Dạo:
Giang san đã bán cho Tàu,
Người về “ăn Tết” có đau tấc lòng?!
(Mượn lời người còn kẹt lại VN nói với đứa bạn đã từng vượt biên và đã từng mang danh “tỵ nạn”)
Mày lại về VN “ăn Tết”
Trần Văn Lương
Tao mới biết mày luôn về “ăn Tết”
Nhưng mày hằng trốn biệt chẳng tìm tao
Vì ngại tao túm áo hỏi tại sao
Mày không nghĩ đến đồng bào đất nước.
Hãy nhớ lại vài chục năm về trước
Khi Việt nam vừa được Mỹ bang giao
Mày đã quên lời thề thốt đêm nao
Vội lén lút xé rào về “ăn Tết”.
Tao bắt gặp, mày bèn thề sống chết
Rằng về đây, cương quyết chỉ một lần
Mục đích là để thăm viếng người thân
Và cải táng mộ phần cho bố mẹ.
Nhìn mắt mày rưng lệ
Tao phân vân rồi khe khẽ mủi lòng
Thầm nghĩ ai chưa quên hẳn giống dòng
Ắt còn có chút gì không đến nỗi.
Sau lần đó, mỗi thằng đi một lối
Tưởng mày đà biết nghĩ tới quê cha
Có ngờ đâu những lời nói thiết tha
Ngày xưa đó hóa ra là dối trá!
Tao đau lòng được biết
Bấy lâu nay, hễ Tết đến Xuân về
Mày hầu bao rủng rỉnh ghé “thăm quê”
Vui đàn đúm hả hê không biết mệt.
Tao nghe nói, có năm gần trước Tết
Mày lên đồ lính trận thiệt oai phong
Xuống Bolsa, hùng dũng giữa đám đông
Hô chống Cộng, trông vô cùng lẫm liệt.
Nhưng sau đó, khi Sài Gòn đón Tết
Bỗng có mày về lê lết ăn chơi
Sáng la cà, chiều du hí khắp nơi
Thỉnh thoảng lại giở trò chơi “từ thiện”.
Đám bè bạn xưa theo mày vượt biển
Đã lắm thằng giờ hiện ở nơi đây
Cùng mày luôn họp thành lũ thành bầy
Đêm trác táng, ngày no say “thoải mái”.
Tao nhớ mãi, lần đầu mày trở lại
Mày vẫn còn ái ngại một vài phân
Nhưng ngày nay mày ắt đã quen dần
Nên mặt mũi chân cẳng càng vênh váo,
Khác hẳn lúc năm xưa mày đã bảo
Chỉ về đây để báo hiếu mẹ cha
Nhân tiện thăm bè bạn với thăm nhà
Trước khi phải rời xa quê mãi mãi.
Mày xui xẻo giờ bị tao gặp phải
Chẳng sượng sùng, còn lải nhải biện minh
Nào đi xa nên nhớ quá quê mình
Nào tiếng gọi gia đình không dám cãi!
Mày có biết khi xênh xang trở lại
Mày vô tình đã làm hại quê hương
Đã góp phần nuôi dưỡng bọn bất lương
Đưa đất nước vào con đường hủy diệt!
Chuyện quá khứ mày đà quên hết tiệt
Quên vợ con mày chết ở Biển Đông
Quên những ngày trại tỵ nạn long đong
Khúm núm sợ mất lòng thằng gác Thái.
Tao chỉ hỏi lần này rồi mãi mãi
Quyết sẽ không gặp lại bản mặt mày
Đứa chối từ thân phận để về đây
Đạp lên nỗi đắng cay toàn dân Việt.
Mày có thấy thường dân bị đánh giết
Khách trên đường chỉ liếc mắt rồi thôi
Vẫn thản nhiên, vẫn phớt tỉnh nói cười
Nhân tính của người thời nay là thế đó!
Mày có thấy bầy công an cán bộ
Bắt con dân yêu nước bỏ vô tù
Bao nhà nông tài sản bị tịch thu
Chỉ còn biết ngậm căm thù, nuốt lệ?
Mày có thấy đám đầu xanh tuổi trẻ
Trai rạc rài chẳng kể đến ngày mai
Gái bán rao trinh tiết tận nước ngoài?
Đấy, hy vọng cùng tương lai nước Việt!
Mày có thấy năm nay về “ăn Tết”
Bắc đến Nam, nhốn nháo Chệt đầy đường
Trong lòng mày có thoáng chút buồn thương
Cho vận mệnh của quê hương đất nước?
Hay mày vẫn còn vênh vang như trước
Kệ quê nhà, miễn mày được vui chơi
Được rượu chè cùng đĩ điếm thảnh thơi
Mặc nước mất vào tay quân dị tộc?
Thêm một lần Bắc thuộc
Leo lét buồn ánh đuốc giữa đêm đen.
Trần Văn Lương
Đăng ngày 25 tháng 01.2023