Tháng tư quỷ ám
Tháng tư, giống như sốt rét kinh niên, cứ đến cữ (chứ không phải đến hẹn), lại đến. Ai đã từng bị cơn sốt này hành hạ, đều cảm thấy cái lạnh không phải của đất trời, mà là của quỷ ma, của những xác chết chưa chôn, của mồ hoang mả lạnh, lạnh từ trong xương cốt lạnh ra, không chiếu chăn nào làm ấm được.
Bốn mươi năm qua rồi mà ai may mắn sống sót, đến nay, răng vẫn cứ đánh vào nhau lập cập.
Người ta đã từng đặt tên là tháng tư đen, nghĩa là tháng của số phận đen đủi, không phải số phận của một người mà của nhiều triệu người, bỗng dưng bị quỷ ám.
Và, trong cảnh tưởng chừng sắp tận thế đó, người ta bồng bế nhau, giẫm đạp lên nhau mà chạy. Chạy như bị ma đuổi, chạy đến nỗi chết rồi mà vẫn còn chạy.
Chạy từ cao nguyên xuống đồng bằng.
Chạy từ Quảng Trị vào Đà Nẵng.
Chạy từ Nha Trang vào Phan Thiết.
Rồi từ Phan Thiết chạy vào Sài Gòn.
Sau cùng là đu lên trực thăng Mỹ để rồi bị rớt xuống như sung rụng.
Cuộc tháo chạy đau đớn đáng hổ thẹn ấy là do cái mặc cảm tự thua.
Trước hết là tự tông tông, người nắm quyền tổng tư lệnh, trong cơn hờn dỗi với quốc hội Mỹ, khi cái quốc hội ấy cũng muốn tự thua bằng cách thắt hầu bao không chịu chi thêm 700 triệu đô nữa để cứu con tàu sắp bị chìm, bèn ra lệnh cho các tướng lĩnh cứ việc bỏ.
Bỏ cao nguyên đất rộng người thưa.
Bỏ kinh thành Huế già nua rệu rã.
Ngay cả Đà Nẵng, Mỹ nó cũng không thèm giữ thì mình giữ làm chi.
Bỏ luôn Ninh Chữ, một thời được các bốc sư bốc phét là đất có long mạch của bậc đế vương.
Bỏ tuốt cửa ngõ Long Khánh, Biên Hòa.
Chỉ giữ mỗi Sài Gòn để còn cái phi đạo Tân Sơn Nhất mà cất cánh bay vù đi.
Cái não trạng tự thua ấy khiến một triệu quân và 30 triệu dân miền nam sống trong sợ hãi. Người ta chạy vì sợ cộng sản chứ không phải vì bom rơi đạn lạc. Hơn 20 năm nội chiến thì bom đạn nhằm nhò gì.
Bộ tâm lý chiến do một ông họ Hoàng trẻ tuổi đẹp giai đã không chống đỡ nổi cơn bão của những tin đồn.
Rằng, sẽ cắt đất từ đèo Hải Vân trở ra.
Rồi từ đèo Cả.
Rồi từ đèo Mẹ Bồng Con.
Sau cùng, khi xe tăng nghiến lên cánh cổng dinh Độc Lập, thì người ta ngớ ra rằng, chẳng có cắt cúp gì ráo, chỉ là một cuộc đổi chác: Mỹ rút êm sau khi đã vén được bức màn sắt nặng hằng triệu tấn, để đặt chân vào nước Tàu mênh mông, thì bõ bèn gì một cái thùng tham nhũng không đáy là miền nam này.
Canh bạc hay cuộc chơi của những thế lực bên ngoài tưởng là thù địch, thực chất là ngoéo tay, khèo chân dưới gậm bàn để chia chác nhau cái bánh lợi nhuận, đã đến hồi kết thúc.
Cái thang bám đầy người trên nóc tòa đại sứ Mỹ, chẳng phải nó nghĩa tình gì với dân tộc này, mà chỉ là một chút đoái thương những nhân viên cũ, sợ bị cộng sản chặt đầu bêu rếu như phiến quân Hồi giáo IS. Rồi cực chẳng đã nó mới cứu vớt các thuyền nhân nổi trôi trên biển Đông đầy hải tặc và cá mập đang ngoác miệng ra chờ.
Giờ, bài ca nhân quyền cũng chỉ là tiếng rao cò kè mặc cả cho một thương vụ mới. Nó cho treo cờ để xôm tụ coi chơi, chứ trong cuộc tháo chạy có cả tông tông, phó tông tông, và gần đủ mặt các bộ trưởng, mà đâu có thành lập nổi cái gọi là chính phủ lưu vong! Little Saigon, cũng chỉ là một chút vang bóng, chứ đừng hòng mà tuyên bố tuyên mẹ, là tân thủ đô. Nó đập cho bể miệng và đi tù là cái chắc!
Có vậy thôi, cái quay đã búng sẵn trên trời. Nhưng một bên tự cho là thắng cuộc, cứ đến hẹn lại lên, trống chiêng hò reo “đại thắng mùa xuân” ầm ĩ. Một bên nữa, gọi là thua cuộc, cũng không hẹn mà đến, cứ ngồi khóc than ca cẩm, chửi đổng là đồ phản bội dưới mái hiên nhà của nó.
Cái tâm trạng tự thua ấy, buồn thay, sau 40 năm lại ám vào đầu những kẻ một thời tự tin kẻ thù nào cũng đánh thắng. Lần này là con quỷ bảy màu. Khi thì nó khề khà như một anh bạn nhậu xả láng sáng nghỉ sớm, lúc nó ỏn ẻn như một con đĩ thập thành với một anh nhà quê vừa bán được đất. Rồi bất ngờ nó để lộ cái bộ mặt mắt xanh nanh vàng, tay nó cầm chỉa ba. Nó chỉ thọc một cái là lấy ngay được trái tim đang run rẩy.
Vì tự thua như thế nên lúc nào cũng sống trong sợ hãi. Sợ to tiếng, sợ đông người, sợ nhắc đến tên cúng cơm của nó, nên phải gọi trại đi như thí sinh sợ phạm húy, sợ nó hạch hỏi đi đêm với đứa nào, chỉ mới gằn giọng đã phải quỳ mọp tấu trình.
Biết tỏng tự thua, nên nó vờn như mèo vờn chuột. Nay nó chiếm đảo này. Mốt nó lấy đảo nọ. Nó thử bứt tóc nhổ râu, mà cứ nhũn như con chi chi.
Tôi là dân Bình Định. Tiếc thay không được sinh ra và chiến đấu dưới ngọn cờ Tây Sơn. Khi 29 vạn quân Thanh tràn ngập đất bắc hà, Nguyễn Huệ liền lên ngôi Quang Trung hoàng đế cho chính danh, rồi dõng dạc tuyên bố: Đánh! Đánh để cho răng đen tóc dài. Đánh để cho nó biết nước Nam anh hùng tri hữu chủ!
Đánh chứ không chạy. Đánh trong niềm kiêu hãnh ngất trời như thế, dẫu có chết cũng sướng!
Tháng tư lần thứ bốn mươi
Khuất Đẩu
Nguồn: Tác giả gửi
http://www.tienve.org/
Chuyện Quê nhà
Thư gửi Trương Tấn Sang
Hà nội, ngày 15 tháng 4 năm 2015
Kính gửi: ông Trương Tấn Sang – Chủ tịch nước CHXHCN Việt nam
Tên tôi là: Nguyễn Tiến Dân
Địa chỉ: 208 phố Định Công Thượng – quận Hoàng mai – Hà nội
Điện thoại: 0168-50-56-430
1- Trước đây, tôi luôn cầu Trời – khấn Phật. Mong sao, ông Chủ tịch được khỏe mạnh. Và không bị ai đó đầu độc, như Nguyễn Bá Thanh. Nay Nguyễn Bá Thanh đã về cõi vĩnh hằng. Còn ông Chủ tịch vẫn sống dai dẳng và chưa chết. Chứng tỏ ông Trời đã nghe thấu và chuẩn y lời cầu nguyện của tôi.
2- Trời cũng thương tôi. Chẳng thế, chính quyền CS của các ông thình lình trở nên tốt bụng. Họ sai lính xuống mời tôi ra phường. Để bàn chuyện trả lại số tiền mà họ đã cướp của tôi. Tại cuộc họp ấy, đại diện của Công an kinh tế thông báo ngắn gọn: Trước mắt, sẽ trả lại cho tôi số tiền gốc mà họ đã chiếm đoạt trái phép. Còn tiền lãi, 2 bên sẽ ngồi thương lượng với nhau. Nếu không thỏa thuận được, họ sẽ mở phiên tòa để xử …chính họ(!)
Sau khi chìa ra cái củ cà rốt, phòng Chống phản động của CA Hà nội vào cuộc. Họ phân tích chán chê tác hại của loạt bài: “Dưới ánh sáng của nền Văn minh Trung hoa cổ đại: Chủ nghĩa cộng sản ở Việt nam – Những bất cập và sự sụp đổ tất yếu của nó”. Họ đề nghị tôi đừng viết nữa. Cò cưa – kéo xẻ mãi, hai bên đồng ý kí thỏa thuận: “Nếu được chính quyền CS giải quyết quyền lợi một cách công bằng: ông Nguyễn Tiến Dân sẽ thôi không viết bài nữa”. Tôi đề nghị thời hạn trả tiền gốc là 10 ngày.
Một tuần sau tái họp ở UBND xã Phú mãn. Chủ trì là viên bí thư đảng ủy của xã. Ông ta có vóc dáng loắt choắt của một đứa trẻ còi xương và suy dinh dưỡng. Vầng trán đã hẹp lại thêm đôi mắt gián nhấm. Thể hiện một trí tuệ lùn và một tư duy thiển cận. Giọng của ông thều thào. Đặc tính căn bản của những kẻ hụt hơi và thiếu sinh khí. Nhưng bộ mặt câng câng của ông phản ánh một cách rõ nét: Ông không phải là người được dạy dỗ Lễ – Nghĩa một cách cẩn thận.
“Chó cậy gần nhà – Gà cậy gần chuồng”. Cổ nhân dạy cấm có sai. Đã thi đấu trên sân nhà. Lại được thêm trọng tài cùng một duộc. Ông ta ngang ngược tuyên bố: “Chờ chỉ đạo của trên. V, bao giờ thu xếp được tiền thì mới trả”. Đồng thời tỏ thái độ thách thức và trâng tráo tuyên bố: Người xây đập, ông ta chết cách đây lâu lắm rồi. Nhưng, chính quyền CS vẫn chưa thèm trả tiền công cho người nhà của ông ta. Ít thôi, khoảng 800 triệu VND. Gia đình người này: Chịu chẳng làm gì được chính quyền CS.
Cõi trần gian, chỉ có nhà vô phúc và thất đức mới có thể sinh ra những đứa con ngỗ ngược và vô liêm sĩ. Cán bộ CS của các ông là hạng người như thế. Gọi chúng là gì, xin ông cho tôi biết với.
Và cho đến tận bây giờ, thời hạn 10 ngày đã qua ít nhất “3 lần 3 là 9” đận. Nhưng một xu tiền gốc họ cũng chưa trả lại cho tôi. Tất nhiên chẳng có một thằng nào – chẳng có một con nào, gọi đến hỏi thăm tôi lấy một lời.
Ông ơi: Có nên chửi thằng cha nhà chúng nó lên không ? Có nên chửi con mẹ nhà chúng nó lên không ? Hỡi quân lừa đảo – lũ bịp bợm.
3- Đã từng học luật, chắc chắn ông phải biết điều này: “Cướp là một tội danh chỉ người nào sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng ngay tức khắc vũ lực đối với người khác nhằm chiếm đoạt tài sản của người ta. Thủ phạm gây ra vụ cướp, gọi là tên cướp”.
Thưa ông.
- Ỷ thế chính quyền (tức là đã sử dụng vũ lực) để tước đoạt tiền vốn của nhà đầu tư. Ỷ thế chính quyền để tước đoạt tiền công của người lao động. Người ta đi đòi thì ngầm đe dọa: “Chú viết như thế mà không sợ sẽ bị xử lí hay sao?”. Những thứ đó đã đủ cấu thành tội “cướp ngày” hay chưa? Nói: “ Chính quyền CS là lũ kẻ cướp ” có phải là đổ oan cho các ông không?
- Cả 4 cấp chính quyền CS đều thông tỏ điều này. Nhưng họ vẫn thản nhiên câu kết với nhau để chiếm đoạt tiền vốn của nhà đầu tư và tiền công của người lao động. Những thứ đó, đã đủ cấu thành tội “cướp, có tổ chức” hay chưa?
- Công an Hà nội, biết rất rõ việc làm sai trái của chính quyền CS. Nhưng, họ vẫn không chịu truy tố chính quyền CS và lôi chúng ra trước vành móng ngựa. Những thứ đó đã đủ cấu thành tội danh “bao che và đồng lõa với lũ kẻ cướp” hay chưa?
Nếu tất cả các câu trả lời của ông đều là không. Xin ông sai lính xuống mà bắt tôi. Dĩ nhiên với tội danh vu khống. Đồng thời hãy đốt cái bằng Cử nhân Luật của ông đi để từ nay, chỉ xài cái bằng “Cử nhân Luật…rừng ”.
4- Viết đến đây, chợt nhớ chuyện “ Lý Thông cướp công Thạch Sanh”.
Lý Thông dù tồi tệ đến đâu, nó cũng chỉ hành động có một mình. Lý Thông chỉ cướp công của người khác. Lý Thông chưa từng lấy của Thạch Sanh dù chỉ là cái khố rách.
Những người CS các ông: Người khác đắp đập, các ông nhận là của mình. Tiền công của người lao động, các ông quỵt. Tiền vốn của nhà đầu tư, các ông lừa đảo. Cướp của họ để chia nhau.
Đo về độ khốn nạn, Lý Thông phải gọi các ông là thầy. Tội của Lý Thông “nh ” như thế, lại được Thạch Sanh nhớ tình xưa nghĩa cũ, rộng lượng tha cho về quê mà làm ăn. Nhưng đạo Trời đâu có dung lũ kẻ cướp. Về đến nửa đường, cả hai mẹ con đều bị sét đánh chết. Chúng bị “ Trời đánh – Thánh vật”.
Không biết sau này Nhân dân, dẫu có rộng lượng mà dung tha. Luật Trời, liệu có miễn? Ông Trời sẽ dùng hình phạt nào cho lũ cán bộ mất dậy của các ông.
5- Cán bộ CS từ loại mạt hạng (chức vụ phẩm cấp thấp nhất), từ loại đứng đầu đường xó chợ đã biết ỷ thế chủ, hống hách ngang ngược, cướp bóc của dân lành. Chúng “ăn của Dân, không từ một thứ gì”. Thông qua sưu cao thuế nặng (mà chúng gọi một cách không ngượng mồm rằng để “giúp” người dân thể hiện lòng yêu nước ), chúng bóc lột của người dân đến tận xương tận tủy.
Ông Chủ tịch, ông có cần lấy dẫn chứng không? Nhiều không kể xiết ông ạ. Dẫu có chặt hết trúc Yên tử để làm bút, dẫu có múc cạn nước sông Đà để hòa mực. E rằng vẫn chưa đủ để viết hết những câu chuyện ấy đâu. Thỉnh thoảng, ông hãy bôi gio trát trấu vào mặt để hóa trang, dùng khẩu trang bịt miệng, lấy áo rách che thân, để vi hành. Chẳng phải đi đâu xa, chỉ cần xuống số 1 phố Ngô Thì Nhậm – Hà đông, Ông sẽ biết con dân Đại Việt đang bị cai trị, theo kiểu gì.
6- Thấp thì như thế. “Đỉnh cao chói lọi” của cộng sản, liệu có khá hơn gì không? Hãy xét trường hợp ông Nông Đức Mạnh.
Ai cũng biết ông Trời rất công bằng. Ai đã có được vóc dáng “vai u thịt bắp mồ hôi dầu”, ắt sẽ bị Ông tước đi một phần trí tuệ. Nói như thế không phải là không có ngoại lệ. Nông Đức Mạnh là một trong những ngoại lệ hiếm hoi đó.
Trời ban cho ôn, mái tóc đen dày và bóng lộn, nó luôn được ông chau chuốt và chải ốp ngược ra sau gáy. Vì thế, nhìn vào trán ông đứa nào dám nói nó lùn tè?
Ông rất vui tính. Đến thăm một trường học, ông hỏi các cháu học sinh: Làm người, có khó không các cháu? Có khó không? Thế tóm lại, có làm được không ?”. Sợ ông, không đứa nào dám hỏi: “Còn bác, bác có làm được không?”.
Vì vui tính nên ông rất thích cười. Lần nào cười, cũng cố khoe cho bằng hết cả 2 hàm răng chắc khỏe và đều tăm tắp. Chiếc nào chiếc ấy to gần bằng nửa quả chuối mắn.
Trờ, cũng phú cho ông cặp mắt lúng liếng đa tình. Soi vào đấy, những hạng đàn bà lẳng lơ cầm lòng không đậu. Có bà U50 còn cố tình “trốn Chúa lộn chồng” để đi theo ông. Tất nhiên bà được ông dễ dãi tiếp nhận. Họ đã nên vợ thành chồng. Chuyện “trai chết vợ gái bỏ chồng”, tự nguyện đến với nhau, chẳng có gì là trái Pháp luật. Ấy thế mà trong lúc trà dư tửu hậu, bao kẻ cứ xúm vào đàm tiếu chê bai. Chẳng qua, chúng ghen tỵ với hạnh phúc muộn mằn của ông. Hạng “ tài nông đức mỏng” như chúng lấy sao được những quí bà đã trải qua mấy đời chồng và sắp mãn kinh. Phải chửi thằng cụ tổ của nhà chúng nó lên. Chửi rằng: “Quân, ti tiện Lũ, thối mồm. Tổ sư cha nhà chúng mày”.
Mẽ ngoài của ông dù đẹp đến đâu, cũng không th, sánh ngang với trí tuệ của ông. Đảng, giao cho ông làm tiều phu. Ông tận tình khai thác gỗ. Xuất sắc đến độ bây giờ, về cơ bản, Thái nguyên đã hết tiệt rừng già. Với thành tích ấy, ông leo nhanh trên các nấc thang danh vọng. Để chổm chệ ngồi vào ghế Chủ tịch Quốc hội, 2 khóa liền tù tì. Đảng CS Việt nam, nơi tập trung tinh những “đỉnh cao trí tuệ của nhân loại”, cũng phải khiếp vía. Họ bầu ông người xuất sắc nhất trong số họ làm đầu đảng trong, không phải một mà là cả 2 khóa tiếp theo.
Dưới sự lãnh đạo tài tình của ông, kể từ khi gia nhập ASEAN, Việt nam luôn ở trong top ten. Chưa bao giờ lọt ra ngoài top đó. Đành rằng đứng ở top dẫn đầu là rất khó. Nhưng Việt nam, cũng chưa bao giờ đứng ở hạng đội sổ. Chí ít cũng đứng ở hạng thứ 8 thứ 9. Một kì tích phi thường vĩ đại. Đối với một đất nước có rừng vàng biển bạc, người dân cần cù thông minh, llại được thêm thiên nhiên ưu đãi như ở Việt nam.
“Nhân vô thập toàn”. Đã vẹn toàn cả về tài sắc ắt ông phải khuyết đi phần nhân cách.
Chính ông đã mở mắt cho Nhân dân Việt nam, cho cán bộ, chiến sĩ của các lực lượng vũ trang, cho Kiều bào ta ở nước ngoài và cho bạn bè khắp năm châu bốn bể. Để tất cả thấy những người CS bố láo bố toét. H, đang công khai thách thức dư luận, họ đang sống phè phỡn trên đầu trên cổ Nhân dân Việt nam.
- Không phải ai khác, chính Nông Đức Mạnh đã phát động và xúi giục toàn Dân toàn Quân toàn đảng CS “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”. Ắt hẳn ông phải là người học trò xuất sắc nhất của tiền bối.
Từ lời dạy của cổ nhân: “Thày nào trò ấy”. Khiến người ta phải đặt câu hỏi: Phải chăng ngày xưa Hồ Chí Minh sống còn buông thả hơn cả Nông Đức Mạnh?
- Cá nhân tôi tin tưởng chắc chắn rằng không bao giờ có việc đó. Chỉ còn mỗi cách giải thích Tổng Bí thư của đảng CS xúi và bắt Nhân dân Việt na, sống thắt lưng buộc bụng để dồn tiền cho chúng có được cuộc sống xa hoa lãng phí và kệch cỡm. Tổng Bí thư của đảng CS chuyên “nói một đàng làm một nẻo”. Nếu thế, Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh là tay lừa đảo và bịp bợm vĩ đại nhất trong lịch sử của đảng CS Việt nam?
Thưa ông Chủ tịch. Những người CS các ông, thường phùng mang trợn mắt gân cổ hô hào thượng vàng hạ cám trong xã hội, phải để “Dân biết – Dân bàn – Dân làm – Dân kiểm tra”. Nhưng xin ông chớ có dại mà làm như thế. Xin ông chớ có dại mở cửa nhà “ông đầy tớ” Nông Đức Mạnh cho Nhân dân Việt nam vào kiểm tra. Ở Ukraina, Tổng thống Yanukovych và chế độ do ông ta cầm đầu bị lật đổ cũng chỉ vì những lí do tương tự.
Chỉ xin ông giải đáp cho một thắc mắc nho nhỏ: Nông Đức Mạnh lấy đâu ra mà lắm tiền đến thế?
-Tứ đời nhà ông ta “khố rách áo ôm”, à quên là bần cố nông. Vậy quên đi chuyện được tổ tiên, để lại cho cả núi vàng.
-Theo đơn thư của Nông Thị Bích Liên: Khi về đến nhà chồng, vợ mới của ông còn ôm theo cả một đống nợ. Vậy quên đi chuyện được một mớ của hồi môn.
- Đất nước còn nghèo. Lương ông ta chắc chỉ bằng trợ cấp thất nghiệp ở xứ cờ hoa. Vì thế quên đi chuyện Ông ta tích góp được từ đồng lương.
- Ông ta chưa được bất cứ một ai mời ra nước ngoài để diễn thuyết và cũng chẳng thấy được Nhà xuất bản nước ngoài nào đặt viết hồi kí. Vậy không thể có thu nhập từ 2 nguồn này.
Thưa ông Chủ tịch. Phải chăng Nông Đức Mạnh có được nhiều tiền bởi ông ta đi ăn cắp. Ông ta đã ăn cắp của Nhân dân Việt nam. Ông ta đã ăn cắp của Đất nước Việt nam.
Và trong hàng ngũ của các ông còn bao nhiêu kẻ như Nông Đức Mạnh?
Ông Chủ tịch, với tư cách là “người đầy tớ thật trung thành của Nhân dân”. Ông có dám công khai trả lời cho Nhân dân Việt nam những chủ nhân thật sự của đất nước Việt nam biết sự thực hay không?
7- “Cái nọ, xọ cái kia”. Viết về Nông Đức Mạnh sao có thể quên được người kế nhiệm: Ông Nguyễn Phú Trọng, đảng trưởng của đảng CS Việt nam.
Ông là một người đẹp trai, đạo mạo và thông minh nức tiếng. Là tay trùm lý luận của đảng CS. Cậy mình tài giỏi không ít lần ông còn dám phang cả vào thần tượng Hồ Chí Minh.
-Từ Hồ Chí Minh cho đến Võ Nguyên Giáp chẳng biết có thật bụng hay không nhưng ai cũng đề cao vai trò của Nhân dân. Riêng Nguyễn Phú Trọng, thích nói ra điều ngược lại.
Dạo ấy, đang trong lúc nước sôi lửa bỏng của cuộc kháng chiến chống Thực dân Pháp. Hồ Chí Minh đã chỉ rõ: “lòng yêu nước”, “tinh thần đoàn kết” và “ý chí đấu tranh bất khuất, chống giặc ngoại xâm” của Nhân dân Việt nam, luôn luôn là nhân tố quyết định để “nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước”.
Nguyễn Phú Trọng hăng hái phản bác: Trời sinh ra đảng CS Việt nam và trao cho nó sứ mạng “đè đầu cưỡi cổ”, à quên, lãnh đạo Nhân dân Việt nam, bất kể họ có muốn hay không. (Muốn biết thực hư nào có khó gìì, hãy để đa nguyên đa đảng, cộng với bầu cử tự do. Ngay – gian, lòi ra tức khắc ). Đồng thời: “sự lãnh đạo của Đảng đối với quân đội là nhân tố có ý nghĩa quyết định”, nó làm nên mọi chiến thắng của Dân tộc Việt nam. Truyền thống là muỗi. Nhân dân chỉ là cái đinh gỉ.
Hồ Chí Minh chết rồi, cãi sao được với tay học trò ngỗ nghịch.
- Nguyễn Phú Trọng cũng chỉ rõ: đã có tới 160.000 đảng viên của đảng CS bị giết trong 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Làm gì có chuyện “Nhân dân ta, phải hy sinh nhiều của nhiều người” như Hồ Chí Minh đã từng ngộ nhận. Bởi nếu có việc đó, Nguyễn Phú Trọng đâu có thong manh điếc lác và lú lẫn đến mức không nhận ra nó. Nhận ra nó, chắc chắn ông ta đã đề cập đến nó. Và song song với con số trên, ông ta phải đưa ra thống kê về số thường dân, số cán bộ, chiến sĩ (không phải là đảng viên) của các lực lượng vũ trang, đã chết trong 2 cuộc chiến đó để cho vong linh của họ đỡ tủi, để cho thân nhân của họ biết rằng họ không bị chết oan uổng và vô nghĩa, để cho Nhân dân Việt nam biết được rằng: đảng CS đã đóng góp được bao nhiêu phần trăm trong sự hy sinh vô bờ bến của cả Dân tộc để giành được cái mà những người CS gọi là “ Độc lập Tự do ”.
Dĩ nhiên, trong con mắt của ông: Không hề có, cái gọi là, cuộc Chiến tranh chống Trung quốc xâm lược ở Biên giới phía Bắc, năm 1979. Không hề có cái gọi là cuộc Chiến tranh chống bè lũ diệt chủng Polpot do Trung quốc đỡ đầu ở Biên giới Tây nam. Và trong số 64 cán bộ chiến sĩ Hải quân Nhân dân Việt nam bị bọn “bạn vàng” của ông sát hại một cách thê thảm ở đáo Gạc ma, không một ai là đảng viên của cái đảng do ông làm đảng trưởng.
Lũ lục lâm thảo khấu có một câu truyền khẩu rất nổi tiếng “Có dây máu, thì mới được chia phần”. Chỉ có đảng CS Việt nam là có “dây máu”. Do đó, theo logic của lũ giặc cỏ: Đất nước này, phải là của riêng, của đảng CS Việt nam. Từ quyền lực, từ đất đai , từ tài nguyên thiên nhiên cho đến, quyền ăn quyền nói. Đứa nào, chỉ cần nói trái ý của đảng CS, đứa ấy đã là “các thế lực thù địch và phản động”. Và chúng chỉ xứng đáng được sống trong lao tù CS.
Nhân dân Việt nam “tiền không đóng gạo chẳng góp”. Một hạt máu cũng chẳng rơi. Cớ sao lại định đòi cướp công của những người CS? Đừng có hòng.
8- Nói đến những người đàn ông CS mà không nói đến những người đàn bà CS thật là một sự khiếm khuyết. Hãy xét người đàn bà xuất sắc nhất trong số họ: Bà Nguyễn Thị Doan, Phó Chủ tịch của nước CHXHCN Việt nam.
Đánh giá dung nhan của đàn bà, cổ nhân xếp theo thứ tự: mặt (phải tươi như) hoa – da (phải mịn như) phấn. Bà Doan, được cái vế đầu: lúc nào cũng thấy bà cười toe toét.
Giáo sư Nguyễn thị Doan có tận mấy bằng Tiến sĩ. Chứng tỏ bà thông minh vượt trội. Bà hiểu dân mình kĩ lắm. Thế nên mới được đảng CS cử làm Phó Chủ tịch nước. Bà được bọn Tư bản cấp học bổng để ăn dầm nằm dề tại đó hàng chục năm trời. Người tử tế phải nhớ ơn cưu mang và bốc chúng lên tận mây xanh, thế, mới phải đạo. Còn bà? “Khỏi vòng cong đuôi”, “qua sông dí ồn vào sóng”. Bà chửi chúng thậm tệ theo “định hướn ” của đảng bà.
Từ so sánh cuộc sống và sinh hoạt của một phó Chủ tịch nước ở Việt nam. Với cuộc sống chui nhủi vất vả của một nữ nghiên cứu sinh ở các nước Tư bản. Bà thấy sướng hơn gấp vạn lần. Từ đó hấp tấp khái quát luôn: “Nhà nước ta là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Nhân dân, do Nhân dân và vì Nhân dân… khác hẳn về bản chất và cao hơn gấp vạn lần so với dân chủ tư sản”. Mồm thì nói như thế. Nhưng cả bà lẫn cái đảng của bà vẫn không quê, lăn xả vào vòng tay lông lá của chúng để, cầu cạnh, để vay mượn, để xin xỏ chúng. Cho dù đó chỉ là những món ODA còm vét ra từ nồi cơm thừa canh cặn của nhà chúng nó.
“Các thế lực thù địch và phản động”, chúng thường dựa vào đó để dè bỉu “đỉnh cao trí tuệ” mà còn như thế, mặt bằng của tầng lớp trí thức CS còn “khủng” đến cỡ nào?
Riêng tôi, chưa từng trèo lên cái tàu bay để ra nước ngoài. Chưa biết bọn Tư bản chúng sống ra sao. “Ếch ngồi đáy giếng”.Vì thế, không dám loạn ngôn bình luận lời bà. Chỉ dám rụt rè đưa ra vài nhận xét như thế này:
Bà Doan hiểu rất rõ bản chất của cán bộ CS. Biết chúng “ăn của dân, không từ một cái gì nữa” (Không từ một cái gì nghĩa là cứt chúng cũng chẳng từ). Nói trắng ra, bà chê chúng (dĩ nhiên, phải trừ bà ra) sống rất bẩn thỉu. Thế mà chế độ Tư bản còn bẩn thỉu hơn cả “vạn lần”. Eo ơi! Kinh khủng quá, tởm lợm quá. Và, tôi tự an ủi mình còn may mắn chán vì được sống dưới ách cai trị thừa mứa lương tâm của những người CS.
Nhà nước “pháp quyền CS” mới chỉ cướp của tôi, chưa thấy họ làm phiền tôi. Biết đâu đấy sống dưới chế độ khổ sai của bọn Tư bản (ấy là bà Doan bảo thế) “cướp của” thì chắc là giống CS rồi. Bởi "chó mực, ở đâu mà chẳng đen”. Chỉ sợ bọn khốn nạn đó làm thêm động tác “hại người”. Tỷ như:
- Quăng cho “2 cái bao cao su, đã qua sử dụng”. Hoặc, dúi cho mấy tép ma túy tổng hợp. Hoặc vu cho là đã “học tập và làm theo tấm gương đạo đức của Hoàng đế Nông Đức Mạnh” trong viêc trốn thuế. Hoặc chụp cho cái mũ “dám to gan, vạch trẩn sự thực kinh tởm của chế độ Tư bản chó chết”…Tóm lại là vu khống để nhốt tù.
- Cũng có thể, đang đi trên đường: vài thám tử, kính đen che mắt khẩu trang bịt mõm, vè vè xe đến, áp sát và bắt cóc, rồi đưa đến một nơi nào đó mà vợ con chẳng bao giờ biết nữa.
- Đơn giản hơn là tai nạn giao thông hoặc ngộ độc thức ăn chẳng hạn.
- Cũng có thể quấy nhiễu nơi làm ăn hoặc làm hại người thân…
Đã là “chó má”, chúng từ cái gì.
Muôn năm chế độ CS. Chỉ “cướp của”, mà không “hại người”.
Tổ sư chế độ Tư bản. Vì chúng chuyên bịp bợm khiến Nhân dân ở đó sống lầm than nhưng họ vẫn tưởng mình đang ở trên Thiên đàng.
Chỉ khi nào tận mắt nhìn thấy cuộc sống của bọn đầy tớ của Nhân dân Việt nam, may ra họ, mới hết u mê, họ mới thèm nhỏ rãi, họ mới nổi máu tham, họ mới có đủ dũng khí để vùng lên làm cuộc Cách mạng lật đổ chế độ Tư bản thối nát và xây dựng ở đó thiên đường CS. Sa chân vào đó, họ sẽ được nếm mùi “thiên đường”. Sa chân vào đó, họ mới nhận ra một chân lý hết sức giản đơn: “Đã là thiên đường, dĩ nhiên, phải chấp nhận mọi sự khác thường ở đó”.
Ở thiên đường đó: Những ông chủ bà chủ không có quyền dùng lá phiếu của mình để lựa chọn lũ đầy tớ. Chúng xách súng đến bắt họ phải chấp nhận để cho chúng được độc quyền làm “đầy tớ”. Bài vị Tổ tiên của ông chủ, chúng ném hết ra sông. Thay vào đó chúng bắt Nhân dân phải xì xụp cúng vái sư phụ mắt xanh râu xồm mũi lõ của chúng.
Ở thiên đường đó: Những ông chủ bà chủ phải làm quần quật để nuôi lũ đầy tớ. Nhưng họ không có quyền phân phối của cải do họ làm ra. Họ cũng chẳng có quyền định đoạt tài sản do Tổ tiên để lại. Những thứ đó nhất nhất đều bị buộc phải trao cho lũ đầy tớ để “chúng lo”.
Ở thiên đường đó: Lũ đầy tớ, tuyệt đại đa số, có năng lực tồi. Chúng “làm theo năng lực” tồi ấy. Nhưng lại được “hưởng theo (những) nhu cầu” hết sức tham lam và quái đản của chúng.
Ở thiên đường đó: Lũ đầy tớ được quyền tự do tuyệt đối. Chúng nói ngược là ngược. Chúng nói xuôi là xuôi. Chúng ăn ra đấy – Chúng ỉa ra đấy. Những ông chủ bà chủ nhìn thấy mười mươi cũng phải câm mồm. Chậm hoặc khác ý, chúng đánh cho bỏ mẹ.
9- Thưa ông Chủ tịch. Từ xưa đến nay, những người CS các ông, bất chấp thực tế cứ xưng xưng lên rằng “đảng ta, là đạo đức là văn minh”. Các ông dùng súng đạn. Các ông dùng nhà tù. Các ông bắt người dân chúng tôi, nhắm mắt bịt mũi, tiêu hóa mệnh đề đó. Ông ơi, đạo đức gì lũ kẻ cướp. Nhìn thấy của cải của người khác, chúng tối sầm mắt mũi lại. Văn minh gì quân lừa đảo chuyên nói một đàng làm một nẻo.
Phó thường dân như tôi: Nhất định không học theo, cả cái “đạo đức sáng ngời” lẫn cái “văn minh chói lọi” của những người CS. Bởi nó xa lạ với Dân tộc Việt chúng tôi. Dân tộc Việt chúng tôi sống hiền hòa tương thân tương ái, không bao giờ công khai kêu gọi và khuấy lên hận thù kiểu như “Trí – Phú – Địa – Hào, đào tận gốc trốc tận rễ” để làm một cuộc diệt chủng, tiêu diệt cả một giai cấp. Nhà nhà dạy con phải biết ơn sinh thành và kính trọng cha mẹ, chẳng ai dạy con làm những việc thất đức tỷ như đấu tố chính cha mẹ đẻ của mình.
Khi tôi gặp khó khăn hoạn nạn, bao người đã chìa bàn tay nhân ái ra cứu giúp mà họ nào có dư giả gì. Ai cũng mong tôi lấy lại được tiền của chính quyền CS để hoàn lại cho bà con. Ai ngờ, tôi gặp phải lũ cướp.
Không thể sống trơ trẽn và khốn nạn như những người CS các ông, tôi đã phải đứt ruột bán đi ngôi nhà thân yêu, ở 208 phố Định Công Thượng để một phần trả nợ cho chính Ngân hàng CS, một phần trả nợ cho những người đã yêu quý và giúp đỡ tôi, một phần khác, làm lương khô dự trữ cho vợ con. Cả nhà tôi, bây giờ, tạm tá túc tại 544 đường Láng – Đống đa – Hà nội. Nếu cần liên hệ, thậm chí muốn bắt người, tôi luôn đợi các ông, tại địa chỉ đó.
10- Ông Chủ tịch. Vẫn biết, chính quyền CS của các ông có sức mạnh của sắt thép. Các ông có thể ho ra lửa mửa ra khói. Các ông sẵn sàng làm bất cứ việc gì miễn sao “Không phải chia quyền lãnh đạo Đất nước cho bất cứ một ai khác ngoài đảng CS” các ông, những “đỉnh cao trí tuệ của nhân loại”. Các ông có chí lớn nên các ông mới ôm mộng “tranh bá đồ vương”. Các ông ương ngạnh độc quyền trong khi, chẳng hiểu gì về phép trị Nước an Dân.
Về phần mình, phải tự thú nhận: Dung mạo của tôi, ma chê quỷ hờn. Tâm địa của tôi, tàn bạo độc ác. Tài thì hèn Chí thì cùn. Nên tôi chỉ thích đi chăn lợn. Tôi yếu mềm như một cây nến. Cực chẳng đã mới phải viết những bức thư đòi tiền kiểu này gửi đến các ông. Không biết các ông có rộng lượng mà bỏ qua. Hay đã sẵn sàng để thắp lên ngọn nến Nguyễn Tiến Dân? Bởi các ôn, chủ quan cho rằng:
Mình đã có những cán bộ giỏi đến mức có thể đổi trắng thay đen .
Mình có thể trơ tráo đến mức dùng lũ kẻ cướp làm quan tòa và đẩy nạn nhân của chúng xuống ghế bị cáo?
Mình không bao giờ hèn hạ và sợ lão “Dân già”, đến mức không dám mở một phiên tòa công khai cho Nhân dân và các nhà báo trong nước và quốc tế tự do đến dự.
Nếu các ông đã thật sự sẵn sàng: ngọn nến ấy, xin tình nguyện cháy lên để góp phần xua đi màn đêm ngột ngạt dối trá, đang bao trùm cả xã hội Việt nam hiện nay. Nguồn sáng ấy, dù chỉ là le lói nhưng phải có nó, Nhân dân Việt nam mới sử dụng được “kính chiếu yêu”. Gian tà sẽ hiện ra rõ mồm một. Việc đó nguy hiểm cho các ông lắm đấy.
Cuối cùng, nhắc ông Chủ tịch: Trời thì hanh. Dưới chân các ông đứng lại toàn là cỏ khô. Chỉ cần một giọt nến cháy rơi xuống, hậu quả sẽ khôn lường. Cuộc Cách mạng Tunisia và mùa xuân Ả Rập khởi đầu cũng chỉ từ ngọn đuốc tự nguyện của chàng trai Mohamed Bouazizi.
Ông Chủ tịch làm gì mà không biết: giữa “Dân già” và Bouazizi, có sự khác nhau căn bản về chất.
Đừng có dại đốt lửa lên để ngọn lửa đó có thể thiêu cháy chính mình.
Chào ông
Nguyễn Tiến Dân
T/B: Tôi đã nhờ tướng Nguyễn Đức Chung, Giám đốc Sở CA Hà nội, kiểm duyệt và chuyển lá thư này đến tận tay ông. Ông ta không thể phản bác được bất cứ một luận điểm nào mà tôi đã nêu ra trong lá thư này. Ông ta im lặng bật đèn xanh cho tôi công khai lá thư này. Không tin, ông có thể đọc nó tại đây .
Tôi là Huỳnh Ngọc Thiên Trường, sinh ngày 22 tháng 12 năm 1981. Hiện tôi sống và làm việc tại TP.HCM.Trước đây, vào năm 2004, tôi từng tốt nghiệp cao đẳng trường Đại học Công nghiệp TP.HCM. Năm 2006, tôi bắt đầu sự nghiệp từ vị trí công việc của một nhân viên chăm sóc khách hàng cho Viettel, rồi sau đó là phụ trách công việc chào mừng khách hàng mới bằng việc Welcome Letter, hỗ trợ Manager quản lý công việc của Tổng đài tại Teleperformance – TP.HCM. Từ năm 2007, tôi là phó phòng nhân sự của Công ty cổ phần Truyền thông Kim Cương. Hiện tôi đang kinh doanh bất động sản tại Phúc Đức Group, đồng thời chuyên bán điện thoại di động và dụng cụ công nghệ nói chung.
Hôm nay, tôi xin chia sẻ những suy nghĩ thật lòng của mình trước thực tế xã hội mà các bạn đang sống: Là người Việt Nam, bạn có suy nghĩ gì về hiện tình đất nước? Tôi thuộc thế hệ sinh ra sau chiến tranh, lòng tôi thật sự biết ơn vì sự hy sinh của những thế hệ cha anh đi trước, cho tôi có cuộc sống hòa bình ngày hôm nay. Tôi cảm phục lý tưởng độc lập dân tộc mà các thế hệ cha anh đã chiến đấu để giành được, nhưng tôi cũng rất đau xót khi thấy những lý tưởng ấy đang bị chính quyền ngày hôm nay phản bội.
Đất nước ta đã thống nhất gần 40 năm, vậy mà đến nay nền kinh tế vẫn nghèo nàn, lạc hậu; đời sống của từng người, từng nhà đang đối mặt với nhiều khó khăn chồng chất; đời sống xã hội bất ổn, suy thoái đạo đức, rồi tai nạn giao thông, ô nhiễm môi trường, thực phẩm giả, độc hại của Trung cộng gây bệnh ung thư làm số lượng người chết trong nước hằng năm cao nhất thế giới… Dịp Tết đến xuân về, xã hội càng bất ổn với nạn trộm cướp, hỏa hoạn, nghèo đói, tai nạn giao thông… Chỉ cần mở truyền hình ra xem, các bạn sẽ thấy những vụ án tham nhũng, quan chức tha hóa, biến chất, công an đánh người,… Và còn biết bao thực tế chua chát đang bị báo chí của nhà nước bưng bít đưa tin, che đậy hoặc định hướng theo kiểu “ngu dân” để dễ bề cai trị? Thử hỏi có xã hội nào “tươi đẹp” như xã hội chủ nghĩa mà chúng ta đang xây dựng không? Thật đáng mỉa mai!
Thực trạng xã hội đầy đau xót đó có nguyên nhân từ đâu? Có phải do chúng ta không có trí tuệ, do chúng ta lười biếng, hay do chúng ta không có ý chí vươn lên? Hay là do nước ta thiếu tài nguyên, hay do chúng ta không được bạn bè quốc tế ủng hộ, giúp đỡ chúng ta phát triển? Không phải! Chúng ta có trí tuệ, có sức khỏe, có tuổi trẻ, hoài bão, nhưng dù bạn có cố gắng học hành và làm việc cật lực thế nào thì bạn cũng không bao giờ thoát khỏi thân phận đói nghèo nhục nhã, vì số tiền thuế mà các bạn phải đóng quá nhiều, vì nền kinh tế này đang được điều hành bởi những kẻ tham lam, dốt nát.
Bạn có biết rằng, mỗi năm Việt Nam được nhận biết bao tiền viện trợ của quốc tế, rất nhiều dự án do nước ngoài tài trợ,… nhưng những khoản tiền khổng lồ này đều rơi vào túi tham vô đáy của bọn quan chức tham nhũng. (Ngay cả tôi là người làm kinh doanh trong những năm qua, tôi không ngạc nhiên gì về những thủ đoạn ăn bẩn của các cơ quan nhà nước và nhất là bọn công an phường Tân Quý, CA quận Tân Phú và CA quận 3, chưa kể cả CA quận 1, CA TP.HCM!).
Chắc các bạn cũng đã nhận thấy rõ, cho đến nay thì cả Đảng csViệt Nam và Nhà nước CHXHCNVN hiện nay đã hiện nguyên hình là một bọn cướp. Dân oan khắp nơi cùng quẫn đành đổ về Hà Nội và TP.HCM biểu tình, vì bản thân và gia đình họ bị cướp trắng hết đất đai, nhà cửa, nhưng tất cả hành động biểu tình ôn hòa của họ đều bị đám công an côn đồ đàn áp thẳng tay. Người dân làm lụng lam lũ cực khổ để đóng thuế nuôi bọn công an, để rồi đến lượt chúng ra tay giết chính chúng ta một cách tàn nhẫn, dã man như vậy hay sao?
Trong hoàn cảnh đó, chỉ có một cách để vươn lên, đó là tuổi trẻ của chúng ta phải dũng cảm đấu tranh, đòi đa nguyên, đa đảng, thực hiện dân chủ hóa xã hội, thì mới hy vọng có một tương lai mới, một mùa Xuân mới đúng nghĩa cho cả dân tộc. Bản thân tôi rất xúc động với Cuộc biểu tình ngày 01 tháng 01 năm 2014 tại Sài Gòn. Bất chấp đàn áp, cuộc biểu tình đúng vào ngày đầu năm mới tại Sài Gòn như một tiếng pháo nổ vang trời báo hiệu một năm đầy sôi động và nhiều biến cố đối với cuộc đấu tranh đòi tự do, dân chủ, nhân quyền cho toàn dân Việt Nam.
Đừng thụ động chờ đợi các thế hệ cha anh tiếp tục đấu tranh cho chúng ta nữa! Họ đã phải hy sinh, mất mát quá nhiều rồi! Giờ đến lượt tuổi trẻ của chúng ta phải gánh vác trách nhiệm trước dân tộc, trước tương lai của chính chúng ta và các thế hệ con em chúng ta!
Cuối cùng, mong các bạn hãy cùng nhau phổ biến thông điệp này trên các phương tiện truyền thông, facebook và các mạng xã hội. Hãy gửi luôn cho các đồng chí công an mà các bạn biết, hy vọng thông điệp của chúng ta có thể cảm hóa được họ, từ đó dần đưa đất nước thoát khỏi chế độ độc tài công an trị, vững bước đi lên!
Tôi công khai tên tuổi, địa chỉ, vì tôi không hèn, không sợ! Tại sao các bạn lại sợ? Có gì chưa rõ, xin các bạn liên lạc: Huỳnh Ngọc Thiên Trường 0979 22 02 12 hoặc (08) 2200 2243