Lá rụng về cội
Nguyễn thị Cỏ May (Danlambao) - ...Ông Bùi Tín, từ một đảng viên cộng sản hơn 40 năm tuổi đảng, được đào tạo ở trường đảng cao cấp, nắm giữ Cơ quan ngôn luận của đảng cộng sản, cụu đại tá, mà chỉ trong thời gian ngắn, trong vòng mươi năm, ông đã chuyển biến tư tưởng, trở lại một người Việt Nam bình thường, thương nước, thương bạn kháng chiến, yêu tự do, dân chủ, trọng nhân quyền. Từ tránh chào cờ Quốc gia, chỉ ít lâu sau, ông chào rất tự nhiên. Từ chỉ phê phán những đảng viên hư hỏng, ông phủ nhhận cả vai trò độc tôn toàn trị của đảng cộng sản. Từ né tránh đụng chạm Hồ Chí Minh, ông thẳng thắn lên án Hồ Chí Minh vì đem cộng sản về Việt Nam mà ngày nay đất nước mất vào tay Tàu... Ông cởi bỏ hẳn cái bả cộng sản khỏi con người của ông để phục hồi trọn vẹn con người Việt Nam theo truyền thống văn hóa nhân bản Việt...
Ngày 11 tháng 8/2018, Việt Nam có 2 nhà ly khai lớn ra đi: Ông Bùi Tín và ông Tô Hải. Chỉ trước sau 15 giờ. Cả hai đều hưởng thọ 91 tuổi. Sanh và chết cùng năm.
Ông Tô Hải mất ở Sài gòn (Phú Nhuận), tang lễ ở Nhà Thờ Dòng Chúa Cúu thế hôm 13 tháng 8. Ngoài gia đình, có hơn trăm người tham dự tang lễ vì lòng tiếc thương và kính trọng người nghệ sĩ đã can đảm vứt bỏ cái cộng sản để trở thành người Việt Nam lương thiện. Ông mất cũng không phải ở quê quán, sanh ở Hà nội, nguyên quán Thái Bình. Trong những ngày cuối đời, ông được bà vợ chăm sóc.
Ông Bùi Tín, nhà báo, cựu đại tá quân đội Bắc Việt, sống lưu vong rồi tỵ nạn cộng sản tại Paris từ sau năm 1990. Xa hẳn gia đình cho tới ngày mất. Suốt thời gian nằm bệnh viện ở thành phố Sevran và sau cùng chuyển qua bệnh viện ở thành phố Montreuil (đều ở ngoại ô Đông-Bắc Paris) để chửa trị thận, ông được nhiều bạn bè, đủ lứa tuổi, đủ địa phương, thay phiên nhau tới thăm viếng ông mỗi ngày. Thấy bệnh tình của ông quá xấu, chị CD liên lạc với 2 người con của ông ở Hà nội và Vancouver, Canada, báo tin. Nhân dịp này, ông có nói chuyện được với con. Ông mất ở đây.
Người ta thương nhạc sĩ Tô Hải vì ông là "Một thằng hèn", khác với "Thằng thẻ đỏ, tim đen". Cũng như bạn bè thương quí ông Bùi Tín, từ một đảng viên cộng sản hơn 40 năm tuổi đảng, được đào tạo ở trường đảng cao cấp, nắm giữ Cơ quan ngôn luận của đảng cộng sản, cụu đại tá, mà chỉ trong thời gian ngắn, trong vòng mươi năm, ông đã chuyển biến tư tưởng, trở lại một người Việt Nam bình thường, thương nước, thương bạn kháng chiến, yêu tự do, dân chủ, trọng nhân quyền. Từ tránh chào cờ Quốc gia, chỉ ít lâu sau, ông chào rất tự nhiên. Từ chỉ phê phán những đảng viên hư hỏng, ông phủ nhận cả vai trò độc tôn toàn trị của đảng cộng sản. Từ né tránh đụng chạm Hồ Chí Minh, ông thẳng thắn lên án Hồ Chí Minh vì đem cộng sản về Việt Nam mà ngày nay đất nước mất vào tay Tàu... Ông cởi bỏ hẳn cái bả cộng sản khỏi con người của ông để phục hồi trọn vẹn con người Việt Nam theo truyền thống văn hóa nhân bản Việt.
Một hiện tượng phi thường! Thật vậy vì chuyển biến tư tưởng vô cùng phức tạp. Nó đòi hỏi thời gian dài. Mà thời gian thay đổi tư tưởng ở cụ Bùi Tín quá ngắn. Nay Bùi Tín không còn nữa. Nhớ Bùi Tín chỉ nhắc lại những kỷ niệm.
Chuyến đi tưởng gặp khó khăn
Nhắc lại chút lịch sử Việt Nam liên hệ tới Tướng Leclerc. Giữa tháng 10/1945 và tháng 1/1946, lực lượng của Tướng Leclerc từng bước ổn định tình hình cụu Đông dương sau khi Nhật đầu hàng. Miền Bắc và riêng Hà nội vẫn còn dưới sự kiểm soát của Việt Minh. Ngày 6/3/1946, Hồ Chí Minh ký thỏa hiệp với ông Sainteny, Ủy viên Cộng hòa Pháp, để Việt Nam được Pháp nhìn nhận là một nước tự do, tức không còn bị đô hộ như trước đây, nhưng nằm trong hệ thống Đế quốc pháp. Nhờ thỏa hiệp này, tình hình Bắc Việt được khai thông. Ngày 18/6/1946, quân viễn chinh của Leclerc tiến vào Hà Nội. Ngày 26/3/1946, Leclerc gặp Hồ Chí Minh rất tốt đẹp. Ông ủng hộ một giải pháp chính trị cho vấn đề Việt Nam. Qua tháng 5/1946, lực lượng Leclerc kiểm soát toàn vùng Đông Dương. Hội nghị Fontainebleau thất bại, Hồ Chí Minh tuyên bố kháng chiến để có cớ chạy lên Việt Bắc lánh nạn.
Phía bên Việt Minh có Tướng Giáp, người chống lại quân đội Pháp lúc đó. Năm 1990, gia đình Tướng Leclerc tổ chức lễ khai mạc Fondation Leclerc (Paris). Họ mời cựu đối thủ của tướng Leclerc tham dự. Giáp không đi được, vừa bị Lê Duẩn và Lê Đức Thọ không cho phép, vừa sợ qua Pháp sẽ bị cụu chiến binh Pháp tra hởi ông về cụu tù binh Pháp. Bùi Tín là nhà báo nói được tiếng Pháp, cũng là quân nhân dưới trướng của Tướng Giáp, được đề nghị thay mặt ông Giáp, cầm thư của ông Giáp qua tham dự.
Theo Bùi Tín kể, việc ông đi đã được chấp thuận nhưng chẳng còn mấy ngày nữa phải đi mà ông chưa nhận được giấy tờ gì hết. Sốt ruột, ông nói chuyện với Gs Vật lý Nguyễn Hoàng Phương. Ông này rủ ông Bùi Tín đi coi bói. Hai người ăn mặc xệch xoạc, cởi xe đạp đi ra khỏi Hà Nội mươi km, tới nhà một cô gái nhỏ mười mấy tuổi nhờ coi dùm chừng nào ông đi Pháp được. Vừa dựng xe, bước vào nhà, cô gái nói ngay thắc mắc của ông Bùi Tín, xác nhận việc đi đã có rồi, chỉ nay mai là đi. Và đi xa, đi phương Tây, đi không trở lại. Cô gái nói cả tên, chức quyền của ông Tín đã làm cho ông hoang mang vô cùng.
Trong lòng, ông Tín muốn đi ra nước ngoài để có điều kiện vận động đưa cậu con trai và vợ chưa cưới của nó vượt biển, vừa tới Hồng Kông, đi định cư vì chúng nó tới đúng vào lúc trại tiếp cư Hong Kong đóng cửa, ông đã thực hiện được điều quan trọng này nhờ người bạn, ký giả Mỹ, tới Hong Kong lãnh vợ chồng cậu con trai, xin cho đi định cư ở Canada.
Sau lễ ở Fondation Leclerc, cụ Tín tới Hội chợ "Nhân đạo" của đảng cộng sản Pháp tổ chức hàng năm tại thành phố La Courneuve. Ông Thị trưởng cũng là cộng sản. Trước khi mất, cụ Tín cũng ở tại đây, trong một căn nhà khá khang trang gồm một phòng ngủ rộng, phòng khách và phòng ăn chung, nhà bếp, nhà tắm và vệ sinh riêng. Cửa vào khóa tự động 2 lớp, có interphone. Tiền nhà kể như không có vì an sinh xã hội phụ cấp. Với trợ cấp già hằng tháng 750€, trả chi phí nhà, điện thoại, điện nước, ông còn lại đủ ăn. Bệnh hoạn, thuốc men, nhà thương hoàn toàn miễn phí, cả xe cứu cấp.
Trong thời gian chờ ngày về Hà Nội, ông tình cờ gặp một bà Việt Nam (bà B.), chồng người Pháp, đảng viên đảng cộng sản Pháp, nhà ở ngoại ô phía Tây-Nam Paris. Đây là gia đình sinh sống ở Pháp lâu năm, có công ăn việc làm, nhà cửa đàng hoàng. Dĩ nhiên bà là "Việt kiều yêu nước" nên gặp Bùi Tín, mừng rỡ, rước về nhà giúp ông nơi ăn ở trong thời gian còn ở Paris.
Có chỗ ở đầy đủ tiện nghi, con trai được đi định cư, cụ Bùi Tín thanh thản tâm thần nên nghĩ phải làm gì thay đổi Việt Nam như các nước Đông Âu sau khi Liên Sô sụp đổ. Ông viết "Kiến nghị của một công dân", gởi cho BBC công bố.
Sau khi Kiến nghị được BBC công bố, cụ Tìn rất hài lòng, bèn đem bản Kiến nghị đưa cho bà B., chủ nhà đọc để chia sẻ quan điểm của ông. Không ngờ bà này đọc xong, nổi giận đùng đùng, mắng ông là người phản đảng, phản đường lối bác Hồ. Bà đuổi ngay ông ra khỏi nhà.
Thế là cụ Bùi Tín ôm gói ra đi.
Sau này, nói chuyện mới biết lúc đó ông tin tưởng ở ông Gíáp là người có đủ điều kiện đứng lên, phất cờ dân chủ. Chắc chắn sẽ có đông đảo quân nhân, cả cụu quân nhân theo ông. Một cuộc cách mạng dân chủ thật sự và ôn hòa. Nhưng về sau, qua nhiều lần ông viết thư riêng, kín đáo gởi về cho bà Bích Hà, vợ ông Giáp, để đưa lại ông Giáp. Nhưng ông Giáp không dám có một lời nói cho dân chủ. Ông quá sợ. Sợ bị mất cái đang có và cả cái sẽ được. Thế là ông Tín không nghĩ tới ông Tướng Giáp nữa. Ông trở về với chính ông. Ông tận lực. Lòng người muốn, nhưng ông Trời chưa chịu. Thế là cụ đành ở lại xứ Tây cho tới ngày mất.
Duyên gặp gỡ
Lúc ông Bùi Tín tới Paris, thay mặt Tướng Giáp, dự lễ Fondation Leclerc, cụ Nguyễn Mạnh Hà có cho biết tin và có ý bảo nên gặp ông Tín để biết về ông Giáp vì cụ Hà có suy nghĩ ông Giáp có thể có vai trò như tướng Jaruzelsky của Ba Lan. Tới khi Cụ Hà mất, tại tang lễ ở nhà thờ Ivry, mới có dịp gặp ông Tín. Tang lễ xong, có thì giờ nói chuyện với ông về vai trò ông Giáp và Việt Nam thay đổi dân chủ theo mô hình Đông Âu. Ông rất đồng ý. Từ đây, thường gặp nhau. Và gặp thêm nhiều người. Tất cả trở thành bạn với nhau.
Tang lễ cụ Bùi Tín
Suốt thời gian sinh sống ở La Courneuve, cụ Tín tuy xa gia đình nhưng bù lại, cụ có nhiều bạn bè, đủ lứa tuổi, thương quí cụ. Thường lui tới thăm viếng cụ.
"Mấy kinh nghiệm Trung quốc nên học..."
Nguyễn thị Cỏ May
Hôm nay, Cỏ May tôi muốn viết thêm một bài nữa liên quan đến Hồ Chí Minh, thần tượng của những người cộng sản ở Hà nội, vì tình hình Việt nam hãy còn sôi động mãnh liệt, toàn dân vẫn nổi lên chống đảng cộng sản bán nước cho Tàu mà nguyên nhơn bắt nguồn từ ông ấy, đồng thời, để tưởng nhớ ngày 9 tháng 7 năm 1953 là ngày đau thương của người phụ nữ ái quốc và của gia dình bà. Cách nay đúng 65 năm, người phụ nữ ái quốc đó là Bà Nguyễn Thị Năm, có thương hiệu Cát Hanh Long, đã bị Hồ Chí Minh giết trong Cải cánh Ruộng đất, theo chỉ đạo của Tàu cộng. Đó là một trong những "kinh nghiệm trung quốc mà chúng ta nên học" của Hồ Chí Minh.
Nói Hồ Chí Minh giết vì chính Hồ Chí Minh ký ban hành lệnh Cải cách Ruộng đất. Cái chết của Bà Nguyễn thị Năm là phát súng lệnh tiến hành cuộc chém giết long trờ lở đất ở miền Bắc. Học kinh nghiêm Trung quốc, Hồ Chí Minh, cũng vâng lệnh Mao Trạch đông, làm Cải cách Ruộng đất rập khuôn theo Trung quốc, chọn đảng viên cộng sản cốt cán gởi qua Trung quốc thụ huấn, rước cán bộ trung quốc qua Việt nam chỉ đạo thực hiện Cải cách Ruộng đất cho đúng theo Trung quốc, mặc dầu hoàn cảnh lịch sử xã hội việt nam hoàn toàn không giống Trung quốc. Cụ thể Việt nam có chế độ quân chủ nhưng tuyệt đối không có phong kiến. Đảng phái ở Việt nam như Việt nam Quốc dân đảng cũng không giống như Trung quốc Quốc dân đảng. Riêng trường hợp xử lý Bà Năm, Hồ Chí Minh có than «…tại sao môt người phụ nữ…?» nhưng Hồ vẫn chấp hành lệnh của cố vấn trung quốc "hổ đực, hổ cái gì cũng đều ăn thịt người cả"!
Than, làm như ông đau lòng lắm vậy. Thế mà chính ông sau đó liền viết bài "Địa chủ ác ghê" đăng trên nhựt báo Nhân Dân, cơ quan của đảng cộng sản (ngày 21/7/1953), ký tên CB, kể tội bà Nguyễn thị Năm đã "Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người... Giết chết 14 nông dân. Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân...". Bà Nguyễn Thị Năm đã "thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến" và sau cùng thì Bà Nguyễn Thị Năm đã "không thể chối cãi, đã thú nhận tất cả những tội ác". Tức ý của Hồ Chí Minh hay CB muốn nói việc đội Cải cách Ruộng đất giết Bà Năm là đúng. Đúng đối tượng, không có gì oan ức hết cả.
Dĩ nhiên đây hoàn toàn chỉ là sự qui chụp trắng trợn đầy gian ác của Hồ Chí Minh để giáo dục cán bộ đảng lòng căm thù giai cấp, thi hành nghiêm túc chiến dịch cải cách ruộng đất đúng theo Trung quốc dạy. Giết Bà Năm, người phụ nữ ái quốc, người ơn lớn của kháng chiến, từ năm 1945, đóng góp cho Việt Minh 20000 đồng bạc Đông Dương, 100 lượng vàng, nhà cửa, cơm gạo nuôi cán bộ, cả cấp lãnh đạo đảng cộng sản (như Trường Chinh, Trưởng ban Cải cách Ruộng đất), Hoàng Quốc Việt, Lê Đức Thọ, Phạm văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Tùng...) là mới thể hiện tinh thần cách mạnh cộng sản, dứt khoát với thứ tình cảm ủy mị tiểu tư sản như trọng người ơn nghĩa, thương cảm tình ruột thịt máu mủ... Người cộng sản là chỉ biết mục tiêu, lập trường giai cấp (Giáo lý người cách mạng – Catéchisme du révolutionnaire de Serge Netchaiev, sách khai tâm của Karl Marx). Theo chỉ đạo của cố vần Trung quốc, hành động biểu lộ lòng yêu nước, đóng góp tài sản cho cách mạng của Bà Năm chỉ là «giả dối nhằm chui sâu, trèo cao vào hàng ngũ cách mạng để phá hoại» vì bà thuộc giai cấp địa chủ tư sản thì không thể nào là người yêu nước, yêu cách mạng được.
Chỉ mới bài học Cải cách Ruộng đất học theo Trung quốc, Hồ Chí Minh đã giết hại hơn nửa triệu nông dân vô tội Miền Bắc, trong đó có hàng ngàn người tiểu tư sản trí thức yêu nước.
Theo sử gia Pháp, François Furet (Le passé d’une illusion, Robert Laffontalmann-Levy, Paris, 1995), tư tưởng căn bản chỉ đạo hành động của cộng sản xưa nay không gì khác hơn là «dối trá và bạo lực». Dối trá để che dấu bạo lực. Còn bạo lực để làm cho dối trá có hiệu lực. Nhơn đây, tưởng cũng nên nhắc lại một trường hợp dối trá cũng của tác giả CB, tức Hồ Chí Minh, vừa được An Ninh Thế giới online đăng lại (Bảo Giang, Dân Làm Báo, 6/7/18) để phơi bày thêm con người thật của Hồ Chí Minh mà đảng cộng sản ở Hà nội đang kêu gọi hãy sống và học tập theo tư tưởng và tác phong của ông.
Câu chuyện này, sau 30/4/75, dân Miền Nam được việt cộng kể nhiều lần trong các buổi «hoc tập chánh trị» từ phường khóm tới các lớp dành cho công chức, quân nhơn của Chánh phủ Sài gòn. Người nghe, ai cũng cười trong bụng và có dịp là lập lại để chế diểu. Nhưng ai cũng chỉ nghĩ đám cán bộ ngáo được dạy nói lấy được để tuyên truyền đề cao kẻ thắng trận mà không ai có thể nghĩ đó lại là một đoạn trong bài viết của chính Hồ Chí Mnh (ký CB) phổ biến đề cao khả năng chiến đấu của không quân nhân dân nhằm trấn an mọi người đừng sợ sức mạnh của giặc Mỹ. Tác giả CB viết :
«Máy bay Mig 21 của Không quân Nhân dân ta rất tài giỏi, đã hạ hàng ngàn máy bay Con Quỷ, Thần Sấm… kể cả B 52 của Đế Quốc Mỹ! Bọn giặc lái Mỹ không ngờ máy bay ta bay núp trong mây, tắt máy chờ máy bay Mỹ bay ngang liền nổ máy lại, bay chận đầu máy bay Mỹ và phóng tên lửa hạ gục chúng! Nhân dân hoan hô, vổ tay dậy trời sau khi nghe lời kể thành tích hạ máy bay đế quốc Mỹ theo kiểu không chiến có một không hai trên thế giới của Không quân Nhân dân ta!»
Qua Hồ Chí Minh, thấy rõ bản chất cộng sản luôn luôn là dối trá và bạo lực. Ở Việt nam hiện nay, chắc chắn cộng sản, với bản chất đó, sẽ tìm cách đàn áp khốc liệt để dẹp mọi cơ hội biểu tình chống nhà cầm quyền và chống Tàu. Trong lúc đó, chúng sẽ bảo vệ cho Tàu khởi công xây cất Đặc khu. Vốn đầu tư đã bỏ ra, dân Tàu làm việc tại công trường, chắc chắn Tàu sẽ gởi an ninh võ trang qua bảo vệ các nơi đó. Và nhiều nơi khác có dân Tàu ở và làm ăn.
Thế là hết.
Kinh nghiệm Trung quốc nên học
Cái tựa của quyển sách do Hồ Chí Minh viết, dưới tên Trần Lực, nhà Sự Thật ở Hà nội xuất bản năm 1958 có tựa đầy đủ là «Vài kinh nghiệm Trung quốc mà chúng ta nên học».
Đọc cái tựa, người đọc sẽ ngạc nhiên vì Hồ Chí Minh không viết như sau này người cộng sản nói «… TA nên học», chớ không phải «Chúng ta nên học».
«Chúng ta và TA» là một hiện tượng của ngôn ngữ cộng sản rất đáng để ý khi hiểu cộng sản. Nhưng nếu nói về chuyện này, sẽ một dịp khác.
Quyển «Vài kinh nghiệm Trung quốc mà chúng ta nên học» có 139 trang, gồm 10 bài kinh nghiệm Trung quốc về nông nghiệp, công nghiệp, quân đội và nhiệm vụ kinh tế… Cán bộ trí thức tham gia lao động chân tay…
Ở đây, xin chỉ trích thuật tóm lược kinh nghiệm về «nông nghiệp» và «công nghiệp» vì kết quả phát triển kinh tế bằng những bước nhảy vọt của Mao đã một thời vang dội khắp thế giới. Ở Sài gòn lúc đó cũng có không ít người biết sự thật như thế nào nhờ đã theo dõi báo chí. Và cũng chỉ cần chừng đó đã quá đủ để thấy Hồ Chí Minh trước sau vẫn dốc lòng chết sống theo Mao vì ông chắc chắn phải biết cách làm nghề nông, lập trường Đại học đào tạo nhơn sự canh nông, cách làm nhà máy… không thể như Hồ Chí Minh báo cáo trong sách đó được. Nhưng Hồ vẫn đem về cho dân Miền Bắc hoc theo.
Về nông nghiệp
Tiêu tưới ruộng lúa, nông dân vẫn mong đợi ở mưa thuận gió hòa. Nay dưới sự lãnh đạo của đảng, nông dân chỉ việc hăng hái mà tiến lên :
« …Bắt sông phải chảy ngược miền,
Bắt núi quì gối cho nguồn nước qua.
Không mưa thì mặc không mưa,
Thủy nông làm tốt được mùa muôn năm»
Tác giả Trần Lực báo cáo thành tích nông dân tỉnh Hồ Nam thu hoạch được năm đầu tiên sau khi ruộng tránh được hạn hán nhờ thủy nông là 5500000 tấn lương thực. Năm 1910, toàn tỉnh chỉ thu được 2300000 tấn. Vẫn theo tác giả, cũng nhờ thủy nông nhỏ, địa phương thực hiện, tỉnh Giang Tây, năm 1957, tăng 1250000 tấn lương thực so với năm 1952.
Tiếp theo, đảng cộng sản Trung quốc đào tạo chuyên viên nông nghiệp để giúp nông dân tăng mạnh thêm năng xuất. Vẫn theo nguyên tắc nhiều, nhanh, tốt, rẻ, các xã, huyện mở trường Đại học canh nông. Như ở Hương Hòa bình (Hương gồm nhiều xã, nhỏ hơn Huyện), dưới sự lãnh đạo của đảng ủy, việc mở trường Đại học chỉ trù bị hai hôm là xong và không tốn một đồng bạc. Trường sở là lấy nhà làm việc của đoàn thể, Hiệu trưởng do Bí thư đảng đảm nhiệm. Dạy nông nghiệp thì có anh hùng và chiến sĩ nông nghiệp, thêm vài học sinh Đại học nông nghiệp có sẵn phụ trách.
Có ngay 200 sinh viên, có cả cán bộ hợp tác xã nông nghiệp, ghi tên theo học. Chương trình gồm triết học và kỷ thuật nông nghiệp. Mỗi tuần học 3 tối.
Về công nghiệp
Công nhơn các xí nghiệp Trung quốc hiện nay (thập niên 50) là 12 triệu. Kế hoạch 5 năm lần thứ nhứt (tức sau khi Mao nắm quyền) mới được 4 năm đã hoàn thành. Thí dụ:
Mỏ sắt Từ châu định sản xuất 30 vạn tấn, công nhơn tự đề nghị sản xuất 50 vạn tấn. Nhờ công nhơn thu lượm những vật liệu cũ đã bỏ làm thành những máy móc mới, giúp gia tăng năng xuất. Thời gian làm việc, họ làm cả ngày, cả đêm, quên ăn, quên ngủ. Cán bộ khuyên nghỉ, họ bảo «Chịu khó nhọc vài hôm, sẽ sung sướng muôn đời»!
Xưởng xe hơi Trường Xuân đưa ra kế hoạch sản xuất 30 vạn chiếc. Công nhơn thảo luận, đồng ý nhau sản xuất 70 vạn chiếc.
Về đạo đức cách mạng, công nhơn Trung quốc tiến bộ đạt tới tinh thần «chí công vô tư». Họ đặt quyền lợi đất nước trên quyền lợi bản thân và gia đình. Họ đề nghị hoàn trả lại nhà nước những phụ cấp như tiền giữ trẻ, tiền hớt tóc, than củi, phụ cấp giờ phụ trội… mà họ được hưởng(?)
Ở Trung quốc về, Hồ Chí Minh liền kêu gọi dân miền Bắc phải học một cách sáng tạo những kinh nghiệm tốt của Trung quốc anh em.
Nhưng thế giới vẫn chưa quên những khinh nghiệm sáng tạo đó đã cướp đi hơn 30 triệu nhơn mạng của nước Tàu.
Ngoài ra, Việt nam còn học thêm theo Trung quốc lý thuyết về công bằng xã hội Xã hội chủ nghĩa «Lao động tùy sức, hưởng thụ tùy khả năng” nên cụ già phải lội ruộng cấy lúa dưới trời lạnh cóng:
«Bầm ơi có rét không bầm!
Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn
Bầm ra ruộng cấy bầm run*
Con ngồi máy lạnh còn run hơn bầm…”**
Dân chúng miền Bắc học tập, nằm lòng «Bác Hồ chính là Bác Mao»***. Nên đảng của Bác Hồ cũng là đảng của Bác Mao, đất nước của Bác Hồ chính là đất nước của Bác Mao.
Vậy nghĩ coi Việt nam còn gì nữa ?
*"Bầm ơi", thơ của Tố Hũu
** Viết nhái thêm
*** Bác Mao nào ở đâu xa
Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao (Chế Lan Viên)
Nguyễn thị Cỏ May
ĐẬP TAM HIỆP
ĐIỂM CHẾT CỦA BỌN QUỐC XÃ TRUNG HOA DUY ÁC
KẺ ĐANG GÂY THÙ CHUỐC OÁN VỚI CẢ THẾ GIỚI
Trần Mạnh Hảo
Từ khi Tập Cận Bình xưng vương (buộc “cuốc hội” Trung cộng bỏ phiếu cho Tập làm hoàng đế suốt đời), chế độ quốc xã Tập Cận Bình, càng tỏ ra thèm ăn thịt cả thế giới. Chúng, bọn quốc xã tân thời theo chủ nghĩa cộng sản trá hình, cũng gọi là chủ nghĩa duy ác muốn tiêu diệt cả loài người. Chúng đặt mục tiêu năm 2035, sẽ thay Mỹ làm bá chủ thế giới.
Mục tiêu trước mắt của bọn quốc xã Trung Hoa là phải chiếm được Việt Nam và Đài Loan, chiếm trọn Biển Đông mới có cơ làm chủ Thái Bình Dương và Ấn Độ dương.
Với Việt Nam, đất nước mà mấy nghìn năm cha ông chúng đánh chiếm bằng hàng chục cuộc chiến tàn khốc đẫm máu nhưng rút cuộc bị đánh thua tơi bời, phải bỏ mạng cả chục vạn quân, tháo chạy mất dép.
Chúng biết không thể dùng vũ lực chiếm Việt Nam, nên đã dùng chiêu bài chủ nghĩa cộng sản và tiền để chiếm nước ta; khả năng chiếm Việt Nam ( sát nhập Việt Nam vào Trung cộng theo thỏa thuận Thành Đô) sau khi chúng chiếm Hoàng Sa, Trường Sa và mua đứt ba hòn đảo chiến lược Vân Đồn, Vân Phong, Phú Quốc gọi là đặc khu, thì Việt Nam coi như đã giải quyết xong.
Chỉ còn Đài Loan hòn đảo cùng người Hoa như chúng là chúng không thể nuốt trôi, vì sao?
- Đài Loan từ năm 1949 đến nay đi theo xu hướng chung của thế giới là chế độ dân chủ.
- Đài Loan dù không danh chính ngôn thuận, nhưng vẫn nằm trong cái ô hạt nhân của Mỹ.
- Nhân dân Đài Loan vô cùng căm ghét chủ nghĩa cộng sản man rợ của Hoa lục.
- Từ khi đảng Dân Tiến của bà Thái Anh Văn thắng cử theo khuynh hướng độc lập đã dám đương đầu với bọn quốc xã Trung Hoa. Bà đe dọa nếu Trung Cộng dám đánh Đài Loan, bà sẽ lệnh cho đặc công phá tan đập thủy điện Tam Hiệp, khiến miền Nam Trung Hoa chìm trong đại dương khủng khiếp.
Hoan hô bà Thái Anh Văn tổng thống Đài Loan, vị nữ lưu anh hùng, trong khi có nguyên thủ quốc gia láng giềng hèn hạ dâng nước cho giặc, thì bà, tuy vẫn là người Hoa, nhưng lại có quyết tâm “sát thát” của nhà Trần Việt Nam ba lần đánh thắng quân Nguyên. Đe dọa phá đập Tam Hiệp cao nhất, lớn nhất thế giới nếu Trung Hoa quốc xã dám tấn công Đài Loan là một đòn kinh khiếp nhất mà ngay cả Mỹ và Nhật Bản cũng chưa chắc đã nghĩ tới.
Chắc chắn Tập Cận Bình cũng hiểu rằng, nếu chúng dồn nhân dân Đài Loan vào chỗ chết thì lời bà tổng thống Thái Anh Văn chắc chắn không phải là lời đe dọa suông. Sức tàn phá của đập Tam Hiệp khi bị vỡ mạnh hơn hàng trăm quả bom hạt nhân. Chỉ trong 30 phút hàng vạn con sóng thần khi đập vỡ sẽ san bằng Quảng Châu, Trùng Khánh, Thành Đô, Hồng Kông, Thẩm Quyến, Ma Cao, Thượng Hải, Tô Châu, Hàng Châu…cuốn mấy trăm triệu người ra biển như chơi ! Tự do hay là chết ! Đài Loan quyết không chịu dâng nước cho kẻ ác, dù kẻ ấy cũng mang dòng máu Trung Hoa như mình. Không biết nhà cầm quyền Việt Nam có thấy nhục hay không khi nhìn sang đảo Đài Loan bé tí dám liều chết cho nền độc lập, dân chủ tự do?
Nếu Trung Hoa quốc xã của Tập Cận Hít vẫn tiếp tục chính sách bắt nạt các nước chung biên giới với mình, tìm cách chiếm nước khác bằng tiền, bằng vũ khí, bằng các phương tiện bẩn thỉu, lưu manh, gian trá…thì chính đập Tam Hiệp không trước thì sau cũng bị nổ tung, dìm một nửa nước của kẻ cướp, của kẻ ác, kẻ xấu xa đê tiện nhất thế giới vào biển cả.
Kìa, cơn sóng thần đáng sợ không kém gì đập Tam Hiệp bị vỡ đang treo trên đầu Tập Cận Bình và chế độ phát xít của chúng: đó là người Chúa sai đến để ngăn sự tàn bạo vô song của Trung Hoa quốc xã: Donald Trump…
Sài Gòn ngày 11-8-2018
Trần Mạnh Hảo
Ảnh 1 : đập thủy điện Tam Hiệp cao 185 m so với mực nước biển. Đập thủy điện lớn nhất thế giới.
Ảnh 2 : bà tổng thống Đài Loan Thái Anh Văn cảnh cáo Trung Quốc nếu dám tấn công Đài Loan bà sẽ phá đập Tam Hiệp.
http://www.thesaigonpost.net
Ảnh 1 : đập thủy điện Tam Hiệp cao 185 m so với mực nước biển. Đập thủy điện lớn nhất thế giới.
Ảnh 2 : bà tổng thống Đài Loan Thái Anh Văn cảnh cáo Trung Quốc nếu dám tấn công Đài Loan bà sẽ phá đập Tam Hiệp.
Đăng ngày 20 tháng 08.2018