banner

Sau 15 năm hoạt động (2008-2023), website Ái hữu Đại học Sư Phạm Sài gòn tạm ngưng việc đăng thêm bài vở và tin tức.

Độc giả muốn lưu giữ bài viết và hình ảnh để làm tư liệu, xin vui lòng truy cập vào các tiết mục đã đăng trên trang web để download.

Xin chân thành cảm tạ sự hợp tác của tất cả các tác giả và độc giả đã dành cho trang web.

20.07.2023
Admin Website Ái hữu Đại học Sư phạm Sàigòn

Trung cộng trước giờ lâm tử

Nguyễn Tường Tuấn

Dấu hiệu quan trọng nhất mọi người có thể thấy, Trung cộng chỉ là con “Gấu Trúc” không hơn không kém, được Mỹ nuôi dưỡng từ năm 1972 khi Tổng thống Nixon qua thăm Hoa Lục. Anh bạn Đài Loan bị mời đi chơi chỗ khác, dọn chuồng cho Trung cộng vào Liên Hiệp Quốc. Từ đó giới cầm đầu Trung Nam Hải tự cho mình cái quyền ngang ngược, cắt đứt mọi giao thiệp ngoại giao của chính quyền Đài Loan với thế giới, bắt mọi quốc gia (kể cả Hoa Kỳ) phải công nhận chính sách một nước Trung Hoa, trong đó Đài Loan là một tỉnh của Trung cộng! Bốn mươi tám năm trôi qua, chẳng có cái gì là “muôn năm” cả! “Gấu Trúc” được tô son vẽ phấn thành cọp, hôm nay son phấn rã rời hiện ra chỉ là con “Hổ giấy“.

1. Ngày 1/5/2020, bà Kelly Craft, Đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc trong một hàng Tweets nêu rõ Mỹ ủng hộ việc Đài Loan tái gia nhập Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) cùng cộng đồng 193 nước tại Liên Hiệp Quốc. Dấu hiệu bão tố cho Trung cộng, không thể nào một vị đại sứ có thể viết lên những dòng Tweets đi ngược lại chính sách của chính phủ. Bước đi ngoạn mục của chính quyền Tổng thống Trump, dọn đường cho một ngày không xa Đài Loan chính thức quay trở lại chiếc ghế cũ của mình. Và cũng không lâu, Hoa Kỳ sẽ vất bỏ chính sách một nước Trung Hoa, Đài Loan sẽ hiên ngang tung bay lá cờ Cộng hoà Trung Hoa trên toàn thế giới. Ngày đó không còn xa.
2. Không như bạo quyền hèn hạ, bán nước csVN! Nữ Tổng thống Cộng hoà Trung Hoa (Republic of China) bà Thái Anh Văn (Tsai Ing-wen) sinh ngày 31 August 1956, thông minh và can đảm, lĩnh đạo 23,78 triệu người Đài Loan đối đầu với 1 tỷ 400 triệu dân Hoa Lục. Trung cộng nắn gân, cho máy bay xâm phạm không phận, Đài Loan nhanh chóng đưa phi cơ lên xua đuổi! Tốt nghiệp Đại học Luật tại Cornell Law School (Hoa Kỳ), Tiến sĩ Luật tại London School of Economics and Political Science (Anh Quốc) vị nữ lưu 64 tuổi đang trên đường phục hồi danh dự cho một nước Trung Hoa Tự do! Tập Cận Bình có giỏi đem quân vượt qua eo biển Kim Môn Mã Tổ? Trong khi Trung cộng bị cả thế giới nguyền rủa, thì bà Thái Anh Văn rực sáng với kết quả ngăn ngừa “Chinese virus”, đến mức nước Nga và Tổng thống Putin phải gửi các bác sĩ qua Đài Loan để học! Trong khi csVN từng là đàn em của Nga, hiện nay vẫn tự hào chưa có người nào tử vong vì “Chinese virus”, tại sao Putin lại không qua Việt Nam học? Hỏi tức là trả lời! Thông minh, dũng khí như thế, thì cỡ tiến sĩ chính trị đảng Lù Trọng Thắng xin đi bưng bô, chưa chắc đã xứng đáng! “Mình phải tồi tệ cỡ nào mà Nga nó chê?” Người liêm sỉ sẽ tự hỏi câu này.
3. Hồng Kông, khúc xương mắc nghẹn của họ Tập! Từ 2019 – 2020, tuổi trẻ Hồng Kông, thông minh, sáng tạo và can đảm đã biểu tình hằng triệu người, thách thức tay sai Bắc Kinh. Trung cộng có dám đưa quân vào đàn áp, làm một “Thiên An Môn” thứ hai? Không một phản ứng quân sự nào xẩy ra, con “Gấu Trúc” già nua chỉ còn nằm thoi thóp nhìn với đôi mắt mất thần của kẻ sắp ra đi theo Mao! Cậu thanh niên 24 tuổi Hoàng Chí Phong (Joshua Wong) và hằng triệu sinh viên, học sinh Hồng Kông viết chúc thư cho cha mẹ và cùng nhau xuống đường đối đầu với Tập Cận Bình! Chính nghĩa có sức mạnh riêng của nó, khiến súng đạn, côn an, trở thành trò chơi trẻ con! Người Việt còn lương tri, hãy tự hỏi một Hoàng Chí Phong 24 tuổi, dám đương đầu với Tập Cận Bình, trở thành khuôn mặt quốc tế. Nhục nhã thế nào cho tổ tiên chúng ta khi tên Lù Trọng Thắng, cả triệu quân trong tay, có tầu ngầm Kilo, mà rúc đầu như con rùa không dám đối đầu tại Biển Đông? Nhục quốc thể!
4. Siêu vi khuẩn “Chinese virus” sinh sau, đẻ muộn, mới vài tháng tuổi, đã quay lại làm hại ngay người và nơi đã sinh ra nó! Đúng là cả thế giới bị thiệt hại, không riêng gì Trung cộng. Đúng là Hoa Kỳ bị quay cuồng chóng mặt, số thất nghiệp trên 30,300,000 người trong năm tháng. Đúng là chỉ trong vòng vài tháng đầu năm 2020, số tử vong của người Mỹ đã cao hơn 20 năm tham chiến tại Việt Nam. Cho phép tôi có chút ý riêng tư dành cho bọn truyền thông thổ tả Mỹ khi so sánh nạn nhân của “Chinese virus” với số binh sĩ Hoa Kỳ hy sinh trong cuộc chiến Việt Nam. Chúng mày là một lũ khốn nạn trên cả mọi sự khốn nạn!
Một bầy ngu mà nhân loại không còn ai ngu hơn!

a) Chiến tranh Việt Nam do con người tạo ra, dựa trên ý thức hệ Quốc gia đối đầu với Cộng sản.
b) “Chinese virus” không mang mầu sắc chính trị, vô hình, đánh tất cả mọi người không phân biệt bạn hay thù.. Gây tổn thương cho cả thế giới!
c) Đổ lỗi cho Trump là mù quáng và thiên vị. Con số người Mỹ tử vong vì bệnh “Cúm” dưới thời Obama cao hơn rất nhiều so với bệnh dịch hiện nay, sao không thấy ai đổ lỗi cho Obama? Hiến pháp Hoa Kỳ bảo vệ quyền tự do ngôn luận, chúng tôi tôn trọng những ý kiến khác biệt, bạn có quyền chửi nếu ghét Trump, nhưng chửi cho thông minh để không ai bắt bẻ.
Quay lại vấn đề, nền kinh tế của Trung cộng thiệt hại vô cùng từ ngày nạn dịch xẩy ra. Đồng Nhân dân tệ mất giá, thị trường chứng khoán bốc hơi hằng trăm tỉ đô la Mỹ!

4.1 Giám đốc điều hành Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) bà Kristalina Georgieva, trong cuộc họp báo chung của IMF và Ngân hàng Thế giới (WB) ngày 4/3, tuyên bố “Dự báo tăng trưởng của Trung cộng trong năm 2020 dưới 5,6%”.
4.2 Một báo cáo của Viện Đông Á thuộc Đại học Quốc gia Singapore, đưa ra con số bi quan, theo đó, Trung cộng có thể ghi nhận mức tăng trưởng âm 6,3% trong quý I năm nay so với quý I năm 2019.

5. Trung cộng: Tứ vi địch thù. Tính cao ngạo cộng sản pha trộn mùi vị phong kiến Á Đông khiến Trung cộng thay vì nhanh chóng nhận lỗi, lại giở thói che đậy bưng bít theo kiểu đảng cộng sản. Đáng lý dùng nước chữa lửa, thì Tập Cận Bình lại hoa mắt, đem xăng đổ vào!

5.1 Theo thăm dò của Pew Research từ ngày 3-29/3/2020 cho biết 66% dân Mỹ có nhận xét không tốt về Trung cộng, và 26% ngược lại. Trong cuộc phỏng vấn trên đài truyền hình ABC, Thứ hai 4/5, Ngoại trưởng Hoa Kỳ Mike Pompeo tuyên bố: “Trung cộng áp dụng lối tuyên truyền cổ điển cộng sản, bóp méo sự thật, nguy hiểm vô cùng” (China participated in a classic communist disinformation effort that created enorrmous risk). Chưa hết, nhà ngoại giao hàng đầu của Hoa Kỳ còn nói: “Rất nhiều chứng cớ rõ ràng, cho thấy con vi khuẩn Coronavirus đến từ phòng thí nghiệm sinh học tại Vũ hán” (Enormous evidence that coronavirus came from Wuhan lab). Có đại ký giả trong làng báo người Việt giở giọng bênh Trung cộng, đặt câu hỏi kém thông minh, “Pompeo nói có những bằng chứng cụ thể, tại sao không nêu ra?” Bình tĩnh, cách nói của nhà ngoại giao không giống như bọn chăn trâu ngoài đồng, ông Ngoại trưởng Mike Pompeop nêu ra câu hỏi “Tại sao Trung cộng không cho mở cuộc điều tra và phóng viên ngoại quốc tự do tường thuật, viên chức Trung cộng và các quốc gia khác sẽ làm việc tốt hơn khi thẳng thắn đối đầu với vấn đề” (Had China permitted its own and foreign journalists and medical personnel to speak and investigate freely, Chinese officials and other nations would have been far better prepared to address the challenge). Cho đến hôm nay 9/5 khi chúng tôi viết bài này, Trung cộng vẫn chưa hề cho phép Tổ chức Y tế Quốc tế (WHO) và phái đoàn Hoa Kỳ cùng các quốc gia khác đến điều tra tại Vũ Hán! Tại sao phải che giấu? Chỉ một việc này thôi, cũng đủ để cho người thông minh hiểu lời nói của Ngoại trưởng Pompeo.
Vòng vây đang siết chặt qua mặt trận ngoại giao, Thượng Nghị sĩ đảng Cộng Hoà Lindsey Graham trả lời phóng viên Fox ngày Chủ nhật 3/5, “Quốc hội cân nhắc biện pháp phong toả Trung cộng vì bệnh dịch Coronavirus” (Congress weighs sanction against China over Coronavirus crisis). Tại Quốc hội Hoa Kỳ, các dân biểu chuẩn bị một dự luật đòi Trung Quốc phải bồi thường, một khi đã hết dịch, thậm chí một số thượng nghị sĩ còn đòi trừng phạt.
Lần đầu tiên, chính phủ Hoa Kỳ bắt đầu điều tra những viện đại học nổi tiếng của Mỹ, đứng đầu là Harvard với những số tiền khổng lồ đóng góp từ Trung cộng: 93.7 triệu dollars, nhà trường nhận 2,270 sinh viên đến từ Trung cộng, họ thành lập cả phân viện Harvard tại thành phố Thượng Hải, tổ chức quỹ mang tên “Harvard China Fund”… và ái nữ của Tập Cận Bình tốt nghiệp viện đại học danh tiếng này. Chứng cớ quan trọng khác, theo AP ngày 28/1/2020, một Giáo sư Harvard đã che dấu chuyện nhận tiền và làm việc với Trung cộng bị bắt. Bản tin AP ngày 27/2/2020, giáo sư khác tại UT (University of Texas) cũng bị bắt cùng tội. Cũng đến từ AP ngày 11/7/2019, một giáo sư Đại học UCLA (University of California Los Angeles) ra toà nhận 219 năm tù về tội cung cấp bí mật về hoả tiễn cho Trung cộng… Nhiều trường đại học danh tiếng tại Hoa Kỳ đang phải khai báo với Bộ Giáo dục về những liên quan của họ với chính quyền Hoa Lục… Không trả lời trong 30 ngày, Bộ Giáo dục sẽ chuyển hồ sơ qua Bộ Tư pháp để điều tra.
Quan trọng hơn cả, chính quyền Tổng thống Donald Trump đang thảo luận chính sách hạn chế một số kỹ nghệ liên quan đến quốc phòng, điện tử, y tế của Hoa Kỳ trong việc giao thương với Trung cộng, họ phải xin phép đặc biệt của chính phủ.. Ngoài ra, cũng khuyến khích các công ty Mỹ rút ra khỏi Trung cộng, đầu tư ở những quốc gia thân thiện với Mỹ như Ấn Độ, Mexico, và các nước Châu Á. Điều này cho thấy, một làn sóng thất nghiệp rất lớn đang đánh vào nền kinh tế Trung cộng.
Trong cuộc đối thoại với người dân, qua chương trình “Town Hall” trên truyền hình Fox, Chủ nhật 3/5, có một câu hỏi lý thú cho Tổng thống Trump, ông có lo ngại nếu Trung cộng không thi hành Thoả ước Kinh tế giai đoạn I, và mượn cớ đại dịch không mua nông sản Mỹ? Câu trả lời KHÔNG. “Nếu họ không mua, chúng ta sẽ chấm dứt thoả thuận, rất đơn giản” (If they don’t buy, we’ll terminate the deal. Very simple) có nghĩa là đánh thuế thêm vào hàng hoá TC. Chỉ một câu nói thôi, Bắc Kinh đã vội vàng đề nghị một cuộc điện đàm vào tuần tới giữa Đại diện Thương mại Hoa Kỳ Robert Lighthizer và Phó Thủ tướng Trung cộng Lưu Hạc. Theo thoả thuận, cả hai thương thuyết gia sẽ gập nhau sáu tháng một lần, và cuộc điện đàm đến sớm hơn thời hạn sáu tháng. Thế bí của Trung cộng!

5.2 Chánh văn phòng Nội các Nhật Bản Yoshihide Suga cho biết, đại dịch “Chinese virus” đã cho nước này bài học lớn về sự nguy hiểm của việc phụ thuộc quá nhiều vào Trung cộng như nguồn cung cấp chính với nhiều loại sản phẩm, hàng hoá từ khẩu trang đến các phụ tùng xe hơi. Ông Yoshihide Suga cho biết 70% đến 80% khẩu trang y tế của Nhật đặt làm tại Trung cộng, khi nền kinh tế của họ đóng băng, công ty xe hơi của Nhật không thể mua phụ tùng và cũng phải tạm ngưng sản xuất!
Theo Nikkei Asian Review, “… Nhật Bản dành gói cứu trợ kinh tế khẩn cấp hơn 240 tỷ yen (khoảng 2,2 tỷ USD) tháng này để giúp đỡ các công ty Nhật chuyển dây chuyền sản xuất về nước hoặc đa dạng hóa các cơ sở sản xuất đến khu vực Đông Nam Á”. Chính phủ Nhật cũng đã phê duyệt ngân quỹ giúp đỡ cao nhất từ trước đến nay trị giá 108 nghìn tỷ yên (khoảng 989 tỷ USD), chiếm khoảng 20% GDP, để hạn chế thiệt hại kinh tế do dịch “Chinese virus”.

5.3. Cộng Hoà Liên bang Đức (Federal Republic of Germany) là quốc gia đứng hàng đầu trong khối Liên hiệp Châu Âu, với chính sách ngoại giao thân thiện với Trung cộng, luôn tránh né những tuyên bố chính trị có thể làm Hoàng đế Tập Cận Bình mất vui. Đó là chính sách của bà Thủ tướng Angela Merkel, người thường xuyên đối đầu với Tổng thống Donald Trump. Tuy nhiên, ý đảng (đảng bên Đức) không phải là lòng dân.
Trong số báo ra ngày 15/4/2020, nhật báo BILD nhiều độc giả nhất nước Đức có bài viết tựa đề “Trung cộng đang nợ chúng ta những gì?” và đòi chính quyền Trung cộng phải bồi thường 149 tỷ Euro (160 tỷ USD). Trong đó hóa đơn rất chi tiết, nêu từng khoản mục của thiệt hại kinh tế do “Chinese virus” gây ra, chẳng hạn: 24 tỷ Euro cho doanh thu du lịch bị thiệt hại – 7,2 tỷ Euro cho ngành công nghiệp điện ảnh Đức – 1 triệu Euro mỗi giờ cho hãng hàng không Lufthansa của Đức – 2 tỷ Euro mỗi tuần cho hãng ô tô Volkswagen – và 50 tỷ Euro cho các doanh nghiệp nhỏ của Đức. Ngoài ra, trong hóa đơn cũng ghi rõ rằng, nếu GDP của Đức giảm 5,1% thì mỗi người dân Đức sẽ chịu thiệt hại khoảng 2.160 Euro.
Bài báo viết, Trung Quốc phải chịu trách nhiệm về những thiệt hại này “Cũng bởi vì giới lãnh đạo Trung Quốc đã bưng bít thông tin quan trọng trong nhiều tuần”, và “Trung Quốc đã vi phạm nghĩa vụ cung cấp thông tin cho Tổ chức Y tế Thế giới (WHO)”. Trong bài, báo BILD cũng căn cứ vào lời Ngoại trưởng Mỹ Mike Pompeo nói về trách nhiệm của Trung Quốc.

5.4. Tại Úc, thủ tướng Scott Morrison tuyên bố hôm 22/04 đã liên lạc với các nhà lãnh đạo Mỹ, Pháp, Đức để đề nghị mở “điều tra quốc tế về đại dịch”. Ngay sau đó, Đại sứ Trung cộng tại Úc Cheng Jingye lên tiếng đe doạ chính quyền Canberra, Úc sẽ thiệt hại hàng tỷ đô la trong thương mại nếu theo đuổi chính sách đòi điều tra Trung cộng, du khách sẽ mất, sinh viên Hoa Lục không du học tại Úc, và người dân Trung cộng sẽ thôi uống rượu vang Úc… Lời đe doạ ngu xuẩn của tên Đại sứ Cheng Jingye đã tạo ra một làn sóng giận dữ, người dân Úc biểu tình đòi trục xuất hắn. Úc còn đi thêm một bước về quân sự, gửi chiến hạm đến Biển Đông cùng tham dự với hạm đội Hoa Kỳ.

5.5. “Made in China” Giấc mơ vĩ cuồng của Tập Cận Bình là thống trị thế giới bằng sản phẩm Trung cộng, với khẩu hiệu “Made in China 2025”. Ý họ Tập là thế, nhưng ý trời lại khác, còn năm năm nữa mới đến 2025, mà sản phẩm của Trung cộng đã khiến cả thế giới giật mình. Người Việt biết rất rõ về phẩm chất của hàng hoá “Made in China” hơn ai hết! Dưới đây là kinh nghiệm mới của thế giới:

* Vương quốc Anh cho biết: 17,5 triệu bộ xét nghiệm “Chinese virus” đặt mua từ Trung cộng không đủ tốt để dùng. Theo Giáo sư John Newton, Giám đốc Y tế công cộng Anh, trả lời báo Times ngày 6/4 cho biết “Các bộ xét nghiệm của Trung cộng chỉ tìm ra kháng thể ở những bệnh nhân có “số lượng virus rất lớn”. Tuy nhiên, Anh cần bộ xét nghiệm có thể phát hiện kháng thể ở những người bị nhiễm virus nhưng biểu hiện nhẹ, và theo giáo sư Newton, các xét nghiệm của Trung cộng là “Không đủ tốt để có thể dùng ở quy mô lớn”. Theo NBC News 30/4 cho biết, “Ngày 13/4 nhóm bác sĩ và các nhà quản lý y tế cao cấp nước Anh nêu ra: “250 máy thở Anh mua từ Trung cộng có nguy cơ gây ra tác hại cho bệnh nhân, kể cả tử vong… Đường dẫn oxy của các máy thở này không thể lau rửa đúng cách, thiết kế lạ, hướng dẫn khó hiểu, và được chế tạo dùng trong xe cứu thương chứ không phải bệnh viện!” Các máy thở hiệu Shangrila 510 của Công ty TNHH Bắc Kinh Aeonmed, một trong những nhà sản xuất máy thở lớn của Trung Cộng.
Các bác sĩ Anh nhấn mạnh: “Chúng tôi mong muốn những chiếc máy này bị thu hồi và thay thế bằng các thiết bị có khả năng cung cấp thông khí cho bệnh nhân của chúng tôi trong việc điều trị hồi sức cấp cứu”.
* Vào cuối tháng 3/20, Cộng hòa Séc thông báo có tới 80% trong số 150.000 bộ xét nghiệm “Chinese virus” mà nước này mua từ Trung cộng bị lỗi.
* Tây Ban Nha cũng phải loại bỏ một lô hàng bộ xét nghiệm mua từ Trung cộng sau khi tìm ra, các xét nghiệm chỉ chính xác 30%.
* Uy tín cộng sản một lần nữa tuôn chẩy xuống cống! Tháng 3/20, Trung cộng tuyên bố sẽ tặng thiết bị y tế cho Ý. Tuy nhiên, trái với lời hứa, Ý đã phải bỏ tiền mua, và theo tờ Spectator, lô hàng mà Ý mua lại chính là những thứ mà nước này đã tặng cho Trung cộng khi bắt đầu đại dịch. Đểu giả hết chỗ nói!

Ý là quốc gia đầu tiên trong khối Liên hiệp Châu Âu, dân số 60,317,116 người (2019), tham dự chương trình “Một vành đai, một con đường”, mở cửa đón số đông công nhân viên Trung cộng. Ngài Thủ tướng Ý, ông Giuseppe Conte, nhanh chóng nhận ra anh bạn phương đông mới, ngoài thói quen ăn to, nói lớn, khạc nhổ bừa bãi còn đem thêm món quà không mong muốn, siêu vi khuẩn “Chinese virus”. Thành phố Prato tại Ý là địa chỉ của hơn 50,000 công nhân đến từ Trung cộng, số người này khiến nước Ý đứng đầu danh sách nhiễm siêu vi khuẩn “Chinese virus” và tử vong nhiều nhất tại Châu Âu. Kết quả đầu tiên của chương trình “Một vành đai, một con đường”, bài học vỡ mặt cho Thủ tướng Giuseppe Conte.

KẾT LUẬN
Khi bị sa lầy, rơi vào vũng bùn, ai trong chúng ta cũng có lúc gặp! Cách sinh tồn hay nhất là “Bình tĩnh” suy nghĩ, tìm những gì có thể bấu víu để thoát ra. Bài “Mưu sinh thoát hiểm” căn bản.
Trung cộng dưới sự lĩnh đạo của Hoàng Đế Tập Cận Bình làm ngược lại! Bị cả thế giới lên án, nghi ngờ, tẩy chay, đòi bồi thường thiệt hại… Khôn ra, Trung cộng cần tỉnh táo, nhận lỗi (điều này rất khó với văn hoá Trung Hoa, cho là mất mặt) đề nghị bồi thường, sửa chữa. Họ cho bộ máy tuyên truyền của đảng cộng sản làm việc ngày đêm, cố tình đảo ngược tình thế! Đổ lỗi cho lính Mỹ, cho Pháp, các nhà ngoại giao đưa ra những tuyên bố ngạo mạn, khiêu khích cả thế giới!
Chúng ta hiểu, Trung cộng cần trấn an dân chúng, đánh trống khua chiêng, bài bản sơ đẳng của chủ nghĩa cộng sản qua chính sách “ngu dân”. Họ quên đi, các hãng xưởng nước ngoài rút ra khỏi Hoa lục, thì đám một tỷ bốn trăm triệu dân lấy gì mà nhét vào bao tử? Đứa con hoang csVN ngu cũng không kém gì, chúng hân hoan khoe con số người tử vong của Hoa Kỳ đứng đầu thế giới, tuyên truyền dân chúng Mỹ thất nghiệp cao, không có thịt mà ăn, phải vào rừng săn bắn… Một nữ học viên của tôi tại Việt Nam lên tiếng, “Nếu dân Mỹ thất nghiệp, thì tụi em bán sản phẩm cho ai?” Nghịch lý lớn nhất tại Việt Nam, người thông minh như em không có quyền, và bọn lãnh đạo là một lũ ngu!
Càng quậy, càng lún sâu xuống bùn! Giờ đây đã chìm qua khỏi ngực rồi! Hàng triệu triệu công nhân Hoa Lục rơi vào thất nghiệp. Danh hiệu cơ xưởng sản xuất toàn thế giới không còn nữa… Một trật tự mới được thiết lập lại cho nhân loại! Chủ nghĩa cộng sản cáo chung! Có sống được qua cơn đại hoạ này, thì Trung cộng sẽ trở thành một phế nhân, mất hết mọi ảnh hưởng.
Còn tương lai đảng csVN ra sao? Vua chết, Chúa cũng băng hà! Thằng “con hoang” Ba Đình mất chỗ dựa lớn nhất. “Hàng sống, chống chết” lịch sử lập lại sau 45 năm.

18/05/2020
Nguyễn Tường Tuấn




Mảnh đất "Quỷ ám"

Nguyễn Tường Tuấn (Danlambao) - Từ cái ngày tháng tư bốn mươi lăm năm trước, tôi bắt đầu sợ mầu đỏ, kinh hãi sao vàng. Chẳng cứ riêng gì mình, hằng chục triệu người dân miền Nam chắc cùng một tâm trạng? Nếu không, tại sao triệu người lại bỏ nước ra đi, liều mình nơi biển cả, đối đầu với hải tặc, vùi thân xác trên đại dương? Xa hơn nữa, cuộc di cư vĩ đại của người Bắc vào Nam năm 1954, hơn một triệu, thế hệ tỵ nạn cộng sản đầu tiên. Thi sĩ Trần Dần đã vẽ ra bức tranh ảm đạm Hà Nội, "Tôi bước đi, không thấy phố, không thấy nhà - Chỉ thấy mưa sa trên mầu cờ đỏ!" Ôi lá cờ máu, đã biến một đất nước hiền hoà trở thành mảnh đất "Quỷ ám".

Việt Nam chúng ta vẫn còn đó, tên Việt Nam sẽ không bao giờ phai. Nhưng mảnh đất đã bị "Quỷ ám" từ những năm tháng tang thương đó! Vợ khóc chồng đi tù cải tạo! Con sinh ra không có bố, để mỗi đêm mẹ dùng chiếc áo trận mầu nhà binh của bố làm mền đắp cho con: "Ngủ ngoan đi con, bố đang ôm con vào lòng, con có thấy hơi ấm của bố chăng?" Tội nghiệp! Đứa con đầu lòng sinh ra để gần hai tuổi mới được mẹ bế băng rừng, lội xuống, với giỏ quà thăm bố trong tù tội!
Mảnh đất rơi vào tay "Quỷ ám" khiến mẹ già mỗi ngày niệm Phật và khóc thương con cho đến mù cả mắt. Ngày tôi trốn trại Z 30C, mười ngày trong rừng, về quỳ bên mẹ, nước mắt tuôn trào trên bàn tay chỉ còn da bọc xương của mẹ đang quờ quạng trên mặt mình, sờ tai con để nhận diện, và mẹ hỏi: "Tuấn hở con? Bây giờ mẹ mù rồi! Mẹ khóc mỗi ngày khi nghĩ đến con, đừng bỏ mẹ con nhé!" Mẹ ơi, con không muốn bỏ mẹ đâu! Nhưng nếu con ở trong nhà mình lâu, bọn chúng sẽ đến bắt con lại! Tôi đã hôn mẹ, và nhanh chóng ra đi, sống cuộc đời lãng tử, lang thang trên những con đường, khu phố quen thuộc của mình mà lòng đầy sợ hãi. Và rồi, thỉnh thoảng mỗi đêm, khi mặt trời đi ngủ, khi mọi nhà tắt đèn, đã hẹn trước, bố tôi mở cửa ra quét sân lúc nửa đêm, tên tù vượt ngục, đạp xe nhanh như máy chạy thẳng vào nhà. Bố vội vàng đóng cửa, vợ ở trên lầu cố dỗ con ngủ, thằng bé còn quá nhỏ để biết có bố là người tù vượt ngục. Tai vách, mạch rừng! Khi tôi đi tù, cả nhà đều khổ vì nhớ nhung, vợ trẻ hai vai gánh vác việc chồng, con thơ nằm mơ gập bố trong giấc ngủ! Khi tôi trốn về, mọi người đều sợ từ tiếng gõ cửa, đến những bước chân nửa đêm của gã công an khu vực, và giọng nói the thé của con bé hàng xóm khi xưa, nay làm tổ trưởng!

Đau thương như thế đó! Cuộc tình của chúng tôi khởi đầu đẹp như một bài thơ, nàng ở tuổi 19 yêu anh chàng Trinh sát 24. Nàng đã băng rừng, lội suối theo tiểu đội đi hộ tống lương khô (thực phẩm tiếp tế cho đơn vị đang hành quân) để vào thăm chàng. Đêm tân hôn, họ không ở trong khách sạn Sài Gòn hay Đà Lạt, nhưng trong chiếc hầm bao cát xung quanh tại căn cứ Rạch Bắp... Cái đêm đáng ra là thần tiên đó, chưa kịp làm tình thì bọn "Quỷ ám", khách không mời đến... Hoả châu soi sáng, súng nổ, xác cộng quân nằm la liệt ngoài chiến hào... Một vài chiến binh trong đơn vị, mới chiều hôm qua còn đến chúc mừng đôi uyên ương, chỉ vài tiếng sau, các anh đã về trời, yên nghỉ trong chiếc poncho lạnh lẽo! Người và Quỷ đều nằm xuống chỉ vì một chủ nghĩa ngoại lai của bầy "Quỷ ám". Những người mẹ, cả hai miền đều mất con! Những người vợ bên kia vĩ tuyến 17, muôn đời không được một lần cuối nhìn mặt chồng. Những đứa con của bác và đảng chết thảm thương không một nén khói hương tưởng nhớ! Có chăng, gia đình nhận một tấm bằng "Liệt sĩ", sinh mạng lính Bắc quân rẻ như một tờ giấy in treo trên bàn thờ. Khốn nạn quá! Mẹ nuôi con cả đời, bác và đảng đánh đổi bằng mảnh giấy với những chữ vô hồn, vô nghĩa!

Mảnh đất bị "Quỷ ám" như thế đó! Nhìn vào xác những người lính Bắc Việt, tất cả còn rất trẻ, ăn bùa mê thuốc lú của bác và đảng, họ lên đường vào giải phóng miền Nam với những bộ quần áo tả tơi, vừa đủ che xương sườn hiện rõ sau làn da xanh của sốt rét rừng. Điều duy nhất bác và đảng ban cho là thoả mãn ước nguyện "Sinh Bắc tử Nam". Chắc chắn những người bên kia chiến tuyến nằm xuống, anh cũng có một mẹ già đang trông ngóng từng ngày đứa con đi "B" trở về. Nhưng các anh đã không bao giờ về, xác của anh đồng đội nhẫn tâm bỏ lại. Lính Bắc Việt không có số quân, nên khi nằm xuống, chẳng ai còn biết anh ở đâu, tên tuổi gì? Và chúng tôi những người các anh hô hào đánh cho "Nguỵ nhào" phải đi chôn bộ đội "cụ Hồ". Hỡi những tử sĩ bị cướp linh hồn, hãy yên giấc ngàn thu ở một phương trời nào đó, và nhớ cho rằng các anh chính là nạn nhân của bầy "Quỷ ám". Chết còn quá trẻ, chưa biết cả mùi đàn bà, môi chưa bao giờ hôn, và những bức thư tình (nếu may mắn có được) người yêu anh sẽ không bao giờ dám viết một chữ yêu, ngoài những khẩu hiệu chính trị sặc mùi khốn nạn như anh hãy cố gắng "phấn đấu" em ở nhà đang sản xuất "vượt chỉ tiêu!" Cuộc tình của các anh, nghèo không khác gì bộ quần áo rách đảng ban cho, xác sơ như đôi dép râu mòn gần hết, và miệng các anh sặc mùi thuốc lào, khói bám vàng trên những hàm răng cải mả! Chẳng có gì để mà viết, ngoài hai chữ "tội nghiệp".
Nơi mảnh đất bị "Quỷ ám" thì ngôn ngữ trong sáng của văn minh cũng đội nón ra đi, những tiếng quái thai dị hợm xuất hiện, trở thành thói quen trên đầu môi chót lưỡi mọi người. Xin cám ơn sự "giúp đỡ" của các bạn, bọn ma quỷ không nói thế, chúng đổi thành "hỗ trợ" - Làm "nhanh lên" chúng gọi là "khẩn trương". Khi một chiếc máy hư dùng chữ "bị hỏng" nghe có thanh tao hơn là "sự cố" không? Sống với ma quỷ, thì phải dùng chữ của quỷ ma, một tiến trình đồng hoá từ "người" thành "khỉ". Nghe coi vẻ ngược đời, tiếc thay đó lại là sự thật! Vâng, một con người đem vào rừng, ở lâu với khỉ, họ sẽ quên đi tiếng loài người.

Khi mảnh đất bị "Quỷ ám" nhiều người dân đã quên đi giòng họ anh hùng Nguyễn Huệ! Chẳng còn nhớ đến Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn! Không hề biết mình là con cháu Hai Bà Trưng, Bà Triệu! Làm sao nhớ được lời hào sảng của Trần Bình Trọng, "Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc". Tất cả anh hùng, hào kiệt hơn 4,000 năm lịch sử bị chôn sâu trong mộ địa, loài "Quỷ ám" chỉ có một dòng họ, "Hồ ấu dâm". Chúng mang dâm tặc vào chùa ngồi cùng Phật, chúng lải nhải học tập theo đạo đức tên đồ tể bán nước! Chúng can tâm cúi đầu nghe thánh chỉ quan thầy Trung cộng gọi mình là bọn "con hoang" không một lời phản đối. Quê hương chưa bao giờ nhục như hôm nay!

Mảnh đất bị "Quỷ ám" chính quyền không được dân bầu, do ma quỷ "cướp" và chúng không mắc cở hay e dè dùng chữ "cướp chính quyền". Chúng đã cướp toàn bộ đất nước từ 45 năm nay. Bọn cướp cai trị bằng "cải cách ruộng đất" (1954-1956) đấu tố, chôn sống trên dưới 200,000 người miền Bắc! Chúng tạo ra cuộc cách mạng văn hoá "Trăm hoa đua nở" (1956) để bắt nhốt tất cả văn nghệ sĩ có tư tưởng chống đối, hoa chưa kịp nở đã vội tàn, văn nghệ sĩ miền Bắc bị đánh tơi tả, xếp hàng vào tù hằng chục năm, chỉ vì vài hàng thơ, than thở cho số phận quê hương, đất nước và con người! Tết Mậu Thân 1968 sẽ đi vào lịch sử nỗi kinh hoàng của miền Nam, trên dưới 5,000 người dân chôn trong những nấm mộ tập thể tại Huế! Xác người ngay giữa Sài Gòn, tất cả các tỉnh thành đến tận mũi Cà Mâu! Không một người dân miền Nam nào vùng lên theo bầy ma quỷ như chúng lải nhải tuyên truyền! Rồi mùa hè đỏ lửa 1972, Trị Thiên, Kontum, An Lộc, súng Nga, đạn Tầu, xác chết người Việt, một nửa quê hương đầy mùi tử khí!
Nhân danh giải phóng, bầy "Quỷ ám" xua hằng triệu thanh niên thiếu nữ miền Bắc lên đường vào Nam, chết bờ chết bụi. Chúng xiết chặt bao tử gia đình bằng sổ lương thực, tem phiếu, nếu các con không đi thì cả gia đình mình chết đói. Thanh thiếu niên miền Bắc ra đi miệng hô khẩu hiệu "giải phóng miền Nam" nhưng bụng đói cồn cào, không biết đường đi bao giờ mới tới? Vượt qua cái đói, ăn măng rừng thay cơm, người lính không còn chọn lựa nào khác, họ đi vào cõi chết để tìm đường sống. Em ở nhà "tăng gia sản xuất" còn anh thì "sốt rét mặt xanh nanh vàng" lê lết dưới lá cờ đảng!

Mảnh đất bị "Quỷ ám" lũ đầu trâu mặt ngựa, lên cầm quyền, và người công chính thành công dân hạng hai. Bọn chúng không cần học, bằng cấp tiến sĩ, thạc sĩ, cử nhân mua rẻ hơn giấy vệ sinh! Nhưng trung thành với đảng là quan trọng! Càng dốt càng lên cao, càng ngu thì tha hồ lĩnh đạo! Có đất nước nào mà cương lĩnh đảng ngồi ỉa trên hiến pháp? Có quân đội nào phải trung thành với đảng thay vì với dân? Có côn an nào mà mở miệng ra chỉ biết "còn đảng còn mình"? Có trường học nào mà trẻ thơ phải gào lên mỗi ngày "đêm qua em mơ gập lão già"?

Mảnh đất bị "Quỷ ám" nên thanh niên đi làm nô lệ lao động trên địa cầu, thay vì du học để trở về xây dựng quốc gia! Thiếu nữ buôn phấn bán hương từ Campuchia, qua Thái Lan, đến Mã Lai làm ô danh mẹ Việt Nam! Những thế hệ vàng sau chiến tranh không còn chết trên trận địa, nhưng nằm chen chúc, tức tưởi trong chuyến xe đông lạnh bên trời Âu! Thậm chí chui cả vào phi cơ của mụ Chủ tịch Cuốc hội để trốn qua mảnh đất của bọn "tư bản giẫy chết!"

Mảnh đất bị "Quỷ ám" nên giá trị văn hoá, đạo đức, lịch sử sớm chết non, chẳng ai buồn để ý. Cả nước điên loạn, rủ nhau đi bão (chữ cs diễn tả những cảnh xuống đường cuồng loạn) chỉ vì thắng một trận đá bóng giải ao làng. "Tự hào quá Việt Nam ơi" tuổi trẻ điên lên vì quả bóng, xe gắn máy chạy bạt mạng ngoài đường, nồi niêu xong chảo gõ thâu đêm suốt sáng, con gái cởi trần khoe vú khoe mông, khoe cả hang bác hồ. Sáng tỉnh dậy, báo chí đăng vài chục đứa chết vì đụng xe. Việt Nam đẻ thêm một anh hùng, "Bác Park" dẫn dắt đội tuyển "ta" từ vinh quang này đến thắng lợi nọ! Đội tuyển Việt Nam làm chấn động địa cầu, một biểu ngữ giăng tại Hà Nội còn dùng ngôn ngữ cách mạng hơn "Đéo nói nhiều, Việt Nam vô địch là cái chắc". Nhưng khi giặc Tầu xâm chiếm biển khơi, hải đảo, đâm thủng tầu cá ngư dân, chính phủ chẳng đứa khốn nạn nào dám ẳng lên một tiếng! Vài người dân biểu tình thì côn an bắt đánh cho xưng mặt, gẫy răng! Thôi thì cứ dùng lại khẩu hiệu tự sướng trên, "Đéo nói nhiều, Việt Nam ta nhịn nhục là cái chắc". Nhịn cho chúng lấy biển đảo! Nhịn cho chúng khai thác rừng vàng! Nhịn cho đảng ta muôn năm bền vững! Nhịn cho dân ta ngàn năm tăm tối! Nhịn cho đảng viên ở nhà cao, cửa rộng, con cái du học, nhịn cho nó lành! Nhịn để 5 triệu đảng viên tha hồ trộm cướp! Nhịn cho 90 triệu dân còn lại è lưng đóng thuế! Nhịn để đường công danh xây trên xác dân lành! Nhịn để ông bà đảng viên sống, và chúng mày chết, đơn giản có thế thôi!

Mảnh đất bị "Quỷ ám" mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, nhưng đừng quên có hai loại luật pháp khác nhau. Loại dành cho đảng, cho bọn đầu trộm đuôi cướp khác với luật dành cho dân. Chẳng thế mà nhà thơ Thái Bá Tân, người cả một đời sống trong xã hội của bọn trộm cướp đã phải văng tục vào toà án: "Một thằng ăn trộm chó - Ở Hưng Yên, Văn Giang - Không may bị tóm được - Thế là dân cả làng - Xúm vào đấm rồi đá - Đến suýt chết, và rồi - Bị nhốt trong cũi chó - Dân hả hê: đáng đời! - Trong khi một thằng khác - Phó Thống Đốc Ngân Hàng - Một quan lớn của đảng - Vĩ đại và vinh quang - Làm thất thoát công quỹ - Mười lăm nghìn tỉ đồng - Lạ, không thấy dân chúng - Xúm vào đánh hội đồng! Hơn thế, cái thằng ấy - Được toà xử tại gia - Tức là không có án - Thế đấy, Địt Mẹ Toà!" Xin phép mượn chữ của thi sĩ Thái Bá Tân, Địt mẹ cả Bộ Cá Tra! Địt mẹ Trung ương đảng! Địt mẹ loài cộng sản! Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Xin bạn đọc tha thứ cho ngôn ngữ bạo động của chúng tôi.

Mảnh đất bị "Quỷ ám" nên triết lý sống cũng thay đổi. Đừng nói đến chính trị, hãy để cho đảng và nhà nước lo! Con người sinh ra có óc, để suy nghĩ. Có miệng, không phải chỉ ăn mà còn để nói. Có tai, biết nghe điều phải. Có mắt nhìn ra chân lý. Nhưng bác và đảng không muốn thế! Vì trí óc của bác ít khi dùng, cho đến chết vẫn chỉ nhớ được hai tên Marx, Lenin! Vì những cái đầu của đảng được nặn ra bằng đất sét, suy nghĩ là chuyện khó khăn không tưởng. Vì mắt bác và đảng, không thấy gì xa hơn, không nhìn lên trên, mà chỉ nhìn xuống dưới, dưới cả thắt lưng quần. Không nhìn ra tương lai, chỉ ăn mày quá khứ, nên đất nước thay vì tiến lên 4.0 lại kéo nhau lùi về 0.4! Vì miệng của bác và đảng không ăn cơm gạo, chúng ăn đủ loại, cement, sắt thép, ăn không từ thứ gì kể cả giấy vệ sinh, ăn ngày không đủ "tranh thủ" (chữ vc) ăn đêm!
"Sống như cỏ cây hoa lá" đó là triết lý tạo ra cuộc sống "thực vật" cho mọi người. Cỏ cây hoa lá có bao giờ biết suy nghĩ? Có bao giờ biết phản đối? Trồng nơi đâu chấp nhận nơi đó, không thích, mang đi chỗ khác, đào lên lại chôn xuống, cùng lắm thì vất đi, làm phân bón làm củi đốt! Không cần một bằng "Liệt sĩ". Cho ăn uống gì, đều được, bón phân loại nào rồi cũng xong, tưới nước sạch hay nước tiểu trộn phân cũng tốt. Không cần phải chờ đến cuối thế kỷ mới có được chủ nghĩa xã hội! Ngay từ bây giờ nó đang thành hình trên mảnh đất hình chữ "S", số đông dân chúng được huấn luyện để trở thành "nhân dân thực vật". Im lặng, chấp nhận, không bao giờ phản kháng. Những ai chống đối, sẽ nhanh chóng bị đốn đi. Cây bị chặt, có biết đau không? Chắc là có, nhưng không như loài thú chúng còn biết cắn lại, cỏ cây hoa lá sẽ im lặng vâng lời! Đứa nào vào tù, mặc kệ nó. Cây nào bị chặt, cây bên cạnh vẫn sống, vẫn nở hoa!
Rồi đây, mảnh đất bị "Quỷ ám" sẽ toàn là những "nhân dân thực vật". Không hề nhỏ một giọt nước mắt cho những cây trồng bên cạnh nếu bị đốn hạ. Đứa nào biểu tình chống Trung cộng, Hoàng Sa & Trường Sa của Việt Nam, hét cho khản cổ, cuối cùng bị bọn côn an đập cho vỡ mặt, ha, ha, ai bảo ngu. Người "nhân dân thực vật" vẫn nhởn nhơ bên cạnh lề đường, quán cà phê vẫn đông, sống như thế mới là khôn!
Mảnh đất bị "Quỷ ám" không hề sợ đại dịch "Chinese virus". Cả thế giới bị đánh tơi tả, nhưng nơi ta ở mọi việc vẫn an lành, chẳng ma nào chết! Khi lĩnh tụ chính trị của nhân loại mất ăn, mất ngủ, bạc đầu để đối phó, thì đảng ma quỷ ung dung lo họp đại hội 13 quỷ ma. Sắp xếp vị trí, chức vụ cho bọn làm vườn! Mặc mẹ nó đám "nhân dân thực vật" chẳng một cỏ cây nào dám lên tiếng! Bão Trung cộng có tiến vào biển đảo, chúng quạt ngã được cây nào thì cứ đốn! Chưa hết, cứ phát cờ, xúi ngư dân ra biển, chết đứa nào bớt đi đứa đó! Số còn lại, những "nhân dân thực vật" vẫn ngoan ngoãn vươn lên tìm đường sống cho mình, đừng để chúng chết, ban cho chúng ít nước, ít phân, ít cơm thừa canh cặn. Đảng ta vẫn là ma quỷ và đảng quỷ ma muôn năm!

Chưa bao giờ đất nước đẹp như hôm nay! Mảnh đất hình chữ "S" quá chật cho 90 triệu dân, nhưng rộng rãi vô cùng cho 5 triệu đảng viên! Nhường cho bạn vài hòn đảo chim ỉa thì nghĩa lý gì? Rừng vàng đã có bạn khai thác, Bô xít Tây nguyên bán bớt đi lấy tiền ăn chơi, gái gú! Đồng bằng sông Cửu Long có hạn hán, chết đâu con cái đảng viên, có chăng là đám nông dân chân lấm tay bùn! Ngư dân đem cờ đỏ sao vàng ra biển bạc, người "nước lạ" bắn chết, ai bảo ngu? Mang miếng giẻ rách ra đấu với súng đạn, đảng xúi dại, mà chúng vẫn nghe. "Nhân dân thực vật" là thế đó! Bảo sao nghe vậy, đặt đâu ngồi đó! Chỉ một lá cờ, với tấm bằng tưởng lục, chừng đó thôi là khối đứa sẵn sàng chết vinh quang!
Côn an lá chắn của đảng! Nuôi thật đông, trả lương ít, để chúng ăn thịt đồng loại. Đừng sợ bọn này đói, cứ thả chúng ra đường, gập "nhân dân thực vật" tha hồ chặt chém. Chiếc gậy giơ lên, có ngay vài trăm ngàn vào túi. Đứa nào chống lại, cứ mời vào đồn, khi ra là nghĩa trang! Đừng lo, cây cỏ có bao giờ biểu tình, một tiếng khóc cho đồng loại tìm cũng không ra!
Cái hay của "nhân dân thực vật" là đứa nào chết, mặc kệ nó. Miễn là tao sống, tao vẫn ăn, vẫn kiếm tiền. Mình chỉ là một cành cây thì làm gì được? Và vô tình quên đi, chỉ một cây diêm nhỏ bé, cũng đủ đốt cả cánh rừng!
"Nhân dân thực vật" muôn năm! Mảnh đất "Quỷ ám" trường tồn! Đời đời nhớ ơn thằng "khốn nạn".

17.05.2020
Nguyễn Tường Tuấn

danlambaovn.blogspot.com




Đừng sợ ngã!

Nguyễn Tường Tuấn

Tuổi thơ như trang giấy trắng, những gì được viết lên lưu giữ mãi, khó quên. Ngày còn bé, mẹ tôi thường kể cho nghe những truyện trong "Tâm hồn cao thượng" (Les grands coeurs) của Edmond De Amicis, hoặc nhà văn người Đan Mạch Hans Christian Andersen với "Cô gái băng tuyết" (The ice maiden).
Tôi không thể quên truyện cậu bé Rudy, tuy không có bạn cùng tuổi, nhưng vô cùng hạnh phúc sống bên ông nội nơi thảo nguyên, núi đồi hiền hoà Thuỵ sĩ...
Ngoài niềm vui được nghe ông kể chuyện cổ tích về quê hương Meiringen, Rudy còn có thêm nhiều bạn khác, đó là những bầy dê trang trại và gia súc trong nhà như chú chó Ajola và mèo con Tomcat.
Chơi với chúng mỗi ngày, Rudy hiểu được ngôn ngữ của những bạn mới. Một hôm, Tomcat tìm cách leo lên mái nhà cùng mẹ, nhưng nó rụt rè vì sợ hãi, mèo mẹ khuyến khích:
"Con hãy lên đây chơi cùng mẹ".. Tiếng mèo mẹ dậy mèo con âm vang trong Rudy, cậu bé cảm nhận được, Rudy nghe tiếp:
"Con đừng sợ ngã, sẽ không bao giờ ngã trừ khi con sợ hãi. Hãy bước tới con ơi, dùng móng chân trước bám chặt vào, chân sau bước lên, cứ thế bám chặt móng và tiến bước. Dùng mắt để quan sát, tập trung vào từng bước chân. Gập khoảng trống, hãy nhẩy qua, đó là những gì ta đã làm."
Rudy nghe được cả lời khuyên từ những cành cây và bụi cỏ xung quanh, "Bước lên cao, tiến xa hơn nữa, bạn sẽ không ngờ về những gì mình làm được. Đừng sợ ngã."

Thế giới hôm nay biến chúng ta thành "nô lệ" của "sợ hãi"
Nỗi sợ hãi, hoang tưởng đã khiến đa số người Việt thành bầy cừu ngoan. Không ước mơ, không dám nói, ngậm miệng cho nó lành! Chỉ biết trông chờ bọn trộm cướp đảng cộng sản ban cho cái gì thì hưởng cái đó.
Chúng ta là người chứ đâu phải bầy cừu? Chúng ta cần cơm áo chứ có ăn được "bánh vẽ" hay làm tình bằng "khẩu hiệu chính trị?" Bốn mươi lăm năm qua, cả nước ăn giẻ rách đến từ rừng cờ máu, đeo khẩu trang bằng những biểu ngữ sặc mùi mị dân, vẫn chưa tỉnh sao? Nhìn vào đám quan chức cộng sản, mặt căng, da bóng, để thấy thân phận mình, những kẻ nô lệ trên quê cha, đất tổ. Nhà mình chúng lấy, vợ chồng con cái chúng vất ra vỉa hè, và chúng ta chỉ được phép viết "thỉnh nguyện thư" xin các quan soi sét. Khóc lên hỡi quê hương yêu dấu.
Tôi đã đọc ở đâu đó một nhận xét của cựu hoàng Sihanouk:
"Ở Campuchia có 100 người thì hết 99 người ngu, còn ở Việt Nam 100 người thì đến 99 người khôn. Nhưng ở Campuchia 1 người khôn lãnh đạo 99 người ngu, còn ở Việt Nam thì 1 người ngu đó lại lãnh đạo 99 người khôn kia".
Lời thật, nhưng đau vô cùng. Hãy xem băng đảng của những thằng "ngu" dẫn dắt 90 triệu người khôn ra sao?

1. Che giấu thông tin về "Chinese virus"
Trong khi Hoa Kỳ, công khai tuyên bố số người nhiễm bệnh và tử vong mỗi giờ trên truyền hình, thì hai nước cộng sản Trung cộng và Việt cộng giấu như mèo giấu "bác" trong lăng! "Chinese virus" ảnh hưởng đến nhiều quốc gia, thật là khó tin
Khi Việt Nam có cùng biên giới với Trung cộng, một số tỉnh miền Bắc còn được phép dùng đồng nhân dân tệ, Tầu khựa đi vào Việt Nam không cần chiếu khán (mất mẹ nó nước rồi!)
Khi bệnh dịch "Chinese virus" lây nhiễm chúng lũ lượt qua Việt Nam trốn! Ấy thế mà con số người Việt bị lây nhiễm những ngày đầu tiên chỉ có 16 người, bây giờ có 188 bệnh nhân (Tuổi Trẻ 29/3).
Trong khi cả thế giới chết như rạ, nhưng Việt Nam ta chẳng có ai qua đời cả! Tin có hoạ là ngu! Việt Nam chế ra bộ xét nghiệm "Chinese virus" tại sao còn phải đi xin Hàn Quốc viện trợ?
Một đất nước hơn 90 triệu dân, chỉ có 188 người nhiễm dịch, con số không bằng hai ngày tai nạn giao thông, lý do gì mà "Thủ tướng yêu cầu UBND TP Hà Nội, TP. HCM rà soát, cập nhật phương án phòng, chống dịch trên địa bàn, bảo đảm sẵn sàng cho cả phương án cách ly toàn thành phố" (Thanh Niên 29/3).
Em bé biết làm tính 2 + 2 = 4, cũng đủ trí khôn để thấy "...sẵn sàng cách ly toàn thành phố" thì nguy hiểm và truyền nhiễm phải cao hơn con số 188 rất nhiều!
Dân chúng cần biết những con số thật, chính xác, và cập nhật mỗi ngày, có thế thôi!
Thay vào đó hệ thống tuyên truyền và báo chí cộng sản Việt Nam đánh lạc hướng qua những câu chuyện khác, tầm phào như:
"Khuyến cáo 14,000 người từng khám tại bệnh viện Bạch Mai tự cách ly" (Tuổi Trẻ 27/3). Chúng đánh trống, khua chiêng để đừng ai để ý đến thiệt hại chính!
Tìm đâu cho ra 14,000 người để "khuyến cáo"? "Chinese virus" lây rất nhanh, từ người này qua người khác chỉ cần đứng gần người bệnh, ho không che miệng, nước miếng của họ sẽ nhanh chóng lây qua bao nhiêu người xung quanh?
Trong thời gian từ lúc vào bệnh viện cho đến khi đọc báo, nghe tin tức trên truyền hình, loa phường thì 14,000 người này (dù là số ít hơn) cũng đã truyền bệnh cho bao nhiêu người khác rồi?
Thế còn những ai tiếp xúc với họ trước và sau? Người giữ xe ở bệnh viện, bác tài taxi, Grab hay Uber?
Quan trọng hơn hết là gia đình, thân nhân của 14,000 người đó, tính con số khiêm tốn nhất mỗi gia đình có thêm ba người khác như cha, mẹ, vợ, chồng, con cái, làm bài toán nhân sẽ giật mình 14,000 X 3 = 42,000 người cần xét nghiệm.
Tin 188 người mà báo chí được phép đăng có phải đến từ Ban tuyên giáo?

Có vài lý do để tìm hiểu cho việc che giấu tin tức:
a) Sợ xúc phạm đến bố Tập Lục Bình nhà chúng nó.
b) Không đủ bác sĩ, y tá chuyên môn trong ngành dịch bệnh, cũng như các phương tiện nhà thương, giường bệnh, hoặc dụng cụ xét nghiệm cho một số đông dân.
c) Sợ dân chúng mất tinh thần, làm loạn.
Một vài thằng "ngu" dẫn dắt trăm thằng khôn nó như thế đó.
Khi dân chúng không biết sự thật, mọi người vẫn nhởn nhơ coi thường, chỗ nào đóng cửa thì đến chỗ khác, con "Chinese virus" thong dong đi từ người này qua người kia, như vào chốn không người. Sắp tới đây, khi các ngành nghề khác mất việc, thì các bạn phục vụ tang lễ chắc sẽ phải tăng ca?

2. Đảng "ta" trên đường đến lò thiêu
Thống kê năm 2019 cho biết GDP của Hoa Kỳ là 21.73 tỷ đô la. Ngày Thứ sáu 27/3/2020, Tổng thống Donald Trump ký và ban hành "Đạo luật Cứu trợ" chống lại đại dịch "Chinese virus" trị giá 2,200 tỷ mỹ kim tức 2 ngàn 2 trăm tỷ (chú ý : viết theo kiểu Mỹ thì dấu phết [,] là dấu ngăn cách giữa số ngàn và triệu, còn dấu chấm [.] là dầu ngan cách giữa số đơn vị là số lẻ sau đó – BBT/BCT).
Người Mỹ an tâm về công ăn việc làm, nếu chẳng may bị nghỉ việc, họ sẽ được hưởng 4 tháng lương giống như lúc mình đi làm, sau thời gian đó nếu vẫn chưa kiếm được việc mới, họ có thể ghi danh vào những chương trình giúp đỡ khác như:
Thất nghiệp (un- employement) - Phụ cấp xã hội (welfare) - Bảo hiểm y tế (medicare/medicaid). Các công ty lớn hay nhỏ, cũng có phần giúp đỡ trong đạo luật này với điều kiện họ không được sa thải công nhân.
Dịch bệnh rồi sẽ qua, thuốc chủng ngừa sớm muộn cũng đến. Điều quan trọng là giữ vững tinh thần và niềm tin cho dân chúng, thay vì bịt mắt và đánh lừa họ. Với số tiền trợ giúp của chính phủ Hoa Kỳ, người dân sẽ chi tiêu và vực dậy nền kinh tế nhanh chóng.
GDP năm 2019 của Việt Nam $261.637 tỷ đô la, (tức 261 tỷ lẻ 637 triệu) lấy đâu ra tiền để giúp dân? Con số quá nhỏ, chưa nói đến phần gậm nhấm của cha con bầy chuột Ba đình. Cộng sản Việt Nam sẽ gục sau hai tháng đóng cửa!

Cộng sản Việt Nam không hề đầu tư vào chi phí giáo dục, huấn luyện. Lợi dụng "cơ bắp" của thế hệ trẻ là chính. Đó là lý do tại sao Việt Nam trong nhiều năm qua trở nên hấp dẫn với những ông chủ nước ngoài, ham giá công nhân rẻ, và núp dưới danh nghĩa "Toàn cầu hoá".
Tất cả các hãng giầy, may nổi tiếng trên thế giới, rất khôn! Họ không bao giờ làm trực tiếp với Việt Nam, thay vào đó là thuê các công ty Hàn Quốc và Đài Loan, hai anh bạn này sẽ làm việc với bầy nón cối.
Thành ra, người Việt làm "gia công" cho thằng đi "làm công". Anh Hàn Quốc hay Đài Loan nào làm ăn không ra gì sẽ bị các ông chủ lớn cắt hợp đồng.
Một chiếc túi đeo tay phụ nữ của thương hiệu nổi tiếng, sản xuất tại Việt Nam chi phí không là bao nhiêu, nhưng về đến Hoa Kỳ hay Châu Âu, nhẹ nhất cũng vài trăm đô la!
Không nên trách công ty nước ngoài. Đồng lương người công nhân Việt Nam do chính bọn khỉ Ba đình đưa ra. Nếu cao hơn các quốc gia khác, sẽ không có ai vào đầu tư. Đưa giá thấp thì mới câu được họ...
Cuối cùng người trả giá (chịu thiệt thòi) chính là những công nhân thấp cổ bé miệng.
Cái "ngu" nữa là chúng không hề chú ý đến sản xuất nguyên liệu trong nước. Lý do, những nhà máy sản xuất nguyên, vật liệu không cần nhiều công nhân, thời gian xây dựng lâu, ô nhiễm môi trường cao... thì lấy gì chúng "ăn bẩn" trong nhiệm kỳ 5 năm?

Giờ đây phải trả giá:
a) Nguyên vật liệu đa số nhập cảng từ Trung cộng. Không có, thì nhà máy "gia công" ngồi chơi xơi nước, nam nữ rủ nhau học tập đạo đức "bác hù!"
b) Trung cộng đang bị Hoa Kỳ và Châu Âu bao vây kinh tế, trong tương lai những sản phẩm dù là gia công tại Việt Nam sẽ phải chứng minh nơi xuất xứ với chính phủ Hoa Kỳ về các nguồn nguyên vật liệu, nếu đến từ Trung cộng, thuế sẽ cao ngút trời, chuyện này Tổng thống Trump đã và đang thực hiện!
Hà Nội sẽ trở thành Paris. Sài Gòn là một Singapore mới! Đây là những "bánh vẽ" Việt cộng cho dân ăn. Người bạn Mỹ, đem câu này ra hỏi, liệu Hà Nội có làm được không? Tôi trả lời:
- Họ thừa sức!
Cô bạn Mỹ tròn mắt ngạc nhiên, và hỏi lại:
- Ông có đùa không?
- Không đâu, tôi nói thật đấy! Một ngàn năm nữa chúng cũng không thể làm Hà Nội trở thành Paris được. Nhưng nếu đem bọn khỉ Ba Đình qua thay thế lĩnh đạo Paris thì vài năm sau Paris sẽ thành Hà Nội.
Đem chúng vào Toà Bạch Ốc, cả nước Mỹ sẽ nhanh chóng đi "ăn mày". Thiên tài đảng ta là thế!
Du lịch giờ đây còn ai? Các resort 5 với 10 sao, hằng trăm phòng cũng phải cho nhân viên tạm nghỉ hai tháng không lương, chủ resort an ủi mỗi người $100 USD và ôm nhau ca bài "Ngậm ngùi." Báo Thanh Niên, ngày Thứ bẩy 28/3 có bài viết: "Vũng Tàu vắng khách nhất trong vòng 30 năm."
Riêng báo Tuổi Trẻ, Chủ nhật 29/3 than thở: "Khách quốc tế đến Việt Nam trong tháng 3/2020 giảm sâu chưa từng có, lên đến 68,1% so với cùng kỳ năm ngoái, trong đó hai thị trường khách trọng điểm là Trung Quốc và Hàn Quốc giảm trên 90%."
Không cần là thầy bói, cũng chẳng phải chuyên gia kinh tế, cứ nhìn vào số lượng công nhân mất việc, chúng ta sẽ thấy tương lai không xa của hai đảng cộng sản Trung cộng và Việt cộng. Thất nghiệp! Đại thất nghiệp! Cộng sản chui vào lò thiêu là thế đó.
Nguyễn Đức Chung, Chủ tịch thành phố Hà Nội, tiết lộ, hắn nói đứa con du học ở Mỹ đừng về Việt Nam lúc này! Cái ngu của "Chung con" là có ai đánh đâu mà khai (chuyện bố nó nói).
Hoá ra chúng nó chuẩn bị trước cả rồi, động tịnh là vù ngay. Tầu ngầm Kilo đi tha hồ không sợ bão táp, máy bay sẵn sàng, thằng nào nhanh chân chạy không kịp thì sống khôn, thác thiêng, có thế thôi.

Trần gian này lấy đâu ra cái gọi là "muôn năm" thế mà bọn nón cối, dép râu, không tiếc tiền của dân, vẽ khẩu hiệu "muôn năm" khắp nơi, chúng còn hơi sức đâu mà sống.
Không ai tin nơi chúng, chẳng ai muốn dây dưa với hủi. Ăn gian, nói dối, lừa lọc là bản chất của chúng.
Mới đây, Tây Ban Nha học từ Tập Lục Bình đủ để làm cho  khối Liên hiệp Châu Âu mở mắt.
Để tỏ tình nước lớn, cứu trợ nước nhỏ Trung cộng cho phi cơ chở qua Tây Ban Nha những dụng cụ y tế, giúp đỡ, vô cùng hãnh diện: 80% dụng cụ xét nghiệm "Chinese virus" đưa kết quả sai, và chính quyền Tây Ban Nha đã trả về! Mất tất cả uy tín! "Made in China" như thế đó!
Trong bài diễn văn đọc trước phiên họp Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc, ngày 25/9/2019, Tổng thống Donald Trump khẳng định:
"Những gì đang xảy ra tại Venezuela cho chúng ta thấy chủ nghĩa xã hội, và cộng sản không phải là công lý, bình đẳng, chúng không hề nâng đỡ người nghèo khó, và cũng không phải là mô hình quốc gia tốt.
Chủ nghĩa xã hội và cộng sản chỉ phục vụ một điều duy nhất, đó là đặc quyền của bọn chóp bu".
(Events in Venezuela remind us all that socialism and communism are not about justice, they are not about equality, they are not about lifting up the poor, and they are certainly not about the good of the nation. Socialism and communism are about one thing only: power for the ruling class).

3. Chúng ta phải làm gì?
Như lời khuyên trong truyện của Hans Christian Andersen, mèo mẹ dậy Tomcat, "Con đừng sợ ngã, sẽ không bao giờ ngã trừ khi con sợ hãi."
Hằng triệu "thuyền nhân Việt Nam" ra khơi trước đây, có biết sợ sóng to bão lớn không? Chắc chắn là có! Nhưng ước vọng một ngày tự do đã thúc đẩy họ ra khơi, lên đường, dù phải hy sinh. "Tự do không miễn phí" (Freedom is not free). Hãy vượt qua sợ hãi!
Cộng sản có mạnh như chúng ta sợ không? Hoàn toàn không! Điều mọi người sợ là nhà tù, nhưng chúng lấy đâu ra nhà tù để nhốt hơn 80 triệu dân?
Chúng ta sợ mất việc, "Chinese virus" chẳng đang đưa anh chị em vào danh sách thất nghiệp đó sao, có còn gì mà sợ? Đừng sợ bóng đêm, vì chúng ta đang ở trong đó, hãy đứng lên và thắp những ngọn nến trong bóng tối, để cùng nhau ra khỏi đường hầm.
Một đất nước giầu mạnh như Hoa Kỳ mà chính phủ tiên đoán phải tốn nhiều tháng nữa mới phục hồi lại cuộc sống bình thường.
Việt Nam, tự hỏi chúng ta chịu được bao nhiêu tháng? Các nhà kinh tế cho biết không quốc gia nào nuôi nổi đám dân thất nghiệp hơn 90 ngày. Chú phỉnh Nguyễn Xuân Phúc lấy tiền đâu đưa chúng ta để mua sữa cho con cái? Dọn chén cơm trên bàn cho cha mẹ già?
Trong hoạn nạn, người dân chờ những kế hoạch, chính sách giúp đỡ của chính phủ thì không thấy đâu cả! Chúng đi moi tiền người già, trẻ em, báo chí đưa lên hình mẹ VN anh hùng Lê Thị Chi, 91 tuổi, dành số tiền để dành 5 triệu đóng góp chống dịch "Chinese virus" (Tuổi Trẻ 29/3).
Hay "Hai chị em gái ở thị xã Thái Hòa, Nghệ An đã ‘mổ’ heo đất tiết kiệm trong 5 năm để ủng hộ các bác sĩ, y tá phòng chống dịch COVID-19" (Tuổi Trẻ 29/3).
Đọc những tin tức tuyên truyền rẻ tiền này, chắc nhà tu hành cũng phải thốt lên hai tiếng "Đỗ Mười (ĐM)". Đảng viên cao cấp, tỉ phú Phạm Nhật Vượng, siêu hoa hậu, ca sĩ ở nhà dát vàng, cựu Tổng bí thư ngồi trên ngai rồng tiếp khách... chúng mày trốn đâu hết rồi?
Dụ dỗ cụ bà 91 tuổi, xúi trẻ em đập heo, chúng mày đã đến tận cùng của sự vô liêm sỉ, khốn nạn trên mọi sự khốn nạn!

Sau "Chinese virus" sẽ là đại dịch "Thất nghiệp". Khi con số này lên cao, đừng nổi nóng đập phá công ty, đánh chuyên gia ngoại quốc, hoặc hận thù những anh chị em người miền Bắc làm bên chúng ta bao nhiêu năm nay.
Họ cũng là nạn nhân của cộng sản, chịu đựng chế độ dã man, tàn bạo hơn 70 năm. Yêu thương và đoàn kết, để nhìn ra kẻ thù: ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM.
ĐỪNG SỢ HÃI.

30.03..2020
Nguyễn Tường Tuấn
danlambaovn.blogspot.com

 

 

Đăng ngày 30 tháng 05.2020