Thưa quý vị, quý bạn,
Sắp sửa đến ngày 1 tháng 11, tưởng niệm ngày cụ Ngô Đình Diệm, một nhà ái quốc VN vĩ đại, bị bọn chính trị gia Mỹ và lũ phản tướng VN thảm sát vào năm 1963, NLGO xin gửi lại một bài đã cũ, viết cách đây bốn năm, mà chính tác giả mỗi lần đọc lại vẫn thấy như còn mới, còn nóng như lệ hoen khoé mắt, như một trang sách lịch sử, về một vĩ nhân suốt đời xả thân cho đất nước (mặc dù, như một con người, cụ có những khuyết điểm), một vĩ nhân mà tiện nhân mãi mãi ngậm ngùi tiếc thương, từ lúc tuổi sinh viên vô tư cho đến nay khi bóng đời nghiêng đổ.
Nhân đây, xin quý vị và quý bạn, nhất là những vị, và gia đình, con cháu, đã ít nhiều nhận ơn của cụ, từ năm 1954, trong hay ngoài Công giáo, hãy cùng với tiện nhân, thắp nén hương lòng để tưởng niệm Cụ. NLGO
MARCUS BRUTUS
người lính già oregon
Marcus Junius Brutus (85-42 BC)
Những ngày gần đây, vài người bạn thân hỏi riêng tiện nhân nghĩ gì về cựu tướng Tôn Thất Đính vừa từ trần và những phản tướng đã nhúng tay vào máu của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm, tháng 11 năm 1963. Tiện nhân trả lời: “Tôi không nghĩ gì cả. Vì người chết đã chết, để lại bao nhiêu oan khiên, thù hận, chia rẽ cho người sống, bên này hay bên kia dãy núi Pyrénées với sự thật mà mỗi bên muốn ôm khư khư với ít nhiều cố chấp. Nếu phải nói, tôi chỉ nói một điều mà ai cũng phải công nhận, bọn người đảo chánh, đúng sai chưa cần bàn, đã quá hạ tiện, dã man, rừng rú: giết một lãnh tụ đã chịu đầu hàng, một cách tàn nhẫn và đê hèn đến thế!”
Tiện nhân đã đọc đầy dẫy những bài ca tụng, ghi công lao của những tướng lãnh đã làm cuộc binh biến lật đổ và giết cụ Ngô Đình Diệm, cũng như những bài văn, bài thơ, hay sách vở (cf sách của cựu thẩm phán Lê Nguyên Phu, Trong bóng tốí lịch sử, Montréal, 2008) hài tội gắt gao những phản tướng. Tuy nhiên, tiện nhân tự kềm chế, không lên tiếng phụ họa, chẳng phải vì ba phải, hoặc muốn làm thầy đời đạo đức giả, hoặc không thương cụ Diệm, trái lại thế, nhưng bởi những lý do sau đây:
1) Nhiều người đã viết để kết án họ rất hay, với đầy đủ tài liệu, dẫn chứng, tiện nhân nếu muốn viết thêm cũng không thể bằng được.
2) Hiểm họa Cộng sản, Việt cũng như Tàu, hiện nay còn nặng như tảng băng trước mắt. Nặng hơn cái chết của cụ Diệm, dù sao cũng đã xảy ra nửa thế kỷ rồi và đã thuộc về lịch sử, và lịch sử thì lúc nào cũng công minh, công bằng, công chính, kể cả nếu phải đợi hàng trăm, ngàn năm, bao nhiêu thế hệ nữa mới gặp thấy được. Năm mươi năm, dù sao, vẫn chưa đủ cho những xúc cảm cá nhân lắng xuống và lòng người thật bình tĩnh. Biết thế, mỗi năm, nhất là vào tháng 11, Việt Cộng xúi giục bên này đánh trước bên kia, để bên kia trả đũa bên này, mà quên đi kẻ thù chính và duy nhất, là chúng nó, một lũ đích thực gian ác, trong khi chúng nó đứng ngoài vỗ tay, trục lợi. Chúng ta không dại.
3) Việc lật đổ và thảm sát cụ Diệm, phải chăng nếu không có bàn tay lông lá của quan thầy Mỹ nhúng vào, thì dù có hàng trăm Thích Trí Quang, hàng ngàn Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Tôn Thất Đính… cũng bất thành? Nếu đúng thì thường người ta mắng chủ, ai lại đi đánh tớ?
Quả vậy, trong bản thảo hồi ký của Bà Ngô Đình Nhu (do Luật sư Trương Phú Thứ, người quen thân bà Nhu, đang cất giữ, mà tiện nhân đã được may mắn đọc trong tư cách đồng dịch giả và hiệu đính viên, chứ không phải quyển sách do con bà, Ngô Đình Quỳnh, mới xuất bản và ra mắt tại Paris mà tiện nhân chưa đọc), bà không hề nhắc đến bất cứ phản tướng nào. Bà chỉ kết tội một cá nhân duy nhất: John F. Kennedy, và chính trị lật lọng cố hữu của Mỹ mà bà gọi là impéro (đế quốc, đáng chê, chỉ sau Coco, cộng sản, và Colo, thực dân).
Ngày 22/11 vừa qua, kỷ niệm 50 năm ngày JFK bị ám sát, báo chí, truyền hình, truyền thanh Mỹ cho đi hàng loạt những bài tưởng niệm và vinh danh ông. Không một chi tiết nào trong đời sống, cái chết, và sự nghiệp chính trị của ông bị bỏ sót. Ngoại trừ việc âm mưu giết cụ Diệm để đưa quân Mỹ vào chiến đấu tại Việt Nam. Tại sao? Vì, theo thiển ý, âm mưu ấy, nay đã được giải mật, là một vết nhơ trong lịch sử cận đại Hoa Kỳ, không bao giờ tẩy rửa được.
Brutus trong vở kịch Julius Caesar của Shakespeare
Cái chết của Caesar bởi Vincenzo Camuccini
Trong đám phản tướng 1963 có một người mà mỗi lần được nhắc làm tiện nhân không khỏi nghĩ đến Marcus Junius Brutus (85-42 BC), sống cùng thời với người hùng Julius Caesar. Đó là Tôn Thất Đính.
Brutus là một chính trị gia (senator, thượng nghị sĩ) vào cuối đời Cộng Hòa Rome (trước khi Rome trở thành đế quốc dưới triều hoàng đế tiên khởi Augustus, tức Octavius). Brutus được dư luận cho là con nuôi hoặc người thân cận chịu ơn của Caesar. Dù với danh nghĩa nào, Brutus được Caesar hết lòng tin cậy và nâng đỡ, cho làm thống đốc của xứ Gaule (tiền thân của Pháp quốc bây giờ, bị Caesar chiếm đóng năm 58-51BC, trở thành một tỉnh của Rome) khi ông này đưa quân vào Africa đuổi theo Caton và Scipion. Năm 45, Brutus được bổ nhiệm làm thẩm phán (praetor urbanus) quyền hành rộng lớn, và chính điều này là một trong những nguyên nhân khiến Gaius Cassius, anh vợ và thượng nghị sĩ đồng nghiệp của Brutus, rất bất mãn với Caesar.
Theo lịch sử, năm 44, Caesar bị đâm tại thềm Thượng viện bởi Casca và Cassius, và vài kẻ phiến loạn khác, chưa chết và còn rút kiếm chống đỡ, và cuối cùng bị Brutus đến đâm bồi thêm và ngã xuống.
Trong vở kịch Julius Caesar (1599), Shakespeare giữ những chi tiết lịch sử (cf Plutarque, Marcus Brutus, viết năm 75 sau Thiên Chúa) nhưng thêm những câu bất hủ, trở thành danh ngôn, chẳng hạn câu này Caesar nói với vợ, Calphurnia, lúc bà can ngăn ông đừng đi đến Thượng viện ngày hôm ấy (vì thấy trên trời xuất hiện những chùm sao chổi, comets, báo hiệu cái chết của những hoàng tử, princes, ngụ ý người cao sang, tức chồng mình):
Calphurnia: When beggars die there are no comets seen:
The heavens themselves blaze forth the death of princes.
Caesar: Cowards die many times before their deaths;
The valiant never taste of death but once.
(Những kẻ hèn nhát chết nhiều lần trước khi chết thật
Người dũng cảm biết cái chết chỉ một lần thôi)
Of all the wonders that I yet have heard,
It seems to me most strange that men should fear,
Seeing that death, a necessary end,
Will come when it will come (Act I, scene 2, 30-37)
Hoặc khi thấy Brutus tiến đến đâm mình, ông không chống cự nữa, lấy vạt áo che đầu và đau đớn hỏi:
Caesar: Et tu, Brute? (Latin, có nghĩa: You too Brutus? Cả ngươi nữa sao, Brutus?) – Then fall, Caesar! [Dies] (Act II, Scene 1, 77).
Ghi chú: Theo sử gia Latin Suetonius (69-125 sau TC) trong quyển Vies des douze Césars thì khi thấy Brutus sấn tới, Caesar đã thốt lên bằng tiếng Hy Lạp, có nghĩa: And you, my son? (Và cả con nữa sao, hỡi con trai?)
Sau đó, theo lịch sử và vở kịch của Shakespeare, Cassius và Brutus bị Octavius và Marcus Antonius –trung thành với Caesar– buộc vào tội phản nghịch, làm quốc gia rối loạn, phải bỏ trốn đến đảo Crete của Hy Lạp, mộ lính, chiến đấu chống quân của hai tướng La Mã. Trong trận Philippi (42 BC), Brutus bị đánh bại và tự tử.
Có những điểm tương đồng và khác biệt giữa hai nhân vật Brutus và Tôn Thất Đính: a) Cả hai đều thọ ơn, nếu không nói là con cưng, của người mình phản bội; cả hai được chủ tín cẩn và ban cho tước quyền cao trọng. b) Khác với Brutus: Tôn Thất Đính không trực tiếp giết cụ Diệm, không chống chủ mình vì lý tưởng quốc gia, không tự tử chết tại chiến trường.
Brutus trong Inferno của Dante
(cf A Reading of Dante’s Inferno, U. of Chicago Press, 1981 của Wallace Fowlie)
Inferno (Địa ngục, viết năm 1300) là phần đầu (trước Purgatorio,Luyện ngục, và Paradiso, Thiên đàng) trong tuyệt phẩm La Divina Commedia (La Divine Comédie) của thi hào Ý Dante Alighieri (1265-1321). Trong sách, người kể truyện, tức Dante, được thi hào Latin Virgile (70-19 BC, tác giả thiên anh hùng ca L’Énéide) dẫn xuống thăm Địa ngục, dưới đáy mặt đất – nơi mà trước cửa có một tấm biển đề rõ: “Lasciate ogni speranza voi ch’entrate” (Hỡi các ngươi đang bước vào, hãy vứt bỏ hết mọi hy vọng).
Địa ngục trong Dante có chín tầng, dưới dạng chín vòng đồng tâm (concentrique), giam giữ các linh hồn tùy theo tội trạng lúc còn sinh tiền. Đầu tiên hai thi hào được dẫn vào tiền đình (vestibule), nơi “tập trung cải tạo” những người, được gọi là uncommitted, khi ở trần gian không chịu dấn thân, thiếu lập trường trước/về điều thiện hay điều ác, những kẻ mà danh từ hôm nay gọi là ba phải, cẳng giữa, nửa nạc nửa mỡ, ngậm miệng ăn tiền. Trong số có Pontius Pilate, tổng trấn xứ Judée, và trong Phúc Âm là thẩm phán đã xử án Chúa Giêsu, rửa tay, trốn trách nhiệm, phó mặc số phận Ngài cho đám dân chúng quá khích.
Sau đó hai người được chở qua sông Acheron đến khu vực địa ngục chính thức gồm chín tầng: tầng 1-5 giam những tội phạm nhẹ, chẳng hạn tà dâm, ngoại tình (tầng 2), tham ăn (tầng 3), ham tiền, hà tiện (tầng 4), nóng giận (tầng 5).
Càng xuống sâu, tội càng nặng: tầng 6-7 giam những tội nhân, như rối đạo, đạo đức giả, xúc phạm thần thánh, tự tử, giết người, bói toán.
Hai tầng 8-9 được dành cho tội nặng nhất. Tầng 8, chia thành mười bờ hào bằng đá có cầu thông nhau (bolgia), được canh giữ bởi Gyreon, quái vật có cánh, ba đầu và ba thân mình dính với nhau, nhốt những kẻ mang tội lừa đảo, gian dối, như dụ dỗ, nịnh hót, ăn cắp, ngụy cố vấn, gây chia rẽ, tham nhũng, coi tử vi, phù thủy, tiên tri giả… (Trong truyện Nôm khuyết danh, Phạm Công Cúc Hoa, của văn chương ta, không rõ thế kỷ nào, quan trạng Phạm Công được vua cho phép xuống âm phủ tìm vợ Cúc Hoa, và cuộc hành trình của chàng được vua theo dõi qua kính chiếu yêu của công chúa. Tại cửa của "Chàng Năm", tức vòng Âm phủ 5, Phạm Công cũng thấy giam rất nhiều "bọn thầy phù thủy chuyên bề gian ngoan", câu 2624, và "thấy lũ thầy bói lao nhao khóc ròng", câu 2656).
Cuối cùng là tầng 9 (canto, đoạn XXXI), gồm bốn vòng, giam những kẻ phạm tội nặng hơn hết, dưới mắt Dante. Đó là tội phản bội (Trong L’Éneide, 29-19 BC, quyển 6, của Virgile, thi hào Latin được nàng Sibylle của Cumae dẫn xuống địa ngục tìm cha, đi qua nhiều cửa ngục giam giữ những tội nhân, nhưng khác với trong Inferno, người ta không thấy câu nào trong L’Énéide nhắc đến những kẻ phản bội. Trong truyện Phạm Công Cúc Hoa cũng thế). Tội nhân bị dìm đến cổ trong nước hồ Cocytus, quanh năm lạnh cóng. Đứng đầu là Satan, kẻ phản bội Thiên Chúa, có ba mặt với ba màu đỏ, đen và vàng. Vòng 1 giam những kẻ phản bội anh em, gia đình, ví dụ Cain, trong Kinh Thánh, đã giết Abel, em ruột của mình. Vòng 2, những kẻ phản quốc. Vòng 3, phản bội tân khách của mình (hôtes).
Vòng 4 (canto XXXIV), chót nhất của Inferno, giam những kẻ phản bội chủ, thầy và ân nhân. Tại đây, Satan được chỉ định làm “cai tù”, tức “tù đầu gấu”, chuyên hành hạ những đồng tù, trong số có Judas Iscariot, kẻ bán Chúa, bị Satan nhai nát đầu, nhả ra, lột da lưng, nhưng cứ sống mãi, để cứ chịu cực hình ấy và đau đớn mãi. Và Cassius và Brutus, mà Dante cho là hai thủ phạm đã gây ra cuộc chính biến, phản bội và ám sát một người công chính, Caesar, và đã từ đó làm xáo trộn và hủy hoại sự thống nhất của đế quốc Rome. Satan dùng hai miệng bên trái và bên phải để ngậm và nhai đi nhai lại thân xác của Cassius và Brutus bị ngoạm ngược từ chân lên…
Rời Địa ngục, hai thi hào của chúng ta đến thăm Purgatorio, nhưng đó là một chuyện kể khác.
Dante nói chuyện với tội nhân (phản bội chủ và ân nhân) ở tầng 9, vòng 4
Rất tiếc, thi hào Dante sống vào thời Trung cổ Âu Châu. Nếu Inferno được viết vào những năm 1963 và sau đó nữa, chắc chắn ông sẽ ghi thêm một số tên lừa thầy phản bạn đời nay, Mỹ cũng như Việt Nam, vào danh sách những tội nhân bị giam dưới vòng cuối tầng 9 địa ngục, mà cái đầu bị Satan nhai mãi nhai hoài, vĩnh viễn.
Trong số đó, ngoài những phản tướng, những Brutus thời đại, đã giết chủ mình, phải kể đến tên Hồ tặc và lũ lâu la bộ hạ phản quốc đã mang chủ nghĩa Cộng sản khốn nạn, quái thai, quái đản, quái dị, áp đặt trên đất nước Việt Nam, sát hại dân lành. Và xa hơn, nhưng không kém ác ôn, những tên Việt Gian hải ngoại – phản bội quê hương Miền Nam đã nuôi mình khôn lớn, phản bội lý tưởng quốc gia, xóa bỏ quốc kỳ và quốc ca mà biết bao chiến sĩ đã hy sinh máu xương để bảo vệ – thay nhau trở về tình nguyện làm thân khuyển mã cho bọn lãnh tụ Việt Cộng, tự phong, tham tàn, độc tài, ngu dốt.
Phải chăng trong thời đại vô liêm sỉ, đảo điên, lừa lọc, tráo trở hiện nay của chúng ta, cũng giống như thời đại của Dante, tội phản bội là tội nặng nhất, đê tiện nhất?
Portland, 27/11/2013
Người Lính Già Oregon
Thưa quý vị, quý bạn,
Tiện nhân xin phép viết thêm một chút về cố tổng thống VNCH Ngô Đình Diệm, sau bài "Marcus Brutus" đã gửi cách đây mấy hôm. NLGO
Hôm qua, tổng thống Trump cho phổ biến 2,800 tài liệu, đã được bảo mật trong bao năm qua, về vụ ám sát tổng thống John F Kennedy xảy ra ngày 22/11/1963 tại Dallas, TX. Tòa Bạch Ốc giữ lại một số tài liệu trong vòng sáu tháng, theo yêu cầu của FBI và CIA, bởi “lý do an ninh quốc gia”, TT Trump nói. Điều này khiến một số sử gia, nghiên cứu gia, học giả và giáo sư đại học thất vọng, và, dĩ nhiên, như thường lệ, lớn tiếng chỉ trích ông về đủ chuyện, lần này, vì những tài liệu được phổ biến không có gì mới mẻ, kích thích cho họ. Tiện nhân cũng đọc một bài, được đăng tải ngày 26/10, kể lại tỉ mỉ vụ đảo chánh và giết cụ Diệm, viết bởi một người An Nam ký tên Lữ Giang (có g), nhân việc ông Trump cho phổ biến tài liệu được giải mật, cũng nhảy vào đánh hôi, theo đóm ăn tàn, cùng với bọn nhà báo Mỹ bị bệnh Leftist-Anti-Trumpist-hết-thuốc-chữa, bày đặt chê bai ông “lấy le” [sic], một cách vô lý, kỳ cục.
Tuy nhiên, sáng nay, thứ sáu 27/10, tiện nhân đọc được một bài báo Mỹ (nhưng rất tiếc không thể post toàn bài lên email vì không biết cách làm và computer của tiện nhân được chế tạo vào cuối thế kỷ XIX). Bài báo, viết ngày hôm nay, do AP cung cấp và Fox News đăng tải, không ghi tên tác giả, có tựa đề: “JFK files: Documents reveal new information surrounding president’s death”. Theo đó, thì Giám đốc FBI, J. Edgar Hoover rất tức giận được tin Lee Oswald, thủ phạm giết JFK, bị Jack Ruby bắn chết trong khi hai tay bị còng, tại Ty Cảnh sát Dallas, mặc dù trước đó ông đã dặn họ phải bảo vệ an ninh cho Oswald. Ông nói: “Oswald having been killed today after our warnings to the Dallas Police Department was inexcusable.” Oswald chết, cuộc điều tra bị bế tắc. Và câu hỏi quan trọng được đặt ra: Y hành động một mình hay theo lệnh của một nhóm người âm mưu giết JFK?
Phần tổng thống Johnson thì tin có một âm mưu, theo The New York Post tường thuật. Richard Helms, Giám đốc CIA dưới thời Johnson nói cựu tổng thống [NLGO: tức Johnson] nói ông tin rằng Kennedy bị giết vì bị trả thù cho vụ ám sát tổng thống Nam VN Ngô Đinh Diệm [NLGO nhấn mạnh] (“Johnson also believes in conspiracy theories himself, The New York Post reported. Richard Helms, the CIA director under Johnson, said the former president said he believed Kennedy was killed in retaliation for the assassination of South Vietnamese President Ngo Dinh Diem”). Đó là tin rất sốt dẻo, và khá lạ lùng, đối với nhiều người và riêng cá nhân tiện nhân.
Đó cũng là tin làm tiện nhân rất thắc mắc: Tin vịt, fake news à la CNN, nghe qua rồi bỏ?, tiện nhân tự hỏi. Hay là tin có thật, nhưng các chi tiết chưa được tác giả bài báo phổ biến đầy đủ? Chưa nói đến tính cách phi lý của sự việc báo thù cho cụ Diệm, có vài nghi vấn cần được giải tỏa: (1) Ai là người cầm đầu âm mưu giết JFK: Liên Xô, Cuba, hay Tàu Cộng, theo vài dư luận đồn đãi [NLGO: làm sao bọn Cộng sản lại "thương" một người quốc gia -cụ Ngô- chống chúng nó “cực kỳ”]? (2) Hay người Mỹ “hoài Ngô” [đến độ có thể giết cả tổng thống mình để trả thù]? (3) Hay tay chân bộ hạ VN của cụ ở Mỹ [nếu thật, thì những kẻ này tài giỏi hơn mafia nhiều, qua mặt cả FBI, CIA]? (4) Hay Johnson [mà Liên Xô kết án, không có bằng cớ, chính là người đã nhúng tay vào máu của Kennedy] là kẻ đã phản chủ mình vì thương tiếc cụ Diệm đến thế [một cách vô lý, khó tưởng tượng]? V.v...
Cái chết của tổng thống Kennedy, xảy ra chưa đầy một tháng sau khi tổng thống Ngô Đình Diệm bị thảm sát, gây bàng hoàng xúc động cho cả thế giới. Lúc ấy tiện nhân còn đi học, và báo chí VNCH, lấy tin theo báo chí Mỹ, chỉ tường thuật từng chi tiết vụ ám sát, mà không đặt ra giả thuyết nào cả.
Tiện nhân còn nhớ mẹ của tiện nhân, một phụ nữ nội trợ chất phác, suốt đời chỉ lo cho chồng con, không biết chính trị là gì, không phải Cần Lao, hay gốc Bắc di cư, nhưng rất thương tiếc cụ Ngô, trong bữa ăn tối, khi nghe tin Kennedy bị ám sát, đã đột ngột phát biểu, như theo trực giác tự nhiên, một câu đơn giản, bình dân: “Ác giả ác báo”.
Điều mà, bây giờ, tiện nhân và nhiều người gọi một cách văn hoa hơn là karma. Hoặc là sự báo thù, nhãn tiền hay không. Của Định Mệnh.
Portland, thứ sáu 27/10/2017
Người Lính Già Oregon
Đất nước Việt Nam thì rất ngộ!
Tại sao con người VN chưa chịu ngộ?
Bằng Phong Đặng Văn Âu
Thành phố Westminster, Quận Cam, Mùa Phật Đản năm 2016
Anh cựu Bộ trưởng VNCH Trần Quang Thuận thân mến,
Nhân mùa Phật Đản và nhân dịp đọc bức thư của Ngài Quảng Độ yêu cầu Tổng thống Obama can thiệp tình trạng nhân quyền lúc sang thăm viếng Việt Nam, tôi viết thư này hỏi thăm sức khỏe anh và hỏi một số điều, mong anh “giải mã”. Đây là thư của một người Phật tử miệt mài trăn trở, buồn đau chuyện nước nhà, gửi cho một nhà trí thức Phật giáo – pháp danh Trí Không – từng đóng vai trò quan trọng trong biến cố năm 1963 đã gây nên hậu quả khốn cùng ghê gớm trên mảnh đất Miền Nam ngày hôm nay. Ước mong anh – một người sinh năm 1930, đã 86 tuổi đời – hãy noi theo đạo hạnh của đấng Chí Tôn mà chân thành “giải mã” những thắc mắc của tôi trước khi về cõi vĩnh hằng.
Tính từ năm 1963 anh lái chiếc xe Hillman, chở Ngài Quảng Đức đặt ở góc phố Lê văn Duyệt – Phan Đình Phùng để Ngài “tự thiêu”, rồi chạy về trốn tại anh nhà ông anh tôi – anh Đặng văn Châu – ở số 57D đường Tú Xương, Quận 3 Sài Gòn cho đến nay (năm 2016) là đã gần 53 năm rồi anh nhỉ? Chúng ta chỉ gặp lại nhau một lần duy nhất. Đó là lần tôi lái chiếc phi cơ C-47 chở anh trong phái đoàn chính phủ VNCH đi kinh lý Miền Trung. Tướng mạo ông Bộ trưởng Trần Quang Thuận sau “cách mạng” thành công bệ vệ hơn khi anh nằm cạnh giường tôi trên lầu ba của nhà ông anh tôi.
Ngày đó, tôi hỏi anh có phải Ngài Quảng Đức tự thiêu hay các Thày “tranh đấu” dàn dựng để gây dư luận quốc tế. Anh chỉ tủm tỉm cười và bí hiểm nói: “Làm cách mạng thì phải đổ máu, chứ biết sao?”.
Năm 1977, Nguyễn Công Hoan và Ngô Chí Dũng (trong nhóm Người Việt Tự Do) từ Nhật sang Hoa Kỳ, trú ngụ tại nhà tôi ít hôm ở thành phố Arlington cạnh Thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Tôi hỏi anh ta: “Có phải cậu là người tưới xăng lên Ngài Quảng Đức và châm lửa đốt?”. Anh ta không trả lời.
Sở dĩ tôi đặt câu hỏi cho anh vào năm 1963 và cho Hoan vào năm 1977 là vì tôi muốn biết sự thật. Tôi không tin Ngài Quảng Đức tự thiêu. Cho tới nay, tôi vẫn nghĩ Ngài bị đốt do quỷ kế của tên cộng sản đội lốt nhà sư chui vào Phật giáo, lợi dụng sự ngây ngô của quần chúng nhằm lật đổ chính quyền Miền Nam dưới chiêu bài đấu tranh vì tín ngưỡng. Anh Thuận nên nhớ: “Tôi chống lại bọn cộng sản đội lốt nhà sư Phật giáo; chứ tôi không chống Phật giáo. Không nên dùng luận điệu của bọn lưu manh thường gán ghép cho những ai thắc mắc hành vi của bọn chúng là chống Phật giáo. Luận điệu đó xưa rồi!”.
Tôi không có tài liệu để chứng minh Trí Quang là cộng sản. Ngay cả Tố Hữu sau 1975 tiết lộ với người bà con ở Huế rằng chính hắn là người đứng nhận lời tuyên thệ của Trí Quang, Võ Đình Cường gia nhập đảng cộng sản từ năm 1943, tôi cũng không tin, vì tôi không nhìn thấy hồ sơ. Nhưng những hành động của Trí Quang sau khi đã thành công giết chết Tổng thống Ngô Đình Diệm mà vẫn tiếp tục chỉ đạo những cuộc gây rối chống chính quyền Miền Nam, đưa ra yêu sách đòi quyền dân tộc tự quyết (chống sự hiện diện của quân đội Hoa Kỳ) bề ngoài có vẻ hợp lý, có vẻ yêu nước, nhưng nếu thực hiện đòi hỏi của các ông ấy là mất nước. Cộng sản ở Miền Bắc xin Nga Tàu cung cấp vũ khi để xâm lăng Miền Nam thì Miền Nam không thể đứng vững nếu không có Mỹ trợ giúp. Nội cái việc Trí Quang xúi giục Tướng Nguyễn Chánh Thi làm loạn ở Miền Trung chống chính quyền Trung Ương, ra lệnh đồng bào Phật tử mang bàn thờ xuống đường để cản bước hành quân của quân đội VNCH là đã đủ cho ta thấy mục đích của Trí Quang không phải đấu tranh vì tự do tín ngưỡng, vì quyền dân tộc tự quyết. Trí Quang và tay chân bộ hạ là lũ “trâu đánh”; chứ không phải “tranh đấu” vì đạo pháp.
Trước đây, nhạc sĩ Việt Khang làm bài hát “Anh Là Ai?” sau khi đi biểu tình chống Trung Cộng thì bị Công An đánh đập. Bài hát được phổ biến rộng rãi, người già con nít đều hát như để đồng cảm với nỗi đau của một người trẻ yêu nước bị hành hạ bất công. Tôi nghĩ rằng Việt Khang không trách móc, oán hận bọn côn đồ, vì chúng chỉ là bộ hạ sai đâu đánh đó. Bài hát có ý nghĩa to lớn hơn: Ấy là đặt vấn đề trách nhiệm cho thế hệ cha ông, nên tôi viết bài “Câu Hỏi Thời Đại: Anh Là Ai?”, bởi vì tất cả những chuyện gì xảy ra trong đời đều có nguyên nhân của nó. Vậy, tình trạng xã hội Việt Nam ngày nay sa sút về mọi mặt là phải có nguyên nhân. Nguyên nhân đó do đảng cộng sản gây nên. Tội ác của đảng cộng sản do Hồ Chí Minh gieo rắc là quá rõ ràng, không cách gì bào chữa hay che dấu được. Và Miền Nam rơi vào tay cộng sản, phần lớn là do những tên Việt cộng đội lốt sư sãi giật sập!
Một mình Hồ Chí Minh không thể làm nên tội ác được. Nó phải có sự toa rập của nhiều người, mà thành phần chủ chốt là tầng lớp trí thức. Tại sao tôi quy hết tội lỗi cho tầng lớp trí thức ư? Bởi vì trí thức là bộ óc của dân tộc, mà bộ óc không nhận ra thủ đoạn tàn ác ghê gớm của Hồ Chí Minh, tất nhiên dân tộc ta sẽ sa xuống vực thẳm, thì trí thức phải hứng chịu trách nhiệm.
Người ta bảo rằng trí thức bị lừa. Tôi cho rằng sự bào chữa đó là không đúng. Trần Phú công khai đề ra chủ trương “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ” và Hồ Chí Minh triệt để thi hành chủ trương đó, mà trí thức vẫn chui đầu vào thì sao bảo là bị lừa? Chính người trí thức về hùa với Hồ Chí Minh đi lừa dân thì có! Nhân vật điển hình mà tôi từng nhắc đến – bác sĩ Nguyễn Khắc Viện, anh Cả bà chị dâu của tôi – có cha là vị quan chuyên ngành giáo dục (Tế tửu Quốc Tử Giám) rất thanh liêm bị HCM mang ra đấu tố cho đến chết, mà ông Viện vẫn tán dương, ca ngợi thì đó là vì ngu; chứ đâu phải bị lừa?
Một học giả người Đài Loan – Hồ Tuấn Hùng – viết cuốn sách Sinh Bình Khảo, tố giác người bà con của ông ta tên Hồ Tập Chương đóng vai Hồ Chí Minh là do âm mưu của Mao Trạch Đông. Tài liệu cộng sản do Tổng Bí thư Hà Huy Tập viết cũng xác nhận Hồ Chí Minh (thật) đã chết từ năm 1932. Báo Trung Cộng cũng viết Hồ Chí Minh là Hồ Quang mang cấp bậc Thiếu tá trong Đệ Bát Lộ Quân. Chắc chắn những Trường Chinh, Phạm văn Đồng, Võ Nguyên Giáp … đều là những tay có học vấn, sống cận kề nhiều năm bên lãnh tụ, họ phải biết Hồ Chí Minh không phải là người Việt Nam. Những người có học vấn ấy đi làm cách mạng để giành độc lập, ta hãy tạm coi họ là trí thức, đã toa rập với thằng Tàu giả danh Hồ Chí Minh đánh lừa đồng bào để bán nước cho kẻ thù truyền kiếp. Tai họa mà dân ta ngày nay phải hứng chịu là do cái ngu, sự phản quốc của thành phần trí thức đó, chứ ai vào đây?
Năm 1954, sau Hiệp định Genève, một triệu người dân Miền Bắc phải bỏ làng mạc, mồ mả tổ tiên, tài sản để trốn chạy cộng sản, vẫn không đủ mở mắt thành phần trí thức ngu si, ăn bát cơm Miền Nam, lại dở giọng ngợi ca hoặc ngấm ngầm làm tay sai cho những tên đồ tễ ở Miền Bắc. Cộng sản là đạo (tôn giáo) của Quỷ. Tại sao nhà sư, linh mục lại đòi lật đổ chính quyền để dâng Miền Nam cho Quỷ?
Cho nên, bài hát “Anh Là Ai?” là nhằm hỏi tại sao các anh là trí thức, là khối óc của dân tộc mà ngu quá vậy, để cho thế hệ trẻ chúng tôi phải chịu quỷ sứ đọa đày? Tại sao anh Trần Quang Thuận được chính phủ Miền Nam cho sang Anh học, đỗ bằng Tiến sĩ, mà không nhìn thấy mưu mô thâm hiểm của Trí Quang? Mà không hiểu chủ trương đuổi Mỹ là có mục đích dâng Miền Nam cho cộng sản? Ngoại trưởng Vũ văn Mẫu rất được Tổng thống Ngô Đình Diệm trọng vọng cũng không thấy thủ đoạn của Trí Quang là tên cộng sản nằm vùng liên tục phá rối trị an, mà vẫn ôm chân Trí Quang để được hắn bố thí cho cái chức Thủ tướng vài ngày. Trí thức cái quái gì mà tồi bại quá vậy? Nay tôi thay mặt nhạc sĩ Việt Khang đặt vấn đề trách nhiệm cho hàng ngũ trí thức, trong đó có Tiến sĩ Trần Quang Thuận, một cư sĩ Phật giáo pháp danh Trí Không đã chạy theo Trí Quang, một tên Việt Cộng giả làm nhà sư quấy rối hậu phương liên tục khiến cho Hoa Kỳ phải bỏ rơi Miền Nam.
Mới đây, một cô giáo ở Hà Tĩnh tên là Trần thị Lam làm bài thơ có tựa đề “Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh?”. Bài thơ đã nhanh chóng được phổ biến rộng rãi và được nhiều tác giả viết lời phân tích, khen ngợi. Tôi vẫn chưa thấy ai viết lên cái ngụ ý sâu sắc của cô giáo Lam. Cho nên, tôi viết thư này cho anh theo cách lý giải của người quen đọc giữa hai dòng chữ những tác phẩm viết ra từ trong nước. Xin anh Trần Quang Thuận hãy đọc và chiêm nghiệm để tự soi sáng lương tri mình.
Chữ “NGỘ” là phương ngữ của người dân Miền Nam thường dùng để chỉ một sự lạ lùng, vừa gây ngạc nhiên vừa mang ý nghĩa hoặc khen hoặc chê. Ví dụ: Khen một đứa bé mới ba, bốn tháng tuổi đã biết đứng lên đi và nói những câu dí dỏm. Hoặc cười chê một vị tu hành bề ngoài có vẻ đạo cao đức trọng, lại thầm lén làm điều tồi bại bị người đời khám phá, mà vẫn ngang nhiên giảng chánh pháp.
Theo tôi hiểu, chữ “Ngộ” mà cô giáo Trần thị Lam dùng trong bài thơ không nhằm ám chỉ bọn cầm quyền ngu dốt, độc ác, vô liêm sỉ. Cô đang hỏi những người mang danh “lão thành cách mạng” từng vỗ ngực tự hào với câu khẩu hiệu “quyết tử để dân tộc quyết sinh” và những người mang danh nhà trí thức. Tại sao ngày xưa anh hùng là thế, mà ngày nay lại ươn hèn vì sợ mất sổ hưu? Tại sao những nhà trí thức không nhìn thấy bọn cầm quyền này đang công khai làm tay sai cho Trung Cộng tiêu diệt chủng tộc Việt một cách tiệm tiến? Tại sao “cách mạng lão thành”, trí thức không bắt chước lớp trẻ xuống đường, mà chỉ dám đấu tranh trong vòng phấn do chế độ vẽ ra, bằng cái trò viết kiến nghị?
Chứng kiến những sự kiện trái cẳng ngỗng đó, cô giáo Trần thị Lam chỉ nhẹ nhàng viết xuống chữ “Ngộ” để đặt câu hỏi: “Đất Nước mình ngộ quá phải không Anh?” mà lẽ thường thì phải viết chữ “quái đản” thay cho chữ “Ngộ”, mới hả dạ để nói lên sự căm phẫn. Chữ “Anh” được cô giáo dùng ở đây là để chỉ thế hệ đàn anh, vừa có ý nghĩa trìu mến thân thương, vừa trách móc, vì dù sao cô giáo cũng là thành phần trí thức thì không thể dùng lời khiếm nhã?
Tôi còn hiểu thêm chữ “NGỘ” trong bài thơ mang ý nghĩa nhận thức, giống như Đức Thích Ca tọa thiền dưới gốc cây bồ đề một thời gian thì ngộ ra chân lý, rồi đem sự hiểu biết của mình để hoằng pháp dạy dỗ nhân loại. Bởi vì sau câu hỏi “Đất Nước mình NGỘ quá phải không anh?” là câu “Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn, Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm…”. Cho nên chữ NGỘ ở đây còn có nghĩa là nhận thức, là giác ngộ. Và khi đã ngộ ra rồi thì phải sám hối cái tội lỗi mà mình đã gây ra. Im lặng là vô trách nhiệm và hèn nhát.
Thưa anh Trần Quang Thuận thân mến,
Tới giờ phút này, anh đã ngộ ra rằng kể từ ngày 11 tháng 6 năm 1963, cái ngày anh chở Thượng tọa Quảng Đức ra góc đường Lê văn Duyệt – Phan Đình Phùng để Ngài “Tự Thiêu” là ngày khởi đầu Miền Nam sẽ mất vào tay Việt Cộng? Là ngày Quỷ Đỏ sẽ biến toàn cõi Việt Nam thành địa ngục?
Tới giờ phút này, anh có còn nghĩ rằng ông Ngô Đình Diệm có chủ trương đàn áp Phật giáo không? Anh có thấy được rằng sau khi giết trọn gia đình họ Ngô, Trí Quang vẫn liên tục xách động gây nội loạn để lật đổ các chính quyền kế tiếp và đòi đuổi Mỹ là có ý đồ nhuộm đỏ toàn bộ đất nước?
Tôi nghĩ rằng cô giáo Lam trách “dân không chịu lớn” là trách oan cho dân. Dân có lớn lên được hay chăng là do người trí thức khai sáng. Bọn cộng sản trong nước đàn áp quyền tự do tư tưởng, quyền tự do ngôn luận, nên dân không thể lớn được là điều đương nhiên. Thoát ra khỏi gông cùm cộng sản rồi, không còn ai đè nén, áp bức, tại sao người có học vấn với bằng cấp to lại không nhìn thấy những trò lừa đảo bịp bợm của bọn ma đầu chính trị nhân danh Chống Cộng? Im lặng trước sự sai trái đã là có tội, tại sao còn về hùa với bọn ma đầu chính trị làm cho niềm tin vào lý tưởng quốc gia bị tiêu tan?
Tại sao sau khi cuộc xâm lăng của cộng sản thành công, anh Thuận không ở lại đất nước để hưởng công lao vì đã tiếp tay cho các Việt Cộng đội lốt nhà sư? Tôi nghi ngờ anh đưa gia đình sang Mỹ không phải vì mục đích tị nạn chính trí, mà vì nhận một chỉ thị bí mật của Trung Ương Đảng? Làm sao ai hiểu được thủ đoạn gian ác của cộng sản? Bởi vì nếu anh là một Phật tử chân chính đi tìm tự do thì anh phải khuyên Tiến sĩ Trần Chung Ngọc không nên chửi Công Giáo và khuyên Tướng Đỗ Mậu không nên mạt sát ông Ngô Đình Diệm một cách láo lếu. Chỉ có những phần tử có âm mưu phá hoại sự đoàn kết để chống lại ác quỷ cộng sản mới dùng tôn giáo này đánh phá tôn giáo kia mà thôi. Anh Thuận có nhận thấy rằng cộng sản đã lợi dụng Phật giáo để xâm lăng Miền Nam? Rồi bây giờ chúng xuất cảng nhiều sư quốc doanh ra hải ngoại giảng giáo lý từ bi của Đức Phật một cách sai lạc và biến chùa chiền thành nơi kinh doanh buôn thần bán thánh một cách trắng trợn? Việt Cộng đang làm ô danh Phật giáo, khiến nhiều Phật tử chân chính không còn muốn đến chùa nữa, anh Thuận có biết không?
Trước năm 1975, thiền sư Nhất Hạnh vận động bọn trí thức ngu xuẩn lập phong trào hòa bình, đòi đuổi Mỹ và đòi quân đội Miền Nam buông súng mà không hề đả động đến sự xâm lược của cộng sản từ Miền Bắc là hành vi của kẻ bất lương, chứ Nhất Hạnh không thật lòng yêu chuộng hòa bình. Rồi trong biến cố 911 bọn khủng bố đánh bom trên đất Mỹ, Nhất Hạnh dùng tiền “cúng dường” của đệ tử thập phương để đăng nguyên trang quảng cáo trên tờ New York Times tỏ ra hả hê như bọn cầm quyền cộng sản trong nước reo hò trước cái chết của người Mỹ vô tội. Tôi hỏi anh: Tại sao anh im lặng trước hành vi bỉ ổi, vô nhân tính của Nhất Hạnh? Phải chăng anh đồng lõa với Nhất Hạnh? Anh Thuận có biết cái loại tu hành như Nhất Hạnh là làm ô danh Phật giáo không? Là làm tổn thương sự thành kính của những Phật tử chân chính đối với Tam Bảo không?
Được gọi là Người Trí Thức, tôi nghĩ, là người đem sự hiểu biết của mình để giảng dạy cho quần chúng. Trên đời làm gì có chuyện tình nghĩa quốc tế yêu thương nhau như anh em mà nghe theo lời cộng sản tuyên truyền? Hoa Kỳ giúp ta vì họ muốn dùng Miền Nam thành một tiền đồn ngăn chặn làn sóng Đỏ, trước tiên vì quyền lợi của chính họ. Nếu vị trí nước Việt Nam nằm ở một góc khuất của thế giới như Tân Cương, Tây Tạng thì không đời nào Hoa Kỳ đổ tiền, đổ khí giới, hy sinh nhân mạng để giúp ta. Vì không muốn trở thành súc vật dưới sự cai trị của cộng sản, chúng ta đành phải chấp nhận làm người lính tiền đồn; chứ đâu phải ngụy quân, ngụy quyền?! Hơn nữa Hoa Kỳ từng giải phóng Âu Châu khỏi sự thống trị của Đức Quốc Xã, Phát Xít Ý mà không hề xâm chiếm một tấc đất của Âu Châu; còn có kế hoạch Marshall giúp nền kinh tế trỗi dậy, thì tại sao gọi Hoa Kỳ là Đế quốcThực dân? Nếu không có Hoa Kỳ giúp thì dân Nam Hàn làm gì có cuộc sống xứng đáng với phẩm giá con người? Nếu không có Hoa Kỳ, làm sao anh có thể làm Bộ trưởng trong chính phủ Việt Nam Cộng Hòa?
Bọn trí thức Miền Nam theo Cộng là ngu vì không thấy sự giúp đỡ của Hoa Kỳ là cần thiết cho sự sống còn của chính mình. Nếu không thân Cộng mà im lặng trước luận điệu của bọn ngu là hèn vì chỉ biết sống an thân để thụ hưởng, chứ không dám phá vỡ cái ngu của chúng để đồng bào mình sáng mắt. Vì vậy mới tồn tại bọn Dương Quỳnh Hoa, Ngô Bá Thành, Trương Như Tảng, Châu Tâm Luân, Chu Phạm Ngọc Sơn, Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm… Vì bọn trí thức ngu và hèn ấy đã làm cho cuộc chiến đấu dũng cảm của quân dân Miền Nam trở thành phi chính nghĩa trước con mắt thế giới.
Người trí thức ngoại quốc như triết gia Jean-Paul Sartre, ca sĩ Joan Baez … không hiểu bọn cộng sản lưu manh, tàn bạo, cho nên họ chống chiến tranh VN. Nhưng sau 1975 khi họ nhìn thấy hàng triệu người dân Miền Nam liều mạng nhào ra biển đi tìm tự do thì họ hối hận và nặng nề lên án cộng sản. Họ xứng đáng là trí thức. Còn bọn trí thức Việt Nam vừa ngu vừa hèn, nên không nói được một lời ăn năn, sám hối thì đáng khinh biết là chừng nào. Có bao giờ anh dành một phút ân hận vì đã chở Ngài Quảng Đức “tự thiêu” để giật sập nền Cộng Hòa của Miền Nam? Có bao giờ anh tỏ ra xót xa khi nhìn thấy thanh niên VN xuống đường để bày tỏ lòng yêu nước mà bị bọn Công An côn đồ đánh tóe máu?
Tưởng rằng qua kinh nghiệm mất nước, trí thức phải ngộ ra sự bất xứng của mình để bớt ngu đi. Tôi được một người bạn mua tặng cuốn sách “Khi Đồng Minh Tháo Chạy” dày 700 trang của Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng. Nể lòng tốt của bạn, tôi đón nhận cuốn sách, nhưng mang về vất xó nhà, không thèm đọc một chữ. Bởi vì cái tựa đề cuốn sách là đã cho thấy tác giả tối dạ, đâu cần đọc nội dung?
Anh Thuận hãy thử đọc màn đối thoại giả tưởng sau đây:
“Tiến sĩ Henry Kissinger: Chào ông Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng, cựu Bộ trưởng Kế Hoạch của Việt Nam Cộng Hòa. Ông có khỏe không?
Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng: Cám ơn ông Bộ trưởng. Tôi vẫn khỏe, nhờ tập thể dục thường xuyên, ăn uống điều độ và viết sách mỗi ngày.
Tiến sĩ Henry Kissinger: Không! Tôi muốn biết thần kinh của ông có bị xáo trộn không?
Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng: Vâng! Thần kinh của tôi vẫn ổn định.
Tiến sĩ Henry Kissinger: Thần kinh của ông ổn định, tại sao ông viết sách miệt thị chúng tôi? Chúng tôi đến giúp nước ông ngót 20 năm. Chúng tôi mang gần 1 triệu đồng bào Miền Bắc của ông vào Nam để lánh nạn cộng sản. Các ông không biết quý trọng sự tự do. Đảng phái chia rẽ nhau. Tôn giáo biểu tình đốt Tòa Đại sứ của chúng tôi, đuổi chúng tôi về nước. Các ông Tướng thì tranh giành địa vị, đảo chính nhau liên miên. Con cái ông lớn, nhà giàu thì gửi ra ngoại quốc học, trong khi con cái chúng tôi phải hy sinh trên đất nước ông. Dân chúng Hoa Kỳ không chấp nhận cuộc chiến phi chính nghĩa, chúng tôi đành phải tính kế hoạch chia tay các ông. Ông hãy tự hỏi các ông có xứng đáng là Đồng Minh của chúng tôi không? Chúng tôi giúp Đài Loan, Nam Hàn, Nhật Bản mà nào chúng tôi đâu có tháo chạy? Ông dùng chữ tháo chạy là quá đáng và ngạo mạn lắm đấy! Ít nhất chúng tôi đã cứu vớt và cưu mang cả triệu người Việt Nam đến sống ở đất nước chúng tôi. Các ông không chịu sống tử tế, lại bày trò Kháng Chiến bịp, Chính Phủ ma lừa đảo chính đồng bào ông. Bản thân ông có viết bài báo nào để lên án hành động xấu xa đó không? Tôi đã đọc những bài báo của mấy ông trí thức Chống Cộng VN chửi tôi thậm tệ. Có lẽ các ông ấy cứ nghĩ tôi là người Việt Nam phải có bổn phận bảo về quyền lợi của người Việt Nam chăng? Trong Đệ nhị Thế Chiến, Nga Mỹ là Đồng Minh chống lại Đức Ý Nhật. Nhưng sau khi chiến tranh chấm dứt, Nga Mỹ trở thành kẻ thù, ông Bộ trưởng có biết không? Trước kia Việt Cộng đòi chống Mỹ cứu nước; nay họ đang lạy chúng tôi để cứu nước. Ông Bộ trưởng có biết không? Thế hệ các ông đã hỏng hết rồi. Nguyền rủa, trách móc chúng tôi thì các ông không bao giờ có thể lớn lên được đâu. Hãy nuốt nhục để vươn lên hơn là rên xiết và đổ tội cho người khác. Hãy tuyên dương những lớp trẻ người Việt do chúng tôi đào tạo như bà Dương Nguyệt Ánh, ông Đinh Việt, ông Lương Xuân Việt… kia kìa. Và hãy suy tôn lớp người trẻ đó làm lãnh tụ; chứ đừng giành nhau chức lãnh tụ để gây thêm chia rẽ.
Nước tôi mới thành lập chỉ hơn 200 năm mà trở thành cường quốc số 1 trên thế giới. Nước ông có tới 4 ngàn năm tuổi mà không chịu lớn là tại vì trí thức của các ông chỉ biết ngồi oán trách và đổ tội cho người khác đấy thôi. Các ông hấp thụ nền giáo dục phong kiến của của Tàu, sự kiêu ngạo của Thực dân Pháp, chỉ biết tiếc nuối thời dĩ vãng vàng son thì khó mà trưởng thành lắm. Ông hãy về đọc bức thư viết từ đường phố VN của cô Nancy Nguyễn gửi cho bố mẹ để mà trở thành người lớn đi. Hãy cố gắng thắp lên một ngọn đèn; chứ đừng ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối!”
Thưa anh Trần Quang Thuận thân mến,
Tôi không nghe rõ câu trả lời lí nhí của Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng ra sao nên không thể chép lại cho anh đọc. Có lẽ phải chờ ông Tiến sĩ trả lời trên mặt báo mới được. Nhân đây tôi xin gửi đường link dẫn đến bức thư của cô Nancy Nguyễn để anh đọc thì mới thấy tuổi trẻ VN đang trưởng thành:
https://uyennguyen.net/2016/05/18/nancy-nguyen-thu-goi-ba-me-tu-mat-duong-day-song/
Tôi đã đọc đi đọc lại thư của cháu Nancy Nguyễn nhiều lần và đã ứa nước mắt vì cảm động và vì tin tưởng nòi giống Việt Nam sẽ không bị hủy diệt, mặc dầu tập đoàn thống trị đầu trâu mặt ngựa cộng sản Việt Nam tuân lệnh Tàu quyết tâm tiêu diệt dân ta. Tuổi trẻ Việt Nam như Phương Uyên, Việt Khang,Trần Huỳnh Duy Thức … là những thiên thần sẽ vực dậy toàn dân đứng lên. Thứ người chỉ biết “ăn mày dĩ vãng” chẳng làm được việc gì. Điều mà các người lớn nên làm là cổ vũ tuổi trẻ hải ngoại hãy noi gương cô Nancy Nguyễn thổi bùng ngọn lửa đấu tranh của các bạn trẻ trong nước.
Ông Nguyễn Gia Kiểng viết cuốn sách Tổ Quốc Ăn Năn. Tôi phản bác: “Không! Tổ Quốc Việt Nam không phạm tội tình gì mà phải ăn năn! Bọn bán nước cộng sản, bọn làm tay sai cho cộng sản, bọn làm chính trị lừa đảo, bịp bợm, bọn giả danh tôn giáo buôn thần bán thánh, bọn tha phương cầu thực giá áo túi cơm mới cần phải Giác Ngộ, tức là phải ăn năn, sám hối để chuộc tội lỗi thì Đất Nước sẽ hết điêu linh”.
Khi mất nước, đáng lý ra những người có trách nhiệm lớn với Đất Nước phải ngồi lại để kiểm điểm tại sao chúng ta có chính nghĩa, được cường quốc số 1 thế giới viện trợ mà thua cộng sản thì ngày nay chúng ta đã có một cộng đồng vững mạnh, được người Mỹ kính nể, tiếng nói của chúng ta có giá trị, có trọng lượng. Chính vì căn bệnh như vô trách nhiệm, kiêu ngạo, háo danh, ấu trĩ, hèn nhát, vô cảm, tôn thờ cá nhân chủ nghĩa đã khiến cho bọn đầu cơ chính trị, đầu cơ tôn giáo thao túng.
Tôi biết anh Thuận đã già, nếu còn tham vọng cũng chẳng thể nào làm nên trò trống gì, vì sức tàn lực kiệt. Tôi đề nghị anh chỉ cần làm một việc rất nhỏ bằng cách công khai thú nhận việc anh đẩy Thích Quảng Đức “tự thiêu” đã khiến cho toàn cõi nước Việt Nam sa vào địa ngục cộng sản, tức là anh thể hiện lời dạy “Bi – Trí – Dũng” của Đức Phật thì thân tâm anh sẽ an lạc và vết dơ của đời anh sẽ được rửa sạch. Rồi anh gọi điện thoại cho Ngài Quảng Độ hãy bắt chước anh để công khai nhìn nhận với toàn dân về việc Ngài ký bản Tuyên Bố yêu cầu Mỹ rút quân ra khỏi Miền Nam vào năm 1974 là đồng lõa với âm mưu của Trí Quang bán đứng Miền Nam cho cộng sản.
Dám ăn năn sám hối, dám nhận lãnh trách nhiệm thì Ngài mở lời kêu gọi toàn dân “bất tuân dân sự” hay viết thư nhờ Tổng thống Hoa Kỳ can thiệp mới được người ta lắng nghe. Không chịu sám hối, lời nói của Ngài chẳng có chút giá trị nào đâu!
Năm 2013, thấy Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ở thế mạnh khiến bọn Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang chỉ dám gọi anh ta là đồng chí X, nghe Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố quyết giữ chủ quyền quốc gia, tôi viết 2 lá thư chỉ cách cho anh ta làm cuộc cách mạng: “Bắt nhốt những đứa tay sai Trung Cộng, trả tự do cho người yêu nước, phá bỏ guồng máy cai trị bất nhân, bất nghĩa”. Dù thất bại, Dũng cũng sẽ được nhân dân phong Thánh. Tiếc rằng anh ta tên Dũng, nhưng không có cái dũng, nên không hành động khi có toàn quyền. Nay bị Nguyễn Phú Trọng hất ra khỏi quyền lực, Dũng bây giờ chỉ còn là kẻ sống qua ngày chờ qua đời như một kẻ lạc loài, dù ngồi trên đống tiền ăn cắp mà ô danh muôn thuở.
Tôi đề nghị anh Thuận đừng như Nguyễn Tấn Dũng, hãy dũng cảm nói lời ăn năn sám hối, nếu anh đúng là con nhà Phật có tinh thần vô úy. Tự thú lỗi lầm của mình thì sẽ rửa sạch vết dơ trong đời và con cháu anh sẽ không mang mặc cảm vì có người cha phản quốc, đưa dân tộc đến chỗ diệt vong.
Tôi đã góp ý với giáo sư Nguyễn Huệ Chi – chủ trang mạng Bauxitevn – thay tấm hình Võ Nguyên Giáp biểu tưởng bằng tấm hình của nhà cách mạng Phan Chu Trinh mới có ý nghĩa để thể hiện vai trò của người trí thức là Khai Dân Trí – Chấn Dân Khí – Hậu Dân Sinh. Giáo sư Nguyễn Huệ Chi đã làm theo đề nghị của tôi.
Đọc bốn câu kết của bài thơ cô giáo Trần thị Lam “Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh? Anh không biết, em làm sao biết được! Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước. Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu...” mà lòng tôi héo hon, tan nát. Viết thư này cho anh là cách tôi yêu cầu anh và các nhà trí thức hãy trả lời thắc mắc của cô giáo. Trả lời xong, các nhà trí thức phải trả lời bằng hành động sao cho tương xứng với kỳ vọng của nhân dân. Ta không thể ngồi yên chịu nhục được, anh ạ!
Theo thiển ý của tôi, chỉ có niềm tin TÔN GIÁO mới đủ sức mạnh để chống lại ác quỷ. Bọn cầm quyền ở Hà Nội là những con quỷ đội lốt người, giống những tên Việt Cộng từng đội lốt nhà sư. Nước Việt Nam bây giờ là địa ngục trần gian. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn đầu nậu đảng cướp cộng sản đã quyết tâm làm tay sai bọn quỷ Tầu Cộng. Cách thức chúng đón tiếp Tổng thống Hoa Kỳ đủ cho ta thấy chúng chỉ có mục đích làm cho người dân nuôi hy vọng vào tương lai. Không! Chúng đang câu giờ để có sự ổn định tạm thời, chúng sẽ đàn áp nhân dân tàn bạo cho đến năm 2020 thì giao toàn bộ Đất Nước cho Tàu, đúng theo Hiệp định Thành Đô đã ký kết từ năm 1990. Anh hãy tin tôi đi!
Tôi biết tình báo Việt Cộng đầy dẫy ở Quận Cam, chúng có nhiều phương thức giết tôi một cách dễ dàng. Tôi khẳng định lũ cầm quyền cộng sản Việt Nam là những con quỷ, tức là tôi tuyên chiến với chúng. Chứ không phải tôi đang sống ỏ một nơi an toàn, nên mới xúi người khác hy sinh. Tôi không có cái khôn vặt, láu cá đó. Tôi không về nước tự mình góp sức tranh đấu như cô Nancy Nguyễn. Bởi vì bọn quỷ sứ sẽ bịt miệng, không cho tôi cơ hội thúc đẩy quần chúng đứng lên. Ở tôi còn có thể dùng tim óc của mình vận động đồng bào hải ngoại cương quyết tuyên chiến với cộng sản để cho nhân dân trong nước tin tưởng cuộc chiến đấu của họ không đơn độc.
Anh Trần Quang Thuận thân mến,
Thời đại chúng ta đang sống là thời đại của sự lừa đảo bịp bợm. Hồ Chí Minh đưa ra khẩu hiệu “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” để chống lại ách đô hộ của Thực dân đã đánh đúng vào khát vọng của dân ta, nên cộng sản đã thành công . Trí Quang chui vào một tôn giáo của đa số người Việt Nam, nhân danh đấu tranh vì đạo pháp để bảo vệ tín ngưỡng, Trí Quang đã thành công trong sự nghiệp tiếp tay cho cuộc xâm lăng của cộng sản. Lâu nay tôi lên tiếng chỉ vì muốn chống lại sự lừa đảo, dối trá để tìm hiểu tại một dân tộc thông minh, kiêu hùng mà đang bị cả thế giới khinh khi.
Tôi chống Cộng sản quyết liệt, không khoan nhượng là bởi vì tôi chống lại sự dối trá, lừa đảo, bịp bợm; chứ không phải tôi chống Cộng quá khích hay cực đoan. Chỉ có loại người không có lý trí, không có khả năng lý luận mới quá khích, cực đoan. Tôi nghĩ rằng anh Thuận đồng ý với quan điểm sống của tôi, nên tôi mạo muội viết thư này gửi cho anh để cùng nhau chiến đấu cho SỰ THẬT.
SỰ THẬT GIẢI PHÓNG CON NGƯỜI. Trước hết, chúng ta phải tự giải phóng chúng ta ra khỏi nỗi nhục này bằng cách nói lên sự thật để khỏi bị cả thế giới khinh khi. Tôi hy vọng tất cả mọi người Việt Nam, không trừ một ai, phải có bổn phận đáp lại câu hỏi của cô giáo Trần thị Lam:
“Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu?”
Chúng ta không thể làm ngơ, không nghe thấy tiếng vọng từ đáy vực được anh Thuận ạ! Tôi trông chờ hồi âm của anh.
Kính thư,
Bằng Phong Đặng văn Âu
Địa chỉ email:
Điện thoại: 714 – 276 - 5600
http://vietnamsea.org/southeast-asia-sea
Sự tàn độc của Henry Kissinger
đối với VNCH trước 1975
Đặng Vũ Ái
Nhiều năm trước đây tôi đã đọc bài viết tựa đề "The CIA In Vietnam War = Cơ Quan Tình Báo Trung Ương Hoa Kỳ Trong Chiến Tranh Việt Nam" đăng trong số phát hành tháng 8 - 1989 của nguyệt san Vietnam Magazine, USA (tạp chí bằng Anh ngữ của Mỹ). Trong bài nầy, phỏng vấn viên Lynch (đã là một cựu chiến binh đã từng chiến đấu tại Việt Nam) hỏi ông Thomas Polgar là cựu Giám Đốc CIA Vùng Đông Dương của Mỹ lúc bấy giờ (tháng 4 - 1975 đang có mặt tại Việt Nam) rằng: "Ông đã có mặt tại Nam Việt Nam từ đầu năm 1974, vậy thì ông và CIA của Mỹ có biết trước về cuộc tấn công ồ ạt và toàn lực của Cộng Sản Bắc Việt nhào vào đánh chiếm cướp mất Miền Nam Việt Nam Tự Do hay không ??? Ông Polgar (đã là một trong số những người Mỹ sau cùng , cuối cùng rút ra, di tản ra khỏi Việt Nam) trả lời rằng: - Có chứ, hẳn nhiên là phải biết trước về các cuộc tấn công hung bạo và ác độc đó của Cộng Sản Bắc Việt. Tháng 9-1974 tôi đã gởi báo cáo tối mật và tối khẩn về Washington cho biết rằng CS Bắc Việt đang ra sức điều động các binh đoàn của nó để tổng tấn công miền Nam của VNCH... Trong tháng 9 và tháng 10-1974 tôi đã gởi báo cáo tối mật, tối khẩn như vậy liên tiếp mấy lần, và rồi tôi cũng rất sốt ruột nên đã báo cáo đều đều như vậy trong mấy tháng sau đó, tôi nói rằng bộ đội CS Bắc Việt đang bắt đầu di chuyển để tiến vào đánh chiếm miền Nam... Nhưng tôi đã không thấy có sự đáp ứng , phản ứng nào của Washington về các báo cáo đó của tôi và về các cuộc tấn công khởi đầu của Cộng Sản Bắc Việt...
Mãi đến sau nầy, sau khi đã di tản ra khỏi Việt Nam và trở lại Mỹ Quốc, tôi về Washington để tìm hiểu xem những điều gì đã xảy ra cho các báo cáo tối mật và tối khẩn kia của tôi... Tôi đã đào xới, bới móc tất cả các đống hồ sơ mật của Tòa Bạch Ốc của Tổng Thống và của Văn Phòng Cố Vấn An Ninh Quốc Gia của ông Henry Kissinger... và cuối cùng tôi đã tìm thấy được chúng ở tận đáy các thùng hồ sơ của ông Henry Kissinger và rồi lúc đó tôi mới có thể đưa trình chúng cho Tổng Thống xem... Ông Cố vấn An ninh Quốc gia Kissinger đã cố tình giấu giếm các báo cáo tối mật, tối khẩn của tôi... Ông đã cố tình làm hư , làm hỏng mọi điều, mọi sự... Ông đã cố tình chủ mưu bỏ rơi VNCH và để cho Cộng Sản chiếm lấy, cướp lấy, thống trị Miền Nam, cai quản, chỉ huy toàn thể đất nước Việt Nam!... Thật là qúa đau buồn, cay đắng và chua xót cho VNCH và Miền Nam Việt Nam Tự Do, Dân Chủ!"...
Sự tàn ác của Tập đoàn Do Thái đối với Việt Nam Cộng Hòa
Tôi ở trong nhóm ANAI (Association Nationale des Anciens de l'Indochine: Hội cuả những người đã ở Đông Dương), do Trung Tướng Simon làm Chủ Tịch. Đa số Hội Viên là những Sĩ Quan, Hạ Sĩ Quan Pháp đã từng đụng độ với Việt Minh. Về phiá VN, thì là những Boat People, có nhiều người chạy trốn "Bác Hồ" tới 2 lần: 1954 và 1975...
Tôi là Bắc Kỳ Di Cư, và đã được mắt thấy, tai nghe những sự tàn ác của Việt Minh : thủ tiêu, tản cư bao nhiêu lần, và mỗi lần, lại nghèo thêm, và nhất là thấy tận mắt, những điều trái với luân lý, trái với tình người (cháu thủ tiêu chú ruột, bắt qùy, đọc bản án viết tay, lấy đá đập vào đầu chú cho đến chết (Chết trong đau đớn) vì phải "để dành đạn bắn quân thù", theo lời dậy dỗ cuả Bác. Sau đó, cho xác chú vào bao bố, bỏ thêm vài hòn đá cho nặng. Và cho xác chú đi mò tôm... Tất cả, chỉ vì tin đồn, chụp mũ, vu khống, cáo gian không chứng cớ rằng chú là Việt Gian!...
UNESCO, vào những năm 1980... có nhiều người Phi châu giữ những chức vụ quan trọng, rất thân phe CS, và mỗi kỳ họp là Mỹ bị đem ra chửi, hoặc chế diễu. Mỹ chống CS, vậy kỳ ấy, Mỹ rút ra khỏi UNESCO là danh chính ngôn thuận, khác với vụ Palestine kỳ này.
Hơn thế nữa, trong kỳ ấy, MỸ đã báo trước cho UNESCO 1 thời gian, mãi sau khi các yêu cầu chính đáng cuả MỸ bị bọn cầm quyền UNESCO bác bỏ, thì mãi đến lúc ấy MỸ mới đường đường chính chính, rút ra khỏi UNESCO.
OBAMA được giải Nobel hoà bình 2009 là để cố chấm dứt chiến tranh Palestine - Do Thái, kéo dài từ 1948 cho đến nay. Ngay chính tên Henry KISSINGER, Do Thái khi làm Ngoại Trưởng Mỹ cũng đã phải nói: Đây là 2 bên cùng phải (cùng có lý) gặp nhau (Palestine và Do Thái), Hiểu Ba đang bị Trung cộng nhốt trong tù. Mỹ rút ra khỏi UNESCO 72 giờ trước Do Thái! Tổng Thống Pháp là người Do Thái ra lệnh cho Đại Sứ Pháp ở UNESCO bỏ phiếu chấp thuận việc gia nhập UNESCO cuả Palestine. Ngoài ra, Phấp vẫn ở lại UNESCO.
Cũng từ 1988, Trung Tướng SIMON cho biết là tụi thân CS trong UNESCO, theo lời yêu cầu của chính phủ Hà Nội sẽ cho tổ chức 100 năm Sinh Nhật Hồ Chí Minh vào năm 1990. Chúng tôi họp liên miên, và nhờ rất nhiều nhân vật có thế lực để phản đối. Lý do: Hồ Chí Minh làm chính trị, không làm văn hoá. Và cứ nhìn hình ảnh các Boat People (dân VN chạy trốn Cộng Sản bằng ghe thuyền) thì Văn Hoá, Giáo Dục và sự hiểu biết của mọi người để ở đâu?
1990, cũng là kỷ niệm 100 năm của De Gaulle, người được dân Pháp hết sức kính nể, vì đã 2 lần cứu nước Pháp, vậy mà người Pháp có bắt UNESCO làm trò hề như vậy đâu. Bọn VC thật là kỳ quặc và quái gở!...
Ngay từ đầu năm 1990, Tổng Giám Đốc UNESCO phải tiếp, trung bình một tuần 2, 3 lần, những người có quyền thế ở Pháp, chống đối tuồng cải lương nhân vật chính "đồ tể" Hồ Chí Minh. Sự tranh đấu kiên trì chống lại những tên Phi châu thiên tả, đã đem lại kết quả: UNESCO không tổ chức lễ trăm năm HỒ.
Tuy nhiên vì đã ghi vào chương trình nghị sự rất nhiều lần, và đã hứa, nên UNESCO đành phải cho thuê một cái phòng nhỏ, với tư cách tư (privé, private).
Các ép buộc của UNESCO:
- không có 1 dấu hiệu UNESCO,
- không được treo cờ Việt Cộng và ảnh Hồ Chí Minh,
- tất cả các thiệp mời, dù đã in xong, cũng phải bỏ, và in lại thiệp mới vì không được lấy danh nghiã UNESCO trên các en-tête, mà phải in là do chính phủ Hà nội mời.
Nói dối, nói gian, lọc lừa là nghề của chàng: Việt Cộng khoe ầm ĩ ở trong nước rằng UNESCO tổ chức lễ tưởng niệm 100 năm Hồ Chí Minh.
Tôi chỉ đóng góp 1 phần nhỏ bé để ngăn cản cái màn kịch tiếu lâm và bất xứng, gian trá này của Cộng Sản!...
Thiết nghĩ, VN Hải ngoại nên ghi ơn những người Pháp có quyền thế, có đạo đức tinh thần (autorité morale) không ưa CS, không ưa Việt Cộng, đã đứng về phe VN Quốc Gia và đã nhiệt tình giúp đỡ chúng ta trong việc này. Tôi nghĩ rằng, lòng biết ơn là một giá trị tinh thần cao qúy, và là căn bản của Đạo đức và tình người. Giá trị của lòng biết ơn vượt rất xa những lời xuyên tạc sự thật và những câu nói có vẻ "móc họng", khiếm nhã, không thể chấp nhận được.
Nay xin trở sang vấn đề Do Thái - Việt Nam Cộng Hòa:
1 - Do Thái không bao giờ công nhận Việt Nam Cộng Hòa.
Tất cả các đồng minh cuả Mỹ đều có tòa Đại Sứ ở Sàigòn, trừ một đồng minh thân cận nhất và mang ơn nước Mỹ nhiều nhất là Do Thái thì lại không có Đại Sứ. (Do Thái thiết lập bang giao cấp Đại Sứ với Việt Cộng sau 1975). Tôi còn nhớ, vào những năm 1958, 1959 ở trường CVA có một giáo sư Anh ngữ rất giỏi là Linh Mục Long (?) GS sống ở Mỹ nhiều năm, biết rõ Mỹ và vấn đề geo-politics (Địa lý Chính trị) của Mỹ, thời ấy. Đại khái, GS dậy chúng tôi là New York City khác với New York State, có con sông Hudson với những khu Manhattan, Bronx, Brooklyn, Queens...
Một buổi sáng, sau khi đã dậy xong giờ Anh ngữ, các bạn cùng lớp với tôi đã ra ngoài đến quá nửa, GS nói với độ 10 người còn ở lại và đứng gần GS: các anh nên biết là Do Thái mới là quan trọng nhất đối với các chính khách Mỹ chứ không phải là Việt Nam Cộng Hòa bởi vì các nhà tư bản Do Thái (ở Mỹ) đóng vai trò chủ chốt, mạnh mẽ trong nền tài chánh và kinh tế Mỹ quốc.
Tôi ghi nhớ điều này, vì hay có tính xấu: tò mò, và muốn kiểm chứng
2 - Moshe Dayan, Tướng độc nhỡn Do Thái, sang thăm chiến trường VN, không thèm xin phép chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, mà xin thẳng với chính phủ Mỹ. Ông ta đi thăm vài chiến trường với một vài tướng của Mỹ. Mục đích duy nhất của việc viếng thăm này, là để ông ta chứng tỏ đã quan sát kỹ lưỡng, với những điều mắt thấy tai nghe trên chiến trường Việt Nam Cộng Hòa và những thẩm định của một danh tướng Do Thái, không phải là cuả một người ngồi trong tháp ngà, mà là của một người đã đến tận nơi quan sát. Mấy tháng sau, ông ấy viết một bài nhận xét, mà trên nguyên tắc chỉ cố ý để phổ biến ở Do Thái, nhưng vì lẽ Do Thái nắm trọn tất cả các médias (ngành nghề và phương tiện truyền thông) trên thế giới cho nên nó có tiếng vang mạnh mẽ trong dư luận, và nhất là trong các chính quyền Mỹ và Đồng minh.
Tôi xin được phép không nhắc đến những chi tiết mà chỉ nhắc lại câu kết luận hung ác (và đểu cáng đối với Việt Nam Cộng Hòa) của ông rằng: "Mỹ không thể thắng được, vậy cách hay nhất là rút quân đội Mỹ khỏi South of VN, Nam Việt Nam..."
Xin lưu ý quý vị, bản báo cáo của Moshe Dayan (1966), gây một cú shock cho những nhà lãnh đạo quân sự Mỹ và Đồng Minh, xuất hiện chỉ có 1 năm, sau ngày Mỹ trực tiếp tham gia chiến tranh VN. Thật là khốn nạn, đê tiện và bẩn thỉu đối với Việt Nam Cộng Hòa. Mặc dầu vậy, Do Thái bất chấp, các médias (truyền thông) của Do Thái bất chấp. Đối với Do Thái, Việt Nam Cộng Hòa phải chết để cho Do Thái sống (với nguyên tắc: Mỹ không thể lưỡng đầu thọ địch)... Rất may, bây giờ Henry Kissinger đã qúa già, tình thế và cảnh huống đang thay đổi. Hoa Kỳ đang cố gắng tách rời và tránh xa khỏi các chiến sự Trung Đông và đang chuyển trục sang Á Châu...
3- Tổng Thống Lyndon Baines Johnson là vị Tổng Thống mà tôi rất quý mến bởi vì ông là người đã ra lệnh:
- cho bỏ bom miền Bắc,
- cho Thủy Quân Lục Chiến Mỹ đổ bộ vào Đà Nẵng tháng 8 - 1965,
- gửi thường xuyên 3.000 máy bay trực thăng đến VN. Mỗi khi có những máy bay trực thăng bị phá hủy thì cho thay ngay lập tức, để cho con số máy bay trực thăng vẫn ở mức 3.000,
- gửi tới 500000 quân Mỹ sang tham chiến tại VN, và lập rất nhiều căn cứ quân sự, nhiều phi trường ở VN.
- lập 3 căn cứ quân sự Mỹ ở Thái Lan để chi viện thêm cho chiến trường VN.
- huy động được các nước Đồng Minh gửi tổng cộng 100 000 quân sang VHCH: Đại Hàn, Úc, Tân Tây Lan, Thái Lan...
- ra lệnh cho các pháo đài bay B52 từ đảo Guam hàng ngày đi bỏ bom các mật khu Việt Cộng và đường mòn Hồ Chí Minh: mối đe dọa khủng khiếp đối với Việt Cộng. Việt Cộng bị thiệt hại về quân số cũng như về võ khí rất nhiều trong những cuộc ném bom của pháo đài bay B52,
- ra lệnh cho 4 hàng không mẫu hạm Mỹ đậu thường xuyên ở ngoài khơi Việt Nam Cộng Hòa. Trong trường hợp có 1 chiếc rời đi nơi khác, thì lập tức 1 chiếc hàng không mẫu hạm khác đến thay thế, để vẫn ở mức 4 hàng không mẫu hạm,
- ra lệnh cho quân đội Mỹ mở các cuộc tấn công Việt Cộng trong chiến thuật truy lùng và tiêu diệt Việt Cộng (Searchs and Destroys)... Tưởng cũng nên nhắc lại rằng Tổng Thống Lyndon B. Johnson là người của Bang Texas, Mỹ quốc...
Médias (truyền thông) Mỹ, nhưng Do Thái nắm trọn quyền, thường xuyên đả kích Tổng Thống Johnson và đã gọi Johnson là vị Tổng Thống đắt tiền nhất của Mỹ, vì đã giúp đỡ quá nhiều cho chiến tranh VN (thay vì để giúp Do Thái!). Hơn một lần, Tổng Thống Johnson đã nói với báo chí: nhiều đêm tôi không ngủ được vì nghĩ tới chiến trường VN.
Médias Do Thái và médias Mỹ tấn công Tổng Thống liên tục, khiến ông phải từ bỏ ý định ra tái tranh cử để dành hết tâm lực cho Việt Nam Cộng Hòa mà ông coi là vấn đề chính. Tổng Thống rất trong sạch, không hề có tiếng tăm xấu trong suốt thời gian tại chức. Ngoài ra, Tổng Thống rất ngay thẳng và không ưu đãi người thân của mình: 2 con rể của ông đều bị gửi sang chiến trường VN. Hai người con gái của ông ta khóc lóc nức nở và nói về 2 người con rể của ông ta với cách dùng động từ trong thời quá khứ. Ông rất đau lòng vì khi 2 người con gái dùng những động từ trong thời quá khứ, thì có nghiã là các cô ấy coi như chồng của họ đã chết rồi. Ông nói: "tôi rất xúc động, tôi thông cảm với 2 con gái tôi, nhưng việc công là việc công". Thực là vị Tổng Thống Mỹ có lòng nhất với Việt Nam Cộng Hòa (nhưng người Việt Nam Cộng Hòa lại thích Nixon, vì ông ấy chống Cộng!)...
Ông gặp nhiều điều không may: sự tấn công cuả các médias truyền thông của Mỹ (tức là do bởi Do Thái), rất nhiều cuộc biểu tình phản chiến ở các nước Âu Mỹ (Do Thái giật dây), Biến động miền Trung do Đồng chí Thích Trí Quang (chắc quý vị còn nhớ bức hình Đồng chí Tổng thống Thích Trí Quang người mảnh khảnh, ngồi trên xích lô, nét mặt cưng cưng đăng trên trang bià tuần báo TIMES, hay NEWSWEEK? với tựa đề: người đã làm rung chuyển nước Mỹ), với dự định tách rời vùng 1 cuả Tướng Nguyrr'n Chánh Thi, sau đó là những vụ thuyết pháp liên tục của Phật Giáo Ấn Quang, sực mùi chống Mỹ. (Viết đến đây, tôi không khỏi đau lòng, khi nghĩ tới sự thành công của Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ trong vụ đập tan các Biến động miền Trung, sau những thất bại của 2, 3 Tướng trước đó. Trong các cuộc Tổng công kích têt Mậu Thân (1968) của Cộng Sản thì tướng Kỳ đích thân chỉ huy các vụ phản công đánh bạt Việt Cộng, vì Tổng Tư Lệnh Nguyễn Văn Thiệu đi ăn tết ở Mỹ tho. "Ông cao bồi Nguyễn Cao Kỳ", với tính bộc trực, đã nhiều lần phản đối Mỹ khi họ đi quá đà, coi thường Quân lực Việt Nam Cộng Hòa)...
Như đã viết ở trên: lòng biết ơn là một giá trị tinh thần cao qúy, và là căn bản cuả Đạo đức và Tình Người. Tôi không muốn, và không dám thuyết phục ai về việc này. Riêng cá nhân tôi, tôi hết sức cảm tạ và ghi ơn công của Tổng Thống Johnson đã hết lòng chung thủy đối với Việt Nam Cộng Hòa.
4 - Do Thái đã tổ chức rất lâu việc Mỹ phải bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa.
Tuyên truyền cho dân chúng VN mạnh nhất thời ấy là Đài Phát Thanh. Đối với các sự viện trợ của Mỹ, với những phương tiện kỹ thuật và truyền thông tối tân, nhưng Đài Phát Thanh Saigon lại chỉ nghe được ở Saigon mà thôi (Lệnh của Bố Mẹ Do Thái).
Khi đơn vị tôi ở Huế, tôi không có cách nào nghe được đài Saigon, vì nó kêu rè rè... Trái lại, đài Hà nội và đài Gỉai phóng của Cộng Sản thì nghe rõ mồn một. Vì thế, đầu năm 1969, tôi được nghe thư chúc Tết của Hồ Chí Minh, với những câu như: Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào...
Trong khi Việt Cộng có AK54 và B40, rất tối tân, quân đội Việt Nam Cộng Hòa vẫn xài súng ống thời 1945. Chúng ta rất xa với những phi đạn, phi tiển, missiles USA, súng phóng đạn pháo M72 mà Mỹ cung cấp cho Do Thái năm 1973 dùng để tiêu diệt những xe tăng lớn của Liên Xô và tiêu diệt tất cả những hỏa tiễn Sam của Liên Xô (bán cho Ai Cập).
Trong cuộc Tổng công kích Tết Mậu Thân 02 - 1968, dưới quyền chỉ huy của Tổng Tư Lệnh Nguyễn Văn Thiệu, 80% quân lực Việt Nam Cộng Hòa đi phép, kể cả Nguyễn Văn Thiệu. Cuộc Tổng công kích rất to lớn, xẩy ra ở trên 50 tỉnh và thành phố Việt Nam Cộng Hòa, đặc biệt là ở Saigon và Huế (Huế bị chiếm trong gần 1 tháng với số nạn nhân 8.000 người và rất nhiều mồ chôn tập thể). Trong khi quân đội VN, theo sự cam kết nghiêm trọng của Việt Cộng và Bắc Việt là ngưng chiến trong 4 ngày Tết, nên có đến 80% quân đội đi phép, thì không 1 người lính Mỹ nào đi phép.
Nói khác đi, quân đội Mỹ có đầy đủ trong tất cả các căn cứ quân sự Mỹ. Lệnh trên ban xuống: Mỹ không được làm gì cả trong 36 giờ, mặc sức cho lính Việt Cộng tấn công, chiếm đóng như vào chỗ không người. Tại sao là đồng minh với nhau mà lại có cái lệnh kỳ cục, quái đản, ác đức như vậy?
Thiết nghĩ đó là lệnh của Bố Mẹ Do Thái mà quyền hành, trong nhiều trường hợp, đã hơn MÔ5T lần chứng tỏ, còn cao hơn cả quyền hành của Tổng Thống Mỹ. C'était le début de la fin (Đó là thời điểm bắt đầu của sự kết liễu của Việt Nam Cộng Hòa).
Viết đến đây, tôi rớt nước mắt, thương cảm những người chiến binh của Việt Nam Cộng Hòa, những thường dân Việt Nam Cộng Hòa đã bị chết hoặc bị thương nặng do những mánh lới bất nhân, giết người, có tính toán của tập đoàn 15 triệu người Do Thái trên khắp thế giới, áp đặt lên trung tâm quyền lực quân sự Mỹ.
Xin nhắc lại, vũ khí của quân lực Việt Nam Cộng Hòa rất lỗi thời. Phải đợi cuộc Tổng công kích Tết Mậu Thân 02 - 1968, và còn phải chờ thêm 3 tháng nữa, những khẩu M16 mới bắt đầu được trao rất từ từ cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Nếu quân đội Mỹ can thiệp ngay từ phút đầu tiên thì Việt Cộng làm sao dám "múa gậy vườn hoang" như thế. Không những thế, mệnh lệnh tối cao của quân đội Mỹ ban xuống cho tướng Westmoreland là cấm tấn công, mà chỉ được phản ứng tự vệ mà thôi.
Lệnh gì mà kỳ cục thế, nếu không phải là của Bố Mẹ Do Thái? Bởi lẽ quân đội Mỹ rất tài giỏi, có nhiều vũ khí tối tân và nhiều tướng lãnh tài ba. Mỹ luôn luôn thắng trận. Cái lệnh quái đản ban xuống cho tướng Westmoreland như thế, nếu không là áp lực của Lobby Do Thái thì do ai?
Do Thái nắm hết các médias truyền thông Âu Mỹ, tổ chức các cuộc xuống đường chống chiến tranh VN... Nhờ vào các cơ quan truyền thông mà Tập đoàn Do Thái làm chủ cổ võ, và xúi dục. Do Thái chịu mọi phí tổn cho rất nhiều cuộc xuống đường ở các nước Âu Mỹ chống lại chiến tranh VN.
Do Thái Henry Kissinger khuyên Nixon bỏ Việt Nam Cộng Hòa để đi với Trung Cộng. Chính hắn chủ trương cho cuộc gặp gỡ Nixon - Mao Trạch Đông. Nixon đã từng nói với Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai (1972): nếu chúng tôi là bạn của một nước CS lớn ở Á châu thì tại sao tôi lại không chấp nhận cho một nước CS nhỏ ở Á châu (Việt Cộng). Tuy nhiên, nước chúng tôi là nước dân chủ nên không thể thay đổi ngay tức khắc, hãy để cho chúng tôi chuẩn bị trong 3 năm. Quả nhiên, 3 năm sau, 1975, Việt Nam Cộng Hòa không còn tồn tại. Do Thái rất mạnh ở trong Quốc Hội Mỹ, phản chiến và bỏ rơi VN cũng ở Quốc Hội Mỹ.
Trong hành pháp thì Do Thái Kissinger (mà Tổng Thống Carter gọi là Tổng Thống Mỹ về ngoại giao, tức là có ý coi xem, nói rằng Tổng Thống Gérald Ford để mặc Kissinger toàn quyền quyết định những việc ở bên ngoài nước Mỹ, mà quan trọng nhất là VN). Để giữ đúng lời hứa với Mao Trạch Đông cho Việt Nam Cộng Hòa chết vào khoảng 1975, quốc Hội Mỹ do Do Thái nắm quyền, cùng với Hành Pháp Mỹ do tên Do Thái Kissinger lèo lái lươn lẹo, thủ đoạn nham hiểm, độc ác, thế là Tổng Thống Gérald Ford chuẩn bị bức tử Việt Nam Cộng Hòa...
Ngay từ đầu năm 1974, viện trợ Mỹ về kinh tế cho VNCH bị cắt giảm một nửa, viện trợ về quân sự giảm một nửa. Đến năm 1975 lại còn cắt giảm nhiều hơn nữa. Tỉnh lỵ Phước Long bị Việt Cộng chiếm trọn cuối năm 1974. Tên Do Thái Kissinger khuyên Tổng Thống Ford cứ mặc kệ cho Việt Nam Cộng Hòa. Ngày 10-03-1975 mất BAN MÊ THUẬT, tinh thần quân lực Việt Nam Cộng Hòa xuống thấp. Trong lúc nguy khốn, Việt Nam Cộng Hòa xin Mỹ viện trợ gấp 700 triệu USD (món tiền này chỉ là một khoản rất nhỏ so với số viện trợ của Mỹ cho Do Thái).
Do Thái bầy mưu để cướp không 700 triệu USD vũ khí ưu tiên để viện trợ cho VNCH .
Đầu tiên, quốc hội Mỹ chấp thuận 700 triệu USD về viện trợ vũ khí.
Giai đoạn 2, quốc hội Mỹ bloquer (block) ngăn chặn món tiền này với lý do hết sức khốn nạn là: "cho Việt Nam Cộng Hòa bao nhiêu cũng không đủ, vậy giữ lại để tiết kiệm". Xin nhắc lại, Quốc Hội Mỹ chịu ảnh hưởng cuả Do Thái rất nhiều.
Khốn nạn thay quyết định của tập đoàn Do Thái trước một đồng minh gặp cơn nguy khốn hiểm nghèo. Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa hết sức lo sợ vì tinh thần quân đội xuống thấp, Việt Cộng đã tới tận Phan Rang, Phan Thiết.
Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, lạy van Mỹ đến mức, nếu Mỹ không cho 700 triệu USD đã tháo khoán thì chỉ xin các ông một lời nói trước báo chí để gây lại tinh thần cho quân đội và nhân dân Việt Nam Cộng Hòa:
"700 triệu USD về võ khí cho Việt Nam Cộng Hòa sẽ được chấp thuận, nhưng còn phải nghiên cứu thêm vài chi tiết"... Tức là chúng ta chỉ xin Mỹ một lời hứa cuội. Quốc Hội MỸ (dưới ảnh hưởng cuả Do Thái) họp báo nói "không có 1 cent (xu) cho Việt Nam Cộng Hòa". Đau đớn thay!
Cái bẩn thỉu, độc ác của Do Thái đối với Việt Nam Cộng Hòa ở chỗ là: đối với các nước dân chủ pháp trị, một khi 700 triệu USD võ khí đã được quốc hội tháo khoán thì chính phủ bắt buộc phải chi dùng, nhưng Quốc Hội Mỹ lại cố ý không cho gửi các võ khí đó sang VN, như đã nói ở trên.
Việt Nam Cộng Hòa mất ngày 30 - 04 - 1975.
Ba tháng sau, Lobby Do Thái biết rõ nguyên tắc ấy và quốc hội Mỹ cho Tổng Thống Ford sử dụng 700 triệu USD võ khí, không phải để gửi sang VN, vì Việt Nam Cộng Hòa không còn nữa, mà là để gửi sang cho Do Thái!!! Khi ấy, tôi đã sang tới Pháp, và khi đọc những tin này trên báo chí, tôi giận điên người. Lính Mỹ, gỡ các nhãn hiệu gửi sang Việt Nam Cộng Hòa trên các thùng võ khí, sau đó dán lại nhãn hiệu gửi sang Israel. Do Thái không có chiến tranh, và cũng không ở thế cực kỳ nguy hiểm như Việt Nam Cộng Hòa. Có cần nói thêm là cô đào cởi truồng Do Thái Jane Fonda, là một trong nhũng lãnh tụ phản chiến VN rất dữ dội, đã sang tận Hà nội để gặp Hồ Chí Minh và tuyên bố hoàn toàn ủng hộ Việt Cộng. Tên côn đồ Do Thái Henry Kissinger thường hay nói: Tại sao chúng nó (dân, quân Việt Nam Cộng Hòa) không chết phứt hết đi cho rồi.
Khi tình hình Việt Nam Cộng Hòa nguy ngập, lúc ấy là 2 giờ sáng ở Washington, và Tổng Thống Ford đang ngủ. Kissinger cho đánh thức Tổng Thống Gerald Ford, còn đang ngái ngủ. Kissinger khuyên Tổng Thống Ford bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa. Kissinger nói gì mà Tổng Thống Ford chẳng nghe, vì Tổng Thống Ford là một con người rất tầm thường. Và Mỹ bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa như cái giẻ rách.
Độc hại hơn, Kissinger khuyên Tổng Thống Ford bỏ hẳn dự định làm hàng rào an toàn do bởi lính Marines thủy quân lục chiến Mỹ cùng với các phương tiện thừa thãi cuả Mỹ và cùng với các quân lính còn lại của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa... Con đường hàng rào an toàn ấy sẽ nối liền Saigon và Vũng Tầu để cho các gia đình Việt Nam Cộng Hòa đi thoát ( tương tự như 1954-1955, Pháp đã giữ 2 thành phố Hà nội và Hải Phòng trong 1 năm cho dân chúng Bắc Kỳ di cư di chuyển vào Nam VN), đi tìm tự do...
Pháp, mặc dầu thua to ở Điện Biên phủ, và số thương vong cao hơn Mỹ, lại eo hẹp rất nhiều về phương tiện, đã cư xử với dồng minh VNQG một cách rất trung hậu, có tư cách, có phong độ, và có tình. Mỹ giầu hơn, mạnh hơn Pháp rất nhiều, lại dư phương tiện, nhưng tên đồ tể Henry Kissinger vâng lời Tập đoàn 15 triệu người Do Thái, khuyên Tổng Thống Ford vứt bỏ ngay Việt Nam Cộng Hòa, không thương tiếc!!!
Côn đồ Do Thái Kissinger khuyên Tổng Thống Ford tài tình đến nỗi, mấy ngày trước khi Saigon bị mất, bị thất thủ, Tổng Thống Ford - trả lời một cuộc phỏng vấn cuả mấy ký giả trên đường đi đánh tennis về thái độ và quyết định cuả Tổng Thống trước tình hình Việt Nam Cộng Hòa đang sụp đổ - thì Ford trả lời dứt khoát, không cần suy nghĩ: "Xin các ông tránh ra, để cho tôi đi đánh tennis cho kịp giờ"!!! Thật là khốn nạn thay!!!
Trong khi đó, bên kia bờ Thái Bình Dương, hàng trăm ngàn gia đình, hàng triệu người Việt Nam Cộng Hòa đang than khóc, đang lo lắng, âu sầu...
Tập đoàn Do Thái đã thành công rực rỡ, vẻ vang (trên hàng triệu người bị chết) vì tài ba, nhưng không có đức độ của họ. Nạn nhân là Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, Nhân dân Việt Nam Cộng Hòa, Quân lực Mỹ, các Phi công MỸ, và Quân lực của các nước Đồng Minh... Tuy nhiên, đối với bọn họ thì đấy chỉ là những con số, không lấy gì làm quan trọng, làm mủi lòng tiếc thương của họ. Họ dửng dưng không cần biết, không thèm để ý, không thèm quan tâm... Họ đã trở thành thú vật vô lương tri!!!
Vấn đề chính yếu:
1 - Tập đoàn Do Thái mạnh, Israel bình an, Mỹ phải viện trợ cho Do Thái (hàng chục tỷ đôla Billions USD mỗi năm, trực tiếp và gián tiếp, với tiền đóng thuế cuả dân chúng Mỹ)...
Quốc Hội Mỹ theo Do Thái, và các chính khách Mỹ, Cộng hòa hay Dân chủ đều đặt quyền lợi tối cao của Do Thái trước quyền lợi tối cao của Mỹ, ngay cả trong trường hợp đi ngược lại quyền lợi cuả Mỹ. (Tôi được đọc nhiều tài liệu liên quan đến thái độ phản Quốc, phục vụ ngoại bang cuả các chính khách Mỹ. Xin quý vị ở Mỹ kiểm chứng, có lẽ sẽ dễ dàng hơn)... Họ chạy theo và phục tùng các tư bản Do Thái vì các tên tư bản nầy đã bỏ tiền của ra ủng hộ, giúp đỡ và nuôi dưỡng họ... Tất cả chỉ vì tiền của và vật chất của các tài phiệt Do Thái. Họ chỉ biết Tiền mà thôi.
Còn nhiều chi tiết nữa, nhưng thư đã quá dài, viết thêm chỉ thêm đau lòng cho dân chúng và các quân nhân hào hùng của Việt Nam Cộng Hòa ........
Hiện nay có một số tác giả Việt Nam đã viết rằng chính tên đồ tể Henry Kissinger và Tập đoàn Tài phiệt Do Thái đã chủ mưu cố tình sát hại, giết chết các anh em gia đình Tổng Thống Kennedy của Mỹ để bịt miệng và tiêu diệt nhân chứng đã biết rõ về các âm mưu gian ác của bọn họ, và dĩ nhiên cũng do chính bọn ác ôn côn đồ nầy đã chủ mưu đảo chính giết chết gia đình Tổng Thống Ngô Đình Diệm của VNCH và cũng chính bọn sát nhân nầy đã chủ mưu mọi điều để giết chết nền Đệ Nhị Cộng Hòa và quân dân cán chánh của Miền Nam Tự Do và để cho Cộng Sản Bắc Việt nhào vào đánh cướp chiếm lấy, cai trị, thống trị toàn thể Việt Nam dưới sự cai quản và chỉ huy toàn diện về mọi điều, mọi sự của đế quốc Cộng Sản Trung quốc!!!...
Bs Đặng Vũ Ái
Tài liệu và hình ảnh xưa về vụ đảo chánh Ông Ngô Đình Diệm
BA TRIỆU ĐỒNG (VN) TIỀN MÁU CỦA CIA
THUÊ MỘT SỐ CẨU NÔ TÀI PHẢN TƯỚNG, PHẢN TÁ
ĐỂ GIẾT T.T NGÔ ĐÌNH DIỆM
đảo chánh 1-11-1963
Đảo chánh 1963 - hội đồng quân nhân cách mạng
đại tá Nguyễn Văn Thiệu ngồi hàng sau, thứ 4 từ bên phải
Dưới đây là phiếu đệ trình của Th/tá Hoa, về việc phân phối số tiền MÁU mà đám cẩu nô tài phản tướng chia nhau.
Phiếu đệ trình
Ngày 14 tháng 8 năm 1971
Trích yếu: Về số bạc ba triệu đồng của ông Conein cho mượn để thù lao các đơn vị trong ngày Cách mạng 1/11/63.
Kính thưa trung tướng,
Số bạc 3 triệu đồng của ông Conein cho mượn thì đã được trung tướng chỉ thị cấp cho những người sau đây:
Ngày 1/11/63, T/T/TMT Trần thiện Khiêm nhận ………………. 500,000 $
(do đại tá Đặng văn Quang làm biên nhận)
Ngày 1/11/63, T/T Tôn Thất Đính tư lệnh Quân đoàn 3 nhận 500,000 $
(do đại úy Phạm viết Hùng nhận)
Ngày 10/11/63, TT Tôn thất Đính có nhận thêm ………………… 100,000 $
Ngày 4/11/63, tặng Sư Đoàn 5 …………………………………… 50,000 $
(do đại tá Nguyễn văn Thiệu nhận)
Ngày 5/11/63, tặng liên đoàn TQLC của đ/tá Lê nguyên Khan 100,000$
(do đại úy Quế nhận)
Ngày 5/11/63, đại tá Trần ngọc Huyến thị trưởng Đàlạt nhận… 100,000$
Ngày 9/11/63, thiếu tá Phan hòa Hiệp trường thiết giáp nhận … 100,000$
Ngày 19/11/63, đại úy Đào ngọc Diệp câu lạc bộ TTMnhận ..... 100,000$
Tổng cộng ………………………………………………… 1, 550,000$
Tất cả số tiền 1,550,000 $ trên đây đều có biên nhận (đính kèm).
Như vậy còn lại 1,450,000 $, trung tướng cũng tặng cho anh em nhưng không có chữ ký biên nhận.
Nếu tôi nhớ không lầm thì trung tướng đã tặng cho các ông sau đây:
- Trung tướng Dương văn Minh
- Trung tướng Lê văn Kim
- Trung tướng Tôn thất Đính
- Thiếu tướng Nguyễn hữu Có
- Thiếu tướng Trần ngọc Tám
- Trung tướng Nguyễn Khánh
-Trung tướng Đỗ cao Trí
Ngày 14 tháng 8 năm 1971
Ký tên
Hoa
Những bộ mặt lịch sử
trong cuộc phản loạn 1-11-1963
Những tên bất tài nhưng hám danh, đã một thời đi lính cho Pháp, Tổng thống Ngô Đình Diệm gắn Tướng đeo sao cho chúng nó, nâng chúng nó lên ngang hàng với các Tướng Lãnh của Pháp mà ngày xưa chúng đã cắp cặp theo hầu. Chúng sống trong một nước Tự Do, Đôc Lập có Chủ quyền là VNCH do TT Diệm sáng lập, nhưng với bản chất nô lệ thích làm tay sai cho ngoại bang nên Dương văn Minh, Trần văn Đôn, Tôn thất Đính, Lê văn Kim, Nguyễn hữu Có, Trần Thiện Khiêm, Đỗ Mậu, đã bị Mỹ dùng tiền bạc, địa vị mua chuộc làm phản giết chết Tổng Thống Ngô Đình Diệm chỉ vì TT Diệm muốn giữ Chủ Quyền Quốc Gia, không để Mỹ lợi dụng Viện Trợ, xen vào cai trị Nội bộ của Miền Nam VN, làm tay sai bù nhìn cho Mỹ. TT Diệm đã bác bỏ một số đòi hỏi của Mỹ như:
1- Tăng số cố vấn Mỹ từ 1500 người lên cao hơn nữa tùy theo nhu cầu của Mỹ.
2- Đưa cố vấn Mỹ xuống cấp Quận lỵ
3- Cải tổ Nội Các Chính Phủ để Mỹ đưa tay sai vào cơ cấu chính quyền.
4- Loại trừ ông Ngô Đình Nhu ra khỏi chức vụ Cố Vấn Chính Trị cho TT Diệm
5- Nhường Vịnh Cam Ranh cho Mỹ
6- Để Mỹ đem quân vào Nam Việt Nam.
Tồng Thống Ngô Đình Diệm chưa muốn Quân Đội Mỹ có mặt tại Nam VN vì Quân Lực VNCH vẫn đủ sức chống lại sự xâm lăng cuả cộng sản miền Bắc, ông chỉ cần Mỹ giúp vũ khí đạn dược chống lại cộng sản và mọi phương tiện để ông tái thiết miền Nam đem lại Tự Do No Ấm cho người dân. Khi nào Miền Nam VN không đủ sức chống lại cộng sản, lúc đó ông mới yêu cầu Mỹ đem quân đến Nam VN qua "Một Hiệp Ước Quân Sự Song Phương" và chính ông chỉ định chỗ đóng quân của Quân Đội Mỹ.
Mỹ thấy TT Diệm cứng đầu quá, đã nhận viện trợ còn muốn làm "Ông Nội của Mỹ" nên Mỹ liền có ý định: "Diệm Must Go".
CIA Mỹ liền liên lạc với tên việt cộng nằm vùng đội lốt tu sĩ Phật giáo là Thích trí Quang, cung cấp phương tiện,tài liệu, tiền bạc cho y để y phát động chiến dịch: "Phật giáo bị đàn áp-Bảo vệ Phật pháp" tạo khủng hoảng chính trị rồi dùng tiền bạc và danh vọng mua chuộc những tên đi lính cho Pháp, xách cặp theo hầu sĩ quan Pháp, đã được TT Diệm gắn Tướng đeo sao cho chúng nó khi ông thống nhất và cải tổ Quân Lực VNCH- làm phản giết chết TT Diệm, đem Nam VN dâng cho Mỹ.
Sau khi giết chủ, đám tướng phản loạn bất tài chỉ ban phát chức tước và quyền lợi cho nhau cũng như hại nhau để nắm giữ quyền lực. Nhóm nào được lòng ông Đại Sứ Mỹ là có thể lập nội các nên các tướng chỉnh lý đảo chánh liên miên.
Năm 1965 Thủ tướng Phan Huy Quát yêu cầu Mỹ đem quân vào Nam VN mà không ký với Mỹ một "Hiệp Ước Quân Sự Song Phương" nên Mỹ muốn vào muốn ra khỏi VN bất cứ lúc nào và không coi Chính phủ Đệ Nhị VNCH ra gì nữa.
Sau khi giết chết TT Diệm thì Dương văn Minh, Phan khắc Sửu, Trần văn Hương, Nguyễn cao Kỳ, Trần thiện Khiêm, Tôn thất Đính, Trần văn Đôn, Đỗ Mậu, Hà thúc Ký... chỉ là một đám bù nhìn, nhận viện trợ làm tay sai cho Mỹ.
Sau khi giết TT Diệm, Dương văn Minh ra lệnh thả hết các cán bộ đảng viên cộng sản bị cơ quan an ninh cuả Đệ Nhất VNCH bắt giữ. Đồng thời Dương văn Minh phá bỏ hết các Ấp Chiến Lược để du kính cộng sản tràn vào nông thôn, lấy lúa gạo, thuốc men, đặt mìn đắp mô, khủng bố, giết các viên chức Xã ấp khiến cuộc chiến ngày càng khốc liệt.
Cuối cùng Mỹ bang giao với Trung cộng, giao Nam VN cho cộng sản.
Những tên học sinh sinh viên trong những hình là những tên du đãng, trốn quân dịch ẩn nấp trong các chùa, hùa theo đám VC nằm vùng phá rối an ninh trật tự, tạo khủng hoảng chính trị giật sâp VNCH.
Tiếc thay quãng thời gian Tự Do Thanh Bình No Ấm dưới thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm.
Chỉ với 9 năm, TT Diệm đã tạo dựng được một Miền Nam phát triển mọi mặt từ Quân Sự, Kinh Tế, Giáo Dục, Giao Thông đến Tôn Giáo, Xã Hội.
Giết TT Diệm là Giết đi niềm Hạnh phúc của toàn dân Việt.
Đảo chánh 1-11-1963 - Henry Cabot Lodge Jr. & Trần Văn Đôn
Đảo chánh 1-11-1963 - Cựu phó tổng thống nay là Tân thủ tướng Nguyễn Ngọc Thơ
bìa Brochure du lịch số ra sau ngày đảo chánh 1-11-1963) - William Colby Collection
Danh sách Ban Lãnh đạo Hội đồng Quân nhân Cách mạng và Thành phần Chánh phủ Cách mạng lâm thời VNCH - William Colby Collection
Saigon Round Up (08 November 1963) - William Colby Collection
TT Diệm và các tướng lĩnh.
Trong số các tướng trên đây chỉ có 2 ông theo đạo Công Giáo là tướng Huỳnh văn Cao và Đề đốc Hồ Tấn Quyền, các tướng còn lại đều là Phật tử .
Vậy TT Diệm kỳ thị tôn giáo ở chỗ nào?
.
Nhà tù Chí Hòa, Sài Gòn - ông Ngô Đình Cẩn nhận các nghi thức tôn giáo trước giờ ra pháp trường.
Tòa án quân sự xét xử ông Ngô Đình Cẩn
Lễ an táng TT Diệm và ông Nhu
Một sĩ quan thuộc phe đảo chánh, vẻ mặt hớn hở, bên cạnh xác ông Nhu
TT Diệm và ông Nhu trong hầm xe thiết giáp M-113, hai tay bị trói
Huyệt mộ của hai anh em Tổng Thống Diệm và ông Nhu tại Nghĩa Trang Mạc Đĩnh Chi - Douglas Pike Photograph Collection
Huyệt mộ của hai anh em Tổng Thống Diệm và ông Nhu tại Nghĩa Trang Mạc Đĩnh Chi - Douglas Pike Photograph Collection
Đảo chánh 1-11-1963 - John C. Wiren Collection
Đường phố Sài Gòn sau đảo chánh 1-11-1963 - Douglas Pike Photograph Collection
Đường phố Sài Gòn sau đảo chánh 1-11-1963, những thằng học sinh thân Cộng mặt mày hân hoan thoải mái cười vui vẻ trong vụ ám sát TT Diệm - Douglas Pike Photograph Collection
Những thằng học sinh thân Cộng phản bội tổ quốc biểu tình ủng hộ bọn tướng lãnh phản loạn ám sát TT Diệm. Chúng nó nghĩ gì khi hành động mất dậy như thế? - Douglas Pike Photograph Collection
những thằng học sinh thân Cộng phản bội tổ quốc biểu tình ủng hộ bọn tướng lãnh phản loạn ám sát TT Diệm trên đường Lê Lợi Sài Gòn. - Douglas Pike Photograph Collection
Demonstrators in the streets of Saigon at the time of the coup against President Ngo Dinh Diem, 1963 - Douglas Pike Photograph Collection
Nov 1963, dọn dẹp đổ nát nơi nhà hàng Quốc Tế. Douglas Pike Photograph Collection
Tàn phá của đảo chánh 1-11-1963 - Douglas Pike Photograph Collection
Damage in Saigon caused during the November 1, 1963 coup - Lee Baker Collection
Street scene some time after the deposition of President Ngo Dinh Diem in 1963.
Tu Do Street - Douglas Pike Photograph Collection
Armoured car, military policeman, and civilians after the deposition of President Ngo Dinh Diem in 1963. Douglas Pike Photograph Collection
Street scene some time after the deposition of President Ngo Dinh Diem in 1963. Douglas Pike Photograph Collection
Street scene some time after the deposition of President Ngo Dinh Diem in 1963. Douglas Pike Photograph Collection
Protesting students and burning vehicle near Saigon Moi office on Pham Ngu Lao Street, Saigon, in 1963. Douglas Pike Photograph Collection
Coup d'Etat - Saigon 1963
November 1963 Coup - John C. Wiren Collection
Ngô Đình Diệm
Đọc trên mạng, thấy nói
Vào những năm sáu mươi,
Khi Ngô Đình Diệm chết,
Người ta lục trong người
Chỉ thấy chuỗi tràng hạt,
Nữa bao Bastos Xanh.
Loại thuốc rẻ tiền nhất
Của người nghèo Sài Thành.
Các tướng lĩnh đảo chính
So tài khoản của ông,
Cả trong và ngoài nước,
Xem có nhiều tiền không.
Cuối cùng ông Minh Lớn
Thông báo với đồng bào:
Tài khoản của ông Diệm
Không có đồng tiền nào.
Trên mạng nghe nói thế,
Không biết đúng hay sai?
Còn đây là sự thật,
Tuyệt đối đúng, không sai!
Trưởng ban tổ chức đảng
Tỉnh Yên Bái vừa qua,
Bị bắn chết, để lại
Một trăm nghìn đô la!
Cộng thêm một tỉ rưỡi,
Thành gần bốn tỉ đồng.
Số tiền khổng lồ ấy
Được cất ở văn phòng.
Dân, vốn lười suy nghĩ
Tuy nhiên qua vụ này,
Cũng muốn hỏi nhà nước
Mấy câu hỏi sau đây:
Một - ông Ngô Ngọc Tuấn,
Chết, tiền thế là nhiều.
Thế những năm còn sống,
Trong phòng có bao nhiêu?
Hai - ông Tuấn giàu thật,
Dẫu, mới chỉ quan to,
Chưa phải quan to nhất
Đang sống ở thủ đô.
Họ, quan to nhất ấy,
Ngộ nhỡ chết như ông,
Trong phòng họ làm việc
Có bao nhiêu tỉ đồng?
Tự nhiên nhớ ông Thiệu,
Hồi còn ở miền Nam,
"Đừng nghe cộng sản nói,
Hãy xem cộng sản làm"
Thái Bá Tân
Đăng ngày 30 tháng 10.2017