Câu hỏi sinh tử
Từ Thức
Nếu chiến tranh bùng nổ, quân đội VN có đủ khả năng đương đầu hay không?
Đó là đề tài đuợc các chuyên viên quân sự tại nhiều quốc gia trong vùng nghiên cứu những ngày gần đây. Câu trả lời rất lạc quan: VN thừa khả năng, không những chận đứng xâm lăng, mà còn có thể tiêu diệt hàng ngũ địch trong 24 giờ.
Các nhà nghiên cứu đưa ra hai kịch bản:…
1. Địch dồn quân tấn công một mục tiêu, ở thành phố HCM, đầu não kinh tế của VN
2. Địch tấn công cùng một lúc HCM, Hà Nội và Huế.
Trong cả hai trường hợp, theo bản báo cáo chưa được chính thức công bố, quân đội VN, với 482.000 chiến sĩ và 3 triệu trừ bị, đều chủ động tình hình
- Kịch bản 1: Địch chiếm một phòng trà trong thành phố Sàì Gòn cũ, lập đặc khu ngay trên lãnh thổ VN, công khai hát "Trăng tàn trên hè phố", không những có nội dung độc hại, mà còn là mật lệnh tổng tấn công.
Trong trường hợp này, chỉ riêng lực lượng Công an tham chiến, điều khiển bởi 200 tướng lãnh đầy kinh nghiệm, cũng đủ tấn công, giáp chiến, đánh tan địch quân, bắt giữ trọn ổ toàn bộ tổng tham mưu địch. Các chiến sĩ Công an, trang bị mũ bảo hiểm bằng kim khí, đã đưọc lệnh đàn áp không nương tay, bất chấp già trẻ lớn bé, nam nữ, để khẳng định ý chí bảo vệ đất nước
- Kịch bản 2: Địch tấn công cùng một lúc ba thành phố lớn, hát "Trăng tàn trên hè phố" ở Sài Gòn, "Đêm Tàn Bến Ngự" ở Huế, "Kiếp nào có yêu nhau" ở Hà Nội.
Trong trường hợp này, toàn quân sẽ lâm chiến, đặc biệt là không quân, với 278 máy bay đủ loại, và Hải quân, với 65 tàu chiến, trong đó có nhiều chiến hạm vừa mua với tiền lại quả 25%.
Các binh chủng, tất cả đeo "găng" tay trắng (không hiểu tại sao), sẽ tấn công cùng một lúc, trước khi địch có thể cất tiếng hát hành quân.
Bản báo cáo mật kết luận: các tướng lãnh, tu nghiệp từ Trung Hoa về, sẽ một lần nữa chứng minh sức mạnh bách chiến bách thắng của quân đội nhân dân, anh dũng đương đầu bất cứ lực lượng thù địch nào đe dọa an ninh quốc gia.
( tuthuc-paris-com )
Không thể gọi CS là Mafia đỏ
Từ Thức
Người ta thuờng dùng chữ MAFIA ĐỎ để nói về đảng Cộng Sản. Bởi vì cả hai tổ chức đều xây dựng cơ nghiệp, và củng cố quyền hành, bằng cách gây kinh hoàng, bằng chém giết, thủ tiêu, thanh trừng, ám sát và đủ mọi hành động phi pháp.
Cả hai đều đặt quyền lợi của phe đảng lên trên hết, đứng đầu là những "parains" tàn nhẫn, coi mạng người như ngoé.
Cả hai đều dùng một phương pháp tuyển lựa tay chân: nhử bằng mồi, nhất là những phần tử bất hảo trong xã hội, và khi đã nhúng chàm, sẽ phải trung thành đến chết. Yakuzas Nhật đa số xuất thân từ giới cùng đinh, vào mafia là cơ hội thăng tiến duy nhất
TÂM ĐIỂM CỦA TỘI ÁC
CS ma giáo hơn, nhiều khi dùng những chiêu bài đao to búa lớn để dụ cả những người có tâm huyết, nhưng phương pháp vẫn là một: vào dễ, ra khó. Với mafia, lìa bầy là mất mạng. Với CS, bỏ đảng hoặc mất mạng, hoặc thân bại danh liệt.
Không phải ai cũng trở thành đảng viên hay thành viên mafia. Vào Đảng phải là bần cố nông ba đời hay có lý lịch "tốt" (bần cố nông mới có bạc triệu dollars trong ngân hàng). Nhập mafia sicilienne phải là người Sicile gốc, có đạo, không phải là người đồng tính luyến ái, không phải là...cộng sản.
Mafia và CS là những tổ chức hàng dọc, người dưới tuyệt đối tuân lệnh người trên, coi Đảng là ưu tiên số một, sẵn sàng chết cho Đảng, cho tổ chức.
Hai tổ chức giống nhau tới độ ông Bộ Trưởng Ngoại Giao Séc đã không ngần ngại gọi VN là "tâm điểm của tội ác có tổ chức".
Chưa bao giờ, trong lịch sử ngoại giao, người ta dùng chữ khinh miệt như vậy đối với một quốc gia khác. Dịch ra ngôn ngữ thường: đó không phải là một quốc gia ; đó là một tổ chức trộm cướp. Mafia Đỏ
MỘT XÚC PHẠM
Sự thực, gọi CS là MAFIA ĐỎ là một sự xúc phạm đối với mafia. Bởi vì mafia, dù cũng là một tổ chức của tội ác, có một cái mà CS không có. Đó là cái nguyên tắc danh dự, cái gọi là "code d’honneur".
Những yakuzas khi gia nhập mafia Nhật tuyên thệ trung thành tuyệt đối với cái "code d’honneur" đó, vi phạm là tự mình khai trừ khỏi tổ chức, nếu không bị khai trừ hay khai tử. Yakuzas không giết những người không thuộc các băng đảng, không làm phiền các công dân tốt, không nghiện ngập và có thái độ xấu, làm mất danh dự của đồng đội
Cosa Nostra -mafia Ý -có những nguyên tắc khắt khe gọi là "societa onorata". Một trong những nguyên tắc danh dự của các tổ chức mafia, là không đụng tới đàn bà, trẻ con. Có thể tàn nhẫn, giết người, cướp của, nhưng không giơ tay đánh đàn bà, trẻ em.
"Societa Onorata "cấm uống ruợu, cấm lăng nhăng ngoại tình với vợ đồng đội, cấm khai thác mãi dâm, buôn bán ma tuý, làm những chuyện vô luân..Chuyện ám sát cũng là quyết định từ trên, không có chuyện tự ý sinh sát rồi được đảng bao che.
Những năm gần đây, "code d'honneur" không được tôn trọng như trước, các mafia dính vào ma túy, mại dâm vv..vì các mafia mới quá đông, cạnh tranh lẫn nhau.
Mặc dầu vậy, chuyện bạo hành với phụ nữ, trẻ em, chuyện ỷ thế ức hiếp người nghèo khổ, có những hành vi khả ố nơi công chúng, vẫn là những cấm kỵ, tabou, không mafieux nào làm hay dám làm.
CS KHÔNG PHẢI LÀ TƯ BẢN ĐỎ
Một cụm từ khác người ta hay dùng để chỉ CS ngày nay là "tư bản đỏ". Đó cũng là một sự xúc phạm đối với tư bản. Bởi vì tư bản, với những khuyết điểm của nó, có những nguyên tắc minh bạch, đã đưa tới sự thịnh vượng ở các quốc gia theo kinh tế thị trường.
Cái "code d’honneur" của mafia, CS không có. Họ không có cái danh dự của kẻ cướp biết tự trọng.
Một bọn côn đồ, được lệnh của chủ, sẵn sàng xúm vào đánh đập, hành hạ những người đàn bà chân yếu tay mềm tới dự một buổi văn nghệ, hay những bà cụ buôn thúng bán bưng, chỉ phạm cái tội muốn kiếm vài đồng bạc đong gạo. Và vênh váo thỏa mãn, kiêu hãnh, như đã đạt được một thành tích vẻ vang, một chiến công oanh liệt.
Cái đó, người ta gọi là thú tính. Cũng lại là một sự xúc phạm đối với súc vật. Bởi vì loài vật không bao giờ giết, hay hành hạ đồng loại, để tìm thú vui. Hay một chút thoả mãn, vinh quang đê tiện.
Để khỏi xúc phạm bất cứ ai, người hay loài vật, nên tránh ví von. Hãy gọi Cộng sản là Cộng sản.
Công lý man rợ
Từ Thức
Một bên, họ không khởi tố Phạm Công Trung, người đã biển thủ hay gây thiệt hại 17.000 tỉ cho ngân hàng nhà nước. "Vì lý do nhân đạo", đối với một tên đã từng kiêu hãnh lấy tiền ăn cắp của dân, mua một lúc 27 chiếc đồng hồ Patek Philips (8 tỉ đồng mỗi cái), mỗi lần 10 tỷ đồng rượu quý.
Cái "nhân đạo" của họ, nếu không tra từ điển Cộng Sản, không ai hiểu nỗi.
Một bên, họ tuyên án từ 8 tới 18 tháng tù những người chống đặc khu, chống an ninh mạng, đa số là phụ nữ, trên dưới 20 tuổi.
Hãy nhìn những khuôn mặt trẻ trước toà (vài em sinh năm 2001). Đó có phải là những người hung bạo, phải nhốt như tội phạm cướp của,giết người?
Tập đoàn cầm quyền các cấp đã khản cổ kêu gọi dân hãy bình tĩnh, hứa sẽ xét lại dự luật đặc khu. Nghĩa là nhìn nhận dân có lý. Tại bất cứ nơi nào, dù man rợ tới đâu, trong trường hợp đó, nhà cầm quyền cũng mời, hay tới gặp dân, để tìm hiểu thêm nguyện vọng của dân. Ở VN, họ ban án tù nặng. Mười tám tháng tù cho một người trẻ, chỉ vì cái tội nói tôi không muốn nước tôi trở thành nước Tàu. Và nằm tù ở VN không giống như đi nghỉ hè ở Club Med, hay đi tù ở những xứ văn minh
Đểu cáng hơn nữa, họ tịch thu tài sản ( nghèo khổ ) của những người đáng tuổi con cháu mình để chia nhau. Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan. Tài sản của người ta liên hệ gì tới chuyện biểu tình?
Hơn cả hành vi man rợ, đó là một sự thách thức, một cách đái lên đầu dân. Giống như một tên du côn say rượu, lỗ mãng, ăn cướp giữa chợ, múa dao, tụt quần, vỗ cu vỗ đít trước bàn dân thiên hạ, thách thức: ông chơi ngang vậy đó, đứa nào dám ho he?
Trước đây, cũng cái gọi là Toà án Nhân Dân đã trả tự do cho người hiếp dâm con nít có thẻ Đảng, bỏ tù 9, 10 năm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trần Thị Nga, và biết bao nhiêu những người trẻ, về cái tội còn dám nghĩ, dám nói đất nước VN là của người Việt.
Thông điệp (message) rất rõ, nhận được 5/5: cướp của, giết người, hiếp dâm trẻ em, không sao, nhất là có thẻ Đảng, nhưng đụng tới "tình hữu nghị Trung Việt" là nằm tù mục xương. Giống như ngày xưa người ta tống giam, hay bêu đầu, những người mắc tội phạm húy
Với bản án dã man phủ lên đầu những thanh thiếu niên còn nhiệt huyết, còn có lòng với đất nước, tập đoàn cầm quyền muốn nhắc lại với trăm họ: tội gì cũng có thể tha, nhưng đụng tới chuyện làm ăn, buôn bán (buôn dân, bán nước) của chúng ông, sẽ phải trả giá rất đắt.
Cái dã man, cái khốn nạn, cái đểu cáng, cái khiêu khích đã vượt giới hạn, ở một xứ ngoạc mồm đòi giống Paris, Singapour, Tokyo... nhưng sống ngoài quỹ đạo của nhân loại, ngoài thế giới tử tế của những người còn lương tri.
Jean de La Fontaine nói có hai công lý: công lý của những người quyền thế, và công lý cho những kẻ thấp cổ bé miệng. Việt Nam ngày nay sáng chế ra hai loại luật pháp: luật pháp dành cho đồng đảng trộm cướp, và luật pháp dành cho những người làm cản trở chuyện kinh doanh của bọn cướp ngày.
Chế độ cộng sản,
một chế độ vô vọng phải thay thế
Nguyên Thạch (Danlambao) - Ai còn đặt niềm tin vào đảng cộng sản và guồng máy cai trị VN sẽ thay đổi, sẽ có sự hoà hợp hòa giải là mang một núm óc chưa phát triển vì chứa đầy thuốc mê ngủ. Ma lực của cái vòng sắt kim cô không bao giờ tự nó tan biến dù có rỉ sét theo dòng thời gian, mà phải bị thiêu hủy dưới sức nóng nung nấu cao độ của toàn dân. Chủ nghĩa cộng sản phải bị tiêu diệt và những chế độ của nó nặn ra phải dứt khoát thay thế.
***
Trước khi đi sâu vào phân tích về chế độ cộng sản này, chúng ta hãy đồng ý với nhau một nguyên tắc dường như là chân lý của Russia President Boris Yeltsin rằng: "Communists are incurable, they must be eradicated. Cộng Sản không thể nào sửa chửa, mà cần phải đào thải nó".
Quả vậy, chủ nghĩa cộng sản là một thứ triết thuyết không tưởng, hoang đường nhưng chứa đầy tính cực đoan qua những sách lược của hệ thống an ninh do nhà nước Lê Nin. Hệ thống cầm quyền này tự nó đã gắn trên đầu một thứ vòng kim cô ác nghiệt mà không có bất cứ ai tự tháo gỡ nó được vì bất luận sự tháo gỡ nào cũng đều đồng nghĩa với sự chết. Bởi thế, những ai còn mong đợi sự thay đổi của bất cứ guồng máy cộng sản nào cũng đều bị xem là mộng ảo.
Bởi lý do ấy thì cho dẫu Kim Jong Un, Tập Cận Bình, Nguyễn Phú Trọng... hay bất cứ giới chóp bu cộng sản nào cũng đều không thể vượt ra khỏi ma lực vô hình của cái vòng kiềng oan nghiệt tuy vô hình nhưng vô cùng ác liệt.
Tập không thể nào làm khác đi những gì mà Tập đã và đang làm, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Thị Kim Ngân cũng không thể là ngoại lệ. Nghĩa là Trọng, Phúc, Ngân phải làm (must do) những gì mà có thể tận thâm tâm họ không hề ham muốn hoặc thích thú. Bộ chính trị trung ương đảng CSVN hoặc tuân lịnh, hoặc phải chết.
Hồ Chí Minh, Nguyễn Văn Linh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng hay bất cứ ai của cả đảng cộng sản đều KHÔNG CAO CẢ như là cố Tổng thống Ngô Đình Diệm cùng bào đệ Ngô Đình Nhu, những người vì dân vì nước không tuân thủ ngoại bang và sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Tư duy của Mao, Đặng, Tập là phải đưa Trung Hoa đến vị thế bá chủ toàn cầu và phải nhuộm đỏ thế giái dưới chiêu thức của Trung Cộng, cho dù phải nhận lãnh sự tan rã và diệt vong.
Bắt nguồn từ Hồ Chí Minh, nay Nguyễn Phú Trọng hay bất cứ ai sau Y lên giữ chức thủ lãnh thì đều cũng phải tuân thủ theo qui luật mà cơ chế Lê Nin đã đề ra. Nghĩa là Trọng phải làm những gì mà Trọng bị chỉ đạo phải làm, và Trọng không được quyền có bất cứ lựa chọn nào theo ý cá nhân.
Đây là những nguyên tắc cốt cán của cơ chế mà mỗi đảng viên, và nhất là đảng viên càng cao cấp thì lại càng phải tuân thủ. Còn nói về các tầng lớp, các cấp thấp hơn, mang tính địa phương hơn thì các thứ râu ria này phải hoàn toàn lệ thuộc vào quyền lực của chóp bu trung ương bởi chuyện đi hay ở, tồn tại hay bị di dời đá văng ra khỏi tổ chức hoặc ngay cả chuyện sống hay chết cũng đều do thứ ma lực quyết định.
Ngạn ngữ Việt Nam có câu "Buôn có bạn, bán có phường", câu này nay áp chỉ ĐCSVN là đúng chính xác về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, là một sự ví von thời thượng nhất. Hãy đơn cử một vài thí dụ:
- Hiện nay ai muốn có việc làm thì người đó phải chung chi, chẳng hạn muốn có một việc làm ở một chi nhánh ngân hàng thì phải chi ra từ 100 đến 150 triệu VNĐ thì mới có việc.
- Muốn được làm Thần đường, tức CSGT thì phải bôi trơn cho sếp 1 đến 2 tỉ VNĐ. Số tiền tỉ đã chi này sẽ lấy lại vốn trong vòng 1 đến 2 năm làm hung thần đứng đường.
- Những chức tước ở trung ương như Thứ trưởng này, Bộ trưởng nọ, Cục lớn, Cục nhỏ, Cục thơm, Cục thối... đều có giá cả. Con số tiền USD để mua chức khủng quá khiến kẻ nghèo như người viết này không dám viết ra con số bởi sợ say xẩm tối cả mặt mày.
Tiền chung chi và bôi trơn thì các sếp phải có nhiệm vụ chia chác cho cấp cao hơn và cứ thế mà lên đến đỉnh cao nhất theo hệ thống hàng dọc, lẫn cả hàng ngang để nhỡ khi ai đó muốn vuốt mặt thì cũng phải nể mũi. Với một cơ cấu như vậy thì đừng ai lạc hậu một cách lạc quan mà nghĩ rằng quan chức cộng sản liêm khiết. Giả như có một vài ông Thánh nào đó hiện thân giữ chức quan cộng sản, không chịu ăn thì tất nhiên những ông Thánh ấy sẽ bị thỉnh đi khỏi phường ngay, chớ để chung phường thì làm sao mà buôn bán.
Chẳng phải khi khổng khi không khiến các "Bác sĩ" chẩn bệnh tham nhũng ở VN là căn bịnh ung thư bất trị, mà là đều có nguyên căn. Với một cơ chế độc tài chuyên quyền, kể cả quyền tham nhũng, quyền đội kim cô, quyền hèn nhát...Tất cả những thứ quyền này đã đưa đến nhiều hệ quả thảm khốc là tàn phá đất nước, quì lạy ngoại bang, phản quốc đẩy toàn dân tộc vào vong nô và kể cả bán nước.
Nếu luận sự việc một cách công tâm, không bảo thủ, không cực đoan thì người cộng sản cũng biết được cái xấu xa, những thứ tệ hại mà họ đã gây ra NHƯNG cái vòng kim cô ác nghiệt là cơ cấu đã không cho họ có bất cứ lựa chọn nào khác ngoài sự tuân thủ mà cơ chế đã định. Bên cạnh cái vòng sắt oan nghiệt, guồng máy còn cai trị người dân bằng bao tử, bằng sổ hưu, bằng sĩ diện đó là lý lịch và bằng khen nhằm củng cố cho lớp con cháu được ăn trên ngồi trốc nếu lớp cha anh không phản kháng vô số nghịch lý của xã hội, của cơ cấu cầm quyền do ĐCSVN gây ra. Đó là những lý do tại sao ĐCSVN vẫn còn tồn tại cho đến hôm nay và ngày càn lún sâu trong trì trệ, tụt hậu cùng thảm bại.
Ai còn đặt niềm tin vào đảng cộng sản và guồng máy cai trị VN sẽ thay đổi, sẽ có sự hoà hợp hòa giải là mang một núm óc chưa phát triển vì chứa đầy thuốc mê ngủ. Ma lực của cái vòng sắt kim cô không bao giờ tự nó tan biến dù có rỉ sét theo dòng thời gian, mà phải bị thiêu hủy dưới sức nóng nung nấu cao độ của toàn dân. Chủ nghĩa cộng sản phải bị tiêu diệt và những chế độ của nó nặn ra phải dứt khoát thay thế.
Hẳn nhiên sẽ có nhiều người đặt câu hỏi ngay là "Thay thế bằng cách nào khi người dân trong tay không tấc sắt?" thì câu giải đáp là: Toàn dân hãy đồng một lòng ĐỨNG DẬY. Khi hàng chục triệu người đứng lên thì không một guồng máy cai trị nào có thể đứng vững.
06.08.2018
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Tỉnh Tân Cương của Trung Quốc:
Một nhà nước công an trị mà thế giới chưa hề thấy
Tác giả: Bernhard Zand
Dịch giả: Nguyễn Văn Vui
Ở miền cực tây của đất nước của mình, chính quyền Bắc Kinh đang kiểm soát gắt gao thiểu số người Uyghur bằng các phương tiện hiện đại. Hàng chục ngàn người đã bắt đem đi mất vào những trại cải tạo. Bài này kể lại cuộc hành trình vào một vùng ma quái.
Ai sống trong thành phố Kashgar ở miền tây xa xôi của Trung Quốc có lẽ phải cảm thấy như đang sống ở Baghdad sau chiến tranh. Còi báo động hú vang, xe tuần tra bọc thép chạy rần rần trong phố và máy bay chiến đấu phản lực vờn ầm ỉ trên không. Số khách sạn ít ỏi, nơi có một vài du khách lẻ tẻ ở, đều bị che cửa kính đục mờ. Với những động tác nóng nảy, nghênh ngang, viên cảnh sát trong áo chống đạn và nón sắt đang điều khiển giao thông trên đường. Ai chần chừ chưa kịp tuân thủ đều bị hét mắng loạn lên.
Rồi sau đó một sự im ắng ma quái đã bao trùm lên cả thành phố. Vào chiều thứ Sáu, đúng vào thời điểm cầu nguyện quan trọng trong tuần của người Hồi giáo, vậy mà quảng trường trước đền thờ Hồi giáo Id Kah vĩ đại hầu như vắng tanh bóng người. Người ta không nghe tiếng vọng của vị Muezzin từ tháp cao, mời gọi đi lễ cầu kinh, mà lâu chỉ nghe các tiếng bíp nho nhỏ, mỗi khi một trong số ít ỏi tín đồ đi ngang qua máy dò kim loại ở phía trước đền. Hàng chục camera trên cao theo dõi nhất cử nhất động. Hàng loạt nhân viên an ninh, một số đồng phục, một số thường phục, đi rảo quanh khu phố cổ. Họ đi trong im lặng, như thể đang ráng nghe những gì đang diễn ra trong óc người dân.
Và các nhà báo cũng không được để yên. Ngay sau khi chúng tôi tới, hai nhân viên cảnh sát đã hỏi chuyện chúng tôi – phóng viên báo chí. Một trong 2 người đó đã đi ra từ một phòng ngủ nằm ngay trên tầng lầu khách sạn của chúng tôi sáng hôm sau. Khi chúng tôi đi dạo phố sáng hôm sau, nhiều nhân viên mặc thường phục đã đi theo bám gót, cuối cùng thì đếm lên tới tám người cả thảy với ba chiếc xe, trong đó có một chiếc xe Honda màu đen, mà biển số bị dán lại. Đó là dấu hiệu của những xe thuộc sở an ninh nhà nước. Trung tâm thành phố Kashgar được trang bị bằng camera đến mọi tận góc cùng ngỏ hẹp. Khi chúng tôi vừa mới nói chuyện với một ai đó thì ngay lập tức vài nhân viên an ninh xuất hiện đột ngột, lôi người đó ra xa để hỏi giấy tờ.
Cuối cùng, như chúng tôi sẽ kể trong phần sau, thì họ cũng sẽ bắt giữ chúng tôi. Nhưng cho dù cách đối xử của nhân viên công lực đối với các nhà báo nước ngoài ở Tân Cương có tồi tệ hay thô bạo đến mấy đi nữa, thì cái đó có thể được xem là vô hại, nếu người ta so sánh với sự đàn áp cùng cực của nhà nước đối với người dân Uyghur.
Không có nơi nào trên thế giới, có lẽ thậm chí kể cả Bắc Triều Tiên cũng không bằng, mà dân cư lại bị theo dõi, kiểm soát rộng khắp như trong “Khu tự trị Uyghur Tân Cương”, một vùng rộng gấp bốn lần rưỡi diện tích của nước Đức, giáp ranh tám quốc gia, trong đó có Pakistan, Afghanistan, Tajikistan và Kazakhstan.
Sự đàn áp đã xảy quá nhiều năm rồi, nhưng những tháng gần đây nó đã gia tăng tột bực. Nó chủ yếu nhắm vào dân tộc thiểu số Uyghur, một dân tộc Turkic khoảng mười triệu dân theo Hồi giáo Sunni, mà Bắc Kinh coi như một yếu tố phá hoại chính sách xây dựng một “xã hội hài hòa”. Một loạt các cuộc tấn công liên quan đến các chiến binh Uyghur đã làm gia tăng sự ngờ vực này gấp bội.
Người Uyghur tự cho mình là một dân tộc thiểu số bị kỳ thị về mặt văn hóa, tôn giáo và kinh tế. Lúc Tân Cương sát nhập vào Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa năm 1949, thì tỉ lệ dân số của họ tại khu tự trị này là 80%. Qua chính sách của nhà nước chủ ý đưa dân gốc Hán ào ạt qua sinh sống trong vùng, thì nay tỉ lệ dân số người Uyghur tụt xuống còn 45%. Chính những người nhập cư là tập thể được hưởng lợi nhiều nhất từ sự bùng nổ kinh tế trong khu vực, một vùng rất giàu có về tài nguyên thiên nhiên, dầu hỏa, khí đốt và than đá.
Người Uyghur đã chống lại ý đồ này – và đó là lý do tại sao Bắc Kinh cho thiết lập một chế độ theo dõi kiểm soát dân chúng có một không hai trên thế giới. Ngay cả ở tỉnh khác của một nhà nước công an mật vụ như Trung Quốc cũng chưa có như vậy. Theo nghiên cứu của chuyên gia người Đức về Tân Cương là ông Adrian Zenz, thì chỉ từ mùa hè năm 2016, chính quyền tỉnh đã tuyển dụng hơn 90.000 công an, tăng gấp hai lần so với bảy năm trước. Với tỉ lệ 500 nhân viên an ninh cho 100.000 dân, thì mật độ công an ở Tân Cương cao gần bằng vùng lân cận Tây Tạng.
Đồng thời, Bắc Kinh cũng trang bị cho tỉnh miền cực tây này những công cụ và công nghệ theo dõi kiểm soát hiện đại nhất: Từ các siêu đô thị như Ürümqi đến những ngôi làng miền núi xa xôi nhất, camera soi rọi mọi ngõ đường. Tại các ga xe lửa, sân bay và ở các trạm kiểm soát mọc lên khắp nơi, máy quét mống mắt (Iris-Scanner) và máy rà wifi (Wifi-Sniffer) được đem ra sử dụng rộng khắp – đó là thiết bị và phần mềm, để rà soát lưu lượng truy cập của mạng không dây.
Mọi thông tin lấy được, đưa ngay đến “Hệ tích hợp dữ liệu hành động chung”, nơi lưu trữ mọi dữ liệu khác của cư dân: động thái mua sắm, giao dịch ngân hàng, tình trạng sức khỏe, cũng như hồ sơ DNA của mọi người dân Tân Cương đều bị sưu tầm và lưu trữ.
Bất cứ ai để lại một dấu vết dữ liệu nào đáng nghi ngờ trên đó, anh ta sẽ bị bắt giam ngay. Chính phủ đã dựng lên một mạng lưới với hàng trăm trại cải tạo. Hàng chục ngàn người đã biến mất chỉ trong vòng một tháng qua. Theo ước tính của nhà nghiên cứu Zenz, con số đó có thể lên đến cả trăm ngàn. Nhưng số chính xác rất khó biết được. Không nơi nào trong số các tỉnh của Trung Quốc mà kiểm duyệt lại gắt gao và các cơ quan chức năng lại kín miệng như tại Tân Cương.
Dù vậy, bức tranh tổng thể mà chúng tôi có được từ cuộc hành trình xuyên qua tỉnh cực tây này của Trung Quốc cùng với hàng loạt cuộc trao đổi – với tất cả những người mà chúng tôi phải giữ kín danh tính – là thật rõ ràng: Tân Cương, một trong những vùng sâu vùng xa và lạc hậu nhất của xứ sở kinh tế Trung Quốc, là một dystopia – một xã hội hoang tưởng rùng rợn – đã trở thành hiện thực. Và Tân Cương cho ta một khái niệm về những gì mà một chế độ độc tài áp bức có khả năng nhào nặn ra với công nghệ hiện đại của thế kỷ 21.
Ürümqi: Cảnh sát, trạm canh khu phố và hệ thống chỉ điểm
Thủ phủ của Tân Cương, với Skyline hiện đại với hàng chục tòa nhà chọc trời, có khoảng ba triệu rưỡi dân trong đó ba phần tư là người Hán. Nhóm dân tộc thiểu số lớn nhất là người Uyghur (Duy Ngô Nhĩ). Ngoài ra trong thành phố còn có những người Kazakh, Mông Cổ và các thành viên của dân tộc Hui, những người nói tiếng Trung nhưng theo Hồi giáo. Một biểu ngữ to được treo trên xa lộ vành đai 4 làn của Ürümqi ghi: “Tất cả các dân tộc anh em đều gắn bó với nhau như các hạt của một quả lựu“.
“Thật ra, ông không thể tin tưởng người Uyghur đâu!” một người đàn ông Hán từng làm việc cho quân đội nói. “Họ giả vờ là bạn của ông, nhưng thật ra họ chỉ gắn bó thực lòng với nhau mà thôi.”
Lòng nghi ngờ giữa hai nhóm dân tộc Uyghur và Hán đã gia tăng trong nhiều thập kỷ qua. Năm 2009, các cuộc bạo động sắc tộc đã bùng nổ ở Ürümqi, giết chết gần 200 người, phần lớn là người Hán. Năm 2014, một số người Uyghur đã đâm chém chết 31 người tại thành phố Côn Minh, ngay sau đó hai chiếc xe đã chạy với tốc độ cao và tông thẳng vào một khu chợ đông đảo tại Ürümqi, giết chết hàng chục. Từ đó đến nay, dù các vụ tấn công lớn chết người đã giảm, nhưng trong cộng đồng người Hán có tiếng đồn rằng: Ở phía nam Tân Cương luôn luôn xảy ra những xung đột nghiêm trọng, nhưng dân chúng không biết vì bị ém nhẹm thông tin mà thôi.
Để giải quyết tình trạng bạo loạn, Bắc Kinh đã cho triệu Chen Quanguo – người đứng đầu đảng lâu nay tại khu tự trị Tây Tạng – về Tân Cương. Trong hai năm qua lãnh tụ mới này đã thực hiện tại Tân Cương tất cả những gì mà ông ta đã làm ở Tây Tạng: Chen đã cho dựng lên hàng ngàn đồn công an trong các thành phố như Ürümqi: Cứ mỗi ngã tư lớn đều có các trạm canh có hình dáng lô cốt, được bao bọc bởi dây thép gai và được canh gác cẩn mật ngày đêm.
Thêm vào đó, Chen đã cho thành lập hệ thống kiểm tra khu phố, theo đó các thành viên của chi bộ đảng trong khu vực có quyền đến xét nhà và nghe ngóng các gia đình cư dân: Ai đang sống ở đây? Ai đã đến thăm? Họ đã nói cái gì? Và dường như bằng chừng đó còn chưa đủ, cho nên nhà nước cũng thanh tra luôn các nhân viên thanh tra của họ: Nhiều căn hộ được cung cấp các nhãn mã vạch mà các nhân viên công lực phải quét bằng máy để chứng minh mình đã đến xét nhà dân – và các nhãn mã vạch này lại được dán bên trong cửa ra vào!
Để đẩy thêm việc theo dõi và kiểm soát dân chúng, nhà nước còn có chính sách biến từng người dân thường thành những người dòm ngó, theo dõi hàng xóm và chỉ điểm cho nhà nước. Một người buôn bán ở Ürümqi kể: “Họ đến nhà tôi đầu năm nay, họ bảo: Anh và hàng xóm của anh từ nay chịu trách nhiệm lẫn nhau. Nếu một trong 2 anh làm gì bậy bạ, chúng tôi sẽ bắt người kia”. Một người buôn bán nói, anh ấy yêu đất nước của mình, “nhưng tôi từ chối không theo dõi những người hàng xóm của tôi”.
Một tài xế ở Ürümqi chỉ tay về phía các tòa nhà chọc trời ở trung tâm thành phố và cho biết: “Người tiền nhiệm của lãnh tụ Chen đã chủ trương phát triển kinh tế Tân Cương thật tốt: Ông ta bảo rằng, một khi đời sống người dân đã khá lên rồi thì khu vực này chắc chắn sẽ an toàn hơn. Nhưng ngày nay chẳng ai tin vào chuyện đó nữa. Nền kinh tế đã càng ngày càng phát triển, nhưng chính sách đàn áp cũng càng ngày càng triệt để hơn”.
Turpan: nghĩa vụ vũ trang
Turpan nằm ở một ốc đảo về phía đông nam của Ürümqi, cách hai giờ lái xe, sát trên con đường tơ lụa lịch sử. Hàng ngàn năm qua, người Hoa, người Ba Tư và người Uyghur, người theo đạo Phật, đạo Mani và đạo Hồi đã để lại chùa chiền và đền thờ của họ ở đây. Đó là một vùng trồng nho và một nơi chiêm niệm. Bên ngoài ốc đảo có hai phố cổ đổ nát, còn ở giữa thành phố thì có một bảo tàng tân tiến dành riêng cho lịch sử phong phú của Turpan. Nhưng bất cứ người nào muốn vào bảo tàng đều phải chìa thẻ chứng minh nhân dân của mình ra. Hàng rào bảo tàng viện được gia cố bằng dây thép gai. Hàng chục camera giám sát chỉa vào công viên xung quanh có một ao nước và sân chơi cho trẻ con.
Các nhân viên bảo vệ của bảo tàng đội nón sắt và mặc áo chống đạn. Bên cạnh máy quét hành lý ở lối vào, người ta thấy nhiều lá chắn cận chiến để đứng dựa vào tường. Một nhân viên bán hàng lưu niệm của bảo tàng giới thiệu ngay: “quý vị có thể mua mọi thứ ở đây, qua bên kia đường là thấy ngay”.
Đúng là trước viện bảo tàng có một cửa hàng cho đồ thiết bị an toàn: nón sắt, lưỡi lê, thiết bị điện tử để giám sát, dùi cui (bán từng bó 12 cái), nhưng đặc biệt là áo giáp. “300 nhân dân tệ một cái”, một người bán nói, tương đương với khoảng 40 euro. “Nhưng chúng chỉ có thể bảo vệ chống dao đâm mà thôi. Chúng tôi cũng có áo chống đạn, nhưng đắt hơn. Mấy ông có giấy tờ cho phép không?”
Bản đồ tỉnh Tân Cương. Nguồn: Der Spiegel
Các thiết bị này được quảng bá cho việc bảo vệ các cửa hàng và nhà hàng cũng như bảo tàng viện, bệnh viện và khách sạn. Các nhà kinh doanh có nghĩa vụ tăng cường các biện pháp an ninh. “Vừa rồi đã có một chỉ thị mới”, một chủ khách sạn ở Turpan vừa nói với chúng tôi vừa chỉ một tờ giấy đóng dấu: Cứ mỗi lần vào một khách sạn, người ta phải xuất trình thẻ chứng minh nhân dân của mình, bất kể là anh đã đi ra hay đi vào bao nhiêu chục lần trong ngày đó. Khách sạn bị buộc phải mướn thêm nhân viên an ninh mới. Việc trang bị vũ khí không chỉ là một biện pháp an ninh ở Tân Cương, nó còn là một chương trình tạo ra công ăn việc làm.
Khi đi ngang qua một trong những đồn công an mới dựng, một người đàn ông Uyghur cố nén hậm hực và nói: “Cứ mỗi cái hầm này có 30 ông ngồi bên trong: 30 ông, 30 bữa ăn sáng, 30 bữa ăn trưa và ăn tối, mỗi ngày. Tất cả để làm gì, và ai trả tiền cho tất cả cái trò đó?”
Hotan: “đi học”
Thành phố ốc đảo của Hotan với 300.000 cư dân nằm ở phía tây nam của sa mạc Taklamakan. Và bởi vì ở đây đã xảy ra nhiều loạt tấn công bạo động, nên tình trạng giám sát trong thành phố này ngặt nghèo chưa từng thấy.
Khi phóng viên của tạp chí Der Spiegel chúng tôi đến thăm Hotan vào năm 2014, chúng tôi vẫn có thể có những đường dây không chính thức để tiếp xúc được với một người đàn ông, nghe anh ta kể về sự tàn bạo của nhà nước đối với các làng xung quanh. Một cuộc tiếp xúc như vậy ngày hôm nay là một chuyện không tưởng. Lần này anh chỉ thông báo cho chúng tôi qua một tin nhắn: Cả việc di chuyển từ làng này sang làng khác của người dân bình thường không thể thực hiện được nếu không có công văn cho phép, thì đừng nói chi đến chuyện đi gặp người nước ngoài. “Có thể trong vài năm nữa nhé“, anh viết. Và: “Xin các bạn xóa toàn bộ thư tín này khỏi điện thoại của bạn ngay lập tức. Xin xóa tất cả những gì có thể gây nghi ngờ“.
Ở ngoại ô thành phố có một trung tâm thương mại mới toanh, nhưng chỉ chưa đầy một phần năm các cửa hàng được mở cửa. Hầu hết số còn lại vừa bị đóng cửa mới đây thôi: Trên những bảng niêm phong trên cửa ra vào người ta ghi “Biện pháp nhằm đảm bảo sự ổn định”. Một người qua đường nói nhỏ với chúng tôi “Tất cả được đi học hết”, vừa nói mà mắt cứ ngó láo liên chung quanh.
“Qu xuexi”, đi học, là một trong những câu nói thường được nghe nhất ở Tân Cương những ngày này. Đó là kiểu nói bóng gió khi một ai bị bắt và biệt tăm từ đó. Các “trường học” là các trại cải tạo, trong đó những người bị bắt – không giấy tờ và không có án tòa – bị buộc phải học tiếng Trung và học về chủ nghĩa yêu nước.
Gần một nửa số những người mà chúng tôi gặp ngẫu nhiên trong chuyến đi của chúng tôi đều cho hay là họ có người thân hoặc người quen “bị bắt đi học tập”: Một tài xế ở Hotan kể về ông nội 72 tuổi của mình, một nhà buôn nói về ông thầy dạy học con gái mình và một hành khách cùng chuyến máy bay về một người bạn thân nhất của mình.
Mặc dù các câu chuyện kể lại rất khác nhau, nhưng chúng lại rất giống nhau ở nhiều chi tiết quan trọng: Hầu hết các nạn nhân là nam giới, những cuộc ruồng bắt thường xảy ra vào ban đêm hay sáng sớm. Lý do được đưa ra là: vì đương sự có liên lạc với nước ngoài, vì đi cầu kinh ở đền thờ Hồi giáo quá siêng năng hoặc vì có nội dung quốc cấm trên điện thoại di động hoặc máy tính. Các thân nhân của họ thường không biết tông tích gì của những người bị bắt trong nhiều tháng trời. Và nếu có tranh đấu chật vật để được gặp họ lại, thì thân nhân cũng sẽ không bao giờ được nhìn họ tận mặt, mà 2 bên chỉ thấy nhau trên một màn hình trong phòng thăm tù của trại cải tạo mà thôi.
Tại một chợ Hotan, chúng tôi đang đứng trò chuyện với một người bán thảm, thì đột nhiên một phụ nữ lạ mặc chiếc váy ngắn xuất hiện. Cô cho hay làm việc trong cơ quan nhà nước, và hôm hay được nghỉ phép. Cô ta nói cô sẵn lòng làm thông dịch cho cuộc trò chuyện của chúng tôi từ tiếng Uyghur sang tiếng Trung. Sau đó khi đi qua khu chợ gần như hoang vắng, cô giải thích thêm: “Không, việc các cửa hàng bị đóng cửa này chẳng liên quan gì đến trại cải tạo cả. Các nhân viên bán hàng chỉ được gửi cho đi đào tạo kỹ thuật mà thôi“. Sau đó, cô lịch sự chào chúng tôi.
Một vài giờ sau đó, chúng tôi ra ga để lấy tàu hỏa đi Kashgar cách đó 500 cây số. Nhà ga được bảo vệ nghiêm mật như một căn cứ quân sự, người ta phải vượt qua 3 trạm kiểm soát, dưới hàng chục camera giám sát trước khi vào được sân ga.
Khi chúng tôi hỏi thăm cô soát vé xe về chỗ ngồi của mình thì cô ta buộc miệng ngay với một nữ đồng nghiệp: “À, đây là ông nhà báo nước ngoài đó“. Xe lửa đầy hành khách, hàng trăm người có. Cô soát vé dẫn chúng tôi đi qua thêm mấy toa nữa, đến tận toa có chỗ ngồi đã đặt của chúng tôi, thì… ô hay, thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, người phụ nữ trong trang phục ngắn, người đã từng sẵn sàng làm thông dịch cho chúng tôi hồi nãy, nay đã ngồi trong toa đó trước rồi!
Kashgar: hình ảnh ”nhạy cảm”
Chuyến đi Kashgar kéo dài sáu tiếng, ngang qua mhiều thị trấn khác nhau, cũng nằm trên những ốc đảo, mà khi nói tên ra thì dân Trung Quốc nghĩ ngay tới các khu kháng chiến của người Uyghur: Moyu, Pishan, Shache, Shule. Tất cả các nhà ga đều có trạm kiểm soát cẩn mật và được bao bọc bằng hàng rào dây thép gai. Mỗi khi tàu đến một nhà ga nào, thì đứng trên bến tàu không phải chỉ là một mình nhân viên trưởng nhà ga, mà luôn luôn còn thêm một cảnh sát viên cầm dùi cui hoặc súng ống.
Kashgar là một trị trấn với trên hai ngàn năm tuổi, nó là một trạm nghỉ quan trọng của con đường tơ lụa lịch sử. Trước đây du khách có thể tham quan một trong những thị trấn Hồi giáo lịch sử nhưng được bảo tồn tốt nhất ở Trung Á, với nhà cửa xây bằng đất sét nung. Nhưng nay nhà nước đã cho phá đa số các ngôi nhà cổ nhất, rồi cho xây mới toàn bộ một khu du lịch màu mè.
Không như ở Ürümqi và Turpan, hầu hết các xe taxi ở Kashgar đều được trang bị với hai camera. Một chỉa vào chỗ ngồi bên cạnh tài xế, một thì chỉa ra băng ghế sau chở hành khách. Người tài xế giải thích cho chúng tôi: “Quy định này mới có một năm nay. Các camera được kết nối thẳng đến đồn công an. Chúng được vặn lên hay tắt đi, tất cả đều được điều khiển từ xa, chúng tôi hoàn toàn chịu, không làm gì được cả“.
Một cuộc phóng sự báo chí bình thường ở Kashgar là chuyện không thể. Không ai muốn tiếp xúc với chúng tôi hết. Một nhà hoạt động nhân quyền người Uyghur trước đây bốn năm còn tiếp chúng tôi, thì nay không trả lời bất kỳ tin nhắn nào cả, số điện thoại của anh ấy đã bị dẹp bỏ. Như chúng tôi biết được sau này, thì ra anh ta bị bắt đi mất tích vài tháng trước. Anh ta hiện ở trong trại cải tạo hay trong nhà tù nào, không ai biết hết.
Và rồi thì cảnh sát đã tìm tới chúng tôi, như chúng tôi đã kể mém mém ở phần đầu bài phóng sự này. Thật ra họ chưa bao giờ để chúng tôi ra khỏi tầm mắt của họ.
Vụ việc xảy ra khi chúng tôi vô một hàng trái cây và mua mơ. Ở đó chúng tôi bắt chuyện với một phụ nữ đang ngồi đọc sách. Đó là một quyển sách dạy tiếng, bà ta đang học tiếng Trung. Ở phía nam Tân Cương, rất ít người Uyghur trên 20 tuổi nói được tiếng Trung giỏi.
Chúng tôi chỉ trao đổi vài lời với bà ta, nhưng khi chúng tôi sắp đi thì ba người – từng đi theo kè kè chúng tôi thời gian qua, trong đó có một bà mặc áo khoác đỏ – đi vào cửa hàng và nói chuyện với phụ nữ người Uyghur. Tôi xoay người lại và thu cảnh này với chiếc điện thoại di động của mình. Hơi bị bất ngờ, các cán bộ nhà nước ngưng ngay cuộc nói chuyện, làm như không có chuyện gì và lấy tay che mặt lại.
Một tiếng đồng hồ sau, một công an và một vài nhân viên an ninh khác đến gõ cửa chúng tôi, đi cùng có cả bà áo đỏ. Họ nói bà ta là một du khách, bà ấy cho biết bà đã bị thu hình mà không có sự đồng ý của mình. Theo luật của Trung Quốc thì khúc phim này phải bị xóa. Rồi anh công an dẫn chúng tôi về đồn, nơi đây anh ta tịch thu lấy điện thoại di dộng, không những xóa cái clip nói trên, mà còn xóa thêm mọi cảnh quay khác có hình của các nhân viên nhà nước từng bám chân chúng tôi. Anh ta răn đe chúng tôi không được thu những “hình ảnh nhạy cảm” nữa. Sau đó họ thả chúng tôi.
Ở Kashgar người ta có thể chứng kiến sự dò xét quá sức của nhà nước công an Trung Quốc. Nhưng cấp độ kiểm soát sắp tới đã được chính quyền Bắc Kinh chuẩn bị rồi: Họ có ý định áp dụng trên toàn quốc một cái gọi là “hệ thống tín dụng xã hội”, với mục tiêu là đánh giá “sự đáng tin cậy” của từng công dân, để tưởng thưởng những ai có lòng trung thành với nhà cầm quyền và trừng phạt những người mà họ cho là có hành vi sai trái. Trong khi việc thực hiện dự án dò xét này ở các vùng đông đúc dân cư khác của Trung Quốc tiến triển tương đối trễ nải và chỉ làm được vài nơi mà thôi, thì tại Tân Cương, người Uyghur dường như đã được bao phủ bởi một hệ thống tính điểm tương tự. Nó tập trung chủ yếu vào các chi tiết mà giới công an muốn biết.
Số điểm ban đầu của mỗi gia đình là 100 điểm, nhưng bất kỳ ai đó có liên hệ hoặc có thân nhân ở nước ngoài, đặc biệt là ở các nước Hồi giáo như Thổ Nhĩ Kỳ, Ai Cập hay Malaysia, đều bị phạt với khoản khấu trừ lớn. Nếu bạn có ít hơn 60 điểm, thì bạn đang gặp nguy cơ. Một lời nói sai, một lần cầu nguyện thêm hoặc một cuộc gọi điện thoại quá nhiều, bạn có thể được gửi đi “học” bất cứ lúc nào.
26-7-2018
Gửi các bạn ở hải ngọai
Trần Bình
Các bạn chửi Cộng Sản 43 năm nay, chưa thỏa lòng sao? Đã hơn 43 năm, các bạn cứ tiếp tục chửi bới, và chế độ hà khắc ở VN vẫn tiếp tục tồn tại.
Hiện nay, ngay từ trong nước, đã có nhiều nhà dân chủ đứng lên bất chấp nguy hiểm để đấu tranh, điều này đã bộc lộ rõ những nhượng bộ và yếu kém của chế độ. Nhưng sao đến giờ vẫn chưa có một phong trào dân chủ đủ mạnh để thách thức chế độ?
Câu trả lời: bao năm qua, ta cứ mãi lo "địch vận": Nói xấu, chửi bới chế độ hoặc kêu gọi chế độ tự thay đổi, mà không lo "dân vận":
Củng cố sức mạnh dân chủ của cộng đồng hải ngoại để thúc đẩy "dân vận" trong nước và bước cuối cùng là tạo nên một sức mạnh toàn dân buộc chế độ phải thay đổi.
Như vậy, rõ ràng là thất bại không phải là do "địch" mạnh, mà do "ta" yếu. Nói rõ hơn, dân trí Việt Kiều, nhất là trong số những người hay về VN, quá yếu kém nên đã không thể thúc đẩy một phong trào dân chủ toàn dân ở trong nước.
Người trong nước thì bị bưng bít thông tin nên mù mờ về khái niệm dân chủ pháp trị đã đành, còn người Việt nước ngoài, những người đã định cư ở những xứ có nền dân chủ pháp trị cao nhất trên thế giới, thì sao?
Một sự thật đáng buồn: ngoại trừ một số ít trí thức hiếm hoi (tỉ lệ cao hơn ở các nước Châu Âu) có thể viết lách, lý luận và còn chút ưu tư đất nước, còn lại đa số Việt Kiều mặc dù đã tiếp cận với nền văn minh dân chủ Phương Tây đã lâu nhưng đã chẳng học hỏi được gì, bởi đa số họ vốn xuất thân từ một lối sống èo uột nửa Tây nửa phong kiến, khi ra được nước ngoài (dù là vượt biên, HO, con lai hay diện ODP) đều chỉ biết có một mục tiêu duy nhất là đồng tiền chứ không biết trau dồi tri thức (lười đọc sách, chỉ nghe nhạc hoặc xem Video).
Họ còn cư khư khư giữ lấy những cái "Việt Nam" lẽ ra phải bị đào thải từ lâu. Họ sợ lớp trẻ quên tiếng Việt nhưng lại không biết lo rằng coi chừng tiếng Anh của chúng chưa đủ để tiếp cận tinh hoa văn hóa của phương Tây. Họ còn thích nghe những bản nhạc than khóc não nùng èo uột muôn thưở kiểu Việt Nam vốn có khả năng làm con người mềm yếu, mất tính chiến đấu (kiểu băng nhạc TN Paris) mà trước năm 1975 đã góp phần vào sự bại trận của miền Nam.
Ngoại ngữ kém cỏi (tiếng Mỹ, Pháp...) cũng là một đặc điểm nữa của cộng đồng Việt Kiều. Không phải là điều đáng ngạc nhiên khi dư luận Mỹ (và ở các quốc gia Châu Âu khác) cho tới giờ này vẫn biết rất ít về công cuộc đấu tranh dân chủ của người Việt hải ngoại. Bởi vì trong đa số VK, khả năng viết, nói và đọc ngoại ngữ rất kém, cho nên không thể trao đổi tư tưởng hoặc truyền đạt thông điệp của mình cho người bản xứ.
Có một sự việc đáng buồn nhưng ít ai biết từ mấy chục năm qua, đến gần đây mới lộ ra. Ở New Orleans, US, nếu không có cơn bão Katrina vừa rồi, thì đâu có ai biết là rất nhiều người Việt định cư ở New Orleans không biết nói tiếng Anh và không thể tiếp xúc với Cảnh Sát khi có việc cần. (đây là những người qua đây từ 1975 đã có cơ nghiệp vững vàng, chứ không phải những người mới qua).
Ở những nơi tập trung đông người Việt như California, Georgia, Texas, và vùng Washington DC, mọi giao dịch đều dùng tiếng Việt, kết quả là trình độ ngoại ngữ của người Việt rất kém.
Đã không tiến bộ, thì phải thụt lùi. Lối tư duy, lý luận và cách hành xử của Việt Kiều giờ này chẳng khá hơn bao nhiêu khi còn ở Việt Nam. Hãy xem xét những hoạt động "văn hóa" của Việt Kiều ở hải ngoại. Có mấy ai đọc sách, suy tư, hoặc viết lách khi rảnh rang. Họ chỉ biết, từ năm này qua năm khác (1984 đến giờ) khi rảnh thì đón mua băng TN Paris để nghe đi nghe lại những bài nhạc "quê hương" cũ rích chỉ thay đổi có ca sĩ trình bày và để nghe ông NNNgạn và cô "đào" dài chân mặc váy ngắn (và rất ưa "phô" nó ra) NCK Duyen nhai đi nhai lại ba cái chuyện đàn ông đàn bà ghen tuông nhảm nhí, thiếu vắng chiều sâu về tâm lý xã hội cũng như nghệ thuật hài hước.
Tương tự như vậy, giới Việt Kiều rất "mê" H.Linh và V.Sơn với những trò hề rẻ tiền được lập đi lập lại muôn thuở: ỏng ẹo giả gái, giả giọng Phú Yên, giọng Bắc, giọng Quảng, lời lẽ chợ trời thô tục.
Những thứ giải trí thô lậu này xem ra vô bổ vô hại, nhưng thật ra là tai hại rất nhiều cho công cuộc đấu tranh dân chủ, vì chúng vô tình đóng góp vào chiến dịch "địch vận" của CSVN ngay trong lòng cộng đồng Việt Kiều. Nếu bạn là một cán bộ địch vận CS, còn gì mừng cho bằng khi những kẻ ngày xưa đã từng lớn tiếng tự nhận là "tị nạn chính trị" phải hy sinh cả tính mạng bản thân và gia đình để "đi tìm bến bờ tự do", giờ này chỉ biết chạy đôn chạy đáo kiếm tiền, cơm ngày 3 bữa no nê nằm ễnh ngửa trên sa lông thưởng thức những băng nhạc hề nhảm nhí, những bản nhạc than khóc hay ca tụng (rỗng tuyếch) quê hương đất nước và hễ có dăm ba ngày nghỉ và dư vài ngàn đô là đem về VN "thả", xây nhà cất cửa, du lịch, ăn nhậu - đàn bà thì khoe khoang đồ trang sức quần áo, đàn ông thanh niên thì đi tìm gái, lấy vợ "hai, hoặc ba".
Mỗi năm, hàng triệu người Việt về thăm quê, ngoại trừ một vài trường hợp hiếm hoi chuyển tải một số tài liệu dân chủ vào trong nước, còn đại đa số là về VN để vung tiền đô la, khoe khoang, hưởng thụ, giải trí. Thậm chí còn buôn lậu nữ trang hoặc ma túy. Khi về VN, họ cố tình ăn mặc cho "ra vẻ VK", họ đòi hỏi tiện nghi này nọ, chê bai đường sá, nhà cửa ở VN thiếu tiện nghi. Chẳng trách sao người Việt trong nước vẫn đang nhìn Việt Kiều qua lăng kính "đô la". Dưới mắt họ, Việt Kiều là những "chủng loại" lạ lùng chẳng giống ai từ nước ngoài về, có rất nhiều tiền đô và cách ăn mặc, cư xử, dáng dấp ngoại hình không giống người trong nước (mập, trắng trẻo, xem "sang" hơn, hay đeo cái "bao tử (túi đựng tiền xu) ở bụng, đeo nhiều vòng vàng nữ trang hơn...), khi nói chuyện thì giả bộ quên tiếng Việt hoặc bập bẹ vài chữ tiếng Anh cho ra vẻ.
Về khía cạnh nhân đạo, không thể khoe khoang hưởng thụ ngay trên quê hương mình vốn vẫn đang rất nghèo với hàng chục triệu người dù phải làm việc cật lực mà mỗi ngày không kiếm được hơn một đô la (khoảng 16 ngàn VNĐ). Nói thẳng ra, đây là hành động vô lương tâm.
Về khía cạnh dân chủ, cách hành xử nhố nhăng của đa số Việt Kiều khi về nước đã vô tình phá hoại (undermine) sự nghiệp đấu tranh của các nhà dân chủ trong cũng như ngoài nước. Đất nước còn nghèo, người VN cần tiền để mưu sinh. Tiền đô có thể giảm cái đói nghèo tạm thời. Nhưng để đổi đời, người Việt Nam cần một chế độ dân sinh dân chủ. Để được như vậy, người Việt trong nước cần những tấm gương dân chủ để noi theo, chứ không phải những tấm gương "đô la" qua lối hành xử nhăng nhít của Việt Kiều hiện nay.
Chừng nào mà người dân trong nước nhìn mỗi Việt Kiều về nước như là một biểu tuợng của tinh thần trung thực, nhân ái, công bằng, tự do và dân chủ, trái ngược với hình ảnh mà họ thấy từ những cán bộ Đảng giảo quyệt, tàn ác, tham lam, độc đoán, thì chừng đó sự nghiệp dân chủ cho Việt Nam mới hy vọng có cơ hội.
Không bắt buộc mỗi Việt Kiều về nước phải là một "chiến sĩ dân chủ".. Nhiều Việt Kiều bây giờ không màng đến chuyện chính trị vì lý do này khác. Đây là tự do cá nhân của họ, ta không thể bắt buộc. Tuy nhiên, với tư cách là một người Việt Nam sống ở những xứ sở dân chủ có nền dân trí cao độ, họ có trách nhiệm phải thể hiện một lối sống văn hóa xứng đáng với người dân và xứ sở đã cưu mang giúp đỡ họ trong những ngày khốn cùng chân ướt chân ráo mới nhập cư. Chính xã hội mang tính trung thực, năng động, nhân đạo, công bằng, dân chủ cao độ của người dân Tây Phương đã giúp cho người Việt định cư ở nước ngoài có thể hội nhập và thành đạt nhanh chóng.
Vậy thì những người Việt này sau khi thành đạt rồi phải có trách nhiệm, phải học hỏi và thực hành tinh thần này mỗi nơi, mỗi lúc.
Khi ở bản địa thì không được gian lận, luồn lách qua mặt luật pháp (kiểu giả nghèo xin foodstamps, giả ly dị để xin trợ cấp single parents, đi làm tiền mặt để trốn thuế....) để khỏi phá vỡ nền dân chủ quí giá mà chúng ta đang thừa hưởng.
Khi về Việt Nam thì hãy là tấm gương sáng về đạo đức, dân trí để hầu khai sáng dân trí và vô tình hay hữu ý thúc đẩy một lộ trình tự do dân chủ cho Việt Nam.
Mỗi Việt Kiều, khi về Việt Nam, phải hòa đồng (chứ không hòa nhập) với người trong nước. Phải ăn như họ. Phải mặc như họ. Phải chịu đựng cái họ phải chịu đựng và phải vui cái vui của họ. Tuy vậy, không đánh mất mình và luôn tận dụng mọi cơ hội để noi gương sáng dân trí. Không cần thiết phải đả động đến các vấn đề chính trị, nhưng phải gieo trồng hạt giống của tư tưởng dân chủ. Đây là con đường tuy dài nhưng thực tế và chắc chắn.
Hãy làm "dân vận" bằng những hành động cụ thể nhất có thể làm được. Nếu bạn đồng ý với bài viết này, hãy email hay đi mua ngay một máy in rẻ tiền, một xấp giấy in, và in bài viết này gửi tới địa chỉ của những người quen (hay không quen) của bạn ở Mỹ, Úc, Pháp, Đức, Nga..., nhất là những người mà bạn biết rằng hay về VN thăm thân nhân hay du lịch.
Đừng sợ mất lòng. Hãy đánh thức lương tâm, khai sáng dân trí của Việt Kiều để mỗi Việt Kiều bình thường khi về nước sẽ là một biểu tượng của tinh thần trung thực, công bằng, nhân ái, tự do và dân chủ.
Trần Bình
Đăng ngày 20 tháng 08.2018