Thơ Trạch Gầm
https://thotrachgam.wordpress.com
Thức tỉnh
Ai dạy con…
Đi làm ăn cướp
Ăn cướp có ngày không đất để chôn
Ai dạy con…
Đi làm thằng bán nước
Bán cả sơn hà, nhục nhã nào hơn
…
Đảng lừa nhân dân đi làm cách mạng
Dân chúng Miền Nam đội lúa vô bưng
Đảng hể hả cười trên máu xương dân tộc
Chôn Quê Hương xuống vực thẳm đại đồng
…
Đầy tớ nhân dân
Đảng vẫu mặt ngồi trong cửa cao nhà rộng
Hạnh phúc nhân dân
Đảng phát khố thay quần
Đảng cướp sức dân dữ hơn lũ cướp
Đảng lạy giặc Tàu dâng đất cầu vinh
…
Con bây giờ…
Cầm chén cơm chan máu
Đổi họ thay tên quên mất cội nguồn
Tuổi trẻ ngày xưa cho là yêu nước
Để bây giờ …
Nhìn nước mất nhà tan
Cầm súng trên tay…
Súng còn thức tỉnh
Con mù câm bám theo lũ bạo tàn
Quay về đi con cùng người yêu nước
Để đảng cướp còn…
Là… mất cả Giang San.
Trạch Gầm
Mẹ tính sao?
Gởi những bà “mẹ” Miền Nam
Đầu năm khơi lại vài chuyện cũ
Gởi về thăm các mẹ Miền Nam
Ngày xưa… Mẹ từng nuôi bao đứa
Bóp bụng sớt từng… từng chén cơm
Mẹ moi cho nó hầm bí mật
Dưới đáy chuồng heo, dưới gầm giường
Tội nghiệp “nó đi làm cách mạng…
…rạng ngời chính nghĩa, thấy mà thương”
Cây kim sợi chỉ nó không lấy
Nó lấy của mẹ vài đứa con
Cái bằng liệt sĩ. Nhuộm máu đảng…
Mẹ đã khóc thầm cùng khói nhang
Vỗ tay, mẹ mừng vui chiến thắng
Mẹ hể hả reo đón hòa bình
Cái thằng chân đất lên trị nước
Đất nước đâu còn cảnh điêu linh
Mới được vài năm, Mẹ chưng hửng
Mẹ đã nuôi nhầm lũ đầu trâu
Cướp tình, cướp của… nó cướp sạch
Mồ mả Ông Cha, biến phố Tàu
Huênh hoang nó cướp lòng yêu nước
Tiếp tục đẻ toàn lũ đầu trâu
Dân oan xuống phố đòi quyền sống
Nó bắt bỏ tù. Mẹ đứng đâu?
Ngày xưa… lỡ đỡ đần nuôi chúng
Giờ đến nước nầy, Mẹ tính sao?
Trạch Gầm
Năm tên bảy họ
Tháng Tư qua rồi Người còn nước mắt
Để cùng ta ngồi nhắc chuyện quê hương
Một đoạn đời đau… một đời se thắt
Để bây giờ còn thổn thức nhiều hơn
Một bọn tội đồ năm tên bảy họ
Lý lịch mập mờ không mẹ không cha
Cướp của giết người hiếp dâm Cách Mạng
Vùi dân tộc mình tận đáy xót xa
Siết cổ trẻ thơ bằng khăn quàng đỏ
Vắt ráo ngây thơ, đốt cháy thật thà
Chủ trương trồng người ra loài gian trá
Chỉ biết lọc lừa chẳng biết thiết tha
Xuất khẩu thanh niên đi làm nô lệ
Bán gái chân quê như một món hàng
Cởi áo, tụt quần phơi bày thân thể
Đồ đá không bằng ! một lũ dã man !!
Hút máu dân lành… nhe nanh quỉ đỏ
Đè cổ đồng bào, quì lạy ngoại bang
Dâng đất cho Tàu, nhốt người yêu nước
Ngu dốt lộng hành… phá nát Giang San
Người biết cả rồi sao im thin thít
Lịch sử ngàn trang không chủ lạnh lùng.
Trạch Gầm
Một ngày của ta
Một ngày của ta dưới tuổi hai mươi
Ta lang thang đi trên khắp nụ cười
Ta dắt tương lai vào vùng mơ ước
Ta cùng thật thà dạo phố rong chơi
Bạn bè của ta… ngàn trang sách vở
Bạn bè của ta thành phố Sài Gòn
Ta được nhìn em… nhìn em mắc cỡ
Để mỗi một ngày rạng rỡ cô đơn
Một ngày của ta trên tuổi hai mươi
Quê hương của ta khói lửa ngập trời
Cơm áo nhà binh ta vào cuộc chiến
Tìm lấy tự do bằng chính mạng người
Ta quen Bình Long, ta quen Quảng Trị
Vuốt mặt bạn bè chết giữa gió sương
Ta gánh trên vai bao tình chiến hữu
Không có tình nào lại dễ thương hơn
Một ngày của ta ở tuổi ba mươi
Ta mất Quê Hương… ta mất hết rồi
Bạn bè của ta có thằng tự sát
Bạn bè của ta có đứa ra khơi
Ta quảy thân tù từ Nam ra Bắc
Long Giao, Văn Bàn, Vĩnh Phú, Lào Cai
Ta gặp Quê Hương lưng tròng nước mắt
Thương xót cho ta thương xót mọi người
Một ngày của ta trên tuổi bốn mươi
Thành phố ta quen biến thành chợ trời
Cái tách, cái ly, cái quần, cái áo
Giải phóng ra đường đổi bát cơm tươi
Ta đạp cyclo ngày vài chục chuyến
Cố dặn tâm hồn… đừng nhé chớ điên
Gắng sống nghe chưa… tìm đường vượt biển
Để… cùng bạn bè lấy lại tình thương
Một ngày của ta ở tuổi năm mươi
Trời đất tha phương ru ta ngậm ngùi
Ta nhìn ra ta… ôi loài vô dụng
Hoài bão trùm chăn, khóc suốt đêm dài…
Trạch Gầm
Nói với Trạch Gầm
Cố gắng nghe mầy thằng… thằng lính trận
Chớ tịt ngòi trên giường bịnh nghe chưa
Khi Quê Hương đang cần từng hơi thở
Đừng bỏ đi như một kẻ sống thừa
Bạn bè mầy biết bao thằng đã chết
Trong liệt oanh vì hai chữ Tự Do
Ngày mất nước tao nhớ mầy đã khóc
Vì không tin… thua một bọn tội đồ
Ông cha mình trải bao ngày băng giá
Cả ngàn năm từng nếm mật nằm gai
Mầy đau thương vài chục năm là mấy
Sao đành quên… quên nghiệt ngã đắng cay
Cố gắng nghe mầy bò ra giường bịnh
Cơm Cộng Hòa (1) mầy cũng đã từng ăn
Kéo tạ, thông nòng (2)… te te đứng dậy
Đường Trường Xa… lại cất bước quân hành
Nếu có nát… nát tim gan phèo phổi
Chớ tâm hồn… đừng có nát biết không
Những thằng em mầy đã từng đánh đổi…
Tuổi hai mươi… cho tình nghĩa Núi Sông.
Trạch Gầm
1. Tổng y viện Cộng Hòa
2. Danh từ quen thuộc khi chữa gãy xương, rửa vết thương
Hơi thở Tự Do mầy trao
Hơi thở Tự Do mầy trao thảm quá
Mấy chục năm tao vắt cạn cuộc đời
Hồn chinh chiến đâu phải hồn sỏi đá
Có chưởi mầy cũng là chuyện đáng thôi
Đến cùng tao mầy trương cờ chính nghĩa
Ngăn chặn làn sóng đỏ của cộng nô
Một cái bắt tay rần rần máu đổ
Vì Tự Do… cùng bảo vệ Tự Do
Mầy trải xương bao đoạn đường chinh chiến
Trận đánh nào lại thiếu chữ hy sinh
Tuổi trẻ bọn tao… một lòng dâng hiến
Vì Quê Hương tặng cả thân xác mình
Cần thêm một ngày… một ngày để thắng
Không quét sụm thù, mầy siết bọn tao
Hai chữ Tự Do mầy đong mầy đếm
Muối mặt lương tri… chồng chất nghẹn ngào
Điều tệ nhất, để phủi lời cam kết
Mầy bốc quân thù đổ lỗi bọn tao
Mầy xô bọn tao lâm vào cảnh chết
Bán đứng bọn tao cho lũ giặc Tàu.
Trạch Gầm
Vỗ tay trong tù
Ta viết bài thơ không ngày không tháng
Vì ở đây không tháng cũng không ngày
Giả khùng điên ta lần qua cửa ải
Ải hận thù xiềng xích cả đắng cay
Còn hơi thở… ta còn nghe nói láo
Mỗi một câu nghe đến trăm ngàn lần
Thằng nói láo không biết mình nói láo
Đầu không khùng ta chết mất phải không
Tội của ta – với nó – không bao giờ xiết
Bút, tre Trường Sơn. Mực, nước Biển Đông
Nó ngồi viết… từ đời ông tổ nó
Giấy kể tội ta dài hơn Cửu Long
Kệ mẹ nó, nó nói gì nó nói
Ở tù lâu – chai – ta lại thấy vui
Thằng Phạm Tuân nằm trên mây phục kích
Chờ giặc Mỹ vào nhào xuống. Vỗ tay
Hồi mới vào tù nó vỗ tay trước
Ta vỗ tay sau… góp vốn góp lời
Được vài năm quen…ta vỗ tay trước
Nó vỗ tay sau… mới thật tức cười
Cứ như thế… ta không ngày không tháng
Biết ngày biết đêm… nhờ có mặt trời.
Trạch Gầm
Lời trước nghĩa trang
Tao sống đến ngày cuối cùng cuộc chiến
Được cái hơn mầy nhìn thấy đau thương
Đành làm người ngu đổ thừa vận nước
Uổng cả tháng ngày gối đá nằm sương
Mầy đã hơn tao vì mầy đã chết
Hưởng chút lễ nghi hưởng chút ân cần
Có được người thân cho lời nuối tiếc
Còn tao bây giờ sống cũng như không
Mầy có tin không, quê hương đã mất
Giữa lúc bọn tao nguyên vẹn hình hài
Đâu thuở quân trường đâu thời huấn nhục
Để nhận lấy ngày khốn nạn hôm nay
Một lũ đàn anh tan hàng cuốn gói
Bỏ mặc bọn tao đứng khóc dưới cờ
Món nợ tang bồng bao giờ trả nổi
Mất cả sơn hà cứ tưởng như mơ
Giờ chẳng dám nhìn ngay vào mắt Mẹ
Cũng chẳng đủ lời tâm sự cùng Cha
Đành đến thăm mầy những thằng đã chết
Ngày… Quê Hương còn lắm nỗi thiết tha.
Trạch Gầm
Nốc cạn gió sương
Tặng Lê Phi Ô, Út Khiết.
Đâu phải có mình mầy đâu hả Út
Gánh tháng Tư chạy xuống biển lên rừng
Xương trắng đồi hoang, sóng gào ôm xác
Nát bét hồn cùng quá khứ rưng rưng.
Nhắc chút xíu… cho lòng thêm hoang lạnh
Đoạn đường nào chẳng nốc cạn gió sương
Đã là lính mà không quen ly biệt
Thân làm sao đứng nỗi giữa chiến trường
Từ tháng Tư… tao gánh còng tủi nhục
Về phố xưa, phố bày đặt hững hờ
Khung cửa sổ khép đôi dòng nước mắt
Xé người tình thành trăm mảnh bơ vơ
Ngày cầm súng mình sống bằng hơi thở
Thằng chết cho thằng còn sức mà đi
Cát bụi thức… ôm tháng ngày thao thức
Đâu đợi có ngày rách nát phân ly
Mầy dấu tháng tư, dấu đâu hả Út
Khi Anh Em còn bao đứa sửng sờ
Đời lưu vong có nơi nào để dấu
Có đành không… dấu tận đáy bơ vơ.
Trạch Gầm
https://thotrachgam.wordpress.com
"Nốc cạn gió sương" - Thơ: Trạch Gầm - Nhạc: hòa âm & trình bày: Hoàng Phương Nguyên.
"Lời trước nghĩa trang" - Thơ: Trạch Gầm - Nhạc: hòa âm & trình bày: Nguyễn Hữu Tân.
Đăng ngày 25 tháng 01.2017