Nợ ân tình
Peter Tran
Nói FB là mạng ảo, không sai, nhưng cũng có nhiều thứ không ảo chút nào. Chưa từng gặp nhau ngoài đời, nhưng có thể tám với nhau như người thân, có thể tâm sự cả những chuyện rất riêng tư, chuyện tình, chuyện gia đạo, chuyện làm ăn, cả những toan tính tương lai,... thì không ảo đâu. Bạn như vậy, tui có khá nhiều! Giang hồ bốn biển, gặp được tri kỷ đâu có dễ gì! Nói kiểu cải lương một chút, thì “không uổng kiếp làm người”, hay “có nhắm mắt xuôi tay cũng mỉm cười nơi chín suối”!
Tôi dọn nhà về cái xứ gần như 99% là dân Mỹ trắng! Tìm một người da vàng húp nước mắm, hay dân ăn “tàu hũ thúi” đỏ con mắt không ra! Các màu da khác, cũng khan hiếm luôn!
Cũng may, nhờ có FB mà tui tình cờ kết bạn được với một người vừa húp nước mắm, vừa ăn “tàu hũ thúi” luôn! Anh Long trạc tuổi Mười Lúa, cũng về hưu, cũng cả ngày chăn cháu, và vui thú điền viên với cây cỏ hoa trái (sân tuy nhỏ nhưng ảnh trồng không thiếu cái giống gì hết).
Anh chị là người Việt gốc Hoa (họ Khưu), sinh ra và lớn lên ở miền Tây của tui nữa, cho nên hạp hết biết luôn! Cả hai ông bà đều dễ thương. Đặc biệt Chị Huệ là người thích nấu ăn và rất siêng nấu, nên bánh tét, bánh ít, bánh ú,... tui được ăn ké hoài. Tui thích trồng trọt (anh cũng vậy), nên có rau, cây trái, thì cũng “qua lại”. Ngoài chuyện “thảo ăn”, tụi tui hễ có cái gì share cái nấy.
Hai nhà cách nhau có 3 miles đường chim bay, nhưng mất chừng 10 phút lái xe, vì đường núi ngoằn ngoèo, lại có đèn xanh đèn đỏ. Nếu đi freeway, thì Mười Lúa chỉ cần miết chân gas chừng vài bận, mất dưới 3 phút là tới!
Mỗi lần ghé nhà anh, là trà, là nước, và hai đứa ngồi nói chuyện năm trên, chuyện Mỹ, chuyện Việt, chuyện tận bên Tàu luôn, nói có khi hàng giờ chưa hết chuyện nói. Hưu mà! Có “vợ đẻ con đau hay nhà thiếu gạo”, phải chạy thụt mạng kiếm cơm gì đâu, cho nên rảnh lắm! Hôm rồi nghe ảnh nói định dời nhà, tui lên tiếng liền: “Anh chớ có đi xa bỏ tui nghen!”. Ảnh nói tính tìm nhà nhỏ gọn hơn, lòng vòng đây thôi, làm tui cũng mừng.
Xa quê hương gặp đồng hương đã vui. Gặp được người cùng quê miền Tây, cùng băng tần, nói cái giống gì ra nghe cũng quen quen, cũng hạp, nên niềm vui tăng gấp đôi! Đó! FB nó “mai mối” cho tụi tui như vậy đó. Đâu có ảo đâu!
Mười Lúa cũng nhờ FB mà kết giao được rất nhiều người tốt. Phải nói cho rõ là NGƯỜI TỐT, chớ bạn tầm xàm thì nói làm gì. Nhiều lắm. Đàn ông, đàn bà, già trẻ, giới bình dân, dân có học, chức tước, nhà văn, nhà thơ, kỹ sư, Bác sĩ, thầy giáo, cùng đạo (cha thày và sơ có luôn), khác đạo,... có hết, từ khắp cả ba miền Bắc Trung Nam cho tới hải ngoại.
Gặp được những người bạn tốt này, nhà Phật nói là “tuỳ duyên”, còn Mười Lúa thì khoái cọp dê cái câu: “Mình có làm sao, thì người ta mới vậy”, nghĩa là trong mắt các bạn bè đó, ít nhất người ta cũng nghĩ mình là NGƯỜI TỐT cái đã, đúng không? Tôi ráng học làm NGƯỜI TỐT từng giây phút, nhứt là cái đoạn cuối của cuộc đời, vì quỹ thời gian còn rất ít. Không biết TỐT được bao nhiêu, nhưng ráng làm NGƯỜI TỐT, thì coi như đã TỐT được chút đỉnh rồi! Vậy đi!
Hôm nay tự nhiên nghĩ đến những NGƯỜI TỐT này, và muốn viết.
Rồi! Ai thích chuyện tào lao thì mời bưng ly cà phê “cái nồi ngồi trên cái cốc” ra đi. Vừa nhâm nhi vừa đọc chơi. Chán cứ nghỉ. Tui viết mệt cũng nghỉ.
Trước khi vào đề, để Mười Lúa lòng vòng thêm vài chuyện cái đã.
Có được bao nhiêu bạn tốt, nó quan trọng hơn là có đầy nhóc hết cái giới hạn của friend list. Nói kiểu “người đàn bà có cái nhan sắc của một người đàn ông không đẹp trai”, thì “đám quần chúng vô tích sự”, ăn không ngồi rồi, cả ngày xách đít đi lượn trên FB, thấy bất cứ gái trai nam phụ lão ấu gì cũng click chuột gởi lời kết bạn, thì không cần cả chục năm mới có con số 5000 đâu! Có đủ con số 5000 thì có thể vỗ ngực xưng tên, có thể nghinh cái mặt lên coi mình thuộc loại “có máu mặt” trên chốn giang hồ FB. Đó là danh hão của “đám quần chúng” háo danh!
Cái danh hão này nó cũng hao hao giống như cái đám khùng điên không có chuyện gì làm, đi may áo dài có cái tà mấy trăm thước, làm cái bánh chưng nặng mấy tấn, nấu tô phở mấy trăm lít nước lèo,.... để ghi vào kỷ lục mát dây! Chưa thấy thằng khùng con điên nào tuột quần ra khoe cái đó! Ờ! Theo cái đà điên khùng, ham danh hão nầy, biết đâu chừng có ngày 100 triệu dân xứ Chiều Nay và mấy tỷ người trên thế giới sẽ có cơ hội coi được cái món đồ đó cân đuợc tới mấy chục ký, dài tới độ phải quấn vòng lên cổ mới bước đi mà không té sặc máu họng!
Viết tới đây, tui chực nhớ sau 75 có đứa làm thơ ngạo đời, rằng:
Boác hồ chết nhầm giờ thiêng,
Cho nên con cháu nửa điên nửa khùng!
Rồi có đứa khác nhại lại:
Bác hồ chết vào giờ trùng,
Cho nên con cháu hỏng khùng thì điên!
Bi giờ ứng nghiệm ngó thấy! Đó là miệng luỡi thiên hạ có truớc 1980, chớ hỏng phải ML xiên xỏ gì ai. Bỏ chuyện xưa đi kẻo có đứa xắn xả vào xé xác ML!
Con số 5000 chẳng là cái thớ gì cả, vì ai muốn cũng kiếm được. Có được bao nhiêu bạn tốt trong con số 5K đó, với Mười Lúa, mới là điều đáng trân quí. Nên nhớ, những thứ to dài nặng kia chẳng là cái gì dưới mắt người đời! Một con ốc làm chưa nên thân, không chịu lo làm, cả ngày đi lo nấu bánh to, áo dài dài, tô phở bự,...! Đồ điên!
Mười Lúa tuy tính tình nông dân, lè phè, nhưng chọn bạn cũng có “rà” lý lịch, chớ không đụng ai quơ nấy như cái “đám quần chúng vô công rỗi nghề” mà bà kia xỉ vả đâu. Chắc nhờ vậy mà đại đa số bạn bè trong friend list của tui, rất ít khi có những kẻ ba trợn lọt vô.
Ngoài cái thói quen chọn bạn khá kỹ lưỡng, ML còn một “kinh nghiệm xương máu” nữa! Chuyện có thiệt 100%, dóc chết liền: Một buổi tối yên bình, định khò, thì thấy có người gọi qua Messenger, và FB nó cho biết đó là bạn trong friend list. ML bắt máy, thì thấy một thanh niên trẻ, cỡ tuổi con cháu, mặt mày na ná giống thằng Đờm. Anh ta bất ngờ trịch quần, lôi cái cẳng số ba của anh ta ra....
Trời đất quỉ thần thiên địa ơi ngó xuống mà coi! Mười lúa tá hoả tam tinh, liền “cắt dây chuông, lạnh lùng đóng cửa”, block tức khắc! Không ngờ trên đời này có kẻ bịnh hoạn như vậy! Hắn nghĩ làm sao mà đi tìm ông già gần 70 để “biểu diễn” cái màn sex chat bịnh hoạn này? Gặp con gái tơ nõn nà “khoe hàng”, chưa chắc gì ML còn xí quách để coi, huống hồ cái thứ điên khùng này!
Từ đó về sau, ML không bao giờ nhận những cuộc gọi, hay những lời nhắn gởi trên Messenger, trừ khi người đó viết đôi điều giới thiệu về họ trước, tỏ ý muốn kết thân, hay muốn bàn luận về một đề tài nào đó. Cũng từ đó, tui “rà” lý lịch kỹ hơn, trước khi quyết định kết bạn.
Cái kinh nghiệm khó đỡ đó chỉ xảy ra một lần và tởn tới chết! Còn kinh nghiệm về những món nợ ân tình thì có nhiều lắm. Nó làm cho ML cảm kích và ghi sâu trong lòng. Hôm nay viết vài chuyện:
1. Sách VỌNG của tác giả Nguyễn Chương, bút hiệu Việt Thư.
Trước nhứt, cám ơn tác giả Nguyễn Chương đã có nhã ý tặng quyển sách (có lẽ đầu tay) cho Mười Lúa, dù mình cách nhau một đại dương. Sách đã quí, tình còn quí gấp trăm ngàn lần! Tui vẫn thân tình gọi “chú Chương” khi tám với nhau. Chú ấy nhắn tui đại ý: “Em muốn biếu anh cuốn VỌNG vừa in xong, mà hỏng biết làm sao gởi qua Mỹ. Vậy anh có người quen, người nhà về thăm VN, em sẽ nhờ họ mang sang cho anh,...”
May quá, ông bạn “húp nước mắm và ăn tàu hũ thúi”, láng giềng của tui, đang du hí ở bển, đang ở Sài Gòn, chuẩn bị bay về Mỹ. Vậy là làm xấu hỏi anh Long lấy bớt một hủ ba khía ra khỏi thùng đồ, để thay vào cuốn sách VỌNG! Cho chú Chương số phone của anh Long. Chú ấy đích thân “hẹn hò”, xách xe mang VỌNG trao tận tay anh Long. Cám ơn anh Long và chị Huệ vô vàn.
Mười Lúa không lạ gì văn phong của Nguyễn Chương, vì lâu nay vẫn đọc gần như không sót bất cứ post nào của chú ấy trên FB (nếu thằng tóc quắn cho tui thấy). Đó là một người tốt nghiệp thủ khoa trường báo chí sau 75, từng là phóng viên nhiều năm của một tờ báo lớn. Nhưng tui kết chú, vì chú ấy không có viết kiểu ba trợn như đám nhà báo “có đầu mà thiếu não” hiện nay. Cho một thí dụ để khỏi nói ML vì ghét nên dìm hàng bọn nhà báo VC: “3 cựu công an bắn chết dê của dân vì tưởng dê núi bị đình chỉ sinh hoạt Đảng” (Báo SGGPO). Trời! Chúng nó chỉ mới vừa bị đình chỉ sinh hoạt đảng thôi mà tụi mày nỡ bắn chúng nó!
Chú Chương gốc “trọ trẹ” đâu tận ngoài đất Thần Kinh, nhưng nói và viết rặt giọng Nam Kỳ giá sống, lại là một lý do (rất cá nhân) tui dành rất nhiều cảm tình cho chú. Viết ngắn, không văn hoa bóng bẩy không lòng vòng cái kiểu “ba chén còn lại bảy phân”. Có người viết dài với vô số thông tin muốn truyền đạt, nhưng không thiếu gì người viết dong dài “không bãi đáp” với nội dung chỉ cần vài câu là đủ! Chú Chương cũng không phải loại người viết “buôn chữ”! Có rất nhiều người viết rất “mượt mà”, dùng chữ rất “đẹp”, rất văn hoa, đọc một câu hiểu rõ một câu, đọc một đoạn cũng còn hiểu ý của đoạn đó, nhưng đọc tới cuối bài (nếu đủ kiên nhẫn đọc hết), thì hoàn toàn không biết họ viết cái giống đách gì! Xin lỗi!
Nói về kiến thức, thì có trăm ngàn thứ cho Mười Lúa học từ các bài viết của chú, nhứt là ở tác phẩm VỌNG. Chú “chuyên trị” về lịch sử, và đặc biệt rất thâm sâu về “Hán-Nôm”. Đọc những bài chú viết để “sửa lưng” thiên hạ, thấy đã gì đâu. Chú ấy viết nhẹ nhàng, nhưng “đá xéo” rất điệu nghệ! Chú đá không trừ đứa nào!
Hai phần đầu của VỌNG, là gom vào hai lãnh vực lịch sử (Dấu ấn mở cõi), và chữ nghĩa của ông cha (Dấu chỉ Nam âm). Phần chót (Dấu quê phù sa) tui chưa đọc hết, vì con mắt gần năm nay quá kèm nhèm.
Mười Lúa trân trọng giới thiệu VỌNG đến tất cả mọi người, nhứt là giới trẻ:
- Đọc để hiểu những sự thật bị bẻ cong xưa nay.
- Đọc để thấy công lao mở cõi của nhà Nguyễn.
- Đọc để nhớ ơn tiền nhân đi mở cõi, chớ không phải vì một ý đồ đen tối mà xuyên tạc và vô ơn với tiền nhân. Nên nhớ, không có các Chúa Nguyễn, thì những kẻ sinh ra ở phương Nam như tui, không biết có đất dung thân hay không, không biết mình đang nói tiếng Việt hay tiếng Miên, tiếng Thái, tiếng Champa...? Cũng chưa chắc gì có cơ hội sinh ra ở vùng “đất phương Nam” vô cùng trù phú và thân yêu này!
Chuyện “mở mang bờ cõi” là một hiện tượng lịch sử mang tính tất yếu, không có gì làm lạ cả. Tàu xâm lăng VN nhiều lần và đặt ách nô lệ cả ngàn năm. Chiêm Thành từng đem quân đánh VN xấc bất xang bang, tới nỗi vua ta cuốn cờ bỏ kinh thành mà chạy, tưởng là bị diệt vong rồi. Thái Lan (Xiêm La) quánh Việt Nam biết bao nhiêu bận. Thời đó ai mạnh thì xưng hùng xưng bá. Ai yếu thì mất nước. VN không những không mất, không bị đồng hoá, mà còn giành độc lập, rồi mở rộng bờ cõi, là do dân Việt can trường, thiện chiến, rất anh dũng, và cũng ác không thua gì kẻ địch, cho nên mới sinh tồn. Tôi chẳng bao giờ thấy việc mở cõi là một tội ác, hay mang mặc cảm tội lỗi, như nhiều người nghĩ. Lịch sử thời đó nó phải như vậy thôi. Thời đại này mà xách quân đi xâm lăng một đất nước có chủ quyền, không động phạm gì tới ông bà ông vãi của mình, thì mới là vấn đề cần lên án.
- Đọc để đòi lại những tên đường đã bị thay bằng tên của những kẻ ba lơn, hay tên của những kẻ khủng bố giết người vô tội.
- Đọc để hiểu, để biết, để trân quí, để làm giàu thêm, và nhứt là để gìn giữ ngôn ngữ của ông cha.
Đây là thông tin cần thiết để order sách, hay qúi vị muốn liên lạc thẳng tác: (https://www.facebook.com/nguyenchuong158) (https://www.facebook.com/nguyenchuong158/posts/1584977388602902).
Cám ơn chú Chương. Cám ơn anh chị Long+Huệ.
2. Cái đồng hồ Seiko5 được đi mỹ viện.
Trong bài viết “Vĩnh biệt anh Tư” của tui, có đăng hình cái đồng hồ Seiko5 “một cửa sổ không người lái”, cũ rích, mặt trầy trụa, mờ câm. Ai chưa đọc, thì mời ấn vào hashtags này để đọc chơi: #caidonghoseiko5, #vinhbietanhtu.
Một người bạn FB thấy “dung nhan tàn tạ” của nó thì chạnh lòng thương, nên nhắn với Mười Lúa: “Anh gởi cho em, em sẽ tân trang miễn phí!” Đọc rất cảm động, nhưng cũng ngại, vì đâu có phải là bạn bè thân thiết, mà chỉ quen qua FB. Phải nói là chú ấy (trẻ hơn ML nhiều lắm) thương Mười Lúa, nên mới nói vậy, chớ ai ăn ở không mà đi làm chuyện bao đồng, không có lợi lộc gì! Cám ơn Bạch Vương Tiên Sinh rất nhiều về những ân tình chú dành cho ông già nầy.
Tám qua tám lại mới biết chúng tôi chỉ cách nhau chưa tới 30 phút lái xe. Tôi hay dùng thời gian lái xe để đo khoảng đường, là bởi vì xứ này một bước là lên xe phóng ào ào, chớ đâu có chèo ghe, bơi xuồng hay đi bộ như ở quê miền Tây ngày xưa! Trên freeway, cứ tính trung bình lái được 1 mile trong một phút.
Vậy là anh em hẹn gặp nhau vào một buổi trưa cuối tuần trời nắng đẹp. Chú ấy còn định đãi ML một bữa trưa nữa, với lý do: “Anh tới em, anh là khách, phải để em mời!” Nói theo phép lịch sự xã giao nhập môn, thì có lý! Nhưng mà trời ơi, ai đời đi nhờ người khác còn để người ta mời? ML đâu có tệ vậy, cho nên mới “hạ quyết tâm” giành cho được cái mục mời chú ấy một bữa nem nướng.
Ờ! Mà cái chú Bạch Vương này làm cho ML khó xử quá: Vừa gặp mặt, chưa kịp ăn nhậu gì, đã đưa cho mình một bịch gọi là “quà gặp mặt”! Hòn đất chưa ném đi, đã có hòn chì quăng lại rồi! Đó là một hộp “đậu hũ thúi” đông lạnh, chính hiệu Tàu, sản xuất ở tận bên Đài Loan! Tui chưa từng thấy ai chu đáo tới mức, tặng “đậu hũ thúi”, còn kèm theo một củ khoai môn, một bịch đậu hũ chiên, để nấu chung với món chính, và còn căn dặn cách nấu rất chi li.
Phải nói rằng món “đậu hũ thúi” của Đài Loan nó ngon bá cháy! Hoàn toàn không thúi như cái kiểu “giựt tít” rất dơ dáy của con nhỏ phóng viên ba trợn Nguyễn Huế trên báo VietNamNet: “Xếp hàng nhiều giờ để mua đậu hũ thối như mùi nước cống tại TP HCH”. Thấy nó xài chữ “thối” thì biết nó không cùng chiến tuyến với ML rồi. Ghét không phải vì nó là BK, mà ghét cái lối viết rất... thúi!
Lần đầu tiên trong cuộc đời 70 năm, mới được nếm thử món “đậu hũ thúi”, cái món nghe nói hoài trong các phim Tàu nhiều tập của Hồng Kông những năm xa xưa của thập niên 90. Thấy chữ thúi, tui nghĩ nó thúi thiệt, và cũng chẳng bao giờ có ý định thử qua cái món được tả là thúi này, cho tới khi được chú Bạch Vương Tiên Sinh “ép ăn”! Thật ra, mùi của nó còn nhẹ hơn mùi chao và vị của nó thì ngon hơn chao ngàn lần. Nó cũng là một loại đậu hũ lên men (fermented tofu) tương tợ như chao, sản xuất hoàn toàn hợp vệ sinh.
Tui chỉ mới ăn qua “đậu hũ thúi” của Đài Loan, chưa ăn của “nước lạ”, cũng chưa biết mùi vị của cái món nầy sản xuất ở xứ Chiều Nay, coi nó có thúi như mùi nước cống hay không? Dù sao, đem đồ ăn mà ví với nước cống, thì chỉ có phóng viên ba trợn ở bển!
Cám ơn người bạn trẻ đã tân trang cho cái Seiko5 của tui, phục hồi nhan sắc như gái tơ. Cám ơn món “đậu hũ thúi” và chỉ cách ăn luôn. Cám ơn cái ân tình nồng ấm chú dành cho Mười Lúa. Tình thiệt 100 phần dầu, chớ không ảo chút nào.
Ai thích sưu tầm đồng hồ cổ, như Omega chẳng hạn, thì kiếm Bạch Vương Tiên Sinh là đúng ổ.
Chắc nhiêu đủ dài rồi. Kết mấy câu rồi nghỉ.
- Một vài người bạn ở Mỹ từng viết cho ML: Khi nào có dịp ghé qua chỗ em, cho em biết, em sẽ lo cho anh từ A tơi Z.
- Khá nhiều bạn trẻ ở VN viết: Khi nào anh/chú về Sài gòn, hú một tiếng, em/con sẽ chở chú một vòng chu du khắp mọi nơi.
- Thằng bạn thân rất “muộn” ở VN nhắn: Mầy về, tao lấy nguyên một tuần chở mày đi bất cứ chỗ nào mầy muốn, nhứt là những địa danh kiêu hùng ngày xưa. Tôi nói “thân muộn”, là bởi vì dù học chung 4 năm ĐH liền, cùng lớp, nhưng tui chưa từng nói chuyện với nó một lời, một câu nào. Chỉ biết nó thuộc loại “ham vui”, mê đàn ca xướng hát, còn tui thì thoát khỏi lớp là lo về thăm vợ con và đi buôn gạo, nhảy dù đuờng mía để kiếm sống. Nhờ FB, tui tìm lại nó, thấy nó dễ thương quá trời. Tui từng viết cho nó: “Rất tiếc 4 năm đó tao không có chơi với mầy, không có thân với mầy, nhưng tao nghĩ tụi mình vẫn còn cơ hội thân nhau, thương nhau được. Có ngày tao sẽ về ở nhà mầy, thức trắng đêm...”
Những ân tình tương tợ như vậy, tui cứ tưởng nó ảo, nhưng dần dà, tui biết nó thật, thật lắm. Mười Lúa ghi nhận hết, cất ở một góc trái tim, khi ngủm củ tỏi, tim cũng đem theo! Cám ơn FB. Cám ơn những người bạn tưởng ảo nhưng rất thật, cho dù ML có nêu tên cúng cơm trong bài viết nầy hay không.
30-6-2023
Peter C. Tran
https://www.facebook.com/peter.tran.77582
Giọt dầu hôi
Peter Tran
“Con sâu làm rầu rồi canh” là câu nói nghe hoài. Nấu nồi canh nóng hổi, thơm phức, múc ra tô, dọn lên bàn ăn, cả nhà chan chan húp húp, cái tự nhiên thấy con sâu xanh lè lẫn trong mớ rau! Hơi nhợn một chút, nhưng chẳng ai phải ói thôn ói thốc vì thấy con sâu, phải không? Sâu thôi mà! Tộc Việt bỏ nguyên con đuông sống, đang lội như con lăng quăng trong tô nước mắm ớt, nhai ngon lành. Hơi nhột nhột, nhưng cái béo ngậy của nó làm cho người nhai phê đến quên hết mọi cảm giác ghê hay sợ!
Các con cháu thần mặt trời múc con cá sống đang bơi tung tăng trong thau, bỏ vộ miệng nhai rạo rạo, ngon lành, như dân Mẽo ăn thịt bò rare beefsteak còn tươm máu.
Tộc kim chi thì nhai con mực sống, râu ria nó cứ bám vô mép người nhai, chỉ cần lừa qua tém lại vài cái, tóm gọn vô miệng, dùng 32 cái răng vừa cắt vừa nghiền, trong nháy mắt, ực một cái, xuống tới bao tử!
Con sâu xanh lè trong nồi canh đã nấu chín nhừ, dễ gì làm khó được nhân dân anh hùng xứ đông lào ta! Thì lấy muỗng vớt nó ra, quăng xuống đất, rồi chan chan chan húp húp tiếp, như chưa hề có chuyện gì xảy ra!
Nó còn chưa ghê và dơ như con ruồi mà! Ruồi cũng... vớt bỏ, ăn tiếp được! Đúng nà nhân dân ta dzất anh hùng! Khỏi cần bước dza ngõ, ngay trong nhà cũng toàn nà anh hùng!
Nhưng Mười Lúa bảo đảm, có một thứ rớt vô nồi canh, thì dù nhân dân VN anh hùng, con cháu thần mặt trời, tộc ăn kim chi trừ cơm, hay cái bọn mắt xanh mũi lỏ ăn thịt sống, cũng không thể nào húp được! Một giọt dầu hôi!
Đúng vậy! Một giọt thôi! Chỉ còn nước bưng nguyên nồi canh đi đổ bỏ. Dù đổ vô máng heo, cũng không có con nợn lào nhắm mắt luốt trôi được lồi canh chỉ vỏn vẹn có một giọt dầu hôi rớt vô!
Rồi, ai thích chuyện tào lao thì mời bưng ly cà phê “cái nồi ngồi trên cái cốc” ra đi. Vừa nhâm nhi vừa đọc chơi. Mệt cứ nghỉ. Mười Lúa viết tới lúc không còn đủ công lực để ra chiêu “nhứt dương chỉ” trên bàn phím, thì cũng tắt máy đi ngủ. Lão nhà quê Mười Lúa xưa nay tàn là uýnh bàn phím bằng hai ngón trỏ! Vậy chớ cũng ra chiêu tới tấp! Viết 5000 chữ chưa ăn thua gì với lão! Khà khà khà!
Dầu hôi người miền Tây kêu là dầu lửa. Mỹ kêu là kerosine hay lamp oil. Dường như chỉ dân Sài Gòn kêu dầu hôi, còn tộc cối phía ngoài vĩ tuyến 17 thì kêu dầu hỏa. Tui quen miệng kêu nó là dầu lửa (quê tui kêu vậy), và cũng thích chữ dầu lửa hơn dầu hôi.
Trước 75, trong quê không có điện, cho nên người ta đốt đèn bằng dầu lửa.
Dầu lửa là một thứ không thể thiếu cho người dân quê để đốt sáng ban đêm.
Ngày xửa ngày xưa, thời ông cha của tui, dân quê đốt sáng bằng dầu trái mù u, vừa khói, vừa hôi, và cái công đoạn biến chế từ trái mù u thành ra đèn để đốt thì cũng trần thân! Dân quê rặt như tui rành trái mù u, nhiều kỷ niệm với nó, nhưng dân thành, làm gì biết nó là trái gì, tròn méo ra sao? Cùng lắm nghe được Như Quỳnh hay Hương Lan ca một câu trong bài Lá Diêu Bông: “...bướm vàng đã đậu nhánh mù u rồi, lấy chồng sớm làm gì, để lời ru thêm buồn”! Đèn mù u nói cho văn hoa, chớ thật ra nó giống cây nhang hơn giống cái đèn. Người ta lấy ruột trái mù u, đăm cho nát ra, trộn chung với bông gòn, rồi nắn nó xung quanh một miếng tre nhỏ. Đem phơi năm bảy nắng cho khô. Đốt lên, cũng có ngọn lửa và cháy chậm như nhang vậy. Tui cũng chỉ nghe cha má kể lại, chớ chưa từng thấy đèn mù u bao giờ.
Bây giờ thời đại a còng, tới đèn dầu lửa cũng đã bị thay bằng đèn điện hết luôn rồi, nên đèn mù u mấy ai nghe nói hay biết nó là cái giống gì đâu.
Vào cái thời “Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu” và một thời gian rất dài sau đó, người ta xài trái mù u (dầu dừa, hay cái giống gì khác) để thắp sáng. Tới cái thời “Một trăm năm nô lệ giặc Tây” và “Hai mươi năm nội chiến từng ngày”, thì dân ta đã có dầu lửa thay thế!
Nhắc 1000 năm nô lệ giặc Tàu, để tui “đu trend” một chút về chuyện “một bọn lai căng”, “một lũ bội tình”, nhân chuyện thiên hạ đang rất ồn ào về tên nhạc sĩ “nội tuyến” TCS và bà “thợ hát” Khánh Ly!
Tên nhạc sĩ nội tuyến, đâm sau lưng chiến sĩ, ăn cơm quốc gia thờ ma CS, tui đã cho hắn “de” khỏi óc tui ngay ngày 30/4, khi hắn lên đài Sài Gòn, “hồ hởi phấn khởi” rống bài “Nối vòng tay lớn” để đón ông bà ông vải hắn vào chiếm SG!
Ca sĩ Khánh Ly, tui không thần tượng, cũng không nặng lời phê bình, chỉ coi bà ta như một “thợ hát”! Thợ hát thì có ai trả tiền là hát, có ai chịu vỗ tay là hát. Đó là lý do tại sao người ta rần rần viết về chuyện phim “Em và Trịnh”, rồi chuyện KL về VN, hát bài “Gia Tài của mẹ” ở Dalat làm cho chúng nó nhảy dựng lên vì thốn đít khi TCS gọi ông cố tổ của chúng là “giặc Tàu”, gọi chúng là “một bọn lai căng”, “một lũ bội tình”, mà tui vẫn im ru!
Trở lại chuyện dầu lửa.
Có nhiều loại đèn dầu lắm.
Tiệc tùng cưới hỏi hay ma chay giỗ quảy, người ta dùng đèn “măng-xông”. Đèn có bình dầu lớn cả lít, có ống bơm hơi, có cái măng-xông bằng vải, có cái kiếng hình trụ to bằng bắp chuối mấy bà Mễ, che xung quanh cái măng-xông. Đốt lên nó sáng rực cả một góc trời, y như “trái sáng” (thơ nhạc kêu là: hoả châu) do máy bay thả ban đêm, để soi tụi VC lẩn trốn ở lùm nào mà khỉa. Nhà khá giả mới có đèn măng-xông nghen. Có ai hỏng biết hay hỏng thấy đèn măng-xông không?
Thời cụ Diệm, khi quân xâm lược chưa lộng hành ở miền Nam, quê tui còn yên bình, cày cấy được, nhà tui khá giả, cũng có cái đèn măng-xông, nên tui rành. Giặc về, bỏ quê chạy giặc, bỏ hết ruộng nương, nhà tui nghèo mạt, nghèo xơ xác, nghèo chưa từng thấy, và dĩ nhiên ruộng vườn bị chúng lấy hết, và cho đến hôm nay, anh chị em tui vẫn nghèo thê thảm! Từ no cơm ấm áo đến đói khổ bần hàn, từ phú nông trở thành bần cố nông, đều nhờ ơn quân xâm lược!
Ban đêm thường thì người dân quê dùng đèn bánh ú! Cái đèn bánh ú nó không giống bánh ú, mà nó giống cái bánh ít, nhưng không hiểu sao người ta kêu nó là đèn bánh ú? Bình chứa dầu làm bằng thiếc. Tim đèn nhỏ, ít hao dầu, nhưng ánh sáng thì lờ mờ lắm. Những bữa trời có gió, đèn bánh ú với cái tim và ngọn lửa nhỏ xíu, cứ tắt lên tắt xuống hoài, cho nên người ta chế ra loại đèn tối tân hơn, gọi là đèn ống khói.
Đèn ống khói tim đèn bự hơn, cháy sáng hơn, và dĩ nhiên nó “uống” dầu nhiều lần hơn đèn bánh ú. Bình chứa dầu bằng thuỷ tinh, lớn cả chục lần đèn bánh ú. Tim đèn có thể vặn cao thấp để điều chỉnh ngọn lửa lớn nhỏ. Tối tân hơn đèn bánh ú một trời một vực! Bên trên tim đèn, nó có cái ống khói bằng thuỷ tinh trong suốt, phần dưới phình lớn ra, phần trên hình trụ y như cái ống khói của nhà máy. Chắc vì vậy nên người ta gọi nó là đèn ống khói. Có cái ống khói bên ngoài tim đèn, thì gió cỡ nào cũng không sợ tắt! Tuy vậy, đèn ống khói chỉ xài được trong nhà, chớ bưng ra đường, lắc qua lắc lại, ống khói sẽ văng ra, bể, đèn tắt ngúm!
Cái khó nó bó cái khôn, hay nói cách khác, người ta phát minh ra thứ mới tiện dụng hơn đèn ống khói. Từ đó có đèn bão. Đèn bão thì khác hoàn toàn hình dạng và công dụng của hai loại đèn vừa kể. Tui không chắc chữ bão dấu ngã hay dấu hỏi, nhưng tui suy đoán nó là dấu ngã. Dạy bảo dấu hỏi. Bão táp phong ba dấu ngã. Đèn bão có nghĩa là dù có bão thì cũng không tắt được nó, huống hồ là gió! Có lý không? Đèn bão cái ống khói hình bầu dục, lớn gấp mấy lần đèn ống khói, được “nai nịt” bằng một cái niềng sắt từ cái chụp ở trên với bình chứa dầu, và bên trên còn có cái quai để xách, cho nên rất an toàn. Đèn bão chỉ để đi ra ngoài cắm câu, giăng lưới, thăm bẫy chuột,... chớ nó không có sáng như đèn ống khói. Có ai hỏng biết cái đèn bão không?
Còn một loại đèn nữa, nhỏ xíu, hình dáng na ná đèn ống khói, gọi là đèn Huê Kỳ thì phải. Bóng đèn nhỏ, hình bầu dục thay vì hình trụ như đèn ống khói. Tim đèn nhỏ xíu, chỉnh cao thấp được, nhưng ánh sáng còn thua đèn bánh ú. Nó giống đèn ngủ hơn, vì ánh sáng lờ mờ như đèn ma! Ờ! Có lẽ ví ánh sáng của nó giống ánh sáng của “đèn đom đóm” mà thấy thằng vua quan xứ thiên đường hay xài để học tập.... cách ăn cướp của dân, thì đúng nhứt! Chắc viết về đèn nhiêu đủ rồi.
Dùng món nầy để “định nghĩa” món khác, thiệt là khó quá. Thôi, ai muốn biết thêm về các loại đèn, cách nay cả hơn nửa thế kỷ, thì đi hỏi con nhỏ Google đi! Tui viết hoài mấy cái này mệt quá. Để tui vô đề chuyện chính tui muốn viết bữa nay - Giọt dầu hôi.
Cả ngày lu bu với đủ thứ chuyện, cho nên tui hay có thói quen post bài lên FB vào ban đêm, rồi khò! Sáng dậy còn “say ke”, nằm trên giường, mở FB coi thử bạn bè và thiên hạ xa gần có đọc không, và khen, chê, thế nào. Thường thì vừa đọc vừa tủm tỉm cười mỉm chi chuột mình ên! Đó là một niềm vui khi chơi FB, và dĩ nhiên cũng là niềm vui lớn, rất lớn, của người ham viết. Viết mà không ai đọc thì buồn không thua gì các bà các cô tối ngày ẹo qua ẹo lại, seo-phì một pô rất công phu, dùng app sửa tới sửa lui cả buổi, hí hửng đưa lên FB, mà lời khen lưa thưa còn hơn lúa xạ thất mùa! Đọc mà thấy nhiều likes, nhiều cmm, nhiều lời khen, sảng khoái lắm! Vui vì những cmm của bạn bè gần xa, và cả những người không phải bạn FB, giống như ly sâm bổ lượng, vừa ngọt, vừa mát, với đủ thứ hương vị của cái món giải khát có đủ thứ tả pí lù trong đó. Mở cái ngoặc nói cho rõ: Tui thích likes, thích đọc cmm như bao người phàm trên đời, nhưng tui viết không vì mục đích “câu views, câu likes” nghen! Với mục đích đơn giản và rất tầm thuờng đó, cần chi viết dài cho mệt óc và mất giở!
Nhưng có một giọt dầu hôi trong nồi canh rau đắng tui viết và posted mấy bữa trước. Đúng ra là giọt dầu hôi trong nồi canh rau đắng bên nhà người bạn Don Nguyen/Quang Caumuoi/Cầu Muối Quang của tui.
Tui posted bài RAU ĐẮNG NẤU CANH. Chuyện chẳng có gì lớn lao. Ông bạn thân cho một mớ rau đắng. Bà xã nấu nồi canh rau đắng với tôm đập dập vò viên, ngon tuyệt vời. Vừa thưởng thức món canh thơm, ngon, ngọt, vợ nấu, vừa nghĩ đến cái tình anh em hàng xóm láng giềng: cọng rau, cái bánh, cũng chia sẻ. Rồi nghĩ bắt quàng đến những nồi canh rau đắng nơi quê nhà. Rồi nhớ cha, nhớ má, nhớ anh chị em, nhớ từng ngọn rau tấc đất bỏ lại nơi chôn nhau cắt rún. Nó đơn giản chỉ là một cảm xúc nhớ nhà, khi ngồi ăn lại món canh rau đắng sau hơn 50 năm xa quê hương, nên ăn xong, tui te te đi bật máy lên viết và post.
Ông bạn FB Quang Caumuoi ở tận xứ Kangaru đọc được bài viết của tui với nhiều cảm xúc, cũng bật máy lên viết một bài CÒN THƯƠNG RAU ĐẮNG MỌC SAU HÈ. Tui lướt qua hết mọi cmm trên nhà tui, rồi cũng lướt qua hết tất cả cmm ở nhà chú Quang. Nói cách chung, người viết và người đọc, ai cũng có nhiều kỷ niệm về rau đắng để nhớ để thương, và cách nghĩ về rau đắng cũng rất riêng tư, nhưng đều là những ký ức đẹp, những cảm giác khó quên khi cái lưỡi nếm vị đắng của nó một cách khác nhau: Khi thì rau đắng nấu canh cá rô cá trê cá lóc, khi thì lẩu mắm, khi thì cháo cá rau đắng, khi thì ăn sống,...
Đang hứng chí như vậy, cái tự dưng có một giọt dầu rớt vô nồi canh. Trong những cmm thơm ngon mùi rau đắng bên nhà chú Quang, có một giọt dầu hôi như vầy: “Trước giải phóng năm nào cũng về miền Tây Sa Đéc quê nội, sau giải phóng muốn về cũng ko có tiền để về gì đi kinh tế mới, kinh tế nó mới thành thử ko tiền để về”. Tui trích nguyên con, sai chánh tả kệ!
Hai chữ “giải phóng” được lập lại hai lần, chính là giọt dầu hôi tui không thể nào chịu được! Lòng trĩu nặng, mất hứng! Người viết thuộc thế hệ trẻ, cho nên tui không hề chê trách hay thù ghét gì cả, bởi vì cô ta cũng chỉ là một nạn nhân bị nhồi sọ đến mức không còn phân biệt nghĩa của chử “giải phóng” và “xâm lược”. Buồn vì gợi nhớ đến ngày quê hương bị bức tử bằng hai chữ “giải phóng” vô cùng đểu giả!
Một lời nói dối cứ lập đi lập lại hoài, người ta sẽ tin đó là sự thật. Tuyên truyền, nhồi sọ, từ trường học đến loa phường 24/7/365, thì óc nào mà còn trinh nguyên? “Cha già dâm dật” (chữ nghĩa của Trần Khải Thanh Thuỷ, thì phải?), chịch từ Âu đến Á, từ Tây đến Tàu, từ Kinh tới Thượng, già không bỏ nhỏ không tha, vợ đồng chí cũng quất tuốt... vậy mà phong cho ông ta là Bồ Tát còn trinh, chưa cắt chỉ, cũng chán vạn đứa ngu tin như tin sấm! Chịch ai, chịch hồi nào, chịch ở đâu,... tui không quan tâm làm gì, bởi vì hễ là con người bình thường, thì dù nam hay nữ, già hay trẻ, Tây hay Việt, vua quan hay dân đinh, cái nhu cầu đó cũng giống như nhu cầu ăn, ngủ, ỉa, đái, vậy thôi. Tui thấy “bịnh” ở chỗ một kẻ rất ư là “phàm phu tục tử” mà khi được “thần thánh hóa”, được phong Bồ Tát, vẫn có người sụp lạy như lạy Phật thiệt! Lạ gì hai chữ “xâm lược” bị biến thành “giải phóng”! Nó dễ nhồi như trở bàn tay, bởi vì đâu phải ai cũng quỡn để tìm hiểu lịch sử. Chưa nói tới, lịch sử trong tay họ đã bị móp méo như chiếc xe rơi xuống vực thẩm bẹp dúm, không còn hình dạng. Chưa nói tới, đụng vô mấy chuyện “nhạy cảm” đó, chúng nó quánh sặc máu họng, mặt va vô dùi cui nát bét không còn hình dạng!
Tui kể thêm một chuyện có thiệt ở Mỹ.
Trong một buổi party đang ăn nhậu rôm rả, có một ông HO, từng tù xanh xương trong các trại tù cải tạo nhiều năm từ Nam ra Bắc, bị chúng hành còn thua súc vật, vậy mà sang Mỹ rồi, cũng xài chữ “giải phóng” trong câu chuyện. Tui cho rằng anh ta quen miệng. Nghe riết, bị buộc phải nói riết, thành quen miệng, chớ trình độ một sĩ quan của VNCH, làm gì mà u mê tới mức không phân biệt được thế nào là xâm lăng, thế nào là giải phóng? Mọi người trong buổi tiệc chưng hửng, mất hứng! Đúng là một giọt dầu hôi rớt vô nồi canh!
Kể thêm một giọt dầu hôi nữa. Tui có thằng bạn học, “đu càng” sang Mỹ, có bằng kỹ sư Mỹ đàng hoàng. Tui thân nó từ VN sang tận Mỹ. Cũng từng qua lại, ngủ nhà nó, và nó cũng ghé thăm và ngủ nhà tui. Chơi FB đang vui vẻ lắm, nhưng hỏng biết nó ăn bùa mê thuốc lú hồi nào, tự dưng post một bài, tui đọc muốn té xỉu! Nó trở cờ 180 độ! Trong bài viết, nó không dùng chữ “giải phóng”, nhưng nó lý luận vầy: Miền Bắc đánh miền Nam là vì muốn “thống nhứt đất nước”, vì miền Nam bội tín, không chịu tổ chức trưng cầu dân ý theo những qui định của Hiệp Định Geneve! Thay vì đeo cái mặt nạ “giải phóng” như họ tuyên truyền xưa nay, nó chơi chiêu “thống nhứt đất nước”.
Tui viết một bài phản biện cho nó đại ý: Tổ cha mày, thằng ngu! Giả dụ mày là con gái, cha mẹ mày và cha mẹ thằng Chó thằng Mèo nào đó, có đính ước gả mày cho nó. Sau này khi mày tới tuổi dậy thì, tuổi cập kê, cha mẹ mày và mày mới khám phá ra nó là thằng đâm cha chém chú, hiếp chị dâu, giết người cướp của, hút sách, đàng điếm, rượu chè cờ bạc,.... Vậy cha mẹ mày và mày có ngu tới mức phải giữ lời giao ước hay không? Vì không giữ lời, rồi nó dẫn côn đồ qua phá nhà mày, rồi đè mày ra hiếp dâm hội đồng (hấp diêm tập thể), vậy nó có chính nghĩa hay không? Lý luận của mày thì thằng côn đồ kia có chính nghĩa, còn nạn nhân như nhà mày trở thành kẻ thất tín, không có chính nghĩa à? Đúng là đồ ngu ngục!
Đó là nói chuyện xử thế ở đời. Giờ nói về chính trị nghe chơi. Tao giả dụ như miền Nam chịu thi hành trưng cầu dân ý để thống nhứt đất nước. Giả dụ luôn CS miền Bắc thắng, thì tất nhiên không có chuyện gì để nói. Nhưng nếu giả dụ họ thua, mày nói tao nghe coi họ có chịu thua, chịu giải giới, chịu khuất phục chánh quyền miền Nam, chịu bỏ chủ CNCS, chịu thôi thờ ngoại bang Nga Tàu hay không? Tao thách mày trả lời đó! Dám trả lời hông? Mày trả lời có, họ sẽ giữ lời, thì mày đúng là thằng ăn cám xú, miền quê tao gọi là cái thứ “gục quần què” mới ngu mạt hạng đi tin chúng nó giữ lời! Bất cứ Hiệp Định nào, ký chưa ráo mực là chúng nó xé chùi đít hết! Hiệp Định Paris 1973 còn sờ sờ đó. Bất cứ cam kết nào, chúng cũng nuốt lời! Chúng cam kết hưu chiến cho dân ăn Tết, rồi ồ ạt đem quân đánh giết đồng bào trong ba ngày Tết thiêng liêng. Tết Mậu Thân 1968, máu nhuộm thành sông và những ngôi mộ tập thể xương cao như núi ở cố đô Huế. Người dân lành cả miền Nam chết thế nào, lúc đó mày đã mười mấy tuổi, có trí khôn để biết, để nhớ ngày đó mà? Biến cố bội tín, tàn ác, dã man đó, được chúng tuyên truyền là “cuộc tổng tấn công và nổi dậy của quân dân miền Nam”!
Tui viết nhưng rồi quyết định không post lên FB của nó để phản biện. Tui chỉ âm thầm unfriend một thằng bạn thân từ đó. Bà xã tui nói sao anh làm vậy? Tui trả lời: Chỉ có unfriend nó tui mới còn giữ lại cái tình bạn nhiều năm. Không unfiend, thì với cái ngu của nó, có ngày tui chửi nó nát nước rồi cũng từ nhau luôn.
Những người bạn thân khác của tui đều biết tui muốn nói thằng bạn nào. Tui đã không viết tên cúng cơm của nó lên đây, thì xin các bạn cũng tôn trọng quyết định của tui, đừng bật mí làm gì. Tui sống ở Mỹ hơn 40 Năm nên lây cái văn hoá Mỹ một chút rồi. Tui không ưa quan điểm chính trị đối lập, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyền tự do của đối phương. Không cần quá khích tới mức phải triệt tiêu nhau. Trong gia đình của Mỹ, chia hai phe, phe theo Dân Chủ, phe theo CH, là chuyện thường. Những kẻ theo DC, từng bầu cho cái tên “vua quỳ” vừa lú vừa lẫn, và con mẹ “Phó nằm” mở miệng ra cười ha hả như con điên, bây giờ nhìn nước Mỹ tanh bành, họ sẽ tự sáng mắt! Đâu có cần phải xách dao mác hay súng ống uýnh nhau với họ làm chi? Nước Mỹ tới nông nỗi này mà chúng vẫn kiên trì u mê, thì chỉ có thể nói là chúng bị trúng tà! Họ ăn gì, tui vừa lạy vừa cúng họ!
Cuộc chiến 20 của VN là một cuộc chiến huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt, nhưng không phài là cuộc nội chiến như TCS viết hay nhiều người nghĩ. Có người nói nó là Chiến Tranh Ủy nhiệm (proxy war). Có người nói nó là cuộc nội chiến (civil war). Tất cả đều không phải.
Nói nó là chiến tranh uỷ nhiệm, không hoàn toàn đúng, mặc dù súng đạn đều do hai thế lực ngoại bang cung cấp cho cả hai chiến tuyến. Trong chiến tranh uỷ nhiệm, hai phe tham chiến “sống mái” với nhau như hai con gà trong trường gà, do hai thằng chủ gà và đám cá cược bày ra, và hoàn toàn vì lợi ích của chúng nó. Cuộc chiến 20 năm tương tàn của VN có sự tham chiến của ngoại bang nên không thể nói nó là proxy war. Đừng có ai nói quân Bắc Việt không có lính Tàu, lính Bắc Hàn, hay Liên Xô nghen. Đầy nhóc!
Nói là nội chiến cũng không đúng. Vì nội chiến chỉ là xung đột nội bộ, anh em một nhà đánh nhau vì một lý do nào đó, nhưng không nhằm tiêu diệt kẻ thua cuộc. Nội chiến Mỹ là một thí dụ. Bên thắng cuộc chỉ xoá bỏ chế độ nô lệ, ngoài ra không đụng gì đến thể chế, không tiêu diệt đối phương, không triệt tiêu văn hoá, không bắt các Tiểu Bang bại trận miền Nam từ bỏ bất cứ quyền lợi nào được Liên Bang qui định trước đó.
Cuộc chiến VN nó giống y như quân Mông Cổ chiếm Trung Nguyên, y như quân Anh Pháp đi chiếm thuộc địa, y như quân VN đánh chiếm Chiêm Thành,... Bên thắng cuộc, tàn ác dĩ nhiên, ngoài chuyện cướp tài nguyên, họ cướp luôn thể chế, xoá bỏ tất cả mọi thứ thuộc về bên thua cuộc. Một cuộc chiến như vậy không có từ ngữ nào chính xác hơn là “xâm lược”! Chỉ có quân xâm lăng mới tàn ác, giết người cướp của, đày đoạ bên thua cuộc, xoá bỏ chánh quyền, thay thế văn hoá, triệt tiêu tất cả những gì của bên thua cuộc.
Thời buổi này có rất nhiều thông tin. Chỉ một cái click là có ngay. Người đọc hãy tìm đọc những thông tin của chính “bên thắng cuộc” viết, để khỏi nói tui là “thế lực thù địch”, xuyên tạc, bóp méo sự thật. Một vài thí dụ:
* Tại Hội nghị Lần thứ Sáu của Trung ương Đảng CSVN từ ngày 15 đến 17 tháng 7 năm 1954, Hồ Chí Minh và Bộ chính trị đảng CSVN đã có chủ trương đánh Mỹ rồi: “Hiện nay đế quốc Mỹ là kẻ thù chính của nhân dân thế giới và nó đang trở thành kẻ thù chính và trực tiếp của nhân dân Đông Dương, cho nên mọi việc của ta đều nhằm chống đế quốc Mỹ.”
Chủ trương này từ đâu mà ra? Từ Tàu, từ Mao chớ từ đâu! Trong chiến tranh Triều Tiên, có gần 400 ngàn quân Trung Cộng bị giết, trong số đó có Mao Ngạn Anh (Mao Anying), con trai trưởng được cưng nhất của Mao. Từ đó, kẻ thù lớn nhất của Mao Trạch Đông là Mỹ. Mao chỉ thị cho bộ máy tuyên truyền của Trung Cộng phải chống Mỹ bằng mọi cách, mọi giá. Nói theo chữ nghĩa "cách mạng", là chống tới còn cái lai quần cũng chống!
Nói thêm: Kim Nhật Thành của Bắc Hàn đem quân đánh Nam Hàn, cũng dùng chiêu bài “giải phóng”, “thống nhứt đất nước”, nhưng thực chất là một cuộc chiến tranh xâm luợc, và muốn nhuộm đỏ cả nước theo chỉ thị của quan thày Nga Tàu. Bị Mỹ và đồng minh đánh cho phù mỏ, nên con và cháu của y từ đó đã hoàn toàn từ bỏ ý định xâm lăng. Thằng mập Ủn lâu lâu lấy vũ khí nguyên tử ra hù chơi cho dzui để kiếm cơm, chớ đố dám đánh!
Khẩu hiệu “Chống Mỹ cứu nước” của VN, được thai nghén từ quan điểm đó vào thời điểm đó. Nhưng “nước” trong khẩu hiệu “Chống Mỹ cứu nước” phải hiểu là nước Tàu chứ không phải nước Việt, bởi vì ở thời điểm đó chưa có một người lính hay một cố vấn Mỹ nào ở Việt Nam cả. Ngày Hội Nghị lần thứ Sáu, 15 tháng 7, 1954, ngay cả Hiệp định Geneva 1954 cũng còn chưa ký mà!
* Hội Nghị lần thứ 15, tháng 1-1959, của Ban Chấp hành Trung ương Ðảng Lao Động Việt Nam, nêu rõ chủ trương: “Cách mạng xã hội chủ nghĩa ở miền bắc và cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân ở miền nam". (Nghị quyết hội nghị Trung ương 15, Nhân Dân, 10-03-2005). Manh nha xâm lăng miền Nam được viết thành giấy trắng mực đen, chối cãi gì?
* Thật ra, mục đích CS hóa Việt Nam đã được đề ra từ 1930, chớ không phải 1954 hay 1959 đâu. Cương lĩnh của đảng CS ghi rõ: “Ðảng là đội tiên phong của giai cấp vô sản, lấy chủ nghĩa Các Mác và Lênin làm gốc, đại biểu cho quyền lợi chính và lâu dài cho cả giai cấp vô sản, lãnh đạo tranh đấu để đạt mục đích cuối cùng là chủ nghĩa cộng sản.” (Các cương lĩnh của Đảng Cộng sản Việt Nam, Báo điện tử đảng CSVN, 23/03/2020)
* Chắc không ai không biết cái câu tuyên bố xanh dờn của TBT Lê Duẩn: “Ta đánh Mỹ không phải chỉ cho ta mà đánh cho ông Liên Xô và ông Trung Quốc nữa”?
* Con số chính thức do chính đảng CS công bố năm 1995, hơn hai triệu người Việt đã chết trong cuộc chiến này. Chỉ vì một chủ nghĩa ngoại lai, đã có từng ấy người vô tội đã nằm xuống cho một tham vọng điên cuồng. Họ tội tình gì phải chết? Mặc áo Tàu, cầm súng Nga, ăn lương khô Tàu, hay xài quân trang quân dụng của Mỹ, họ vẫn là những thanh niên da vàng vô tội, không đáng phải chết. Gia đình tui cũng một chết, một thương tật suốt đời!
Kết luận rồi nghỉ.
* “Chống Mỹ cứu nước” hay “giải phóng miền Nam” chỉ là một chiêu bài che đậy một cuộc xâm lược có toan tính, có chuẩn bị từ lâu, rất lâu, trước khi người Mỹ đầu tiên đặt chân lên hải cảng Đà Nẵng ngày 8 tháng 3, năm 1965.
* Thống nhứt đất nước cũng là một chiêu bài đê tiện khác. Giả sử, nếu có bầu cử để “thống nhất đất nước” và đảng CS thua, thử hỏi, họ có chấp hận giải nhiệm các cấp chính trị viên và sáp nhập vào quân đội quốc gia, chịu giải tán bộ máy công an chìm nổi, chịu đóng cửa các cơ quan tuyên truyền, sẵn sàng từ chức khỏi tất cả chức vụ điều hành đất nước? Điều đó chỉ xảy ra, khi mặt trời mọc ở hướng tây và lặn ở hướng đông! Do đó, với người dân miền Nam, thì cuộc chiến này đơn giản chỉ là cuộc chiến tự vệ của những người Việt Nam yêu tự do dân chủ chống lại CS độc tài, chống lại một cuộc chiến tranh xâm lược từ phương Bắc. Giải phóng cái gì?
* VNCH là một quốc gia Độc Lập-Tự Do và dĩ nhiên toàn dân rất ấm no, Hạnh Phúc. Ấm no là không ăn bo bo đến trẹo bản họng. Lúa gạo còn dư ăn để nuôi heo nữa kìa! Hạnh phúc là vì có đủ thứ tự do: Tự do ngôn luận, tự do đi lại, tự do tôn giáo, tự do làm giàu,... Còn CHXHCNVN bên kia vĩ tuyến thì ngược lại. Không Độc Lập, không Tự Do, và đương nhiên người dân làm gì mà có hạnh phúc dưới sự cai trị độc tài kềm kẹp. Người dân đói xanh xương và cuộc đời y như con ngựa bị khớp mỏ, che mắt, bịt tai, để chỉ biết câm miệng, nhắm mắt, chạy theo một hướng do thằng nài giựt dây cương. Ai mới cần giải phóng ai?
* Mười Lúa luôn luôn nổi sùng khi nghe bất cứ ai xài hai chữ “giải phóng” là vậy! Nó không phải chỉ là một giọt dầu hôi rớt vô nồi canh, mà nó là một vết thương chưa bao giờ lành.
9 tháng 7.2022
Peter C. Tran
https://www.facebook.com/peter.tran.77582
Thằng Vi Tiểu Bảo
Peter Tran
Đầu thập niên 90 là thời hoàng kim của phim bộ Hồng Kông. Ai cũng coi phim bộ. Người người mê, nhà nhà mê. Đêm nào cũng thức trắng dờ con mắt, để “luyện” phim kiếm hiệp. Coi hết bộ này đến bộ khác. Mỗi bộ ba bốn chục tập. Tiệm cho mướn phim mở đầy dẫy như nấm mọc sau cơn mưa. Họ hốt tiền mỏi tay, giàu nứt bụng.
Phim từ tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung thôi, coi cũng đã đủ tối con mắt: Anh Hùng Xạ Điêu, Thần Điêu Đại Hiệp, Cô Gái Đồ Long, Thiên Long Bát Bộ, Lộc Đỉnh Ký,…
Coi mệt, chán, quay sang phim tình cảm của Quỳnh Dao do Đài Loan sản xuất. Tần Hán và Lưu Tuyết Hoa là hai tài tử gạo cội, vô địch thủ, trong thể loại tình cảm ướt át, “coi không khóc không lấy tiền”. Còn ai nhớ: Xóm Vắng, Dòng Sông Ly Biệt, Tình Buồn,… không? Tui đàn ông “rơi đầu không rơi lệ”, mà coi Lưu Tuyết Hoa khóc nức nở, trời ơi, tui cũng muốn khóc theo nàng!
Các con tôi học nói tiếng Việt và luân lý “ác lai ác báo”, “ở hiền gặp lành”, “trời cao có mắt”, “tà không thắng chánh”,… phần lớn đều nhờ phim bộ cả.
Người lớn ngoài giải trí ra, cũng học được rất nhiều điều bổ ích.
Triết lý Kim Dung đưa ra, có rất nhiều thứ thực dụng.
Nhân vật trong các trường thiên tiểu thuyết của ông thì thiên hình vạn trạng. Mỗi nhân vật là một phương tiện cho ông truyền tải triết lý, nhân sinh quan, sử quan,… Anh hùng, tiểu nhân, quân tử, nguỵ quân tử, người thiện, kẻ ác, người hiền, kẻ dữ, người trung, kẻ gian,… không thiếu bất cứ vai nào.
Nói đến vai láu cá, tôi thích nhất là Vi Tiểu Bảo trong phim Lộc Đỉnh Ký. Hắn là một tên “tạp chủng”, sinh ra từ một bà mẹ lầu xanh, không biết mình là “hậu quả” từ tinh trùng của tay chơi đốn mạt nào. Lớn lên trong lầu xanh, chẳng học hành, không tú tài, cử nhân, phó tiến sĩ hay tiến sĩ gì ráo. Một tên dốt đặc ruột. Một tên nhà quê chính hiệu con nòng nọc. Hắn thuộc tầng lớp còn tệ hơn cả đĩ điếm!
Nhờ láu cá, ma lanh, và cũng nhờ “duyên”, mà hắn gặp được và trở thành bạn của vua Khang Hi, một ông vua nổi tiếng thông minh, giỏi giang nhất nhì của nhà Thanh. Cũng nhờ “duyên” đưa đẩy, mà Vi Tiểu Bảo đồng thời cũng là đồ đệ của Trần Chấn Nam, thủ lãnh Thiên Địa Hội, một tổ chức ”phản động”, cương quyết diệt nhà Thanh và phục hồi nhà Minh.
Không phải chỉ vậy thôi. Hắn còn là đệ tử của sư cô Cửu Nạn, tức Công chúa Trường Bình nhà Minh, một người muốn khôi phục Minh triều hơn cả Trần Chấn Nam.
Nói theo chữ nghĩa nhà quê, thì hắn ta là đứa bắt cá hai tay, hay kẻ đứng chàng hảng! Tuy nhiên, hắn ta không phải loại “hai mang”, vì hắn ta không bán đứng bên nào cả.
Người Hán coi dân dộc Mãn Thanh là một bộ tộc mọi rợ. Nhờ Ngô Tam Quế, một đại thần của Minh triều, một tên “ăn cơm Hán, bán giang sơn cho Thanh”, nên quân “mọi rợ” Mãn Châu chiếm được thiên hạ, ngồi trên đầu trên cổ dân tộc “thượng đẵng” Hán tộc. Họ không cam lòng. Họ thề “phản Thanh phục Minh” bằng mọi giá.
Một bộ phim dài, tóm tắt nội dung như vậy đâu có nhầm nhò gì. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh ở một điểm cho bài viết này thôi. Đó là quan điểm chính trị của một tên vô lại như Vi Tiểu Bảo.
Công chúa Trường Bình, pháp danh Cửu Nạn, là sư phụ dạy cho Vi Tiểu Bảo cái chiêu “Lăng Ba Vi Bộ”, để khi gặp cường địch thì biết cách chạy thoát thân. Binh pháp Tôn Tử gọi là “tam thập luc kế, tẩu vi thượng sách”. Khi bà đề cập đến chuyện dùng đệ tử làm gián điệp, làm nội tuyến, giúp bà phục hồi đế chế Minh triều của dòng dõi nhà bà, thì Vi Tiểu Bảo thẳng thừng từ chối, và trả lời sư phụ:
- Tại sao phải phục Minh? Cần gì phải khôi phục nhà Minh?
Sư phụ hắn tỏ vẻ thất vọng, bực tức, gạn hỏi, thì hắn trả lời:
- Có hai lý do: Một, nhà Thanh đang có một ông vua lỗi lạc, yêu dân, yêu nước, điều hành đất nước thật tốt, làm cho quốc thái dân an. Hai, nhà Minh cũng đâu có gì hay ho, toàn những chuyện thúi nát trong triều đình.
Hắn dẫn chứng một hơi, đủ thứ chuyện tốt của nhà Thanh, rồi đủ thứ chuyện xấu xa của nhà Minh. Sư cô dù không hài lòng, nhưng lý lẽ thì thua một thằng “đá cá lăn dưa”!
Hắn còn một ưu điểm nổi bật nữa, dù là kẻ có học, công hầu khanh tướng chưa chắc có, đó là nghĩa khí giang hồ. Ai tốt với hắn, hắn tốt hết mình. Ai chơi xấu hắn, hắn trả đũa sòng phẳng. Dù theo phò nhà Thanh, nhưng nhứt quyết không lừa thầy, phản bạn, không bán rẻ sư phụ và đồng môn.
Tôi tâm đắc nhất là cái quan điểm chính trị mà đại văn hào Kim Dung đã gởi gấm trên mình Vi Tiểu Bảo. Một thứ triết lý rất thực tế, chỉ đặt quyền lợi quốc gia và dân tộc lên trên hết. Không vì chế độ! Không vì đảng phái! Không vì tư lợi cá nhân!
Tôi liên tưởng đến VN. Bối cảnh rất giống tình huống trong phim:
Đại đa số những người sinh ra và lớn lên dưới chế độ VNCH không thể nào chấp nhận được bọn “khỉ Trường Sơn” cai trị, ngồi trên đầu trên cổ mình! Dưới mắt họ, CS rõ ràng là quân xâm lược từ miền Bắc tràn vào, là lũ mọi rợ, khát máu, nhờ gian, nhờ ác, cam tâm làm nô lệ Nga Tàu để có vũ khí, mà cưỡng chiếm được miền Nam! Họ nhất định một lòng muốn phục quốc. Họ cũng giống như Trần Chấn Nam, như sư cô Công Chúa nhà Minh và đám đệ tử của Thiên Địa Hội. Không bao giờ cam lòng. Họ bị gom chung lại và đặt cho cái tên: Phản động. Nghe câu ca dao người ta rỉ tai nhau sau trận đổi tiền đầu tiên (năm 1976?), 500 đồng tiền VNCH đổi 1 đồng tiền Hồ, thì đủ biết người miền Nam nghĩ gì về CS:
Năm đồng đổi lấy một xu
Người khôn đi học, lũ ngu làm thầy!
Điều tôi muốn viết, không phải là bênh vực hay chê bai CS hay nhóm người “phản động”. Vấn đề tôi đặt ra ở đây là: Những kẻ bị gán cho cái tên “phản động” không phải duy nhất nhóm người muốn phục quốc, muốn tái lập VNCH, nhưng còn bao gồm những thành phần trẻ, sinh sau cuộc chiến, không hề biết gì về VNCH, và nhất là có thêm thành phần những người xuất thân từ chế độ CS, được bao bọc, được hưởng lợi từ chế độ CS. Họ là những người không biết gì về VNCH, hoặc họ hay cha ông họ có góp phần xâm lược miền Nam, khai tử chế độ VNCH, nhưng tại sao họ lại chống đối, lại làm “phản động”?
Một câu trả lời rất đơn giản và dễ hiểu: Bởi vì chính quyền CS thối nát, tệ hơn thể chế VNCH, tệ hại hơn cả thời phong kiến, tệ hơn cả bọn thực dân Pháp. Chuyện nhan nhản, người đui cũng thấy. Đừng ai bắt tui chứng minh cho mất giờ! Những người giả đui không thấy, thì làm ơn giả ngu không hiểu tui viết cái gì, giả câm luôn, để khỏi mất công mở miệng hỏi tui nghen!
Nếu chính quyền CS thật sự tốt, thì cần chi phải phục quốc? Ngược lại, hãy góp sức với họ để xây dựng một quốc gia giàu mạnh. Nếu họ một lòng thương dân, vì quốc gia dân tộc, hơn là tư lợi, thì ai chống họ, cũng nên nghe thằng Vi Tiểu Bảo dạy cho một bài học, như nó đã “dạy” sư phụ nó.
Quan điểm chính trị của tui nó cũng quê mùa nhưng rất thực tế như thằng tạp chủng Vi Tiểu Bảo. Tôi chẳng thù oán chi VC. Tôi mang ơn VNCH đã cho tôi tự do, đã nuôi dưỡng dạy dỗ cho tôi nên người. Chuyện phục quốc, tái lập chế độ VNCH, được thì tốt, không được cũng không sao, bởi vì VNCH tuy tốt hơn CS ngàn lần, nhưng vẫn còn nhiều thứ chưa hoàn hảo.
Tôi theo chủ nghĩa Quốc Gia-Dân Tộc. Quốc Gia-Dân Tộc là trên hết, là trường tồn. Chế độ nào không hèn với giặc, không ác với dân, không bán nước, dù là VNCH hay là CS, tôi đều ủng hộ. Chẳng cần phải trung thành với một thể chế nào cả, bởi vì, chế độ nào, triều đại nào, rồi cũng sẽ qua đi. Nếu cứ lo phục quốc, thì lịch sử xưa nay làm gì có những triều đại Đinh, Lê, Lý, Trần,….? Người Mỹ có câu: Let’s move on! Tui có câu: Ai yêu dân, yêu nước, thì tui yêu họ.
Tóm lại, nếu đất nước VN có được một chính quyền thật sự yêu dân, vì tự do hạnh phúc của dân, biết đặt sự tồn vong và quyền lợi của quốc gia dân tộc lên trên mọi tư lợi của đảng phái hay tư lợi cá nhân, và nếu họ làm tốt như VNCH, hay hay hơn VNCH, mà vẫn còn “phản động”, thì tôi sẽ là người chống “phản động” với họ. Xạo chết liền! Uớc chỉ là ước, chớ heo nái làm gì leo cây đuợc!
30-6-2018
Peter C. Trần
https://www.facebook.com/peter.tran.77582
Đăng ngày 02 tháng 07.2023