Phố đi bộ Nguyễn Huệ & câu chuyện về sự tiến bộ của một đất nước
 
Cao Huy Huân
 
Phố đi bộ Nguyễn Huệ.
 
Dạo gần đây, người Sài Gòn có một địa điểm vui chơi công cộng mới: phố đi bộ Nguyễn Huệ. Ở đây, từ sáng tới khuya, lúc nào cũng thấy người qua kẻ lại, tấp nập nhộn nhịp vô cùng. Từ người lớn đến trẻ con, những cặp đôi dập dìu, cứ thi nhau làm kiểu chụp hình tự sướng, giữa dòng người đi bộ ngược xuôi suốt chiều dài con đường Nguyễn Huệ.
Có lần hẹn gặp một người bạn thân từ hồi đại học, tôi ca cẩm về tình hình xã hội Việt Nam đang kém đi, nào thất nghiệp, thu nhập thấp, nào lạm phát, xuất khẩu kém… thế là cô bạn tôi bổng nổi doá mà bảo rằng tôi suy nghĩ tiêu cực, không biết hài lòng với những gì đã có. Cô ấy dẫn chứng rằng Việt Nam mới thoát khỏi chiến tranh vài mươi năm, mà đã có… phố đi bộ, ngay tại khu trung tâm thành phố thế này. Cô cao hứng tiếp tục lý lẽ rằng con đường đi bộ này làm mới bộ mặt Sài Gòn, sành điệu hơn, sáng sủa hơn. Lúc đó tôi cũng tạch. Chẳng phải vì tôi đồng ý với bạn mình, mà bởi vì lý lẽ của cô ấy làm tôi suy nghĩ dài hơn cả con đường ấy.
Một phố đi bộ thế này, hẳn là khiến người dân Sài Gòn thấy… nở mặt nở mày lắm. Cũng đúng, vì dân chúng có nơi để đi bộ, để chụp hình, hẹn hò nhau ngay tại trung tâm thành phố thay vì phải chạy qua khu Phú Mỹ  Hưng, quận 7. Xa. Rồi thỉnh thoảng có chương trình phun nước, loa phát nhạc… Nghĩ tới đó, tôi cười ngượng. Tôi rẽ qua hướng nghĩ tới cái món nợ công 110 tỷ đô (theo số liệu World Bank) mà chẳng biết khi nào Việt Nam mới trả hết, rồi tôi nghĩ tới người nông dân Việt Nam trồng ra bao nhiêu hoa trái cũng đều bị lái buôn Trung Quốc chèn ép, đến độ mất giá phải đổ bỏ ngoài đồng cho trâu bò ăn, rồi nào là chích ngừa nhầm thuốc làm chết trẻ con, rồi sách giáo khoa dạy học sinh lòng dũng cảm bằng cách đi qua… miểng chai. Ở xứ này, hầu như không có lĩnh vực nào mà không có chuyện để than trời. Cái nghèo, cái khó luôn bủa vây người dân nghèo Việt Nam. Thì thử hỏi, làm sao tôi có thể huênh hoang vì một cái phố đi bộ Nguyễn Huệ như thế chứ?!
Dĩ nhiên không phải là không nên vui mừng vì thành phố có thêm một nơi sinh hoạt công cộng cho người dân, mà tôi cho rằng một con đường đi bộ cũng là xa xỉ phẩm nếu so sánh với tình trạng thiếu ăn thiếu mặc của đại đa số người dân khắp các tỉnh, thành ở Việt Nam. Thừa hưởng một con đường đi bộ chỉ là một bộ phận nhỏ, vốn là tầng lớp thị dân, trung lưu hay thượng lưu, ở Sài Gòn. Cho nên, tôi nghĩ rằng ta không nên để cái “bộ mặt” “sang chảnh”, sành điệu ấy che lấp đi những đắn đo về điều kiện sống cơ bản của đại đa số người dân ở một nước vẫn chưa thoát khỏi cái nghèo, cái đói như Việt Nam.
Mặt khác, tôi thấy lo. Lo vì những thành phần có học thức, được xem là tiến bộ và có tri thức như cô bạn tôi hoặc như tôi đây đang thụ hưởng những vật chất và tiện ích “văn minh” vốn chỉ tập trung ở những thành phố lớn như Sài Gòn, thì lại quên đi rằng đấy không phải là mẫu số chung cho cả một đất nước. Ta dường như bị xao nhãng khỏi những tiêu cực khác của xã hội bởi sự hoành tráng của một con phố đi bộ Nguyễn Huệ. Phố đi bộ Nguyễn Huệ như lớp son phấn được tô điểm cho gương mặt của một cô gái trẻ. Nhưng chớ nên quên rằng, cái giá trị cốt lõi vẫn nằm ở sức khoẻ, tri thức, hay tâm hồn của cô gái ấy.
Tôi không phủ nhận sự cần thiết của cái chỉnh chu, tươm tất của trung tâm thành phố bậc nhất đất nước như Sài Gòn. Nhưng điều đó không thể là sự ưu tiên, hay là cái bóng phủ mờ những thực trạng tiêu cực còn đầy rẫy của xã hội Việt Nam, vốn có khoảng cách khác biệt rất lớn giữa các vùng miền. Nếu có thể, chúng ta nên nhìn xa hơn, nhìn rộng hơn những gì đang bày ra trước mắt, nhất là những thông tin được cập nhật hàng ngày qua đủ mọi phương tiện truyền thông. Để rồi chúng ta có thể thấy được chiều sâu của những vấn đề bất cập của sự phát triển xã hội. Để ta thấy được rằng mỗi câu chuyện, mỗi thực trạng đều có nhiều tầng nhiều lớp ý nghĩa, hơn là cái bề nổi mà ta nhìn thấy bằng mắt thường.
Cách đây vài tháng, người dân và báo chí trong nước cũng vừa phản đối công trình tượng đài Bác Hồ 1,400 tỷ đồng ở Sơn La, vì nó “lãng phí” và “không cần thiết”. Tỉnh Sơn La còn rất nghèo, chiếm đa số là đồng bào các dân tộc miền núi. Người dân tỉnh vốn còn không đủ ăn, không đủ mặc, thì số tiền đầu tư nghìn tỷ ấy rõ ràng một điều vô lý, nếu không muốn nói là phi nghĩa. Thật khập khiểng nếu so sánh công trình phố đi bộ Nguyễn Huệ (tổng vốn 430 tỷ đồng), với công trình tượng đài Bác Hồ (Lúc đầu là 1,400 tỷ, về sau được cải chính thành 200 tỷ đồng tổng vốn đầu tư). Thế nhưng, điểm chung của 2 công trình công cộng này, như được báo chí và các lãnh đạo các tỉnh thành ấy lý giải, là để góp phần nâng cao diện mạo của tỉnh, thành phố.
Nếu trong trường hợp tỉnh Sơn La, chi tiêu quá tay cho công trình tượng đài liền gặp nhiều bàn tán phản đối từ cộng đồng mạng và báo chí, vậy thì sao chúng ta lại thiếu tinh thần phản biện trong công trình phố đi bộ Nguyễn Huệ? Để rồi tô vẽ nên một xã hội giàu mạnh, tiến bộ chỉ qua hình ảnh một con phố đi bộ. Cách nhìn này không sai, nhưng mà phiến diện, như là ếch ngồi đáy giếng (phải, dù chúng ta những người dân thị thành, luôn cần trong tay chiếc điện thoại thông minh, cập nhật tin tức mọi lúc mọi nơi nhưng vẫn là ngồi đáy giếng). Vì ta không nhìn xa hơn được cái facebook của mình, ta lại càng không nhìn xa ra hơn cái Sài Gòn nhộn nhịp, phồn hoa này, để thấy rằng Sài Gòn, Hà Nội, hay Đà Nẵng, cũng là những trường hợp đặc biệt mà thôi. Các thành phố này không thể là điển hình mặt bằng chung của một đất nước. Và cuối cùng thấy thấy rằng, Đài Loan hay Nam Triều Tiên  cũng cùng “trang lứa” với Việt Nam, vừa kết thúc chiến tranh vỏn vẹn vài mươi năm trước thôi, nhưng trình độ phát triển xã hội của họ đã không còn đo đếm chỉ bằng một cái phố đi bộ nào hết…
 
 

 
Khi dối lừa là… sự thật!

Hà Văn Thịnh

Đọc những bản tin về Lễ diễu binh nhân Kỷ niệm 70 năm ngày Quốc khánh (tôi không xem TV), không thể tin ở mắt mình: Một sĩ quan Quân y, đeo quân hàm trung tá (trên ve áo), sinh năm 1993(!), ngực gắn đầy huân, huy chương các loại? Cái tức chỉ mới ở cấp độ… vừa vừa. Thế nhưng, đọc tiếp, thấy ông Trung tướng Võ Văn Tuấn, Phó Tổng tham mưu trưởng, trả lời báo chí rằng, tuy là thiếu úy, nhưng theo quy điịnh, phải đeo hàm trung tá cho… thống nhất (Motthegioi.vn09:55, 3.9.2015) thì sự uất nghẹn lên đến tận cùng! Thì ra, để đảm bảo tính THỐNG NHẤT, DUY NHẤT, người ta có thể đạp đổ mọi giá trị?

 Chưa bàn đến chuyện cộng đồng mạng đang xôn xao: Thiếu úy Quân y Phạm Trúc Sơn Quỳnh là… sinh viên trường Đại học Thương mại (vì chưa kiểm chứng được); chỉ xin luận về cái việc giả dối luôn được coi là sự thật, nó nguy hại và mang tính “truyền thống” khủng khiếp đến mức nào.

Thứ nhất, xin hỏi ông trung tướng rằng, từ cổ chí kim, ở bất kỳ quốc gia nào (không kể mấy nước XHCN), có chuyện quân hàm, huy chương, được đeo một cách tùy tiện để diễu qua diễu lại trước mắt hàng triệu con người như thế hay không? Ở đây, công khai trước mắt toàn dân tộc mà lại ủ mầm dối trá thì người dân biết tin vào ai? Không lẽ, dối trá, tùy tiện lại trở thành quy định của ta? Làm sao để có quân lệnh như sơn, làm sao việc tôi hay ai đó đeo quân hàm thì bị bắt ngay lập tức mà trong diễu binh lại coi là bình thường?

Những tấm huy chương đó do một cô gái trẻ đeo, chẳng lẽ cũng lại là quy định? Nếu đúng thế thì đó là sự sỉ nhục đối với những người vào sinh ra tử để có được chúng? Xét về tuổi, sinh năm 1993, đeo được quân hàm thì chỉ có thể tốt nghiệp trung cấp y-dược; tức là… y tá hay hộ lý, dược tá vì, chưa thể tốt nghiệp đại học y – dược 6-7 năm. Sự kệch cỡm và trơ tráo là không thể chối cãi. Có lẽ, đây là cách tốt nhất để vả vào mặt hàng loạt sĩ quan cấp tá khác, có phải vậy không?

Thứ hai, báo chí cho biết có 70% trong đội ngũ nữ “quân y” đã có gia đình; vậy, căn cứ vào đâu để đề nghị cấp bằng khen cho một cô gái còn son trẻ? “Động tác” chuẩn, đẹp, tập luyện cả đêm ngày…; chỉ là sự tư biện trắng trợn. Bốn tháng trời tập có mỗi đi đều, vung tay cho đúng thỉ chỉ có ai đó thiểu năng mới không làm được. Còn tập đêm, tập ngày chỉ là do kém mà thôi. Tại sao không đặt ngược câu hỏi rằng 70% của 200 người , tức là trên dưới cả trăm phụ nữ có con mọn không cần tập như thế vẫn đi đúng, đẹp chẳng kém gì? Nói rằng cô thiếu úy – trung tá đẹp hơn về vòng 1 hay gương mặt thì còn khả dĩ, chứ cho rằng đẹp hơn trong một khối 200 người thì quả là sự phỉ báng tư duy: Đẹp hơn có nghĩa là khối đó có hàng trăm người không đẹp bằng – tức là đi đều sai, chào không đúng, cũng đồng nghĩa là khối nữ quân y diễu binh thất bại. Nếu quả là vậy thì “khối trưởng” có gì đáng tặng bằng khen? Một đất nước mà cái gì cũng GIẢ, từ cấp bậc đến huân chương, danh hiệu anh hùng, đẹp, chuẩn…, là phải hiểu sao đây?

Thứ ba, riêng chuyện bố của cô thiếu úy – bà trung tá, là sĩ quan (cao cấp – vì ít khả năng có chuyện con dám đeo quân hàm cao hơn bố, trong khi quy định, thượng tá là cán bộ cao cấp) ở Tổng cục Hậu cần, đủ để biết cái “thị trường” sao – vạch là hình như có vẻ đúng? Biết bao nhiêu phụ nữ (trong số 140 người) trong khối quân y vừa là con dân đen, vừa nuôi con nhỏ xứng đáng hơn mà không được khen? Thì ra, khen hay chê không phải do tài năng, phẩm hạnh mà có phải là CCCC hay không mà thôi. Phải chăng chính ông trung tướng đang ngầm khẳng định cho cái ‘chân lý’ không có ai chịu nổi là vì mục tiêu thống nhất, duy nhất, các vị muốn làm gì thì làm, diễn ra sao thì diễn?

Thứ tư: tôi được biết các tàu bệnh viện, xe cứu thương trên thế giới đều in dấu chữ thập đỏ trên nóc, 4 phía để đối phương không bắn nhầm (quy định quốc tế, xem ảnh chụp tàu bệnh viện Mỹ vừa đến Đà Nẵng). Thế, tại sao bác sĩ, y tá quân đội ta, cô nào cũng cầm AK (trừ chỉ huy là súng ngắn), mặt đằng đằng sát khí? Họ ra trận để cứu người hay bắn người? Nếu họ bắn rồi bị bắn chết thì lấy ai cứu thương binh; hoặc giả, để thương binh… chết luôn?

Trên đây là 3 câu hỏi xin ông trung tướng trả lời. Nếu tôi sai (cầu mong là thế – vì, tôi sai thì đất nước được nhờ), là do kiến thức hạn hẹp, không hiểu hết cái ý thâm, nghĩ ngắn rõ ràng như của các ông. Tuy nhiên, bài này rất tình cờ được viết trong ngày kỷ niệm Chủ tịch Hồ Chí Minh từ giã cõi đời (suốt mấy chục năm trời, thế hệ chúng tôi thắp hương vào ngày… 3.9!), nên có liên tưởng về “truyền thống” dối trá đắng cay. Xin kể ông nghe.

Thuở đó, tôi cũng như nhiều học sinh lớp 7, lớp 8 khác, đã khóc Bác rất chân thành – khóc dàn dụa đến hết nước mắt theo đúng nghĩa đen của từ này. Sau đó, chúng tôi lùng, tìm để học thuộc nhiều bài thơ viết về nỗi đau “tả” cái đau đớn thật sự của hàng triệu con người. Tất nhiên, cũng có bài thơ không hay (thậm chí là phản động) như bài Bác ơicủa Tố Hữu. Tố Hữu kể rằng ngày Bác mất, ổng đang bỏ đi chơi đâu đó: Chiều nay con chạy về thăm Bác. Rồi, ổng miêu tả ổng đang lần mò, rình rập nhà bác; không thèm thắp cho người chết một đốm nến tàn: Con lại lần theo lối sỏi quen… Phòng lạnh, rèm buông, tắt ánh đèn…

Tạm không bàn đến những câu thơ dở mà hãy nói đến những câu thơ hay, trong đó có những câu này (tôi quên tên tác giả, nhờ bạn đọc tìm dùm):

Hôm nay, tháng Chín, ngày ba
Bác mất
Từ đó
Những bình minh khổ đau
Những hoàng hôn nước mắt
Lên đường cùng chúng ta…

Lại xin không bàn về cái tài tiên tri của nhà thơ; quả là từ khi đó đến giờ, có không ít khổ đau và nước mắt đã “lên đường”; mà chỉ xin nhấn mạnh rằng, mấy chục năm sau, tôi nghe đính chính rằng thực ra Bác mất ngày 2.9 chứ không phải ngày 3. Thật là đau đớn cho ông nhà thơ nọ vì nếu là ngày 2 thì không thể vần với chữ ta ở câu sau. Thành thử đành phải vất vào sọt rác cái chữ “hay”.

Rồi, tôi còn được biết rằng, Bác viết trong Di chúc là cuộc kháng chiến chống Mỹ kéo dài 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa; nhưng Đảng ta đã quyết định xóa bỏ “20 năm”(!)

Tất cả đều nhằm mục đích… thống nhất?

Đến đây thì hẳn là ông trung tướng đã buộc phải đồng ý với tôi rằng, khi người ta có thể sửa cả di chúc, tức là, hoàn toàn có thể dối lừa mọi chuyện?

Bước khởi đầu của dối trá (tạm tính là khởi đầu) tai họa đó, cứ nghĩ là do… chiến tranh, không làm rối loạn lòng dân, nên nghe đôi khi, cũng xuôi xuôi. Bây giờ, tra trốc, mốc trọ rồi tôi lại còn nghe thêm lý ‘trấu’ là do thống nhất, từ ông, thì quả là hết thuốc chữa.

Các ông cứ nghĩ dối trá ‘cho vui’, dân ngu khu đen chẳng biết, chẳng dám nói gì thì quả đúng là khủng khiếp…

Viết bài này, mong các ông đọc và bớt dối trá đi cho người dân đỡ khổ, đỡ đau. Đừng đưa “quy định” ra để lấp liếm: Tôi từng biết có người cấp bậc đại úy làm trưởng phòng CSGT trong khi cấp trung tá là phó phòng (nghe đâu bây giờ sắp thay đổi).

Xin lưu ý các ông là lần diễu binh sau (kỷ niệm 80 năm, nếu có) đừng cho bất kỳ cô bé mặt búng ra sữa nào đeo lon trung tá, bởi như thế là làm tái phát vết thương chiến tranh của hàng triệu cựu chiến binh đang buộc phải lặng im dù bị sỉ vả đắng cay!…

Huế, 3.9.2015

Dân Luận

_______________

Quân Đội Nhân Dân mượn sinh viên đóng vai Trung Tá trong lễ diễn binh ngày 2 tháng 9.2015

 

Quân Đội Nhân Dân mượn sinh viên đóng vai Trung Tá trong lễ diễu binh ngày 2 tháng 9 ?
Mỹ nữ diễu binh gây bão dịp 2.9
 
Người trong hình diễu binh là Phạm Nguyễn Trúc Quỳnh (sinh năm 1993, quê Sơn Tây, Hà Nội), sinh viên trường ĐH Thương mại, chưa một ngày đi lính mang lon Trung Tá
Trên thế giới những đất nước văn minh thì Diễu Binh hay Diễn Binh là một sự phô trương vinh dự của người lính, do đó huy chương mang trên mình phải thật, người thật, việc thật. Chỉ có mấy nước Cộng Sản như Bắc Triều Tiên, Trung Quốc và CSVN là gian dối và lưu manh đưa lính giả mang huy chương giả, lon giả đi diễu binh.
 
2Người trong hình diễu binh là Phạm Nguyễn Trúc Quỳnh (sinh năm 1993, quê Sơn Tây, Hà Nội), sinh viên trường ĐH Thương mại, chưa một ngày đi lính mang lon Trung Tá
Nghe Dư Luận viên vào chống chế cho rằng cô Phạm Nguyễn Trúc Quỳnh học “THƯƠNG MẠI” mà đổ “QUÂN Y” hiện đang mang cấp Thiếu Úy Quân Y!
Chưa từng thấy sinh viên học “Thương Mại”, chưa một ngày học ngành Y Khoa mà thi đậu ngành “Quân Y” dễ dàng trong Quân Đội Nhận Dân, nếu có thật thì điều nầy còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần cô nầy mang lon giả nữa!
Chứng tật lưu manh gian dối, láo lường của đảng CSVN không bao giờ thay đổi.
 
13
 
“Chắc chắn một ngày nào đó khi quân Trung Quốc đánh Việt Nam thì đám lính thật sẽ bỏ chạy cùng với bọn tham ô lãnh đạo, để lại đám sinh viên “Trung Tá” chưa một ngày đi lính ra mặt trận chống giặc cho xem !”