IS tự xưng và CS tự hào
Khi trông thấy những đao phủ thủ của cái tự xưng là Nhà Nước Hồi giáo (Islamic State) bịt mặt hành quyết những con tin vô tội, và cảnh bọn chúng hò reo dưới lá cờ đen của quỷ, tôi biết rằng ngày ấy sẽ tới.
Ngày mà không chỉ một vài con tin mặc áo màu lửa bị chặt đầu, bị thiêu sống hay bị xe tăng cán qua, nhưng có thể là hàng trăm, hàng ngàn.
Ngày mà không riêng gì ở sa mạc Syria nắng cháy, ở Iraq đổ nát, nhưng có thể ở mọi nơi mọi lúc trên khắp trái đất…
Ngày mà sự yên bình, sự ngây thơ và cả sự lãng mạn bị xé toạc, bị giẫm đạp.
Ngày mà cả thế giới sững sờ, kinh hãi.
Ngày ấy đã tới. Đúng vào ngày thứ sáu 13, tháng 11, những con quỷ IS tự xưng đã xả súng vào một nhà hàng, một rạp hát và cả sân vận động (nếu không bị ngăn chặn từ ngoài cổng). Hơn 100 người chết và gấp ba số người ấy bị thương.
Máu đã đổ giữa trái tim hào hiệp và tự do của nước Pháp. Máu tưởng chừng bắn vọt lên đỉnh tháp Eiffel và nhuộm đỏ cả Khải Hoàn môn.
Cả thế giời bàng hoàng, thương tiếc. Hàng triệu ngọn nến được thắp lên trong đêm. Hàng triệu đoá hoa ngậm ngùi tưởng niệm.
Không nghi ngờ gì nữa, IS rất tàn bạo, rất man rợ.
Nhưng Cộng Sản cũng đâu có thua kém, nếu không muốn nói còn tàn bạo hơn, độc ác hơn, vì họ đã tàn sát những người vô tội, mà những người ấy chính là những người cùng một màu da, cùng một tiếng nói, những người anh em cùng một mẹ.
Hãy nhớ lại những đêm dài 70 năm trước đây. Biết bao người bị đập đầu bằng cán cuốc, bị chém bằng mã tấu hay bị nhét vào bao bố thả xuống sông gọi là cho mò tôm…
Hãy nhớ lại những đêm đấu tố, địa chủ bị bắt quỳ trên ổ kiến lửa, bị nhiếc mắng, bị đánh đập cho đến chết.
Hãy nhớ lại tết Mậu Thân với hàng ngàn người bị dẫn đi trong đêm tối, rồi chết chùm trong Bãi Dâu khi tay và chân vẫn còn bị trói.
Hãy nhớ lại những xác người trên đại lộ kinh hoàng khi cả vạn người di tản bị Cộng Sản bắn đuổi theo.
Hãy nhớ lại những học sinh tiểu học ở Cai Lậy bị pháo kích ngay trong giờ học.
Hãy nhớ lại những con thuyền tị nạn rách nát trên biển đầy bão tố và hải tặc.
Hãy nhớ, để thấy rằng khi con người bị đầu độc, bị quỷ ám bởi những tà thuyết, thì thế giới sẽ chìm đắm trong sợ hãi, trong ngu dốt.
Và nước Việt của tôi chìm sâu tận đáy. Mãi đến thế kỷ 21, vẫn còn có những kẻ tự hào về cái gọi là chiến công oanh liệt, vẫn có những kẻ cầm bút tê mê nhớ lại cái phút giây ngồi xe Honda để trái lựu đạn đã tháo chốt trên mu bàn chân rồi hất vào đám đông trước khi vụt chạy. Sau đó tếch vào một quán bên đường gọi la-de để uống mừng.
Trái tim hoa lệ của nước Pháp đang nhỏ máu. Và cả thế giới đang tỉnh thức. Những người đã chết dù sao cũng được tiếc thương, chắc chắn là không một ai không xót xa, ngoại trừ những con quỷ đen bịt mặt.
Nước Mỹ, nước Anh, nước Pháp rồi những nước khác sẽ phải đối đầu với cái bóng ma IS tự xưng. Sẽ còn nhiều Paris đổ máu. Sẽ có những siêu thị, rạp hát, sân vận động nổ tung. Những con người tươi tắn, thanh lịch, no đủ ở các nước mà trình độ văn minh đã vươn lên tận đỉnh, những trí thức, nghệ sĩ thường tả khuynh như mốt thời thượng sẽ cảm nhận được thế nào là nỗi kinh hoàng khi nghe những tiếng nổ xé tai, khi thấy máu đổ, thịt nát, xương tan… sẽ hiểu thế nào là nỗi đau khi mất người thân và cũng có thể mất một phần của chính thân thể mình.
Cũng tại Paris, những ai đã từng cầm cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam để ủng hộ cho những kẻ giết chính đồng bào mình, sẽ hiểu thế nào là sự mù quáng.
Và sẽ hiểu rằng bất cứ tổ chức nào, chế độ nào tự xưng thì cũng đều là sản phẩm của những tên giết người.
Đã giết người mà còn tự hào nữa thì quả thực không còn gì để nói.
Hãy nhớ lấy.
18/11/2015
Khuất Đẩu
Đao phủ thủ trẻ con
Khuất Đẩu
Mới đây, phiến quân Hồi giáo IS đưa lên mạng, hình ảnh một đao phủ thủ trẻ con đứng bên cạnh một người Israel sắp bị hành quyết. Nhìn thấy cảnh đó tôi thật rụng rời. Không phải vì cái đầu của một người vô tội sắp rời khỏi cổ, mà vì sự ác độc của cái gọi là các nước Hồi Giáo tự xưng IS, khi biến một đứa trẻ thơ ngây thành kẻ giết người lạnh lùng.
Trước đó, trong nhiều clip, chúng đã tập cho trẻ con làm quen với máu bằng cách lùa bọn trẻ đi xem những cảnh hành quyết. Có một đứa bé mới biết đi đã được người cha chỉ cách đá vào cái đầu tươm máu vừa mới rơi xuống đất. Rồi cảnh chúng ném đá vào những cái thây không đầu đang bị đóng đinh thay cho trò chơi ném lon quen thuộc.
Ngày tôi còn nhỏ, dưới thời Việt Minh, được dạy rằng thực dân Pháp rất tàn ác: chúng xé xác trẻ con ra làm đôi, ném vào lửa. Trước khi đi tập kết họ còn dọa, Pháp sẽ bắt trẻ con lấy dây kẽm gai xâu từng chùm ném xuống biển. Cho nên phải biết căm thù giặc và phải noi gương giết giặc như Lê Văn Tám. Hình ảnh Lê Văn Tám biến thành cây đuốc sống cháy bừng bừng trong tâm hồn trong trắng của chúng tôi. Nay, đã già, nhớ lại tôi vẫn còn kinh hoàng. Vì nếu có dịp, chúng tôi cũng có thể trở thành những Lê Văn Tám, nghĩa là trở thành những con thiêu thân vì bị đầu độc.
Đao phủ thủ trẻ con ấy chắc chắn cũng được nhồi nhét lòng căm thù những kẻ ngoại đạo như thế hoặc hơn thế.
Trong các tội ác chúng đã, đang và sẽ gây ra như chặt đầu những con tin, những ai không theo Jihad, cưa xẻ, đập phá những tượng cổ còn sót lại của nền văn minh 3000 tuổi Lưỡng Hà, xả súng giết người hàng loạt ở Tunis, Yemen…thì việc đầu độc và biến trẻ con thành kẻ giết người là tàn ác nhất.
Chúng sử dụng trẻ con giống như Trung Hoa đỏ và Khemer đỏ. Chính Mao Trạch Đông đã dùng hồng vệ binh để tiêu diệt những thành phần mà mình không ưa thích. Pôn Pốt cũng trao súng và trao quyền cho những đứa trẻ. Vì vậy, chỉ trong có mấy năm mà 1 phần 3 dân Campuchia đã bị giết. Ở Việt Nam chưa đến nỗi như thế, nhưng trong những cuộc đấu tố, bàn tay của thiếu niên nhi đồng đã không ít lần thấm máu địa chủ. Rồi những cán binh mặt búng ra sữa trong tết Mậu Thân, hiện nguyên hình là những chú bé con sợ vãi đái trong quần khi bị bắt.
Trong các loại vũ khí mà con người chế tạo để giết lẫn nhau, từ một cái đai cuốc, con dao đến bom nguyên tử, vũ khí hóa học thì vũ khí tuyên truyền có hệ thống là lợi hại nhất. Mỹ, Anh và các nước Ả rập có thể ném bom tiêu diệt kho bãi, cơ xưởng và các căn cứ huấn luyện của phiến quân IS; có thể dùng máy bay không người lái giết chết một vài thủ lĩnh, nhưng không cách nào tẩy rửa được tâm hồn những đứa trẻ bị đầu độc. Vì vậy, ta không ngạc nhiên khi thấy ở các nước Anh, Pháp, Úc…có hàng trăm hàng ngàn, những nam nữ thanh niên Hồi giáo cuồng tín tìm mọi cách đến Lybi để chiến đấu dưới bóng cờ IS.
Cả nước Pháp xuống đường vì chủ bút và nhân viên của báo biếm họa Charlie Hébold bị giết, nhưng nước Israel bối rối không biết phản ứng như thế nào khi thấy công dân của nước mình bị chặt đầu bởi một đứa trẻ. Cả thế giới cũng vậy.
Sự cùng hung cực ác khiến cái lương thiện trong mỗi con người trở nên bé nhỏ, yếu hèn. Một nữ chính khách Âu châu, bảo rằng, vấn đề phiến quân IS không chỉ ném bom là đủ mà phải tạo công ăn việc làm cho giới trẻ, đem lại sự công bằng cho họ. Nhưng với những đứa trẻ thì sao khi suốt ngày chúng chơi game và, toàn là những game đánh nhau, giết nhau? Tâm hồn chúng nếu không bị chai cứng trước nỗi đau của đồng loại, thì ngược lại hả hê sảng khoái vì được nhìn thấy kẻ khác phải quỳ mọp dưới chân mình chờ bị chém. Cả hai đều đưa nhân loại đến cái lỗ đen hủy diệt như màu cờ của IS!
Vấn đề không phải là cứu lấy thế giới mà là hãy cứu lấy những đứa trẻ!
Khuất Đẩu
Đăng ngày 22 tháng 11.2015