Thơ Trạch Gầm

Nốc cạn gió sương

Tặng Lê Phi Ô, Út Khiết

Đâu phải có mình mầy đâu hả Út
Gánh tháng Tư chạy xuống biển lên rừng
Xương trắng đồi hoang, sóng gào ôm xác
Nát bét hồn cùng quá khứ rưng rưng.

Nhắc chút xíu… cho lòng thêm hoang lạnh
Đoạn đường nào chẳng nốc cạn gió sương
Đã là lính mà không quen ly biệt
Thân làm sao đứng nỗi giữa chiến trường

Từ tháng Tư… tao gánh còng tủi nhục
Về phố xưa, phố bày đặt hững hờ
Khung cửa sổ khép đôi dòng nước mắt
Xé người tình thành trăm mảnh bơ vơ

Ngày cầm súng mình sống bằng hơi thở
Thằng chết cho thằng còn sức mà đi
Cát bụi thức… ôm tháng ngày thao thức
Đâu đợi có ngày rách nát phân ly

Mầy dấu tháng tư, dấu đâu hả Út
Khi Anh Em còn bao đứa sửng sờ
Đời lưu vong có nơi nào để dấu
Có đành không… dấu tận đáy bơ vơ
Trạch Gầm

Nhật ký tháng Tư
Hai mươi tháng Tư tiễn em đi Mỹ
Ta biết dễ dàng mất bé từ đây
Em lên máy bay, ta về đơn vị
Đất Biên Hòa buồn… chết điếng cỏ cây

Hai mốt tháng Tư ta vào Quân Đoàn
Ngồi nghe thuyết trình, nhận lệnh hành quân
Tay áo xăn cao một đời thám kích
“Kiến lửa bu đầy” nhột cả đôi chân

Hai hai tháng Tư... ta vào Đại An
Chứng kiến cảnh dân bỏ xóm bỏ làng
Dân chạy đến đâu… địch bò đến đó
… Đâu được như em chừ đã thênh thang

Hai ba tháng Tư… ta ngược Đồng Nai
Sương ôm mặt sông lau sậy thở dài
Địch xua quân tràn giữa đêm vắng lặng
Ta chỉnh pháo… và thây giặc chồng thây

Ta lạc mấy ngày trong lòng đất địch
Gọi đã khàn hơi chẳng thấy bạn bè
Thằng nào cũng đang giữ từng tấc đất
Đâu có thì giờ để cứu ta ra

Hai tám tháng Tư… ta ra lộ Một
Gặp ông tướng vùng thị sát thăm dân
Ông nói lung tung, ông thề sống chết
Ông nói xong rồi, ông bay biệt tăm

Hai chín tháng Tư… Biên Hòa xơ xác
Ta về Sài Gòn ngang qua nghĩa trang
Ta đứng nghiêm chào bạn ta đã chết
Như tự chào mình - nát cả tim gan.

Ba mươi tháng Tư… ta ôm mặt khóc
Trên cầu Sài Gòn - cạnh phố Hùng Vương
Mười năm binh đao… mười ngày kết thúc
Ta, còn nguyên, mà… mất cả Quê Hương!!!
Trạch Gầm

Thức tỉnh
Ai dạy con…
Đi làm ăn cướp
Ăn cướp có ngày không đất để chôn
Ai dạy con…
Đi làm thằng bán nước
Bán cả sơn hà, nhục nhã nào hơn

Đảng lừa nhân dân đi làm cách mạng
Dân chúng Miền Nam đội lúa vô bưng
Đảng hể hả cười trên máu xương dân tộc
Chôn Quê Hương xuống vực thẳm đại đồng

Đầy tớ nhân dân
Đảng vẫu mặt ngồi trong cửa cao nhà rộng
Hạnh phúc nhân dân
Đảng phát khố thay quần
Đảng cướp sức dân dữ hơn lũ cướp
Đảng lạy giặc Tàu dâng đất cầu vinh

Con bây giờ…
Cầm chén cơm chan máu
Đổi họ thay tên quên mất cội nguồn
Tuổi trẻ ngày xưa cho là yêu nước
Để bây giờ …
Nhìn nước mất nhà tan
Cầm súng trên tay…
Súng còn thức tỉnh
Con mù câm bám theo lũ bạo tàn
Quay về đi con cùng người yêu nước
Để đảng cướp còn…
Là… mất cả Giang San
Trạch Gầm

http://batkhuat.net/tho-trachgam.htm


Thơ Đỗ Duy Ngọc

Tháng tư 1
Tháng tư nước mắt nhạt nhoà
Trời rơi sấm sét cửa nhà lung lay
Cúi đầu nhặt hạt đắng cay
Buông hai tay chịu rủi may của đời.
Vành tang thiếu phụ tả tơi
Cờ bay gắt nắng phố phơi nỗi buồn
Sử ghi như một vở tuồng
Đường ma vội chạy quỷ cuồn cuộn đi
Tháng tư còn lại những gì
Mắt đăm phía biển tay tỳ sóng xô
Trần gian thêm những nấm mồ
Tháng năm vừa cũ tựa hồ chiêm bao
Núi đồi rộn rịp nhà lao
Bao nhiêu đau đớn kêu gào về đâu
Tự tay đào lấy huyệt sâu
Tương lai mù mịt quay đầu phương nao
Tháng tư mất biệt trăng sao
Cả thiên hạ khóc xôn xao ánh nhìn
Thôi rồi đã tắt bình minh
Một màu tối ám thình lình kéo qua
Chẳng còn đâu những cành hoa
Rau xanh trồng rợp đường qua giữa cầu
Chắp tay đợi chuyện nhiệm màu
Thần linh vắng mặt con tàu đã xa
Tháng tư qua mỗi căn nhà
Đèn hiu hắt sáng lòng hoà bóng đêm
Bưng chén cơm nặng sầu thêm
Chan giọt nước mắt đói mềm bước đi
Nhìn quanh cũng chẳng còn chi
Gió rung rinh mái gió ghì cửa đau
Mong cho kiếp nạn qua mau
Tháng tư đọng lại một màu thê lương
Tháng tư gói ghém lên đường
Hành trang rách nát ruộng vườn tả tơi
Lệ buồn khóc giữa trùng khơi
Bó tay lạy giữa thói đời đảo điên.
10.4.2021
DODUYNGOC
https://www.facebook.com/doduyngoc

Tháng tư 2
Ta đi về lại con đường cũ
Dưới cầu con nước vẫn trôi xuôi
Bốn lăm năm vụt qua như mộng
Nhớ ngón tay ai bỗng ngậm ngùi

Tháng tư mặt đất như lò lửa
Tóc chẳng còn xanh mắt chớm mờ
Ký ức bềnh bồng đầy hơi thở
Cờ dựng hai hàng giết giấc mơ

Tháng tư còn đó vết dao đâm
Cha mẹ người thân lạnh chỗ nằm
Đã bốn lăm năm ngồi ngó lại
Cúi mặt buồn hiu lệ chảy thầm

Bốn lăm năm cây đời héo rũ
Suốt đường đi nhớ hoài chuyện cũ
Ngực miệt mài ủ mãi vết thương
Giữa chợ chiều thân không áo mũ

Tháng tư này ta chẳng còn nhau
Tiếng kinh buồn đâu xoá đớn đau
Con chim thống thiết kêu đầu ngõ
Thiên thu chờ đẩy đời qua mau

Tháng tư về trên dãy mộ hoang
Những mộ bia chẳng được thẳng hàng
Bao nhiêu xương cốt vùi trong đất
Suốt tháng năm dài thiếu nén nhang

Ta biết đi đâu, người về đâu?
Bốn lăm năm bao cuộc bể dâu
Đứng ở chân trời thương góc biển
Cuối đời trằn trọc suốt đêm thâu

Bốn lăm năm rồi ta trở lại
Muộn phiền đeo đẳng mãi trên lưng
Đi qua vườn cũ nghe lá thở
Bỗng nhớ dáng ai nhớ quá chừng.
30.4.2020
DODUYNGOC
(In trong tập HOÁ THÂN.2022)
https://www.facebook.com/doduyngoc


Thơ Nguyễn Phúc Sông Hương

Nửa hồn Xuân Lộc
Nếu được như bố già Thượng sĩ
nghe tin lui quân chỉ nhìn trời
vỗ về nón sắt, cười khinh bạc
chắc hẳn lòng ta cũng thảnh thơi

Còn ta nhận lệnh rời Xuân Lộc
lại muốn tìm em nói ít lời
nhưng sợ áo mình đầy khói súng
cay nồng mắt người gục trên vai
 
Vì chắc ôm nhau em sẽ khóc
khóc theo vợ lính cả trăm người
em biết dù tim ta sắt đá
cũng vỡ theo ngàn giọt lệ rơi

Mây xa dù quen đời chia biệt
ngoảnh mặt ra đi cũng ngậm ngùi
rút quân bỏ lại hồn ta đó
Bảo Chánh, Gia Rai lửa ngút trời

Bí mật lui quân mà đành phụ
mối tình Long Khánh, tội, người ơi!
mất thêm Xuân Lộc, tay càng ngắn
núm ruột miền Trung hun hút rồi

Sáng mai thức dậy em buồn lắm
sẽ khóc trách ta nỡ phụ người
lòng ta như trái sầu riêng rụng
trong vườn em đó vỡ làm đôi

Đêm nay Xuân Lộc vầng trăng khuyết
như một vành tang bịt đất trời
chân theo quân rút hồn ta ở
sông nước La Ngà pha máu sôi

Thương chiếc cầu tre chờ thác lũ
cuốn qua Xuân Lộc khóc cùng người
ta đi áo nhuộm màu đất đỏ
cao su vướng tóc mãi thơm mùi

Tiếc quá nắng vàng phơi áo trận
vườn nhà em chuối chín vàng tươi
ta nhớ người bên đàn thỏ trắng
cho bầy gà nắm lúa đang phơi

Chôm chôm hai gốc đong đưa võng
ru nắng mùa xuân đẹp nụ cười
nếu được đưa quân lên Định Quán
cuối cùng một trận cũng là vui

Núi Chứa Chan kia sừng sững đứng
sư đoàn 18 sao quân lui?
thân ta là ngựa sao không hí?
cho nỗi đau lan rộng đất trời

hồn ta là kiếm sao không chém
Rạp ngã rừng xanh bạt núi đồi
hỡi ơi! chân bước qua Bình Giã
Cẩm Mỹ nhà ai khói ngậm ngùi

lửa cháy cả lòng ta lửa cháy
xóm làng Gia Kiệm nhớ khôn nguôi
Đêm nay Xuân Lộc đoàn quân rút
đành biệt nhau xin tạ lỗi người

chao ơi! tiếng tắc kè thê thiết
kêu giữa đêm dài sợ lẻ loi
Chân bước nửa hồn chinh chiến giục
nửa hồn Xuân Lộc gọi quay lui

ta biết dưới hầm em đang khóc
thét gầm pháo địch dập không thôi
Em ơi Xuân Lộc, em Xuân Lộc
xích sắt nghiến qua những xác người
 
buổi chiều nhận lệnh rời Xuân Lộc
ta muốn tìm em nói ít lời
nhưng sợ em buồn không nói được
Nên đành lặng lẽ mà đi thôi

ngại phút rời xa em sẽ khóc
bao người vợ lính sẽ buồn theo
Yếu đuối tim ta người chiến sĩ
loạn rừng tội nghiệp tiếng chim kêu

rút quân bỏ lại đời ta đó
Bảo Chánh, Gia Rai lửa ngút trời
lửa ngút, trái tim ta lửa ngút
Trái tim người lính mới yêu người

cao nguyên bài học đầy cay đắng
lớp lớp người rơi, lớp lớp rơi
ta chẳng muốn làm người bại trận
thành người tình phụ đó, em ơi!

Ta đi áo nhuộm màu đất đỏ
cao su vướng tóc mãi thơm mùi
tội nghiệp nắng vàng chờ áo trận
khi tàn chinh chiến sẽ đem phơi

Em hỡi em thương đàn thỏ trắng
bầy gà mất mẹ sống mồ côi
em hỡi em thương người lính trận
người lính đêm nay phụ bạc rồi

Bao năm ta trọn tình đất đỏ
một phút này thôi thẹn với đời
sốt rét đêm run ngày không ngã
bao lần máu đổ dửng dưng cười

Một phút này thôi, hừ, lại ngã!
bỏ thành, bỏ đất nhục nào vơi?
sáng mai, chân bước qua Bình Giã
Cẩm Mỹ nhìn lui luống ngậm ngùi

Lửa cháy, cả lòng ta lửa cháy
một trời Gia Kiệm nhớ khôn nguôi
muôn năm em hỡi trời Xuân Lộc
giữ nửa hồn ta mãi với người

Giữ nửa hồn ta bên chiếc võng
dưới giàn thiên lý bóng trăng soi
đêm nay, quân rút, sầu riêng rụng
trong vườn em và trong tim tôi

Tôi sợ một ngày mai bại trận
để em côi cút lại trên đời
Xuân Lộc, trời ơi! Xuân Lộc cháy
ai gọi tôi về trời Gia Rai?
Nguyễn Phúc Sông Hương

 

Tháng tư,

Lính không cần hớt tóc
Tháng Tư, lính không cần hớt tóc
Tóc dài cứ để tóc dài thêm
Giáp trận, chẳng ai cần nón sắt
Đầu trần, tóc dựng, mắt trừng lên.

Tháng Tư, lính không cần hớt tóc
Tóc dài khói súng bám càng thơm
Nòng súng tháng tư không hạ nhiệt
Lòng lính tháng tư ngọn lửa bừng.

Tháng Tư, lính không cần hớt tóc
Tóc dài gió lộng thổi tung bay
Đánh giặc, bạn ta luôn bắn đứng
Oai phong sừng sững suốt đêm ngày.

Tháng Tư, lính không cần hớt tóc
Tóc dài gương mặt lạnh lùng hơn
Gương mặt bao người vừa ngã xuống
Băng giá còn nguyên nét oán hờn.

Tháng Tư, lính không cần hớt tóc
Tóc dài, tay kẹp súng lia ngang
Mấy mươi tăng địch phơi ngoài bãi
Lính bộ, rừng su lấp mấy ngàn.

Tháng Tư, lính không cần hớt tóc
Tóc dài theo nhiệt huyết tuôn tràn
Đại liên khạc đạn lòng chưa thỏa
Huống gì quyết tử lính miền Nam.

Tháng tư, lính không cần hớt tóc
Tóc dài bay dưới bóng cờ bay
Dạ thưa Tư lệnh xin đừng phạt
Có một không hai trận cuối này.

Tháng Tư, lính không cần hớt tóc
Tóc dài ngang dọc giữa trùng vây
Trùng vây! Trùng vây nào khép được
Tóc xanh dài mọc chúng ta đây.
Nguyễn Phúc Sông Hương

 

Mặc kệ ai bỏ nhà bỏ nước
Chiều 29 tháng tư, Tư lệnh hỏi:
“Tiểu đoàn em còn lại bao nhiêu
Về Long Bình có ai đào ngũ
Đạn dược mang theo được ít nhiều?"

Dạ, Tiểu đoàn còn ba trăm bảy
Với đầy cấp số đạn trên lưng
Không ai khai bệnh, không đào ngũ
Thừa sức chờ chơi trận cuối cùng.

Cùng Thiết đoàn 5 trụ Tân Hiệp
Đợi chờ bắn cháy bọn xe tăng
Mười hai giờ khuya, vang trong máy
Huấn lệnh gì đâu thật lạ lùng!

Chiều nay đôi mắt Tư lệnh đỏ
Mình tưởng giống mình mất ngủ thôi
Bây giờ mới biết vì đau khổ
Thượng cấp bỏ đi, chạy hết rồi.

Dạ, Tiểu đoàn còn ba trăm bảy
Toàn những thằng em rất chịu chơi
Mặc kệ ai bỏ nhà, bỏ nước
Còn lính gan lì Tư lệnh ơi!
Nguyễn Phúc Sông Hương

 

Chén cơm làng Long Thạnh Mỹ

ngày 30-4
Tiểu đoàn hai hàng đều bước
Tay không súng đạn
Vẫn ngước cao đầu
Dân làng bên đường
Vỗ tay chào đón
Người được thắng trận
Ngơ ngác nhìn nhau.

Ba trăm người sát vai ngồi xuống
Cởi giày, vắt vớ, nói, cười
Nghe trong đám đông
Tiếng ai sụt sịt
Các chú lính ơi!

Mẹ già đem cơm, canh, cá
Các con ăn nhiều cho no
Nhìn bầy con ăn ngon quá
Mẹ vui, cảm động khóc òa.

Sư già rộng mở cửa Phật
Đêm nay thầy không thỉnh kinh
Các con vào chùa yên ngủ*
Quên ngày gian khổ chiến chinh.

Chuyện xưa nhiều khi nhớ lại
Tưởng chừng như mới hôm qua
Chén cơm làng Long Thạnh Mỹ
Chan canh với hạt lệ nhòa...
(*Chùa xã Long Thạnh Mỹ, Thủ Đức)
Nguyễn Phúc Sông Hương
(Trích trong tập thơ "Vùng Tủi Nhục" của nhà thơ Nguyễn Phúc Sông Hương)
https://www.dutule.com/

 

 

Đăng ngày 24 tháng 04.2022