Không biết nhục
Bằng Phong Đặng Văn Âu
Việt Cộng đã hoàn thành cuộc xâm lăng Miền Nam. Nhưng chúng không buông tha những người Miền Nam đã thoát rakhỏi nanh vuốt của chúng. Vì là đảng cướp chính quyền một cách phi nhân, phi nghĩa, nên chúng rất sợ chính quyền của chúng bị mất vào tay người yêu nước. Do đó, Việt Cộng đã dùng mọi thủ đoạn để bôi bẩn chính nghĩa của Miền Nam nhằm vô hiệu hóa nỗ lực quang phục quê hương của Người Quốc Gia.
Trước hết, Việt Cộng dùng tên phản Tướng Đỗ Mậu viết sách sỉ nhục cả gia đình Tổng thống Ngô Đình Diệm. Đỗ Mậu là lính Khố Xanh, được Tổng đốc Ngô Đình Khôi phái sang kéo xe cho ông Ngô Đình Diệm, sau khi ông Diệm từ chức Thượng thư Bộ Lại vì chống chính sách cai trị của Thực dân Pháp. Khi được vua Bảo Đại bổ nhiệm làm Thủ tướng năm 1954, ông Diệm cần có người trung thành phục vụ. Đỗ Mậu cùng quê Quảng Bình, thuộc cấp cũ, nên được ông Diệm tin dùng, thăng chức cho ông Mậu lên Đại tá, Giám đốc An ninh Quân đội, kiêm Quân Ủy trưởng đảng Cần Lao. Năm 1963, Đỗ Mậu thông đồng với các Tướng lãnh đảo chánh Tổng thống Ngô Đình Diệm.
Ra hải ngoại, Đỗ Mậu được một nhóm đệ tử của Trí Quang tôn vinh là nhà nghiên cứu Phật giáo. Chúng viết sách cho Đỗ Mậu đứng tên, miệt thị Tổng thống Ngô Đình Diệm. Mưu toan này có hai mục đích: Thứ nhất là triệt hạ uy danh nhà lãnh đạo khai sinh ra nền Cộng Hòa; thứ hai là kết tội Công Giáo làm tay sai Thực dân xâm lăng Việt Nam.
Trong nước, tên sát nhân Nguyễn Đắc Xuân cũng tuân theo lệnh Đảng, miệt thị gia đình Tổng thống Ngô Đình Diệm và Công Giáo như nhóm Đỗ Mậu để bôi bẩn chính nghĩa đấu tranh cho giá trị VNCH. Hễ ai có tư tưởng hay hành động chống lại bọn Việt Cộng, thì bọn tay sai của chúng liền chụp cho cái mũ “Hoài Ngô”!
Tôi là một Phật tử, có tư tưởng chống Tổng thống Ngô Đình Diệm trước năm 1963, chống tập đoàn thống trị tàn ác với nhân dân, tiêu diệt nền văn hóa của Tổ tiên, mắc mớ gì mà tôi Hoài Ngô? Tôi Chống Cộng vì không muốn ai coi mình là người không còn lương tri thôi!
Vốn biết dã tâm của Việt Cộng, tôi luôn luôn đề cao cảnh giác về những hoạt động xâm nhập của Việt Cộng vào Cộng Đồng Quốc Gia nhằm làm ung thối mọi tổ chức, dù là tổ chức ái hữu hay tôn giáo, văn hóa. Cách làm của Việt Cộng là dùng người Việt Quốc gia chống Người Việt Quốc gia, là một chiêu ném đá giấu tay vô cùng nguy hiểm. Để tránh sự hàm hồ, tôi không bao giờ vu khống, chụp mũ ai là Việt Cộng, vì tìm cho ra bằng chứng cụ thể kẻ ném đá giấu tay cần phải có một cơ quan điều tra phản gián. Tôi chỉ nêu lên nghi vấn để đương sự trả lời trước công luận cho rõ trắng đen trong thời buổi vàng thau lẫn lộn và để đồng bào lưu tâm cảnh giác đề phòng thôi.
1/ Chẳng hạn, tôi không vu ông Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Cộng sản – là Việt Cộng. Tôi chỉ hỏi ông Nghĩa là ai, mà có những hành vi rất đáng nghi ngờ. Ông Nghĩa ở Miền Nam, sang Pháp du học, đỗ bằng Cao đẳng Thương Mại (Hautes Études Commerciales viết tắt HEC), về nước làm việc trong Chính phủ VNCH với chức vụ ngang hàng Thứ trưởng. Khi Miền Nam mất vào tay Việt Công, ông Nghĩa ở lại và được chế độ mới ưu đãi. Sau 5 năm, ông Nghĩa được đảng cho sang Pháp bằng đường chính thức, nghĩa là công khai ra phi trường và được tiễn đưa..
Tốt nghiệp ở Pháp, ông Nghĩa nói tiếng Pháp giỏi như người Pháp, với mảnh bằng HEC, chắc chắn ông Nghĩa kiếm việc dễ dàng. Nhưng ông bỏ nước Pháp, sang Hoa Kỳ không phải để kiếm việc làm, mà để gia nhập Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh với chức vụ Tổng Tuyên Huấn (tức là nhà chỉ đạo tư tưởng của Mặt Trận).
Dù vậy, tôi chưa đủ chứng cớ để đặt vấn đề. Tới khi đọc Hồi Ký của Cụ Phạm Ngọc Lũy chê trách bộ phận Tình báo – Phản gián của Mặt Trận làm việc tắc trách,không điều tra đối tượng một cách kỹ càng. Trong nội bộ Mặt Trận từ ngày có sự hiện diện của Nguyễn Xuân Nghĩa mới xảy ra sự phân hóa... Qua sự tiết lộ của Cụ Phạm Ngọc Lũy, người đọc ắt phải hiểu Cụ Lũy nghi ngờ hành tung Việt Cộng của Nguyễn Xuân Nghĩa.
Tôi đã có tờ báo ở Bangkok đăng hình Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh nằm chết bên vũng máu từ năm 1987. Thế nhưng tờ báo Kháng Chiến dưới sự “chỉ đạo” của ông Tổng Tuyên Huấn Nguyễn Xuân Nghĩa vẫn đăng thư của chiến hữu Chủ tịch từ chiến khu Quốc nội gửi ra thăm đồng bào quốc ngoại vào dịp Tết Nguyên Đán và thăm các “cháu nhi đồng” vào dịp Tết Trung Thu. Mấy chữ các “cháu nhi đồng” gợi cho tôi nhớ đến giọng điệu Hồ Chí Minh vô cùng. Mãi 14 năm sau, Mặt Trận mới công bố Chiến hữu Chủ tịch đã qua đời! Nhận thấy hành động buôn xác chết Hoàng Cơ Minh của ông Tổng Tuyên Huấn, tôi càng nghi ngờ hành tung của ông Nghĩa hơn.
Cho đến khi ký giả A. C. Thompson cho biết ông Nguyễn Xuân Nghĩa tiết lộ ông đã tha mạng cho nhà báo Đỗ Ngọc Yến, Chủ tờ Người Việt, thì mối nghi ngờ của tôi đối với Mặt Trận có nhóm đặc nhiệm K-9 là thật. Nhà báo Đạm Phong, vợ chồng Lê Triết rất có thể bị K-9 thanh toán... Nếu Mặt Trận không nhúng tay vào tội ác, tại sao Mặt Trận không lên án bọn sát nhân hoặc treo tiền thưởng cho bất cứ ai tìm ra thủ phạm để đồng bào không nghi ngờ mình là thủ phạm? Lúc bấy giờ tôi rất muốn lên tiếng đặt vấn đề với Mặt Trận, nhưng tôi tin không có tờ báo nào dám đăng. Chứng cớ là bài báo “Vàng Rơi Không Tiếc” của anh Đào Vũ Anh Hùng, không tờ báo nào dám đăng, ngoại trừ Giai phẩm Lý Tưởng của Không Quân do tôi làm Chủ bút. Tôi đã bị Mặt Trận khủng bố. May nhờ có Internet, báo chí Việt Nam không còn độc quyền thông tin, cho nên tiếng nói của những người có lương tâm như tôi mới có thể đến với độc giả.
Trước khi cuốn phim “Terror In Little Saigon” của anh A.C. Thompson xuất hiện, tôi đã viết cái chết của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh và các chiến hữu tháp tùng, là do các ông Hoàng Cơ Định, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Xuân Ninh và Nguyễn Kim Huờn âm mưu. Bởi vì theo quy tắc quân sự là phải hoàn toàn giữ bí mật khi vào đất địch. Cái việc tờ báo Kháng Chiến đăng các cuộc hành quân Đông Tiến thì chẳng khác nào báo tin cho kẻ thù để phục kích đoàn quân. Cho nên, theo tôi, ông Hoàng Cơ Minh về khu chiến chẳng phải là anh hùng, mà là người không dám đối diện với pháp luật. Cái chết của ông Hoàng Cơ Minh là có dự mưu, vì 14 năm sau Mặt Trận mới công bố.
Tôi còn viết ông Nguyễn Xuân Nghĩa không phải là nhà kinh tế lỗi lạc như các đài RFI, RFA, VOA thường ca tụng. Bởi vì nếu thực sự tài giỏi, ông Nghĩa không cần giấu cái chết của Phó Đề đốc để tiếp tục quyên tiền. Ông chỉ dùng số tiền 20 triệu đô-la của Mặt Trận như Đại tá Phạm văn Liễu cáo giác, để đầu tư, kinh doanh thì ngày nay số tiền lớn gấp 20 lần. Mặt Trận sẽ vừa giàu to, vừa không mang tiếng lừa đảo! Tôi nghi ngờ ông Nghĩa âm mưu dùng Mặt Trận Hoàng Cơ Minh để giết chết NIỀM TIN của đồng bào! Độc giả có thấy sau vụ Hoàng Cơ Minh, còn có ai gây được phong trào nữa không?
Điều đáng tiếc là ông Nguyễn Xuân Nghĩa không trả lời trước công luận.
2/ Nhà báo Bùi Tín mượn dịp sang Paris công tác cho đảng, rồi không trở về. Ông viết kiến nghị thỉnh cầu đảng đối mới. Ông viết những tác phẩm như Mặt Thật, Hoa Xuyên Tuyết… tố cáo chế độ Việt Cộng để làm cho đồng bào tỵ nạn cộng sản tin tưởng ông đã thực sự chia tay Việt Cộng. Nhưng khi ông Tín nói rằng 5 ngàn nạn nhân bị thảm sát ở Huế trong dịp Tết Mậu Thân là do bom của Mỹ và của Việt Nam Cộng Hòa, mà người Chống Cộng vẫn “bù khú” với ông Tín thì rõ ràng những người Chống Cộng thật là tốt bụng! Rồi khi tôi viết bài chê các vị “Lão thành Cách mạng” trong nước hèn nhát, ông Bùi Tín vội vàng lên tiếng bào chữa “Chúng tôi không hèn, cũng không nhát”. Ô hay! Tôi chê mấy ông lão trong nước hèn nhát chứ tôi nào có đả động gì đến ông Tín đâu mà ông hùng hổ phản đối? Qua phản ứng của ông Bùi Tín, tôi cho rằng ông ra nước ngoài để làm công tác văn hóa vận cho đảng; chứ không thực tâm từ bỏ đảng.
Có người “đại lượng” ra cái điều trí thức đạo đức rởm bảo rằng ông Bùi Tín chết rồi, nhắc đến làm chi nữa? Hạng người “đại lượng” đó kém trình độ hiểu biết. Lê Chiêu Thống chết đã lâu mà người đời sau vẫn còn nói đến để hài tội kẻ phản quốc đấy thôi!
3/ Nhạc sĩ trẻ tuổi Trúc Hồ, nói tiếng Việt còn ngọng nghịu, mới ra nước ngoài, thì lấy tiền đâu ra để lập cơ sở Truyền thông có mặt khắp thế giới và gửi phóng viên về nước làm phóng sự từ Bắc chí Nam một cách "thoải mái"? Truyền thông trong nước bị đối xử rất nghiêm ngặt, tại sao SBTN lại được ưu đãi? Người Chống Cộng phải đặt dấu hỏi để cảnh giác chứ! Sao vô tư mãi như thế để cho kẻ thù ngang nhiên diễn hành trước mặt?
Đến khi ông Trúc Hồ ghi ơn người lính Miền Bắc một cách công khai trên đài Truyên hình của ông như sau: “Chúng ta tri ân những người lính, những người hy sinh tính mạng để bảo vệ đất nước, những người lính của cả 2 miền, các anh là những người đáng quý trọng…”. Rồi tiếp theo đó ông Trúc Hồ bày tỏ lập trường: “tôi không chủ trương lật đổ chế độ nào hết, nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là một nhà nước được Liên Hiệp Quốc công nhận, họ đã ký vào Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc, họ phải có trách nhiệm bảo đảm nhân quyền cho người dân, tôi chỉ yêu cầu họ cho người dân có nhân quyền… Đòi lật đổ chế độ là sai!” thì cái đuôi của ông Trúc Hồ đã thò ra, nhưng người Chống Cộng vẫn vô tư!
Tất nhiên ở nước tự do, ông Trúc Hồ phát ngôn thế nào là quyền của ông ấy. Nhưng ông tri ơn người lính Miền Bắc xâm lược Miền Nam thì chỉ có những người Chống Cộng để lấy tiếng mua danh mới không lưu tâm đến mánh khóe tuyên truyền của Việt Cộng. Các đoàn thể có quá khứ Chống Cộng như Đại Việt, Quốc Dân Đảng mà còn im lặng trước luận điệu “Lật đổ chế độ Cộng Sản là sai” thì mong gì có ngày quang phục quê hương? Các đảng chính trị tồi như thế nên tuyên bố giải tán đảng đi là vừa!
Tập thể Chiên sĩ VNCH đều ngủ hết rồi sao? Người lính Miền Bắc pháo kích vào trường học giết hại học sinh Cai Lậy. Người lính Miền Bắc giết oan 5 ngàn người dân vô tội ở Huế vào Tết Mậu thân năm 1968, được ông Trúc Hồ công khai tuyên dương mà Chủ tịch Tập thể Nguyễn Xuân Vinh không hề có phản ứng, thì cái đám đàn em kế thừa ngôi vị ông, chạy theo bợ đỡ tỷ phú Hoàng Kiều là đương nhiên! Xin hỏi cái Tập thể Chiến sĩ có nên dẹp đi để khỏi làm ô danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không?
Thảo nào nhà báo Sức Mấy có biệt tài viết phiếm, “khen” các đoàn thể quân nhân hăng say trong việc “thượng cờ, hạ cờ, phủ cờ, xếp cờ” thì công cuộc giải phóng đồng bào ra khỏi gót giày xâm lược của Việt Cộng sớm thành tựu lắm! Thật là một lời khen ngợi quá sức… phũ phàng! Sự nhẫn nhục của các anh Chiến Sĩ đúng là “Can Trường Trong Chiến Bại” (tác phẩm của Phó Đề đốc Hồ văn Kỳ Thoại), vì bị người ta chế nhạo mà không cảm thấy đau, không cảm thấy nhục! Các ông cựu Chiến Sĩ còn dám tổ chức những buổi trao đuốc cho thế hệ hậu duệ, thì rõ ràng các “Bác Chiến Sĩ” không biết ngọn đuốc trên tay của mình đã tắt ngúm từ khuya rồi!
4/ Bà Luật sư trẻ tuổi Trần Kiều Ngọc tuyên bố: “Em không Chống Cộng. Em chỉ chống Cái Ác mà thôi!”. Là người có bằng Luật sư, bà Trần Kiều Ngọc phải biết rằng cả thế giới đã lên án Cộng sản chống nhân loại (tội diệt chủng). Việt Cộng ngoài cái tội bán nước; còn có tội tiếp tay với quân thù đồng hóa dân ta thành người Hán, tại sao Luật sư Trần Kiều Ngọc không chống?. Khi bị chất vấn, bà Trần Kiều Ngọc bào chữa: “Em nói Chống Cộng, em sợ các em con ở trong nước sẽ không hiểu!”.
Nhận thấy lời tuyên bố của Luật sư Trần Kiều Ngọc có sự “chỉ đạo” từ trong nước để tuổi trẻ coi việc chống Cộng ở hải ngoại là một trò lố bịch, với tư cách ở vào hàng cha chú, tôi viết một bài giáo hóa bà Luật sư một cách ân cần, mềm mỏng, liền bị một nhà tranh đấu trẻ tuổi – Nancy Nguyễn– kết tội lớp người già nua chúng tôi là một bọn “Di Dân Tư Tưởng”. Những ai bênh vực người tuyên bố “Không Chống Cộng”, ắt đồng bào phải biết chắc chắn những hạng người ấy là ai, họ đứng về phía nào?!
Cô Nancy Nguyễn là tác giả bức thư viết từ “Mặt Đường Dậy Sóng” cho bố mẹ, tôi đánh giá đó là một áng văn tuyệt vời. Chưa chắc một nhà văn tên tuổi đã viết được. Tôi liền viết email cho cô, rồi đích thân tìm gặp cô để bày tỏ lòng ngưỡng mộ. Tôi nhận thấy cô Nancy muốn né tránh sự chân thành của tôi. Một người trẻ khác, cựu đoàn viên Việt Tân, cho tôi biết cô Nancy Nguyễn là Việt Tân, mà tôi thường viết bài vạch mặt Việt Tân, nên cô Nancy không muốn tiếp xúc với tôi. Tôi không tin, vì nguồn tin chắc gì đã chính xác. Cho đến khi cô Nancy Nguyễn xếp hạng tôi vào loại “Di Dân Tư Tưởng” thì tôi tin cô Nancy Nguyễn là đoàn viên Việt Tân, vì bênh vực Luật sư Trần Kiều Ngọc.
Tôi không hề nói Việt Tân là em Việt Cộng như nhà báo Kiêm Ái. Tôi chỉ nói Việt Tân đã bị Việt Cộng “blackmail” nên phải hành động theo sự “chỉ đạo” của Việt Cộng. Bằng cách nào Việt Cộng có thể “blackmail” Việt Tân? Xin thưa: Việt Tân là hậu thân của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh. Người Việt Chống Cộng chỉ nêu lên nghi ngờ cái chết của các nhà báo đả kích Mặt Trận chứ không quả quyết kết án vì không có “hard evidence”. Nhưng Việt Cộng thì có chứng cớ vì chúng đã xâm nhập vào nội bộ Mặt Trận. Đọc những bài luận thuyết của ông Lý Thái Hùng, Tổng Bí thư Việt Tân, khen ngợi “đồng chí” Đại tướng Võ Nguyên Giáp và cổ súy hòa giải hòa hợp với Việt Cộng để cùng nhau Canh Tân, mà tin Việt Tân chống Cộng thì quả là quá ngây thơ. Muốn chống Cộng hữu hiệu thì phải tìm hiểu âm mưu, mánh khóe của kẻ thù; chứ không phải chỉ “hoan hô, đả đảo” là đủ. Phải quan sát kỹ Việt Tân. Nên nhớ một trong những sách lược của Việt Cộng là “lố bịch hóa” công cuộc đấu tranh cho chính nghĩa tự do của chúng ta.
Một người trẻ họ Cao nóng mặt vì tôi đả kích Việt Tân, gay gắt hạch xách tôi: “Suốt mấy chục năm tỵ nạn Cộng sản, ông đã làm được gì cho việc Chống Cộng?” Tôi từ tốn đáp: “Tuy không làm được những việc nổi đình, nổi đám như người hùng Lý Tống, nhưng tôi đã làm những việc âm thầm mà tôi thiết nghĩ lợi ích cho chính nghĩa đấu tranh chống Cộng không nhỏ”. Anh muốn biết tôi đã làm gì ư?
1/ Thứ nhất, vào đầu năm 1977, một số anh em cựu quân nhân ở quanh vùng Hoa Thịnh Đốn, có sự hiện diện của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, họp tại nhà anh Lê Quyền để bàn tính nhau thành lập Hội Cựu Quân nhân, tôi phát biểu đại ý như sau: Vừa rồi, tôi nghe có anh nhắc đến câu “Người Lính già không chết”, rồi có anh nói “người ta có thể lấy tôi ra khỏi Quân Đội,nhưng không ai có thể lấy Quân Đội ra khỏi tôi”, các anh đã nói những câu đó, vui lòng giải thích rõ hơn được không?” Chờ một hồi khá lâu, không ai lên tiếng, tôi mở lời: “Theo thiển ý của tôi, trong thế gian ai nấy đều phải chết. Sở dĩ người lính già không chết, bởi vì khi người lính này gục ngã, thì có người lính khác đứng lên. Nếu không có người lính khác đứng lên, thì nước mất rồi, còn gì? Về câu thứ hai, theo tôi hiểu, nghĩa là người lính dù thua trận, không còn ở trong Quân Đội nữa, nhưng tác phong chính trực, lương thiện, dũng cảm của quân nhân phải gìn giữ suốt đời. Nếu không, người ta sẽ bảo lính VNCH là lính đánh thuê”! Dù tôi không ồn ào hoan hô, đả đảo, nhưng tôi đã làm công tác của người sĩ quan Chiến tranh Chính trị đấy chứ!
Về sau, tôi có làm một bài thơ ngắn, đọc cho anh em nghe trong một lần họp khác:
“Ta đã mất từ tiếng cười kiêu hãnh
Đến thanh danh người lính trận oai hùng.
Mất quãng đời ngang dọc giữa không trung
Mất bờ cõi và Non Sông gấm vóc.
Dù mai này một mình ta đơn độc
Vẫn không sờn ý chí của người trai.
Muốn trao truyền cho thế hê tương lai.
Ta phải sống như một người Chiến Sĩ…”
Hội Quân nhân và Hội Chiến sĩ khác nhau ở điểm nào? Hội quân nhân là nơi tập hợp của những người có gốc lính, cùng nhau ôn kỷ niệm xưa, chén thù chén tạc, chén chú chén anh, đôi khi rơi nước mắt vì tiếc thương dĩ vãng. Hội Chiến sĩ không chỉ có quân nhân thôi, mà còn có những người dân sự đang chiến đấu cho lý tưởng tự do, dân chủ, nhân quyền. Họ không tiếc nuối thời dĩ vãng, mà hướng tầm nhìn về tương lai để quang phục quê hương. Nếu đời này cứu nước chưa thành, thì thế hệ tương lai tiếp nối.
Nếu đã tự xưng là Tập thể Chiến sĩ thì thành viên trong Tập thể không được phép vô tư trước những âm mưu đen tối của kẻ thù và không thể vô cảm trước nỗi khốn cùng của đồng bào mình. Đã tự nhận mình là Chiến Sĩ, phải sống như người chiến sĩ, không thể tiếc thân đền nợ nước, không được làm điều ô danh người chiến sĩ!
2/ Thứ hai, tôi khuyên Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đừng làm kháng chiến kiểu “mì ăn liền”. Nguyên tắc “quý hồ tinh, bất quý hồ đa” phải luôn luôn nhớ nằm lòng, đừng kết nạp cán bộ bừa bãi để tránh nội tuyến, không thể đương đầu với kẻ thù bằng sức mạnh quân sự, trường kỳ mai phục bằng cách bí mật gửi cán bộ về nước xây dựng hạ tầng cơ sở, cho đến khi thời cơ chín muồi thì mới phát động quần chúng. Nếu anh không theo những quy tắc đó, trước sau gì anh cũng trở thành thảo khấu. Nếu ông Hoàng Cơ Minh nghe lời tôi, thì ngày nay Niềm Tin của đồng bào không mất và dòng họ Hoàng Cơ không bị dư luận bêu riếu, coi khinh!
3/ Thứ ba, tôi nói thẳng cho Đại tá Phạm văn Liễu biết Mặt Trận trước sau gì rồi cũng bể. Bởi vì anh đi rao bán một món hàng mà nhà sản xuất chưa làm ra sản phẩm. Hoàng Cơ Định giữ tiền thì Hoàng Cơ Định có quyền. Một ngày nào đó, Mặt Trận đổ bể, anh sẽ trắng tay. Ông Đại tá từng học trường Quân sự Trần Quốc Tuấn, từng chạy sang Tầu để thoát cuộc thanh trừng của Việt Minh, từng làm Tư lệnh Thủy Quân Lục Chiến, chê thằng em cấp Thiếu tá, chỉ biết lái máy bay, “éo biết gì”! (cách nói của Đại tá Liễu). Không ngờ thằng em đã nói đúng! Có gì đâu! Đó chỉ là những thực tế chắc chắn sẽ phải xảy ra. Đấu tranh chống Việt Cộng đầy mưu mẹo hiểm ác, chẳng thể nào đùa với chúng được. Không những chết mất xác, mà còn ô danh nữa!
4/ Thứ tư, khi Đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt viết ra một bản “Kiên Định Lập Trường”, rồi cho người đi xin chữ ký. Tôi đã gọi điện thoại cho Đại tá đừng nên Chống Cộng kiểu hình thức, nặng phần trình diễn để lấy tiếng. Giả thử ta xin được 2 trăm ngàn chữ ký, Việt Cộng sẽ cười vào mặt ta có 3 triệu người không chấp nhận cộng sản, bỏ nước ra đi, mà nay chỉ có 2 trăm ngàn người còn kiên định lập trường, thì chúng sẽ thâu tóm những thành phần không kiên định lập trường về tay chúng là cái chắc!
Còn rất nhiều trường hợp tôi đã đóng góp với những cá nhân, những đoàn thể đấu tranh Chống Cộng. Nếu họ nghe theo lời góp ý xây dựng của tôi, thì tình trạng Chống Cộng không bát nháo như ngày hôm nay. Có lòng yêu nước, có tinh thần Chống Cộng là tốt nhưng chưa đủ, phải sáng suốt để tránh bị mắc lừa, rồi đâm thối chí, bỏ cuộc.
* * *
Nay hãy bàn về Hiện tượng Tỷ phú Hoàng Kiều.
Ông Hoàng Kiều quê quán ở Quảng trị, sinh ra trong một gia đình nghèo khổ. Thời tuổi trẻ khó khăn, không được học hành tới nơi, tới chốn. Tình nguyện tham gia tổ chức Dân Sự Chiến Đấu (CIDG), một loại Biệt kích được Mỹ trả lương trực tiếp. Tức là Hoàng Kiều dân Miền Nam, ăn chén cơm Miền Nam, uống chén nước Miền Nam. Là phe ta!
Sang Mỹ năm 1975, ông Kiều xin vào làm cho hãng bào chế Huyết Tương. Nhờ chăm chỉ, siêng năng, được chủ nâng lên chức Cai (Supervisor). Một thời gian sau, ông Kiều ra lập hãng riêng. Đó là những gì đăng trên thông tin đại chúng.
Từ thế kỷ trước người Tây phương đã cảnh giác về Đạo Quân Thứ Năm của người Tàu, từ khi nước Tàu chưa là cộng sản. Đạo quân Thứ Năm là những người Tàu đến làm ăn, buôn bán tại các quốc gia tự do, rồi được lãnh đạo Tàu tuyên truyền, huấn luyện họ thành ổ nội tuyến cho mục tiêu xâm lăng, khi có điều kiện. Từ khi Mỹ – Trung Cộng bang giao, ngoài việc ăn cắp sản phẩm trí tuệ, lũng đoạn kinh tế nước Mỹ, hối lộ quan chức Mỹ, Trung Cộng không giấu diếm chiến lược đẩy mạnh Đạo Quân Thứ Năm. Lập đền thờ Khổng Tử là một trong những âm mưu tiệm tiến của Trung Cộng.
Giám đốc FBI, Chistopher Wray, báo cáo với Quốc Hội rằng gián điệp đủ các loại của Trung Cộng đều có mặt trên khắp 50 Tiểu bang Hoa Kỳ.
Ông Kiều giàu lên nhanh vì sản phẩm được tung vào thị trường Trung Cộng có gần một tỷ rưỡi dân. Câu hỏi đặt ra: Tại sao Trung Cộng tìm đến điều đình với ông Kiều, một Hãng Con do ông Kiều mới lập; mà không điều đình với Hãng Mẹ, nơi ông Kiều xuất thân? Chắc chắn điều đó không phải là tình cờ, mà phải có dự mưu. Làm sao biết được?
Trung Cộng đã biến một người Tàu – Thiếu tá Hồ Quang – thành lãnh tụ Hồ Chí Minh được, thì Trung Cộng biến Hoàng Kiều thành tỷ phú cũng chẳng khó khăn gì. Trung Cộng cũng sai Việt Cộng biến Cộng đồng Việt Nam thành Đạo Quân Thứ Năm, nên Bộ Chính trị Việt Cộng đẻ ra Nghị Quyết 36 để tiến hành lệnh của Trung Cộng!
Việt Cộng chuẩn bị tấn công một đồn bót của ta, thường lập sa bàn để thực tập cho nhuần nhuyễn, rồi mới đánh. Cho nên chúng đánh là phải thắng. Trong đấu tranh xâm nhập, Việt Cộng cũng sử dụng chiến thuật như thế. Việt Cộng “bố trí” cho hai ông thầy tu chống VNCH một cách quyết liệt, sang Hoa Kỳ mở chùa, mà không thấy người Tỵ Nạn phản ứng; lại còn tới “lạy thầy” một cách sốt sắng, thì chúng bắt đầu gửi Sư Quốc Doanh (Công An trá hình) ra Hải ngoại lập chùa để làm kinh tài và giảng thuyết buông xả, xóa bỏ hận thù để quên chuyện bán nước và diệt chủng của chúng.
Hai ông thầy tu đó là Hộ Giác và Mãn Giác. Hộ Giác suốt ngày đêm đăng đàn mạt sát chế độ Việt Nam Cộng Hòa bất nhân, hiếu chiến, đòi dẹp chế độ độc tài Quân phiệt Thiệu Kỳ thì mới có hòa bình. Hộ Giác là một trong những nhà sư tranh đấu ký vào bản yêu sách Hoa Kỳ phải rút quân ra khỏi Việt Nam. Mãn Giác cũng thế! Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Mãn Giác mang cờ Phật giáo cùng các Phật tử ra Ngã Tư Hàng Xanh đón Quân Giải Phóng vào Sài Gòn. Đồng bào tỵ nạn cộng sản chóng quên quá đi thôi!
Rồi cho anh kép hát Trúc Hồ tuyên bố “đòi lật đổ chế độ công sản là sai” và Luật sư Trần Kiều Ngọc tuyên bố “Không chống Cộng; chỉ chống Cái Ác” là những bước thăm dò phản ứng của đồng bào Chống Cộng, để tiến tới những bước kế tiếp.
Bước kế tiếp đó là chỉ đạo Hoàng Kiều làm từ thiện giúp đồng bào ở San José gặp nạn lụt lội để tạo ấn tượng tốt. Hoàng Kiều đâu có giúp cuộc sống túng thiếu, bệnh hoạn của người hùng Lý Tống khi còn sống? Phải đợi tới khi Lý Tống qua đời, Hoàng Kiều mới bỏ tiền ra tổ chức đám tang linh đình là có lẽ do sự chỉ đạo của Đảng. Ông Lê Xuân Nhuận – anh của Lý Tống –và mấy ông Không Quân trong cái gọi là Tập thể Chiến sĩ hớn hở, vui mừng đón nhận lòng từ tâm của Hoàng Kiều ngay, mà không biết đấy là âm mưu của Hoàng Kiều!
Một mặt tuyên dương người hùng Chống Cộng Lý Tống lên tận mây xanh; một mặt miệt thị, khinh bỉ người Việt Tỵ Nạn trước hàng ngàn người là thủ đoạn của Việt Cộng đấy bà con ạ! Hoàng Kiều chỉ là công cụ của Việt Cộng mà thôi!
Tôi đã chứng minh con cái người Việt Tỵ Nạn chẳng có người nào đi tu, mà Sư Trụ Trì các chùa đều ở lứa tuổi con cái chúng ta, thì các thứ Sư ấy ở đâu ra, ngoài Sư Công An từ trong nước xuất cảng. Thế mà “Phật tử” vẫn đến Chùa đông như trẩy hội, cung kính vái lạy Công An Việt Cộng và xưng con ngọt xớt với đứa đáng tuổi con mình!
Hoàng Kiều dành ra 45 phút quát tháo, xỉ vả, miệt thị, mắng mỏ VNCH mà những thằng sĩ quan đứng chung quanh mặt mày cứ nhâng nhâng và hàng ngàn người yêu chuộng nghệ thuật bình thản chờ hộp thức ăn có tôm hùm. Thử hỏi các lãnh tụ đảng Đại Việt, Quốc Dân Đảng, Dân Xã Đảng ở đâu mà không lên tiếng? Cái Tập thể Chiến sĩ do ông văn võ toàn tài Nguyễn Xuân Vinh lập ra đã chết tiệt hết rồi sao? Các Hội đoàn Quân Nhân luôn luôn đội trên đầu trong buổi lễ đủ các loại mũ xanh, đỏ, nâu, đen đều biến thành mũ ni (Mũ Thầy Chùa) che tai hết rồi sao? Các nhà hoạt động Văn Hóa tại sao im lặng trước cái thằng tỷ phú hỗn láo, chửi tuốt luốt không chừa một ai? Các nhà hoạt động Tôn Giáo có thấy đồng đạo của mình bị yêu tinh hoành hành không?
Còn chút hy vọng nào cho nòi giống Việt Nam không? Có phải Việt Cộng đã thành công trong việc biến người Việt Nam thành súc vật vì ở xứ tự do, có mồm không dám nói lên tiếng nói của lương tâm? Hay Thượng Đế sinh ra Con Người Việt Nam có mồm không để nói, mà chỉ biết yên lặng ngồi chờ… Ăn Tôm Hùm?
Tôi nhận thấy hiện tượng Hoàng Kiều đang nói lên thực chất người Việt Nam ngày nay: “KHÔNG BIẾT NHỤC!”
Bằng Phong Đặng văn Âu. Tel: 714 – 276 – 5600
Hôm qua sau khi đọc mấy bản tin viết về "cái gọi là" tỉ phú Hoàng Kiều. Cậu Chấn sôi gan, nóng tiết xuống bút viết lá thư ngỏ gởi thằng cháu người ta, dạy cho nó một bài học.Trong lúc mọi người ngửi thấy mùi tiền, hoan hô, xưng tụng thì Cậu chân thành cho nó một viên thuốc đắng bọc đường.
Mời các bác đọc và chuyển tiếp đến bất cứ diễn đàn nào có liên hệ. Nếu nó còn một chút liêm sỉ, nó sẽ tu tâm dưỡng tánh,nếu nó hung hăng hết thuốc chữa thì Cậu sẽ viết tiếp "Mỗi ngày một chuyện".
Mến.
Cậu.
* * *
Thư ngỏ "cậy đăng" không có tiền trả
Nguyễn Ngọc Chấn
Gởi cháu HOÀNG KIỀU.
Trước hết tôi minh định, giải thích cách xưng hô với ông Hoàng Kiều. Tôi rất ghét sự gán ghép cái tước "Tỉ phú" với tên ông, sợ làm buồn lòng những người có tiền mà vẫn giữ được tư cách. Tôi gọi Hoàng Kiều là "Cháu" thì quá đáng, vì danh xưng cháu ngọt ngào, chỉ dành cho những bé ngoan, dễ yêu; Nhưng ông không nằm vào thành phần ấy, tôi tạm gọi ông là cháu, của cái thuở, khi ông chưa hư hèn.
Về vai vế, tôi đã song hành với nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ gần 60 năm, từ hậu trường sân khấu đến kinh đô ánh sáng. Anh Thơ là chú, cũng là người cha nuôi khả kính của Hoàng Kiều. Đã hơn một lần Hoàng Kiều cúi đầu chào chú Chấn trước mặt bố Thơ. Như vậy tôi đã thuộc hàng cha chú của Hoàng Kiều.
Một đêm chờ trăng lên, anh Thơ tâm sự "Mình từng biến một con chim sẻ thành Họa Mi mà thất bại, vì thằng cháu họ Hoàng đã không theo được nghề của mình"; "Nó ca không hay mà đàn nghe rất dở".
Về sau, gặp lại ở Hollywood anh Thơ khen Hoàng Kiều hơn con ruột của mình là Hoàng Thi Thi, "mãi mãi chỉ là thằng nhạc công đi đàn mướn".
Anh Thơ rất hãnh diện có thằng cháu thành công trên thương trường nhưng cũng hối hận vì tính khí ngông nghênh của đứa con nuôi, Hoàng Kiều.
Nói vậy cháu biết chú là ai và biết chú muốn nói gì !
Hoàng Kiều đừng làm đau lòng bố Hoàng Thi Thơ.
A. Trong suốt 60 năm làm nghệ thuật, tôi chưa từng thấy nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ phải phát vé mời, đưa xe rước người đến rạp, xem free để trám vào khoảng trống. Tên tuổi của Hoàng Thi Thơ đủ bảo đảm sự ái mộ trong lòng hàng triệu khán giả. Hoàng Kiều đang trên đà mất uy tín phải vay mượn cái tên của bố nuôi, nhắc cho mọi người mối quan hệ với người quá cố. Sự vay mượn, mua chuộc ấy đã làm đau lòng cố nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ.
B. Xưa nay sau mỗi show diễn do nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ tổ chức, báo chí truyền thông trong và ngoài nước ca ngợi hết mình, từ óc sáng tạo,tài dàn dựng, đến sự chau chuốt nội dung. Ngày nay, thằng cháu tồi của ông, sau mấy show diễn, đã bị hàng trăm, hàng ngàn lời bàn trên khắp các trang truyền thông xã hội xỉ vả thậm tệ, đến nỗi bây giờ Hoàng Kiều không dám nhận comments từ độc giả.
C. Nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ đã hiến trọn đời ông cho nghệ thuật và thuần túy nghệ thuật, thì thằng con nuôi "ố danh chi tử" bôi vết nhơ lên ông trên sân khấu. Trong các show diễn mới đây, Hoàng Kiều đã dùng nghệ thuật, mang chuyện tranh chấp hạ cấp lên sân khấu, bắt buộc khán giả phải lắng nghe những chuyện bẩn thỉu chính trường, ủng hộ phe này, đả phá phía khác để mua chuộc khối cư dân nhẹ dạ, vào rạp nghe cháu khoác lác, làm mất hết ý nghĩa dòng nhạc của bố Hoàng Thi Thơ.
D. Nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ không còn để chứng kiến Hoàng Kiều, không có tài ca, hát, đàn, địch nên đã trở thành một tên hề kệch cợm. Từ cách ăn mặc lố lăng, phát biểu linh tinh đến đời sống tình cảm lem nhem làm trò cười cho mọi người, mọi nơi.
Hoàng Kiều thành công trên thương trường là điều không ai chối cãi, nhưng sự can dự vào cuộc tranh chấp giữa các phe phái chính trị địa phương là điều ngu xuẩn. Hoàng Kiều ngả về một phe trong cuộc tranh chấp cộng đồng, cháu huênh hoang tuyên bố sẽ tung tiền để đánh gục 3 dân cử gốc Việt thành phố Westminster.
Điều này có thể thực hiện được bằng tiền bán máu của cháu, hạ gục mấy người Việt ở thành phố này dễ lắm. Vài tên Việt gian đứng sau lưng và cộng đồng Latino trước mặt sẽ rất vui đưa người vào thay thế, chúng ta sẽ mất đi tiếng nói mà phải mất gần 40 năm mới tạo được. Thế rồi, ở thành phố khác, cư dân Việt cũng ghê tởm trò ma nớp của bọn phá hoại ấy, chán nản không thèm bầu bán gì nữa, thế là tất cả ghế dân cử vào tay người bản địa, chúng ta trở về với nguyên trạng "gọi dạ, bảo vâng".
Viễn tượng này có đáng để cháu Hoàng Kiều đầu tư vào chính trường thổ tả không?
Trước vong linh của bố Hoàng Thi Thơ, chú Chấn chân thành khuyên Hoàng Kiều, hãy thận trọng trong mỗi hành động. Đến tuổi này cũng chưa quá muộn để gây lại uy tín. Cháu cũng biết, tỉ phú chẳng là gì cả, nay có tiền, mai tay trắng. Chỉ có danh dự mới theo mình vĩnh cửu. Bố Thơ không là triệu phú, tỉ phú nhưng cái danh Hoàng Thi Thơ lớn gấp ngàn lần cái "Tỉ phú" của Hoàng Kiều.
"Trung ngôn, nghịch nhĩ". Nếu Hoàng Kiều thấy những lời giáo huấn của bậc trưởng thượng là khó nghe, cháu cứ tự nhiên đối chất.
Chú là Nguyễn Ngọc Chấn.
Hoàng Kiều, Tài Đỗ, Bùi Phát
là tay sai của Việt cộng
http://www.truclamyentu.info/
From: Phuong Nguyen
To: Chu Tất Tiến (vietnguyen2016)
Xin tiếp tay phổ biến, nếu chuyện này đúng sự thật: Nghị quyết 36 đang đánh tan nát cộng đồng tỵ nạn sau khi đã mạ lị Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. (lưu ý: thư này được gửi đến tôi dưới tên TRU TẮC TIẾNG!)
a) HOÀNG KIỀU: Cánh tay nối dài của Trung Cộng: Tạp chí Forbes, năm 2018, tường trình tài sản của Hoàng Kiều là 2 tỷ 8 trăm triệu đô la. Sau cuộc chiến thương mại giữa Mỹ và Trung Cộng, “stock” của Hoàng Kiều bị giảm. Tháng 7 năm 2019, tạp chí Forbes báo cáo là tài sản của Hoàng Kiều còn có… 850 triệu! Hoàng Kiều đã mất trắng 1 tỷ 950 triệu đô la nhưng vẫn tồn tại được nhà cầm quyền Trung Cộng bơm tiền vào cứu nguy.
Hoàng Kiều được hỗ trợ của nhà cầm quyền Trung Cộng, cho mở xưởng bán máu, bán huyết thanh, từ năm 1987 tại Thượng Hải. Trở thành tỷ phú năm 2014 với tài sản 1 tỷ 700 triệu.
Năm 2018, tài sản tăng lên 2 tỷ 800 triệu. Được hỗ trợ của Nhà Cầm Quyền Trung Cộng, Hoàng Kiều dựa vào khối máu khổng lồ của tù nhân lương tâm và hơn 1 triệu tù nhân Pháp Luân Công, không lấy máu của tù hình sự vì máu tù hình sự chứa 99% xì ke, ma túy! Chỉ có tù nhân lương tâm là có máu tốt, máu lành, không bệnh.
Hoàng Kiều là cánh tay nối dài của Việt Cộng: Hoàng Kiều công khai xác nhận lý lịch của mình trong buổi Tạ Tình 6: Hoàng Kiều chỉ tay về phía ca sĩ Võ Hà Trâm vừa mới trình diễn xong, mà nói: Đó! Vi Xi đó! Chính những Vi Xi đó mang văn hóa Việt Nam đi thế giới! Ai dám chống Vi xi đó không? Hoàng Kiều gào to: “Đồng bào hãy đoàn kết cùng với tôi để chống bọn Chống Cộng!” Hoàng Kiều nhục mạ Việt Nam Cộng Hòa: “Trước năm 1975, 1.000.000 quân nhân VNCH, 600.000 quân đội Hoa Kỳ + 100.000 quân đồng minh mà không làm gì được HỌ (CSVN ) thì bọn chống Cộng này làm được gì?” Trên Youtube Pho Bolsa TV, Hoàng Kiều nói: “ Tại sao đã 44 năm rồi, còn tổ chức Quốc hận 30 tháng Tư làm gì nữa? Tại sao cứ phải hận thù mãi? Nếu không có 30 Tháng Tư thi làm sao có Tỷ Phú Hoàng Kiều và những ngủ đại thương gia ở hải ngoại??” Hoàng Kiều huyênh hoang tuyên bố: Trước đây có dư luận cho thành phố Westminster là Thành Phố Hồ Chí Minh, nay phải gọi là THÀNH PHỐ HOÀNG KIỀU!
B) BÙI PHÁT, TÀI ĐỖ, là tay chân hạ bộ của HOÀNG KIỀU. PHAN KỲ NHƠN, PHAN TẤN NGƯU, BÙI ĐẸP há miệng mắc quai.
Trong nhiều cơ hội trước công chúng, Hoàng Kiều chỉ cần vẫy tay: Tài Đỗ! Phát Bùi! Come here! Là lập tức hai tay bộ hạ này xuất hiện, khúm núm như chó cún trước khúc xương do chủ đưa. Lý do: Phát Bùi tin tưởng là Hoàng Kiều sẽ bỏ ra 50 triệu để giúp Phát Bùi xây một trung tâm cộng đồng. Với cờ đỏ sao vàng, dĩ nhiên. Vì như Hoàng Kiều đã tuyên bố sẽ quét sạch mấy người chống Cộng ra khỏi Nam Cali (hay toàn nước Mỹ?) Để thực hiện việc này, trước mắt là Recall Trí Tạ, Kimberly Hồ, Nguyễn Mạnh Chí, “bọn chống Cộng” theo lời của Hoàng Kiều.
Phan Kỳ Nhơn, Phan Tấn Ngưu, Bùi Đẹp theo đóm ăn tàn của Phát Bùi và Tài Đỗ, nên ra sức bênh vực Phát Bùi: Phan Kỳ Nhơn làm Lê Lai cứu Chúa, gỡ cho Phát Bùi khỏi tội ngồi ăn với đại diện Cộng Sản, trước khi ăn, Phát Bùi đã phải bỏ Cravate có cờ vàng ba sọc đỏ ra, để được vào trong, ngồi họp với CS. Phan Kỳ Nhơn lý luận là gửi Phát Bùi vào lấy tin tức, rốt cuộc Phát Bùi có lấy được tin tức tình báo nào để báo cáo với cộng đồng không? KHÔNG! Zero! Phát Bùi ngồi họp với CS đã rồi về, tay trắng nhưng cái bụng no đầy… (Người ta nghĩ rằng, sau cuộc họp đó, CS không thể nào không liên lạc với ông Chủ Tịch Cộng Đồng Bùi Phát …?)
Sau khi đi dự Tạ Tình 6, nghe Hoàng Kiều chửi chế độ Cộng Hòa, mà không dám phản ứng gì (Bùi Đẹp còn lên sân khấu đứng cạnh Hoàng Kiều nghe hắn chửi người chống Cộng mà nín thinh), Phan Kỳ Nhơn Phan Tấn Ngưu, Bùi Đẹp tổ chức họp báo tại Thư Viện Việt Nam vào trưa thứ 6 với mục đích: Xác nhận là trung thành với Tổng Thống Trump, tấn công Hội Đồng Liên tôn và Luật Sư Nguyễn Quốc Lân, dựa vào câu của Hội đồng Liên tôn là “dân cử không nên tổ chức sinh hoạt cộng đồng.” Ngoài ra là tấn công nhóm Trí Tạ (vẫn theo lệnh của Hoàng Kiều). Hoàn toàn lờ đi việc Hoàng Kiều chửi VNCH, ca tụng Cộng Sản, kêu gọi: Đồng bào hãy đoàn kết cùng với tôi để chống bọn Chống Cộng!”
Xin cộng đồng cùng suy nghĩ về thái độ của những nhân vật này.
Một người chống Cộng đang lo lắng vì sắp bị Hoàng Kiều tiêu diệt…
Kính báo.
THƯ KHÔNG BÌ KHÔNG TEM
KÍNH GỬI BÁC TỶ PHÚ HOÀNG KIỀU
Kính thưa Bác,
Mục đích con viết thư nầy cho Bác không ngoài mục đích góp ý xây dựng vì con lấy làm tiếc cho trường hợp của Bác nên “thà thắp một ngọn nến nhỏ còn hơn là ngồi mà nguyền rủa bóng tối." Trước hết, con xin phéptự giới thiệu đôi dòng về mình: Con qua Mỹ năm 1990 theo diện HO vì bố con là lính Sĩ quan VNCH đi tù cải tạo trên 5 năm. Con qua Mỹ đã trên 20 tuổi, đi học lại và đang hành nghề bác sĩ. Vì trong thời đi học con đã từng là chủ tịch hội Sinh Viên VN ở trườngcon nên con hiểu được sự phức tạp và tế nhị trong quan hệ cộng đồng và xã hội Việt Nam tại xứ người.
Thưa bác Hoàng Kiều,
Vì quê hương con cũng là Hải Lăng, Quảng Trị, nên con có niềm tự hào và hãnh diện khi có những nhân vật xuất thân từ Quảng Trị thành công, thành danh trong nước cũng như ngoài nước. Câu nói đầu tiên con học về chí lập thân ở Mỹ là: “The first million is the hardest” (Kiếm được triệu đầu tiên là khó nhất). Thế mà con đọc trên báo chí biết được bác Hoàng Kiều là một tỷ phú trong số 500 tỷ phú Mỹ và hơn 2000 tỷ phú trên thế giới. Con càng khâm phục và nể nang bác hơn nữa khi đọcvề tiểu sử của Bác từ một người tỵ nạn 1975, làm việc kiếm 1 đôla 25 xu mỗi giờ đến khi trở thành một thành viên xuất sắc của hãng Abbott và một nhà kinh doanh trong ngành Huyết Thanh Liệu Pháp, bản lĩnh đứng ra mở công ty Rare Antibody Antigen Supply. Concũng rất khâm phục khi bác tự nguyện hiến tặng 20% thu nhập cho quỹ từ thiện và năm 2006 xây dựng 5000 căn nhà giúp người Việt Nam nghèo khó.
Nhưng thưa Bác, ở đời có những khúc quanh không ngờ trước được khi đã được lợi thì đến hồi mua danh. Nhưng “mua danh ba vạn bán danh ba đồng” cũng là lời báo động của những bậc cao nhân trong lịch sử con người. Trường hợp “bán danh” của Bác thì xảy ra càng ngày càng đáng tiếc vì nó xảy ra càng lúc càng tệ hại và trầm trọng bởi vì Bác đã có một sự nhầm lẫn quá lớn giữa những giá trị không có chung mẫu số. Cụ thể như phương pháp sản xuất, tiếp thị, cân đo đong đếm... trong thươngmãi không thể áp dụng trong nghệ thuật. Hay những giá trị nghệ thuật không thể đem ra làm phương tiện cho sinh hoạt tâm lý và xã hội.
Con bắt đầu ngỡ ngàng về Bác khi ở vào lứa tuổi “thất thập cổ lai hy” thì bác “mua danh” từ tiền qua gái. Những hình ảnh chân dài Trương Tử Lâm chân dài, nữ hoàng đồ lót Ngọc Trinh... đã giúp Bác “bán danh” còn rẻ mạt hơn “3 đồng”. Không biết các anh chị con cái của Bác có lời khuyên can nào và có thất vọng điếng người như hàng tuổi trẻ Việt Nam chúng con từ thất vọng đến xem thường và bên lề khinh miệt nhân cách xuống cấp của Bác như chúng con không?
Vì vẫn nể nang một “self-made billionaire” như Bác, nên con vẫn chống chế đứng về phía Bác về cái gọi là “Nghề chơi cũng lắm công phu” trong sinh hoạt tình ái của Bác. Chỉ một điều hơi lạ là trong khi những người nổi tiếngnhư Bill Clinton, Donald Trump... cố dấu chuyện trăng hoa để còn tìm đường thăng tiến thì Bác Hoàng Kiếu ta lại dùng cái trăng hoa xuống cấp của mình như một “bước thang danh vọng” để bước lên sau váy áo của các cô gái đẹp nhưng tai tiếng như dịch tả rồi!Chẳng lẽ nào trong thương trường Bác bản lĩnh chừng nào thì trong sinh hoạt văn hoá xã hội Bác lại khờ khạo vụng về chừng ấy vậy sao?!
Nếu Bác tinh ý một chút sẽ nghe đâu đó đồng bào và đồng hương của Bác nói một cách hãnh diện “Tỷ phú Hoàng Kiều” lúc đầu, rồi từ từ gọi là “trọc phú Hoàng Kiều” và lời xưng danh thậm tệ gần đây nhất là “thằng vô học”, “tênbán máu Hoàng Kiều”! Làm việc ở xa hoàn toàn trong mội trường người Mỹ, con đã có một phản ứng tâm lý bất mãn với công luận của cộng đồng người dân Việt mình đã quá khắt khe đối với Bác nên cố gắng xin Vacation về California tìm hiểu thực hư thế nào.
Và lần đầu, con được trực tiếp gặp Bác Hoàng Kiều tại đại nhạc hội “Tạ Tình 6: Tình Hồng Cho Em”, tổ chức tại miền Nam California. Đây quả nhiên là một chương trình “nghệ thuật” được tổ chức rất công phu và sang trọng. Nộidung thì xưa nay ít thấy: Phần đầu là.... chửi và phần sau là trình diễn văn nghệ.
Thưa bác Hoàng Kiều,
Thật tình cháu muốn “xâm xoàng” luôn khi trực tiếp chứng kiến Bác xuất hiện trên sân kháu và phát biểu. Dù cố ăn mặc kiểu cách kỳ dị và trang sức tạp pí lù thiếu designer chuyên nghiệp, Bác vẫn không che dấu được hình tường,phong thái và bản chất của một tay nông dân lên phố quê mùa và kệch cỡm. Sao Bác có tiền rừng bạc bể mà lại chọn người làm đẹp cho Bác tệ thế nhỉ?!
Phần phát biểu “chửi” của Bác thì con xin nói thật, Bác đừng buồn nhé, Bác đã tự hạ thấp Bác xuống ngang tầm với phường “đá cá lăn dưa”. Phương ngôn Tây có câu: “Người có trí tuệ muốn chinh phục quần chúng thì trong mộtcuộc tranh luận đừng để mình đứng yên mà hạ thấp đối thủ xuống; nhưng để đối thủ đứng yên mà năng mình lên.” Bác ơi! Đây Bác đã làm ngược lại. Ngôn ngữ tùy hứng của Bác đã làm cho quần chúng quay lưng với Bác. Những kêu gọi và kích động rẻ tiền như: “Hay đúngthì vỗ tay lên, vỗ to nữa lên!” Hoặc là những tiếng dẫn nối quá thiếu văn hóa ứng xử như: “Hiểu chưa? Biết chưa?...” Thưa Bác Hoàng Kiều, Bác xem 3000 người khán giả trước mặt Bác trong sân khấu là ai? Có người là Thầy của Bác, có người là bạn Bác, có ngườilà đối thủ của Bác nhưng Bác đã xem tất cả ba nghìn khán giả như hàng con cái, kẻ ăn người ở trong nhà của Bác nên Bác đã nói với đại chúng bằng một tuồng ngôn ngữ tùy tiện và thô thiển. Tất nhiên, phản ứng tâm lý của khán giả đối với Bác là “ngưu đối ngưu,mã đối mã” với Bác mà thôi. Thật tình con không dám lập lại những tiếng phản ứng và chửi thề đáp trả quá xúc phạm và còn tệ hơn cách nói của Bác nữa. Nhưng Bác phải hiểu là quần chúng Việt Nam đã trải qua bao nhiêu đau khổ và kinh nghiệm xương máu về chínhtrị, kinh tế, xã hội từ thời 1975 đến hôm nay nên họ không còn là khối người thụ động, vô danh như trong cái đánh giá phiến diện và non kém của Bác đâu Bác Hoàng Kiều ạ. Con và một số bạn bè đã bỏ ra về ngay sau khi Bác phát biểu mà lòng buồn rười rượi vàthất vọng quá chừng. Bác đã làm nhiễm độc phần trình diễn văn nghệ. “Thương nhau như thế bằng mười phụ nhau” đấy bác ạ. Nếu vong hồn của Nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ cùng về dự với Bác chắc ông cũng bỏ rạp hát ra quán cà phê ngồi với tụi con thôi.
Về phương diện chính trị, Bác đã đem cái nghệ thuật cò kè mua bán (The art of dealing) trong kinh tế để thuyết phục chính trị nên hoàn toàn phản tác dụng. Kẻ thù Bác không phục Bác đã đành nhưng quần chúng đứng giữa hayngười có cảm tình với Bác (như con đây) cũng muốn xa lánh Bác vì Bác “đấu tranh chính trị” mà xuống chiêu như đánh Golf hay thọc Bida: Hấp tấp, nông cạn, ưa chi nói nấy như con nít chơi ném đá ngoài đường.
Nếu Bác có nhu cầu xây dựng một “Brand name” trong sinh hoạt cộng đồng với hằng triệu người Việt Nam thì Bác nên bỏ ngay “cái Tôi” ngớ ngẩn của Bác đi thôi. Dẫu là đùa hay thật thì kiểu nói “thành phố Hoàng Kiều’ cũng đã đủ lố bịch và nhận sự xỉa xói của thiên hạ rồi. Bác coi có cả 400 nhà sản xuất rượu vang (Winery) ở Napa và hơn 600 cơ sở sản xuất Winery ở Sonoma County hơn cả trăm năm nay, đã có nhà sản xuất nào để hình của chủ nhân lên nhãn hiệu chai rượu chưa, nay bỗngdung Bác vào mở cái “Kieu Hoang Winery” là bác lên hình trên chai rồi. Như thế có quá trẻ con không thưa Bác?
Thưa Bác Hoàng Kiều, câu chuyện dài ngớ ngẩn của Bác cháu mình sẽ chẳng đến đâu nếu người nói và ngươi nghe không cùng tần số và năng lượng (energy). Tuy nhiên khi con viết cho Bác và đại chúng những dòng nầy thì con cũngchỉ có một hy vọng nhỏ rằng: Tiền bạc tỷ của bác thì bác giữ, con cũng như hàng triệu người Việt tha hương không ai cần vì thiếu mà cũng chẳng ai muốn vì sẽ nương tựa một xu trong nguồn tiền bạc tỷ của Bác cả. Bác chỉ có thể đem tiền nói với kẻ tay chân củaBác mà thôi. Nên mọi sự đối thoại trong Cộng Đồng người Việt cần công bằng và tôn trọng lẫn nhau.
Với tuổi 77, Bác cũng như thế hệ bố con là chỉ dám nghĩ đến những gì trong giới hạn thời gian tính trên đầu ngón tay thôi. Bởi vậy, với tinh thần đồng hương Quảng Trị và hy vọng chưa tắt hẳn về thanh danh của một nhân vậtgiàu nhất Quảng Trị trong mọi thời đại như bác Hoàng Kiều, con xin góp ý với Bác rằng, tuy Bác không còn đủ thời gian để bắt đầu một cuộc đời mới khác nhưng hy vọng là còn đủ thời gian để xây dựng một tỷ phú Hoàng Kiều có thanh danh trong lòng người và sử sách, “hùm chết để da, người ta chết để tiếng”. Nếu không làm được nhà cự phú, phú ông, đại phú gia Hoàng Kiều cho tuổi trẻ chúng con thơm lây thì cũng đừng để tên tuổi và sự nghiệp rơi xuống hàng trọc phú.
Kính chúc Bác Hoàng Kiều sức khỏe, trường thọ và an vui.
Kính thư,
Dr. Chris Lữ
Nguồn: Internet
Đăng ngày 18 tháng 08.2019