MÁI TRƯỜNG XƯA XA
Giã từ lớp cũ trường xưa.
Thầy cô phiêu bạt nắng mưa bên trời.
Bút nghiên bụi phấn không lời.
Tiễn đưa thân hữu xa rời cố hương.
Lương sư dưới bóng bụi đường.
Lời nguyền hưng quốc đoạn trường bể dâu.
Hoang tàn bao lối bích câu.
Thư sinh áo vải cúi đầu biệt ly.
Tình xưa nghĩa cũ thầm thì.
Nhân văn “nhân bản” đạo nghì phôi pha.
Cội nguồn “dân tộc” nhạt nhòa.
Tầm nhìn “khai phóng” sương sa che mờ.
Lương dân khốn khó bơ vơ.
Lưu vong đau xót về bờ bến xa.
Đền đài đất tổ quê cha.
Chìm trong bảo tố ta bà bắc phương.
Thầy cô lưu lạc dặm đường.
Nhớ thương Đất Mẹ mái trường xưa xa.
Nancy,1976
Cát Sỹ
[Đoàn Thuận]
TRƯỜNG HUỲNH
Tưởng nghĩ về Chu Văn An
Áo nâu am cỏ Đình Văn cũ
”Nhất hồ thế giới bất tri thu"
Trường Huỳnh nặng nỗi đau nhân thế
Một án thư treo vách sương mù.
Sài Gòn, 1966
Cát Sỹ
NGƯỜI GIEO HẠT
Kính tặng thầy Giản Chi
Ở nơi ấy có người hẹn đến
Gọi chim về gieo hạt lũng xa
Những trang sách thơm lừng hương cỏ
Và lời chiều thiếp ngủ trong hoa.
Sài Gòn, 1969
THẦY TÔI
Kính tặng thầy Nguyễn Đức Hiếu
Cây bàng xanh nghiêng trong chiều xuân.
Về thăm trường xưa lòng bâng khuâng.
Gót giầy trên những thềm rêu đá,
Như bước thời gian về rất gần.
Lời thầy xưa nghe như trong mơ.
Bao mùa êm đềm như lời thơ.
Mái đầu tóc trắng trên trang viết,
Trên những trang đời của em thơ.
Thầy ngồi bên song trong bao đêm.
Sương khuya giăng giăng mờ ánh đèn.
Tưởng thầy như chẳng bao giờ ngủ.
Bài soạn từng ngày ngổn ngang thêm.
Đôi khi thầy buồn và âm thầm.
Thầy như người về từ trăm năm.
Ưu tư hằn nếp trên vầng trán.
Sách vở bút nghiên hồn xa xăm.
Luôn luôn thầy hiền như cha tôi.
Trang nghiêm thầy khuyên răn từng lời.
Chăm lo từng đứa học trò nhỏ,
cả người ra trường đi muôn nơi.
Cây bàng nghiêng che chiều êm trôi.
Trường xưa con về, thầy đi rồi.
Nửa đời theo gió sương cát bụi,
vẫn tưởng còn như đứa trẻ thôi.
Bà Rịa, 1962
CÔ TÔI
kính tặng cô Lê thị Bích, cô Khưu Sỹ Huệ
Một mùa học nữa lại đi qua
Vẫn đứng thản nhiên cây phượng già
Đâu biết trong tôi bao thương nhớ
Cô của tôi xưa bao ngày xa.
Vẫn nhớ ngày nao thuở ấu thơ.
Câu chữ đầu đời lời ngây ngô.
Ngọng nghịu đánh vần tên đất nước.
Nắn nót từng dòng theo tay cô.
Tôi được lớn khôn giữa đất trời,
nhờ dòng sữa Mẹ ru bên nôi.
Cô dắt dìu đi từng bước nhỏ,
từ lớp học xưa vào cuộc đời.
Năm tháng dần qua như cát bay.
Còn nguyên nỗi nhớ một phương này.
Cô như người Mẹ thời bé bỏng.
Nuôi lớn hồn tôi đến hôm nay.
Mỹ Tho, 1972
THẦY CÔ XƯA XA
Giã từ lớp cũ trường xưa.
Thầy cô phiêu bạt nắng mưa bên trời.
Bút nghiên bụi phấn không lời.
Nhìn bao bạn trẻ xa rời cố hương.
Lương sư dưới bóng bụi đường.
Lời nguyền hưng quốc đoạn trường bể dâu.
Hoang tàn bao lối bích câu.
Thư sinh áo vải cúi đầu biệt ly.
Tình xưa nghĩa cũ thầm thì.
Nhân văn “nhân bản” đạo nghì phôi pha.
Cội nguồn “dân tộc” nhạt nhòa.
Tầm nhìn “khai phóng” sương sa che mờ.
Lương dân khốn khó bơ vơ.
Lang thang đau xót về bờ bến xa.
Đền đài đất tổ quê cha.
Chìm trong bể khổ ta bà tang thương.
Thầy cô lưu lạc dặm đường.
Nhớ thương Đất Mẹ mái trường xưa xa.
Nancy,1976
Đoàn Thuận
GHI NHỚ
Xưa mái trường thôn dưới chân đồi.
Giữa miền hoang thảo dòng sông trôi.
Lời cô thầy thấm trong nghĩa chữ.
Một thuở hồn nhiên lay lắt tôi.
Sài Gòn, 1974
Đoàn Thuận