí sang Thái Lan qua ngã Campuchia. Ông đến Nam Vang, sống trong nhà một Hoa kiều. Tại đó, trong vòng một tháng, ông vừa học bằng sách vở, vừa thực tập giao tiếp để nói tiếng Hoa hồng để nhập vai người đi buôn. Có khi từ Nam Vang ông phải bay lòng vòng sang Ý, rồi từ Ý được cơ sở Việt kiều đón về Pháp để móc nối chị dâu (vợ của Tướng Minh) từ Thái Lan qua liên lạc”.

Bài báo viết thêm:
“Kể từ 1972, bộ đội bắt đầu mở nhiều trận đánh lớn, nên Mười Tỵ được lệnh không ra vùng địch và ra nước ngoài nữa vì “sợ rủi ro làm hỏng ý đồ chiến lược”, nên việc móc nối với Dương Văn Minh được giao cho Nguyễn Hữu Hạnh.”

Điều quan trọng nhất là một kế hoạch của Việt Cộng đã giao cho Minh thực hiện: Phá hủy Ấp chiến lược. Ấp Chiến Lược là một kế sách độc đáo, loại Việt Cộng ra khỏi dân chúng, cắt đứt mọi mối Giao Liên, buộc Việt Cộng và du kích, nếu không đầu hàng thì sẽ chết đói. Theo cuốn "Mẫn Và Tôi", được miền Bắc xuất bản thập niên 1975, kể chuyện gián điệp miền Bắc xác nhận là nếu Ấp Chiến Lược còn tồn tại thì Việt Cộng vô phương chiến đấu, ngôn từ của miền Bắc là “các làng xã miền Nam hầu như bị cào trắng, không thể giao liên, tiếp vận được. Khá đông du kích đã đầu hàng vì không chịu nổi đói và bệnh.”

Vì để làm hài lòng miền Bắc, Minh đã ra lệnh phá hủy kế sách Ấp Chiến Lược, thế là Việt Cộng lợi dụng cơ hội tràn vào như thác đổ. Chúng tàn sát các viên chức Xã, Ấp, và Quận, khiến cho từ đó, quân lực miền Nam trở thành thụ động, chỉ phòng thủ và chống đỡ các cuộc tấn công càng ngày càng ác liệt với vũ khí, quân số, và xe tăng rầm rầm rộ rộ kéo vào. Chúng đào hầm, tàng trữ vũ khí tại nhiều địa điểm, đặc biệt là tại các Chùa xa, vì thế mà trận Mậu Thân, Việt Cộng đã ào lên từ các ngôi chùa, tấn công dữ dội hơn 20 tỉnh thành. Tuy nhiên, chúng đã gặp phải tinh thần chiến đấu dũng cảm, và khả năng chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc tuyệt vời của Quân Đội VNCH, nên miền Bắc đã thất bại thê thảm, bỏ lại hơn 40,000 xác bộ đội và du kích.

Một chứng cứ nữa cho thấy Minh đã chuẩn bị cho Tháng Tư Đen bằng sự từ chối không cho Biệt Kích miền Nam quấy rối miền Bắc, cũng như chống lại đề nghị phá vỡ đê ở miền Bắc vì cho rằng làm như vậy khiến cho dân miền Bắc bị đói khổ. Với những chứng minh rõ ràng là Minh muốn dâng nộp miền Nam cho Cộng sản miền Bắc, Mỹ đã bật đèn xanh cho Nguyễn Khánh tiến hành đảo chính vào tháng 1 năm 1964, buộc Minh sau đó ngồi chơi xơi nước và cuối cùng phải lưu vong.

Cuối cùng, năm 1975, lợi dụng tình hình quân đội miền Nam thiếu vũ khí và đang trên đà tan rã, Minh buộc Tổng Thống Trần Văn Hương phải trao quyền cho mình, đòi làm Tổng Thống. Ngay sau khi được Tổng Thống Hương trao quyền, Minh đã tìm cách liên lạc với miền Bắc qua Thích Trí Quang, để giúp Minh tiếp tục làm một bù nhìn trong cái gọi là Chính Phủ Lâm Thời Miền Nam, nhưng đã quá trễ, Trí Quang trả lời Minh là “không được rồi!” Nghe nói Minh đã gầm lên: “Thầy giết tôi rồi!” và Minh đập mạnh điện thoại xuống bàn. Ký giả Borries Gallasch, phóng viên tờ Der Spiegel của Đức, người ký giả ngoại quốc duy nhất có mặt trong Dinh Độc Lập vào sáng 30.4.1975, đã kể lại thái độ của Tướng Dương Văn Minh khi đối diện với các bộ đội cộng sản đến bắt ông đầu hàng như sau: Đại Tướng Dương Văn Minh im lặng. Dưới chiếc mũ cối, những người lính bộ đội nhìn ông Minh với vẻ tò mò… Cuối cùng ông Minh đã lên tiếng, hỏi một người lính: “Em trai của tôi hiện nay ra sao? Khi nào tôi có thể gặp chú ấy?” Không ai trả lời.

Sau đó, như thế giới đã biết Minh đã chính thức đầu hàng quân địch để được chúng dung dưỡng không phải ở tù như toàn bộ các Tướng Lãnh khác, rồi cho Minh xuất ngoại. Đó là sự cảm ơn của Miền Bắc đối với công trạng không nhỏ của Dương Văn Minh, tiếp tay tiêu diệt miền Nam.

Tóm lại, cuộc đảo chánh ngày 2 tháng 11 năm 1963 đã mở đường cho ngày 30 tháng 4 năm 1975. Đau lòng cho dân tộc có những tên Tướng Lãnh phản Thầy, phản bội Tổ Quốc, làm ô nhục lịch sử 4000 năm văn hiến của dân tộc Việt Nam anh hùng.

- Chú thích: 

1) Để lật đổ Tổng Thống Ngô Đình Diệm, hầu mang quân Mỹ vào, CIA và điệp viên Lucien Conein tung tin là chính phủ Ngô Đình Diệm kỳ thị Phật Giáo, thật ra toàn bộ chính phủ của TT Diệm không có người nào là Công Giáo. Trong 4 Tướng Tư Lệnh 4 Quân Khu, chỉ có một Tướng Công Giáo là Huỳnh văn Cao. Ngay cả Tướng Tư Lệnh Biệt Khu Thủ đô, nắm an ninh của Tổng Thống và các bộ trong nội các cũng là một Phật Tử: Tôn thất Đính. Những hình ảnh dưới đây cho thấy TT Diệm vẫn có mối giao tình mật thiết với Phật Giáo. 

2) Một tấm hình rất đặc biệt: Phiếu chia tiền cho nhóm phản bội, đứng đầu là gian tặc Dương Văn Minh, tay sai Cộng Sản Bắc Việt, kẻ đã phá nát VNCH, dẫn đến ngày 30-4. 

3) Sau khi qua Mỹ, có vài tổ chức lợi dụng tên của Tổng Thống Ngô Đình Diệm để tổ chức gây quỹ, làm lễ Giỗ Cụ, rồi lấy tiền bỏ túi riêng. Cộng đồng nên cẩn thận, tìm hiểu kỹ Ban Tổ Chức xem có khuôn mặt nào là tay sai Cộng Sản không rồi mới tham gia. Ngay cả những cựu quân nhân, cựu tù đang sinh sống ở California, cũng có nhiều người đã về VN như đi chợ, kiếm cớ thăm gia đình hoặc cưới vợ, bây giờ cũng có thể tổ chức Giỗ Tổng Thống Diệm, để mưu lợi. Cộng đồng đều biết: Cựu tù CS muốn về VN phải xin phép CS, phải năn nỉ, thề thốt với CS mới có VISa. Như thế, những cựu tù đã về VN thì  không thể tin tưởng được. Biết đâu họ thi hành Nghị Quyết 36 của CS?

* * *

1) Nhiều dư luận cho rằng Ngô Tổng Thống kỳ thị Phật Giáo. Xin xem lại danh sách Nội Các và Tham Mưu của Triều đại Ngô Đình: 99% LÀ PHẬT TỬ:
Phó Tổng Thống: Nguyễn Ngọc Thơ.
Đổng lý văn phòng: Quách Tòng Đức.
Phó Đổng Lý văn phòng:  Đoàn Thêm.
Tổng Thư Ký: Nguyễn Thành Cung.
Bí Thư : Trần Sử.
Chánh Văn Phòng: Võ Văn Hải.
Tùy viên: Đỗ Thọ.
Tham Mưu Biệt Bộ: Cao văn Viên, Nguyễn Minh Mẫn,  Lê Như Hùng, Kỳ Quang Liêm, Lê Khắc Lý.
Giám đốc Nghi Lễ: Hoàng Thúc Đàm, Giám Đốc Báo Chí: Tôn Thất Thiện.
Tổng giám đốc Truyền Thanh: Bửu Thọ, Hà Thượng Nhân, Phạm xuân Ninh.
Tổng Tham Mưu Trưởng: Lê văn Tỵ, Tham mưu Trưởng: Trần Văn Đôn.
Các Tư Lệnh Vùng: Tất cả là Phật Tử, trừ Huỳnh Văn Cao. 
Tư Lệnh Biệt Khu Thủ Đô, bảo vệ Dinh Tổng Thống: Tôn Thất Đính.
 Chánh văn Phòng Ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu: Phật Tử Phạm Thu Đường; Thủ Lãnh Thanh Niên Cộng Hòa: Phật tử Cao Xuân Vỹ, Đặc trách liên lạc: Phật Tử Lê Văn Thái.

 Các Bộ trưởng đều là Phật Tử:
Bộ trưởng Phụ tá Quốc phòng kiêm Bộ trưởng Phủ Tổng thống và Bộ trưởng đặc nhiệm Phối hợp An ninh: Nguyễn Đình Thuần 
Bộ Ngoại giao: Vũ Văn Mẫu
Bộ Nội vụ: Bùi Văn Lương
Bộ Tư pháp: Nguyễn Văn Lượng
Bộ Giáo dục: Nguyễn Quang Trình
Bộ Công dân vụ: Ngô Trọng Hiếu
Bộ Kinh tế: Hoàng Khắc Thành
Bộ Tài chánh: Nguyễn Lương
Bộ Cải tiến Nông thôn: Trần Lệ Quang
Bộ Y tế: Trần Đình Đệ
Bộ Lao động: Huỳnh Hữu Nghĩa
Bộ Giao thông Công chánh: Nguyễn Văn Dinh
Bộ trưởng đặc nhiệm Văn hóa Xã hội: Trương Công Cừu

Như vậy, đây chính là MỘT CHÍNH PHỦ CỦA PHẬT GIÁO!
Không thể có một vị Tổng Thống hành động kỳ thị Phật Giáo khi toàn thể Nội Các là Phật Tử!

2) Khoảng đầu năm 1963, tôi có theo dõi một cuộc họp Quốc Hội cả hai Viện, dưới sự chủ tọa của Tổng Thống, và sự hiện diện của Đại Sứ Mỹ Cabot Lodge. Tổng Thống đã nói một câu làm Đại Sứ Mỹ nổi giận, bỏ ra về. Tôi nhớ mài mại như sau: “Có một người bạn ở xa chúng ta cả vài chục ngàn cây số mà áp đặt chúng ta phải làm chuyện này, chuyện nọ...” (Ý nói là Mỹ muốn đổ quân vào Việt Nam). Lời phát biểu này làm cho Cabot Lodge tức giận, báo cáo ngay về Bạch Cung.

3) Nhiều tài liệu đã ghi chép rõ là Kenedy muốn đổ quân ào ạt vào Việt Nam để thắng Việt Cộng rồi rút quân về. Tổng Thống Diệm đã cương quyết không chấp nhận việc này. Ông nói: “Nếu để quân ngoại quốc vào Việt Nam để chiến đấu, thì Việt Nam sẽ mất chính nghĩa. Và một khi mất chính nghĩa thì sẽ mất nước”. Lời tiên đoán của Cố Tổng Thống rất chính xác như cả thế giới đều rõ.

4) Tôi còn nhớ một lần, ngay sau khi Cabot Lodge đến Việt Nam, y ta đã muốn tỏ ra thế đàn anh, nên tổ chức một lễ tang long trọng tiễn đưa 6 quân nhân Mỹ chết đầu tiên tại Việt Nam. Lễ tang được tổ chức tại sân bay Tân Sơn Nhất. Cabot đã gửi thư mời Tổng Thống đến dự. Đến lúc nghi lễ bắt đầu, không thấy một đại diện nào của chính phủ Việt Nam tham dự. Cabot gọi điện cho bộ Ngoại Giao, ở đây chỉ trả lời trung trung. Đợi mãi, không thấy đại diện chính phủ đến, Cabot liền đọc một bài diễn văn chỉ trích chính phủ Việt là “vô ơn”. Dĩ nhiên báo cáo về Mỹ khiến Kennedy nổi giận.

5) Trong cuốn “The Ambassador” mà tôi có đọc thời gian sau đó, viết thay (hay viết bởi) Cabot Lodge với tất cả dữ kiện xẩy ra với y từ khi đặt chân xuống phi trường TSN cho đến khi thuê bọn phản tướng tổ chức đảo chính. Sau khi thất bại trong việc thuyết phục Tổng Thống cho Mỹ đổ quân vào Việt Nam, Cabot điện về cho Kennedy: “The bird doesn’t sing.” Kennedy đánh điện trả lời: “What is the use of raising a bird which doesn’t sing?” Đó là mật lệnh bật đèn xanh cho Cabot thực hiện việc thủ tiêu Tổng Thống Diệm. Cabot liền chỉ thị cho tay trùm gián điệp Lucien Conein tổ chức giết Tổng Thống và gia đình với mục đích dẹp CHƯỚNG NGẠI VẬT để đổ quân vào Việt Nam.

Theo Wikipedia: Lucien Emile "Lou" Conein (/koˈniːn/ (co-NEEN)[2]) (November 19, 1919 – June 3, 1998)[3] was a French-American citizen, noted U.S. Army officer and OSS/CIA operative. Conein is best known for his instrumental role in the November 1963 coup against Ngô Đình Diệm and Diệm's assassination by serving as Ambassador Henry Cabot Lodge Jr.'s liaison officer with the coup plotters and delivering $42,000 of the known cash disbursements.

(Chỉ vì $42,000 dollar, mà bọn phản tướng đầu trâu mặt ngựa đang tâm giết Chủ mình!)

Sau đó, như cả thế giới đã biết, quân Mỹ ào ạt đổ quân vào Việt Nam, và cuộc chiến Việt Nam đã đi đến hồi kết thúc vào năm 1975. Có thể nói là ngày 30 tháng 4, 1975 là hậu quả đương nhiên của cuộc chính biến 1963. Lũ phản tướng cầm đầu bởi Dương Văn Minh (có em là Đại Tá Cộng Sản Bắc Việt), đã ra lệnh hủy bỏ quốc sách Ấp Chiến Lược để cho Việt Cộng tràn vào như thác lũ, vì thế mà những trận đánh sau này, số quân Bắc Việt ở miền Nam tính từng Sư Đoàn, Quân Đoàn và Công Trường, không như những trận đánh trước 1963, chỉ có tối đa 1 tiểu đoàn (kể cả du kích). Bên cạnh đó, các cuộc đảo chính liên miên giữa các quân nhân giành quyền lực đã làm suy yếu hệ thống chỉ huy của Quân đội. Phe nào lên cũng lôi bằng hữu lên nắm quyền. Quân lính mất tinh thần, nên đánh trận cầm chừng vì không biết ngày mai ai làm chỉ huy mình. Lợi dụng cơ hội, Việt Cộng cho người len lỏi vào làm gián điệp từ trên chóp bu xuống dưới. Không kể vụ Huỳnh Văn Trọng, mà tên Trung Tá Đinh Văn Đệ, khóa 4 Thủ Đức, được bầu làm Chủ Tịch Ủy Ban Quốc Phòng Hạ Viện, nắm hết đường đi nước bước của quân ta. Ngày 30 tháng 4 đã hiển hiện từ tháng 11 năm 1963.

6) MỘT SỐ ĐÔNG PHẬT TỬ TIN THEO LỜI TỐ CÁO CỦA CIA VÀ GIÁN ĐIỆP VIỆT CỘNG ĐÃ CHO RẰNG TỔNG THỐNG DIỆM KỲ THỊ PHẬT TỬ. Mời đọc:

- Chùa XÁ LỢI: được xây cất năm 1958 với kinh phí 2.000.000$ Việt-Nam được trích ra từ quỹ Xã Hội của Phủ Tổng Thống. Ông Mai Thọ Truyền được nhận tiền để chủ trì việc xây Chùa.

- Chùa VĨNH NGHIÊM: Thượng tọa Thích Tâm Giác và bà Đức Âm làm đơn xin mua một khu đất của Bộ Tài Chánh, nằm sát cầu Công Lý. Bộ không quyết định, trình lên Tổng Thống. Tổng Thống nói: “Làm chùa thì cho ngay đi!”. Sau đó, Thượng Tọa Thích Tâm Giác mua được miếng đất này với giá tượng trưng là MỘT đồng Việt Nam hồi đó.

- Chùa TỪ ĐÀM:  do Thượng Tọa Thích Trí Quang xây cất được ông Ngô Đình Cẩn giúp đỡ đặc biệt, về tài chính và vật liệu. Khi nhà thầu củi Thăng Long trên đường Phan Bội Châu, Huế, trúng thầu khai thác thuộc quận Phong Điền tỉnh Thừa Thiên, ông Ngô Đình Cẩn đặt điều kiện với nhà thầu củi Thăng Long phải cung cấp cho chùa Từ Đàm mỗi tháng 30.000$.

- Để có vật liệu đúc chuông cho chùa, ông Ngô đình Cẩn ra lệnh cho Đại Đội Quân Cụ Quân Khu II cung cấp vỏ đạn cho Thượng Tọa Thích Trí Quang để đúc chuông. 

- Dưới chế độ TT Diệm, số Chùa được xây cất gấp hơn 1000 lần dưới thời các vị Vua Phật giáo. (gần 2000 ngôi Chùa được xây trong 9 năm Tổng Thống Diệm chấp chính)

- Tổng Thống giúp đỡ và phê chuẩn thành lập ”Hội Phật Giáo Thống Nhất” toàn quốc.

- Năm 1959, Thượng tọa Thích Quảng Liên đến chào Tổng Thống, và nói lời cảm ơn vì đã được Tổng Thống đặc biệt gửi đi học tiến sĩ giáo dục tại Michigan State University . Sau đó, trong khi đón tiếp Tổng Thống thì Thượng Tọa Thích Thiện Hòa đã trách Tổng Thống rằng :
   - Tổng Thống có chuyện vui không cho anh em chúng tôi biết để cùng chung vui với Tổng Thống.
   Tổng Thống trả lời:
   - Có chuyện chi vui mà tôi dấu các thầy mô?
   - Dạ, thưa Tổng Thống, qua tăng đoàn Tích Lan, chúng tôi được biết, Tổng Thống đã tặng Đức Đạt Lai Lạt Ma một số tiền  lớn.
    Tổng Thống suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
   - Vì là một việc tế nhị, tôi không muốn cho ai biết, chứ không phải tôi giấu các Thầy. Tôi có nhận được Giải thưởng Leadership Magasaysay 15.000 đô la, (giải thưởng dành cho người lãnh đạo xuất sắc tại Á Châu). Tôi thì không có nhu cầu chi. Gặp lúc này, Đức Đạt Lai Lạt Ma, vị tượng trưng cho sự tranh đấu bất khuất để bảo vệ niềm tin, bảo vệ tôn giáo của dân tộc Ngài, đang gặp nạn, phải sống lưu vong, cần nhiều sự giúp đỡ. Tôi thấy mình có bổn phận phải giúp Ngài, nên tôi nhờ Thủ tướng Nerhu chuyển số tiền này cho Ngài, nhưng Ông khước từ, có lẽ Ông ngại mất lòng Trung cộng. Tôi phải nhờ qua ngã Cơ Quan Tỵ Nạn để chuyển số tiền này đến tay Ngài. Các Thầy cũng biết, mình đang phải chống lại một chủ nghĩa vô thần rất tàn bạo. Nên chỉ có niềm tin tôn giáo, mới có đủ sức mạnh chống lại được với chủ nghĩa tai hại này. Vì thế, đối với việc phát huy, củng cố, bảo vệ niềm tin tôn giáo, bất cập là tôn giáo nào, mình cũng có bổn phận phải khuyến khích và giúp đỡ.

Điều quan trọng nhất, không thể không nói đến: Khi cuộc đảo chánh xẩy ra, Cụ Cao Xuân Vỹ, một Phật Tử thuần thành có Pháp Danh đã liều mạng dẫn Tổng Thống và ông Cố Vấn đi trốn. Trong khi các phản tướng còn đang loay hoay chưa biết Tổng Thống ở đâu, thì chính Ngài đã ra lệnh cho gọi điện thoại đến đám Phản tướng, vì Ngài, với lòng từ nhân, vẫn tin tưởng bọn khốn kia còn chút đỉnh lương tâm, để báo cho chúng đến đón. Tổng Thống sẵn sàng thoái lui để cho nước Việt bình an. Chính vì lòng nhân của Tổng Thống đã giết Ngài khi đặt lòng tin không đúng chỗ: Bọn phản tướng kia chỉ mê tiền, mê chức, đã bán linh hồn cho Quỷ, nên khi bắt được Ngài là chúng giết ngay, vì sợ rằng nếu Tổng Thống còn sống thì uy tín của Ngài còn ăn sâu trong lòng dân và chúng sẽ bị những Tướng Lãnh trung trực giết chết. (Ngay sau khi giết Tổng Thống, bọn chúng diệt ngay hai vị Tư Lệnh Không Quân và Hải Quân, những vị Lãnh Đạo không chấp nhận thỏa hiệp với bọn khốn nạn.)

Cụ Cao Xuân Vỹ, Phật Tử có pháp danh, Lãnh Đạo Thanh Niên Cộng Hòa, bạn thân và cố vấn của Tổng Thống Diệm, người đã dẫn Tổng Thống đi trốn, sau khi Tổng Thống bị giết, Cụ vẫn liên tục làm lễ giỗ Cụ Diệm trong suốt 50 năm cho đến khi Cụ qua đời năm 2013.)

Như thế, TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆM LÀ MỘT THIÊN TÀI, MỘT ANH HÙNG CỦA LỊCH SỬ VIỆT NAM, ĐÃ HY SINH CẢ TÍNH MẠNG MÌNH CHO SỰ ĐỘC LẬP CỦA DÂN TỘC. 

Lính già Chu Tất Tiến
Ngày 31 tháng 5 năm 2025

Nguồn: Internet

 

Đăng ngày 30 tháng 10.2025