CHÂN TRỜI MỚI: AN NINH MẠNG
Từ Thức
Đảng huấn luyện từ nhỏ: đừng suy nghĩ, đừng tìm hiểu, đừng bất bình. Hãy ăn nhậu, hãy tiêu thụ, hãy nhìn cái rốn của mình, hãy lo thân xác mình, sống chết mặc bay. Hãy bịt mắt, bịt miệng, che tai.
Công dã tràng: những cuộc biểu tình rầm rộ chống đặc khu, chống bán nước, chống Tàu bùng nổ khắp nơi: dân không tin Đảng nữa, tuổi trẻ không nghe Đảng nữa. Không thờ ơ nữa. Không sợ nữa.
Người ta nói có hai điều kiện khiến một chế độ độc tài sụp đổ. Thứ nhất là những đợt sóng ngầm âm ỉ của một dân tộc thèm khát tự do. Thứ hai là những đột biến, nổ tung như núi lửa, khiến nhà cầm quyền không trở tay kịp. Sóng ngầm căm hờn, bất mãn đã âm ỉ từ lâu ở VN. Đột biến đang bùng lên, trên khắp các nẻo đường đất nước.
Sau gần một thế kỷ đè đầu, cướp cổ dân, chưa bao giờ nhà cầm quyền Cộng Sản bị đe dọa như vậy.
Phải làm gì để cứu vãn chế độ? Phải làm gì để cứu những dự án đặc khu tạm hoãn lại, nhưng chưa từ bỏ? Phải gấp rút ban hành luật an ninh mạng. Phải kéo bức màn sắt xuống. Phải trùm bóng đen lên.
HÃY IM LẶNG, CHO CHÚNG TÔI BÁN NƯỚC!
"Silence, on tue!". Xin yên lặng, để chúng tôi giết người. Cướp nhà, cướp của, lập đặc khu, bán đảo, bán nước.
Luật an ninh mạng thông qua, sẽ chấm dứt Internet, chấm dứt facebook, websites, báo mạng. Sẽ chỉ còn một nguồn thông tin: báo lề phải. Sẽ chỉ còn một loại tư tưởng gia: dư luận viên.
Sau những cuộc biểu tình chống đặc khu, chống Tàu rầm rộ diễn ra trên toàn quốc, một tờ báo nhà nước đặt tựa: "Xuất hiện nhiều điểm tụ tập đông người". Nếu không có báo mạng, cái tựa sẽ trở thành: tụ tập hàng triệu người để ủng hộ chính phủ.
Cán bộ biết đọc biết viết (hay không) sẽ dạy bạn phải viết lách như thế nào. Phải làm thơ, viết văn, làm phim, soạn nhạc, vẽ tranh như thế nào.
Các bạn sẽ được sống những ngày Cách mạng Văn hóa như thời sinh tiền của bác Mao yêu quý trên xứ Tàu huynh đệ.
Các bạn sẽ được sống lại những ngày Nhân Văn Giai Phẩm, cách đây không lâu, khi có người mất mạng, hay thân bại danh liệt chỉ vì một câu thơ, một bài viết không được bề trên ưng ý.
Có người nói: cái khác nhau giữa một nước dân chủ và một nước độc tài là, ở một xứ dân chủ, người tới gõ cửa nhà bạn 6 giờ sáng, là người tới giao sữa tươi. Luật an ninh mạng thông qua, người gõ cửa nhà bạn 6 giờ sáng, hay nửa đêm, sẽ là công an đến bàn chuyện thơ phú, chữ nghĩa.
TỰ KIỂM DUYỆT
Sẽ không còn suy nghĩ, sáng tác, nghệ thuật. Bạn sẽ sống ngập lụt trong một biển biểu ngữ. Và, tệ hại hơn nữa, để tránh tai bay vạ gió, bạn sẽ tự kiểm duyệt. Cả nước sẽ tự kiểm duyệt để an thân.
Đó là mục tiêu của dự luật an ninh mạng: tạo một tâm não tự kiểm duyệt. Luật lệ hà khắc, tối mò, rắc rối, không ai hiểu nổi. Tòa án tay sai, man rợ. Bạn có thể bị mang ra hành tội bất cứ lúc nào, vì một câu thơ, một dòng chữ trên facebook không hợp ký các quan văn. Để được an thân, cả nước sẽ tự kiểm duyệt.
Nhóm cầm quyền không thể tăng cường vô hạn hàng ngũ công an. Dư luận viên không hữu hiệu nữa. Cách hữu hiệu nhất, đỡ tốn kém nhất, là biến mỗi người dân thành một công an, tự kiểm soát chính mình. Mặc cho bọn cướp lộng hành. Silence, on vend. Xin im lặng, để chúng tôi bán nước.
Georges Clemenceau: Vinh quang thay, những quốc gia nơi người dân có quyền nói, nhục nhã thay, những nơi dân phải ngậm miệng (*). Voltaire: hãy ủng hộ quyền tự do ngôn luận, đó là nền tảng cho tất cả các quyền tự do, nhờ đó chúng ta soi sáng lẫn nhau (**)
Nếu bạn chưa bao giờ phản kháng chuyện gì, hãy phản kháng dự luật an ninh mạng. Đó là cái tròng xiết cổ bạn. Nếu không, chúng sẽ tới cướp nhà, cướp đất của bạn mà không ai hay. Không ai dám ho he mở miệng.
Nếu bạn đã phản đối dự luật đặc khu, hãy phản đối dự luật an ninh mạng, quyết liệt hơn 1000 lần. Bởi vì khi luật an ninh mạng thông qua, chúng sẽ lập hàng ngàn đặc khu mà không ai hay biết. Chuyện bán nước sẽ trở thành chuyện riêng giữa họ với nhau, thảo luận trong góc bếp, chia chác dưới gầm bàn.
Từ Thức
(*) Gloire aux pays où l’on parle, honte aux pays où l’on se tait. G.Clemenceau. (**) Soutenons la liberté de la presse, c’est la base de toutes les libertés, c’est par là qu’on s’éclaire mutuellement. Voltaire.
VN thông qua luật an ninh mạng
bất chấp mọi phản đối
RFA
2018-06-12
Kết quả biểu quyết thông qua Luật An ninh mạng hôm 12/6/2018
Quốc hội VN ngày 12 tháng 6 đã chính thức thông qua Luật An ninh mạng với hơn 86% đại biểu tán thành; bất chấp mọi kêu gọi và phản đối dự luật này.
Hãng AFP cho biết trong số 466 đại biểu Quốc hội tham gia biểu quyết luật an ninh mạng 2018, thì có đến 423 người tán thành, 15 người không tán thành và 28 người không biểu quyết.
Ông Võ Trọng Việt, Chủ nhiệm Uỷ ban Quốc phòng An ninh nói rằng việc đặt trung tâm dữ liệu tại Việt Nam sẽ làm tăng kinh phí của các nhà cung cấp dịch vụ, nhưng đây là điều cần thiết nhằm đáp ứng những yêu cầu về an ninh mạng cho VN.
Luật an ninh mạng đưa ra nhiều quy định từ việc cấm người dùng phát tán tài liệu bị cho là kích động biểu tình đến các tài liệu bị mà cơ quan chức năng nói là xúc phạm quốc kỳ hay lãnh đạo, lãnh tụ của VN,… Nếu bài viết vi phạm sẽ bị Google và Facebook gỡ xuống trong vòng 24 giờ.
Sau khi Quốc Hội thông qua đến đầu năm 2019 luật sẽ có hiệu lực thi hành.
Trong số 15 đại biểu không tán thành, một số ý kiến nói rằng luật an ninh mạng đi ngược lại những cam kết quốc tế và có thể sẽ gây ra tình trạng lạm dụng quyền lực.
Đại biểu Nguyễn Lân Hiếu không đồng tình với điều luật cấm thông tin tuyên truyền chống Nhà nước hay kích động biểu tình, gây rối an ninh trật tự,…Ông giải thích rằng có nhiều thứ ranh giới đúng sai rất mong manh, vậy ai sẽ là người quyết định thông tin đó có vi phạm luật hay không?
Ngay sau khi luật an ninh mạng được thông qua, dư luận đặc biệt là giới hoạt động dân chủ cho rằng luật này sẽ thắt chặt tiếng nói phản biện, và vi phạm quyền tự do ngôn luận của người dân.
Nhà báo độc lập Võ Văn Tạo nhắc lại những ý kiến về dự thảo Luật An Ninh Mạng cũng như ý kiến của ông sau khi Quốc hội Việt Nam thông qua luật này:
“Trước khi Quốc hội Việt Nam thông qua thì có nhiều tổ chức như là Theo dõi nhân quyền, rồi Lãnh sự Mỹ ở Sài Gòn, đã lên tiếng phản đối, thế mà Việt Nam bất chấp, vẫn để Quốc hội thông qua, thì tôi nghĩ họ đang làm một việc là bắn vào chân mình. Thế giới sẽ nhìn với con mắt ghê tởm, có lẽ giống như ông Bắc Triều Tiên thôi.”
Nhiều tổ chức nhân quyền quốc tế cũng lên tiếng phản đối luật an ninh mạng, cho rằng nó sẽ cho phép chính phủ VN thêm quyền lực kiểm soát các hoạt động trên mạng của người dân.
Tổ chức Ân xá Quốc tế - Amnesty International, có trụ sở tại Luân Đôn, nước Anh ra thông cáo báo chí phản đối Luật An ninh Mạng mà Quốc hội Việt Nam vừa thông qua ngày 12 tháng 6.
Thông cáo báo chí dẫn phát biểu của bà Clare Algar, Giám đốc các hoạt động toàn cầu của Amnesty International, rằng quyết định của chính phủ Hà Nội mang lại những hậu quả hủy hoại quyền tự do ngôn luận tại Việt Nam trong thời gian tới. Bà nói thêm hiện Việt Nam đang ở trong bầu khí đàn áp nặng nề, nên không gian mạng là nơi tạm ẩn để người ta có thể chia sẻ với nhau những ý kiến và quan điểm, mà ít sợ phải bị kiểm duyệt bởi cơ quan chức năng.
Bà Clare Algar thúc giục các công ty kỹ thuật điều phối internet và mạng xã hội không nên tuân thủ những bắt buộc của Việt Nam mà hãy thách thức chính phủ nước này về những qui định đó.
Vừa qua Amnesty International đã viết thư ngỏ gửi đến cấp điều hành chính của các tập đoàn Apple, Facebook, Google, Microsoft, Samsung để bày tỏ quan ngại về dự luật An Ninh Mạng mà quốc hội Việt Nam đưa ra bàn thảo.
Được biết là theo đạo luật an ninh mạng vừa mới được thông qua thì các công ty cung cấp dịch vụ Internet và mạng xã hội phải đặt máy chủ ở Việt Nam và phải cung cấp dữ liệu cá nhân của người sử dụng cho cơ quan an ninh, bất kể có giấy triệu tập của tòa án hay không.
https://www.rfa.org/vietnamese
Đặc khu được bán thế nào?
ViệtChinh
Trên thực tế 3 đặc khu Vân Đồn, Bắc Văn Phong và Phú quốc đã được Trung Cộng và CSVN quyết định cách đây 4 năm rồi, nay quốc hội các nghị gật bỏ phiếu chỉ còn là hình thức, chắc chắn rồi sẽ được thông qua. Nhìn chung Trung Cộng và bộ chính trị CSVN đều là người thắng, còn lại kẻ thua thiệt chính là 3 đời dân Việt Nam.
Trung Cộng sẽ chi ra 1.600 triệu tỷ VN (74.7 tỷ USD), trả công bán nước cho bộ chính trị CSVN 2.9 triệu tỷ (13.1 tỷ USD). Phần Nguyễn Phú Trọng sẽ nhận 3 tỷ dollar, Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Thị Kim Ngân mỗi người được chia khoảng 2 tỷ USD, số còn lại khoảng 6.1 tỷ dollar chia đều cho những người còn lại trong bộ chính trị.
Trung Cộng sẽ đầu tư số tiền 1.5 triệu tỷ VN vào mỗi đặc khu, gồm nhiều casino lớn, khu nghỉ mát, khách sạn sẽ lên tới nhiều ngàn phòng. Về hành chính trên nguyên tắc chính quyền đặc khu sẽ do đảng CSVN lựa chọn, nhưng trên thực tế trong những khu tô giới này sẽ do Trung Cộng cai quản, chính quyền CSVN sẽ đứng ngoài nhìn vào.
Đặc khu là khu vực làm tiền của casino, hotel, resorts, mà theo điều khoản đã được quy định thì người Trung cộng vào đặc khu sẽ được miễn visa. Mỗi đặc khu có hàng ngàn khách sạn trá hình, sẽ được xây để ở lâu dài, mỗi căn tối thiểu chứa được 3 người, họ có quyền ở 99 năm (3 đời). Thí dụ nếu mỗi nơi họ xây 5,000 khách sạn trá hình thì chắc chắn sẽ có khoảng 50,000 di dân TC, mượn tiếng vào ở đặc khu để nhập cư bất hợp pháp vào VN.
Song song với những chuyện đó, TC cũng sẽ có cả trăm doanh nghiệp lợi dụng danh nghĩa vào kinh doanh ở những đặc khu này, để di dân của họ qua hình thức công nhân được thuê vào làm việc. Đặc khu sẽ xây dựng các khu vực ăn chơi giống như Thượng Hải và Macao, chắc chắn người Việt sẽ vào các casino này để đỏ đen bài bạc, làm giàu cho TC, các cô gái Việt sẽ vào làm việc cho những khu ăn chơi, từ đó sự băng hoại kỷ cương, luân thường đạo lý ảnh hưởng lớn tới xã hội VN làm sao tránh khỏi.
Kế đến phải kể đến vấn nạn TC lợi dụng các đặc khu này để di dân, các thanh niên Trung Cộng sau thời gian ở lâu dài sẽ lấy gái VN, rồi ở lại lấn chiếm thêm các vùng lân cận, chúng ta thử tưởng tượng sau 99 năm tức là khoảng 3 thế hệ thì VN sẽ bị đồng hóa đến cỡ nào ?
Lợi tức thâu vào cho VN: Theo hiệp ước, năm đầu tiền lời casino sẽ chia cho CSVN là 18% và sau 5 năm chỉ còn lại 10%. Số tiền này chỉ đủ cho các quan chức trong bộ chính trị đảng ta ăn nhậu phè phỡn.
Vị thế chiến lược của các đặc khu:
1) Vân Đồn:
Đọc lại lịch sử VN năm 1287 dưới thời vua Trần Nhân Tông, giặc Tàu gồm Thoát Hoan, Ô Mã Nhi, Phàn Tiếp, Lương Văn Hổ mang hơn 50 vạn binh sang đánh VN, chúng tiến quân đánh đâu thắng đó vào tận tới Thăng Long. Tướng Trần Khánh Dư sau khi thua trận tại Bạch Đằng, không nản chí ông đã chuyển quân tới phục kích đoàn lương thực của Lương Văn Hổ qua bến Vân Đồn, vì ông đã nhìn ra được địa thế chiến lược quan trọng của Vân Đồn và ông đã chiến thắng vẻ vang. Chiến thắng Vân Đồn đã làm tinh thần địch hoang mang, từ đó mở màn cho những thất bại sau này của địch quân....
2) Bắc Văn Phong:
Nhìn vào bản đồ VN chúng ta thấy vị thế chiến lược của Bắc Văn Phong cũng khá nổi bật, nằm ở vị thế xương sống của nước Việt, Trung Cộng đã nắm bắt được Vân Đồn và Phú Quốc là cái đầu và chân của VN rồi, để vững tâm hơn cho việc thống trị - đồng hóa tại sao lại không nắm lấy cái lưng Bắc Văn Phong.
3) Phú Quốc:
Ngoài vấn đề phì nhiêu màu mỡ, đây còn là một hòn đảo có vị thế chiến lược nằm ngay cửa ra vào của vịnh Thái Lan. Thật quan trọng vì nó nằm ngay trục lộ quan sát của ba nước VN, Cambodia và Thái Lan. Thời VNCH nơi đây đặt một trong những bộ tư lệnh vùng duyên hải, với nhiều chiến hạm luôn được túc trực tuần tra, giữ an ninh phía nam.
Sau 1975 Việt cộng vẫn giữ những căn cứ hải quân tại đây, thấy họ có nâng cấp lớn hơn nhưng không họ rõ hoạt động như thế nào.
Chúng ta hãy nhìn vào tình trạng Hoàng và Trường Sa hiện nay Trung Cộng lật lọng đã không giữ lời, họ đang ngang nhiên quân sự hóa các đảo này, làm rối loạn hoang mang không những cho các nước trong khu vực, mà cả cho Hoa Kỳ nữa. Các đặc khu rồi cũng vậy họ sẽ tạo căn cứ quân sự, các hoạt động tình báo trá hình, thật là nguy hại tới nền an ninh và toàn vẹn lãnh thổ của VN. Ai cũng nhìn ra, chỉ có bộ chính trị của đảng cộng sản VN đã bị đồng tiền che mắt nên không nhìn thấy.
ViệtChinh
GRAMSCI, MẶT TRẬN VĂN HÓA
Từ Thức
Trước GRAMSCI, có người nghĩ văn hoá giải thích tất cả. Sau Gramsci, người ta BIẾT văn hóa giải thích tất cả, quyết định tất cả. Antonio Gramsci, một lý thuyết gia chính trị Ý, ít được nhắc tới ở VN, trước đây là cẩm nang của những phong trào chính trị, cách mạng trên thế giới, ngày nay là tác giả gối đầu giường của các chính trị gia, thuộc mọi khuynh hướng, từ cực tả tới cực hữu, ở Âu Châu.
Gramsci (1891-1937) đã hệ thống hóa lý thuyết dùng văn hóa để giải thích xã hội, chính trị và, từ đó, coi văn hóa là võ khí để đấu tranh. Những yếu tố khác, đứng đầu là kinh tế, chỉ là thứ yếu.
Muốn thay đổi xã hội, không thể hà tiện một cuộc cải cách văn hoá từ gốc rễ. Phải thay đổi tư duy, nếu muốn thực sự thay đổi xã hội. Nếu không, sẽ chỉ là những cuộc nổi loạn, những cuộc đảo chánh.
TRANH TỐI TRANH SÁNG
Gramsci trước hết là một người quan sát xã hội với cái nhìn sâu sắc. Hãy thử dùng một câu nổi tiếng nhất của Gramsci để giải thích hiện trạng băng hoại của xã hội VN ngày nay.
Gramsci:"Cái khủng hoảng nằm trong hiện tượng thế giới cũ đang chết trong khi thế giới mới chưa thành hình. Trong tình trạng tranh tối tranh sáng đó, người ta chứng kiến những hiện tượng bệnh hoạn dưới mọi hình thức"(La crise consiste dans le fait que le nouveau monde se meurt et que le nouveau tarde à apparaître, et dans ce clair-obscur surgissent les phénomènes morbides les plus variés).
Chế độ Cộng Sản đang chết, nhưng chế độ dân chủ chưa thành hình, xã hội khủng hoảng băng hoại. Người ta chứng kiến những hiện tượng bệnh hoạn mỗi ngày, trước mắt: bộ trưởng Y tế đồng lõa làm thuốc giả; "học giả" cải đổi chữ quốc ngữ cho giống tiếng Tàu; một đám no cơm ấm cật nhẩy múa tại nơi và ngày đáng lẽ là nơi và ngày tưởng niệm những đồng bào đã bị giặc Tàu thảm sát; nhà nước võ trang cướp đất của dân; quân đội thay vì chống ngoại xâm giữ nước đã tổ chức đội ngũ dư luận viên để "chiến đấu"chống tử thù là những người còn có chút lòng với đất nước, những cảnh sư quốc doanh nhẩy nhót trác táng một cách thô bỉ, và, ở hải ngoại, những tổng thống tự phong thi nhau múa may, quay cuồng.
Một thí dụ điển hình nhất là chuyện cô giáo bị bắt quỳ. Một "chuyện dưới huyện" nhưng cho thấy cả một xã hội băng hoại. Một cán bộ quèn, nghĩ có thể Đảng là có quyền sinh sát, một cô giáo không còn tự trọng, một hiệu trưởng sẵn sàng cộng tác làm chuyện thô bạo để bảo vệ nồi cơm, những đồng nghiệp bịt tai, bịt mắt, bịt miệng để được yên thân, một nên giáo dục lạc hậu thầy giáo bạo hành (bắt học sinh qùy) thay vì hướng dẫn, dạy dỗ.
Những hiện tượng mà Gramsci gọi là"monstrueux"(quái dị) của thời tranh tối tranh sáng, xẩy ra mỗi ngày, trước mắt.
Nếu thời gian tranh tối tranh sáng kéo dài quá lâu, những hiện tượng đó dần dần trở thành bình thường. Trong một xã hội bệnh hoạn, không chuyện gì đáng ngạc nhiên nữa, không cái gì trơ trẽn, lố bịch nữa. Người ta hết cả khả năng bất bình.
VÔ CẢM
Người ta nói rất nhiều tới hiện tượng vô cảm trong xã hội VN. Nhiều người tìm hiểu tệ trạng vô cảm, nhưng có lẽ ít người giải thích ngắn gọn hơn Gramsci:"Cái bất hạnh có hai hậu quả: thường thường nó dập tắt tất cả tình thương của chúng ta đối với người bất hạnh, và, không hiếm hơn, nó dập tắt tình thương nơi những người bất hạnh đối với những người bất hạnh hạnh khác"(1)
GRAMCISME
Rất khó tóm tắt lý thuyết của Gramsci, cũng như rất khó tóm tắt lý thuyết Marx. Raymond Aron nói cái lợi hại của chủ nghĩa Marx là người ta có thể"giải thích trong 5 phút, 5 giờ, 5 ngày, 5 tháng, 5 năm hay 5 thế kỷ".
Hãy tạm tóm tắt lý thuyết Gramsci (Gramscisme, Gramscism) trong 5 phút, qua 2 chữ: HÉGÉMONIE CULTURELLE (lãnh đạo văn hóa). Người ta có thể chiếm chính quyền bằng võ lực, nhưng chỉ có thể tồn tại và cải tiến sâu rộng xã hội qua văn hóa.
Gramsci phân biệt xã hội ra 2 thành tố mà ông gọi là 1.Société politique, hay pouvoir politique (xã hội chính trị, quyền lực chính trị) và 2. Société civile (Xã hội dân sự).
Pouvoir politique, hay quyền lực chính trị, bao gồm các cơ chế nhà nước, bộ máy chính quyền: chính phủ, quân đội, công an, cảnh sát..Société civile, hay xã hội dân sự, là tất cả những gì thuộc địa hạt tư nhân, lãnh vực tinh thần, sở hữu của mỗi cá nhân, địa hạt của văn hoá, tôn giáo, tri thức, đạo đức, nhân sinh quan, triết lý sống tiềm tàng trong một xã hội. Tóm lại: tư duy của một dân tộc.
Lật đổ một chính phủ, một tập đoàn cầm quyền, chiếm pouvoir politique, chỉ là một cuộc đảo chánh.
Muốn bền vững, muốn thay đổi xã hội, phải đấu tranh và chiến thắng trên địa hạt văn hóa, phải nắm société civile, phải thay đổi tư duy. Phải đặt một nền tảng văn hóa mới.
Chính quyền phải được một sự hậu thuẫn ngầm, đương nhiên, của một xã hội cùng chia sẻ những giá trị tinh thần tiềm tàng, sâu kín trong tiềm thức của một dân tộc.
Gramsci giải thích tại sao cách mạng"vô sản"chỉ thành công ở Nga nhưng thất bại ở Âu Châu. Bởi vì trong xã hội Nga, và nói chung, xã hội Đông Phương, nhà nước là tất cả, xã hội dân sự còn sơ khai, chỉ cần chiếm vài cơ sở huyết mạch là chiếm được quyền lực.
Trái lại, các nước Tây phương, xã hội dân sự, nói khác đi, quyền lực văn hoá phức tạp, sâu xa (với văn chương, nghệ thuật, triết học..), xã hội dân sự phong phú (với các hội đoàn, các nghiệp đoàn, báo chí, đảng phái…), nắm được chính quyền không dễ, áp đặt một chế độ mới là chuyện không thể xẩy ra.
Chính vì vậy, Cộng Sản chỉ cần chiếm vài cơ sở chính yếu ở Nga đã thành công trong cách mạng 1917, người dân hầu như không hay biết gì. Nhưng sau đó, vì không có cội rễ văn hóa, không có sự đồng thuận tư duy, Staline không có cách gì khác hơn để duy trì quyền lực là sự khủng bố (terreur).
Không có đồng thuận, nhà nước phải dùng terreur. Nhưng người ta không xây dựng gì trên sự khủng bố. Tất cả tài nguyên, nhân lực quốc gia chỉ dành cho ưu tiên hàng đầu: củng cố guồng máy đàn áp. Guồng máy quốc gia tê liệt, kinh tế khủng hoảng, luân lý suy đồi, xã hội băng hoại.
HAI CHÂN
Trong một xã hội có dân trí cao, không thể có quyền lực chính trị lâu dài, nếu trước đó không chuẩn bị, đặt nền móng văn hóa. Nhận xét này của Gramsci giải thích tại sao ở những nhiều nưóc Phi Châu hay Á Châu, thường trực có những cuộc đảo chánh, trong khi ở một xứ dân trí cao, không ai nghĩ đến việc lật đổ chính quyền bằng bạo lực. Không phải bởi vì có chế độ dân chủ, nhưng bởi vì có sự đồng thuận về dân chủ, có văn hóa dân chủ.
Gramsci nói một cuộc cách mạng, muốn bền vững, phải đứng trên hai chân: nắm những cơ cấu chính quyền và thành công trong việc đặt nền tảng văn hóa, qua mọi sinh hoạt có ảnh hưởng tới tư duy: báo chí, kịch nghệ, văn chương, tôn giáo, triết học, .
Nắm quyền không phải chỉ một cuộc nổi dậy, nhưng là cả một cuộc chuẩn bị văn hóa để đa số đồng thuận trên những giá trị tinh thần chung.
Gramsci quả quyết muốn nắm được đa số chính trị (majorité politique), phải có đa số ý thức hệ (majorité idiologique), bởi vì chỉ khi nào xã hội bị ngặm nhấm bởi những ý tưởng mới, khác hẳn ý tưởng họ có trong đầu, kết quả của giáo dục, của môi trường xã hội, hay của chính sách nhồi sọ, lúc đó nên tảng chế độ hiện hữu mới lung lay, người dân mới sẵn sàng tiếp nhận và ủng hộ những thay đổi.
GRAMSCI, ÔNG LÀ AI?
Antonio Francesco Sebastino Gramsci sinh năm 1911 tại Sardaigne là một người Ý gốc Albanie. Ông nội của Antonio phục vụ trong ngành cảnh sát Ý, kết hôn với một phụ nữ Ý và định cư ở Gaète (gần Naples). Bị lao xương từ năm ba tuổi, nhưng không thuốc men và chỉ được chẩn bịnh khi ở trong tù, suốt đời bịnh tật, khiến thân thể không lớn được, nhưng trí óc minh mẫn khác thường, khiến ông được nhiều học bổng tại các đại học có uy tín và tip xúc vói nhiều trí thức.
Chống phát xít một cách tích cực, Gramsci gia nhập đảng Cộng Sản quốc tế ở một thời đại Cộng Sản là lực lượng chống phát xít hữu hiệu nhất, và chưa ai biết gì về Goulag.
Gramsci bất đồng với cả Staline và khuynh hướng xét lại, về nhiều vấn đề. Có lẽ vì vậy mà Đảng Công Sản đã im lặng khi ông bị phát xít Ý cầm tù.
Gramsci bị kết án phản loạn, nhưng mục đích chính của Mussolini khi bỏ tù Gramsci là"ngăn cản cho bộ óc Gramsci khỏi phát triển". Nhưng đó là ảo tưởng. Giam giữ, tàn phá thân thể không cấm được bộ óc hoạt đông. Nhiều khi kết quả ngược lại, nhất là với những bô óc như Antonio Gramsci, Stephen Hawking.
Bị bắt giam từ 1927, ông chết trong tù năm 1937, hưởng thọ 46 tuổi, nhưng trong mười năm ngồi tù, Gramsci say sưa, cậm cụi viết 33 tập sách nhỏ, gọi là Cahiers de Prison (Prison Notebooks, Ghi chú trong tù). Gramsci nói muốn viết một tài liệu để đời. Những trang viết tay, trên những tập vở học trò, được xuất bản năm 1940, Cahiers de Prison đã gây tiếng vang lớn, một ảnh hưởng đáng kể trên khắp thế giới, đã hướng dẫn những phong trào chính trị từ Ấn độ, Phi Châu tới Nam Mỹ từ 1920.
TỪ TẢ TỚI HỮU
Gramsci là một trí thức thiên tả, nhưng ngày nay, lý thuyết Gramsci được học hỏi, áp dụng từ tả sang hữu, từ cực tả tới cực hữu.
Ở Pháp chẳng hạn, không có chính tri gia nào, đảng phái nào không trích dẫn, nghiên cứu Gramsci. Sarkozy, cựu Tổng thống hữu phái nói:"Tôi đồng ý với Gramsci: quyền lực chỉ có thể chinh phục qua tư tưởng". Đảng Xã Hội tổ chức những buổi hội luận về Gramsci. Đảng Cộng Sản đã học tập Gramsci từ lâu. Lãnh tụ cực tả Jean Luc Mélenchon, áp dụng lời khuyên của Gramsci, đã lập một đài truyền hình riêng (Le Média) và những khoá huấn luyện cán bộ để võ trang tư tưởng. Marion Le Pen, cực hữu, dự tính mở trường để đào tạo đảng viên có ý thức văn hóa, thấm nhuần tư duy cực hữu.
Tất cả đều đồng ý: nếu chỉ nghĩ tới bầu cử, sinh hoạt hời hợt, những chiến thắng đạt được chỉ là những chiến thắng nhất thời. Chiến thắng trong một cuộc bầu cử này, một cuộc bầu cử khác sẽ đạp đổ.
Chỉ có một chiến thắng lâu dài, nếu tạo được một nền tảng văn hóa, trong tư duy của mỗi công dân, ít nhất nơi đa số công dân.
Phải làm thế nào để đa số người dân đồng thuận trên những giá trị tinh thần chung. Nếu cử tri tin tưởng ở bậc thang giá trị hữu phái, anh ta sẽ bầu cho hữu phái, anh ta sẽ lựa chọn ứng cử viên hữu phái hợp ý nhất, nhưng không bao giờ nhìn sang bên cạnh.
Nếu không có văn hoá, tư duy tả hay hữu, anh ta sẽ lang thang, đổi ý, đổi phe, tùy cơ hội, hoàn cảnh. Một người còn tin tưởng ở chủ nghĩa Cộng Sản, sẽ tìm mọi cách bào chữa cho các chế độ CS. Trước những bằng chứng hiển nhiên về sự tệ hại của chế độ, anh ta sẽ đi tới lý luận cuối cùng: đó chỉ là sự sai lầm của người thi hành, không phải của chủ nghĩa.
Trong trường hợp VN, phải đưa tới đồng thuận: con đường sống của đất nước là những giá trị nhân bản, tôn trọng tự do và nhân phẩm.
MẶT TRẬN VĂN HÓA TRƯỜNG KỲ
Alain de Benoist, lý thuyết gia cực hữu số 1 của Pháp, nghiên cứu và dùng Gramsci như một phương tiện để dành đất với phe tả.
Benoist nói nước Pháp, nhất là trí thức, có khuynh hướng khuynh tả vì đó là kết quả một mặt trận văn hóa trường kỳ. Cách mạng 1789 chỉ có thể thành hình bởi vì ý tưởng cách mạng đã được gieo rắc từ những năm Ánh sáng (années des lumières), trong hàng ngũ trí thức, quý tộc, trưởng giả, là những trung tâm quyết định.
Benoist diễn giải Gramsci: Trong tưong lai, sẽ không còn là những cuộc giáp chiến, nhưng là những cuộc chiến tại chỗ. Mỗi phe tìm cách bành trướng ảnh hưởng của mình. Yếu tố quyết định của trận chiến đó, Gramsci gọi là"guerre de positions"(chiến tranh vị trí), trái với"guerre de mouvement"(chiến tranh di động), trong đó võ khí là văn hóa. văn hoá được coi là địa bàn hoạt động, bộ tổng tham mưu.(2)
Khi tư duy đó đã trở thành mẫu số chung, người ta sẽ phân tách thời cuộc, thời sự, lịch sử dưới lăng kính đó. Đưa những dữ kiện khách quan không đủ thuyết phục, phải thay đổi tư duy.
Phong trào nổi loạn tháng Năm 68 (Mai 68) mà nước Pháp sắp kỷ niệm 50 năm, đã thay đổi xã hội Pháp, và, trên địa hạt chính trị, đã củng cố tư duy thiên tả của trí thức Pháp. Người ta nhìn chiến tranh Việt Nam chẳng hạn, qua lăng kính đó, bất chấp những dữ kiện khách quan. Ngày nay, cái nhìn đó đã thay đổi, tư duy thiên tả không còn là đa số, một phần nhờ sự sụp đổ của bức tường Bá Linh, những hình ảnh bi thảm của boat people, nhưng cũng nhờ những"guerre de positions"trường kỳ của các triết gia, trí thức như Raymond Aron, Jean François Revel, Francois Furet…
Tư tưởng là chuyện viển vông, nhưng trong lịch sử, bao giờ tư tưởng cũng dẫn đường nhân loại. Tới ánh sáng hay tới vực thẳm. Những tranh đấu thường nhật, khẩn cấp là chuyện cần thiết, phải có, đáng khâm phục, nhưng không thể bỏ qua việc xây dựng một cơ sở lâu dài.
Để nói về những hiện tượng thay đổi chính trị nhất thời, Gramsci dùng chữ"Césarisme".
Những lãnh tụ (César) nhờ tài năng, nhờ cá tính mạnh, có khả năng thu hút quần chúng, nắm được chính quyền, nhưng không có căn bản dân sự hỗ trợ, sẽ chẳng làm được gì, sẽ bị các Césars khác lật đổ, thay thế. Trước sự thờ ơ của dân chúng. Lãnh tụ giỏi không đủ, nếu không có chuẩn bị văn hoá, nền tảng dân sự.
TƯ DUY DÂN CHỦ
Trở về với VN, người ta có thể rút tỉa gì từ Gramsci? Khi nào tư duy của một dân tộc bị nhồi sọ gần một thế kỷ chưa thay đổi, chuyện thay đổi sẽ còn gian nan. Có thể những người bất mãn với chế độ Cộng Sản càng ngày càng đông, nhưng người ta khó xây dựng gì vững vàng trên sự chống đối. Chỉ có thể xây dựng xã hội mới trên tư duy mới, khi đa số tin tưởng ở những giá trị mới.
Người dân chỉ chủ động trong việc xây dựng dân chủ, khi nghĩ dân chủ sẽ thay đổi cụ thể đời sống cuả mình, tương lai của con cháu mình. Khi nào những ý niệm dân chủ chỉ là những khẩu hiệu, sự thờ ơ vẫn còn, và chính sách khủng bố vẫn hữu hiệu.
Tóm lại, mặt trận văn hóa luôn luôn là một ưu tiên, ngay cả trong hoàn cảnh cấp bách.
Ismaïl Kadaré, nhà văn hàng đầu của Albanie, nói: ngay cả trong những lúc khốn cùng, người ta cũng phải có thái độ trân trọng đối với văn hóa.
Có lẽ chữ văn hóa hơi quá mênh mông trong trường hợp Gramsci. Ông là một lý thuyết gia chính trị, thực tiễn hơn: Gramsci nhấn mạnh tới vai trò của xã hội dân sự. Khi nào một xã hội có những tổ chức dân sự phong phú, và tất cả có chung một giá trị tinh thần, xã hội đó có cơ sở vững chắc để đổi dạng.
Từ Thức
(1)"Le malheur a habituellement deux effets: souvent il éteint toute affection envers les malheureux, et non moins souvent, il éteint chez les malheureux toute affection envers les autres". Gramsci
(2) L’avenir n’est plus à la guerre de mouvement, mais à la guerre de positions. Et l’enjeu de cette"guerre de positions"est la culture, considérée comme le poste central de commandement et de spécification des valeurs et des idées. Alain de Benoist.
PHILIP ROTH
NGƯỜI MỸ KHÔNG TRẦM LẶNG
Từ Thức
Mỗi lần một nhà văn nổi tiếng qua đời, người ta thường nói văn học vừa mất nhà văn lớn nhất. Câu đó được nhắc lại, rất nhiều lần, từ khi nghe tin Philip Roth tạ thế. Trong trường hợp này, câu đó không ngoa. Philip Roth quả thực là một trong những nhà văn hàng đầu, nếu không phải là nhà văn hiện đại quan trọng nhất thế giới.
Với ngòi bút táo bạo, khinh bạc, khiêu khích, ngang ngược, châm biếm, khôi hài, Roth là nhân chứng số 1 về nước Mỹ, xã hội Mỹ, người Mỹ.
Muốn hiểu thể chế, đời sống chính trị của Hoa Kỳ, chỉ cần đọc Alexis de Tocqueville. Muốn hiểu ảnh hưởng của chính trị, của thời cuộc tới đời sống của mỗi người Mỹ, chỉ cần đọc Roth.
Pastor American (bản tiếng Pháp: Pastorale américaine) nói lên cái khủng hoảng của xã hội Mỹ, vết thương sâu kín của mỗi gia đình Mỹ từ khi có chiến cuộc VN.
Bối cảnh là một gia đình trưởng giả, thành công về mọi phương diện. Seymour Levov, gốc di dân Do Thái, là điển hình của self-made man, của amrican dream. Nhìn từ ngoài, gia đình Levov là một tổ ấm hạnh phúc. Vợ là cựu hoa khôi, chồng thành công, có địa vị, được ngưỡng mộ, kính nể. Nhìn từ bên trong, đó là một bi kịch. Cô con gái chống chiến tranh Việt Nam, chống xã hội tiêu thụ, tìm mọi cách đạp đổ những giá trị mà Levov tin tưởng. Gia đình mâu thuẫn, không khí ngột ngạt, american dream trở thành ác mộng. Cái thành công bề mặt không che nổi cái rạn nứt bên trong.
MỘT NGƯỜI MỸ DO THÁI
Roth để lại 31 tác phẩm hầu hết đều nói lên cái rạn nứt của xã hội Mỹ, cái bơ vơ của mỗi cá nhân trong những cơn lốc của lịch sử. Roth là một người Mỹ Do Thái (historiquement juif, profondément Américain, như ông tự nhận trong một cuộc phỏng vấn trên báo Pháp).
Là người Do Thái, ông phơi trần bộ mặt trái của người Do Thái, tới độ cộng đồng Do Thái coi ông là kẻ phản bội. Là người Mỹ, ông diễn tả bộ mặt trái của Amrican dream, khiến có người gọi một người Mỹ không trầm lặng, trái với một quiet American.
Roth là một cái nhìn tỉnh táo, tàn nhẫn, lạnh lùng, không nhân nhượng. Cái nhìn của một nhà văn lớn: Roth viết không phải để chiều lòng độc giả, chiều lòng cộng đồng, chiều lòng người đồng hương. Chỉ chiều lòng văn chương.
Đó là một nhà văn hoàn toàn tự do, không đếm xỉa đến sự phán xét của dư luận. Không có tự kiểm duyệt, nhân danh luân lý, đạo đức, danh dự cộng đồng, tự ái dân tộc, hay bất cứ lý do lỉnh kỉnh gì khác. Roth chỉ tôn trọng một điều: sự thực.
Ông phơi bày trên trang giấy khuôn mặt thực của xã hội. Trong hầu hết 31 tác phẩm, từ Portnoy et son complexe (nguyên tác Anh ngữ: Portnoy‘s complaint) tới những cuốn tiểu thuyết cuối cùng, Roth không ngừng đả kích, châm biếm cái đạo đức giả, cái bệnh thời thượng gọi là political correctness.
Roth nói nhà văn chỉ có một bổn phận: trung thực với chính mình và chỉ nên có một ưu tư: phẩm chất của văn chương.
Theo ông, văn chương đóng vai trò quan trọng trong đời sống, nhưng bi quan, không tin văn chương có thể thay đổi cục diện thế giới. Mặc dầu vậy, nhiều người nghĩ Alexandre Portnoy của Roth và Holden Caulfield của Salinger là hai nhân vật có nhiều ảnh hưởng nhất trong hậu bán thế kỷ 20.
Roth không ngồi trong tháp ngà, không phải là một nhà văn thương mây khóc gió, mặc dù ông thích cô đơn, tránh xa những đám hội hè, xã giao. Roth sống với thời đại, quan sát thời cuộc với đôi mắt sác như dao, tìm hiểu thời sự và cảm nhận vết rạn của xã hội, vết thương của con người.
Trong Parlons travail (Shop Talk), ông mạn đàm, trao đổi quan điểm, phương pháp làm việc của những nhà văn nhân chứng như ông mà ông cảm phục: Milan Kundera, Primo Levi, Isaac B. Singer, John Updike, Bernard Malamud…
Roth nói, một cách khiêm nhượng: Updike và Bellow, với những những ngọn đèn đã soi sáng, cho thấy thực trạng của thế giới hiện đại. Tôi đào một cái lỗ nhỏ, với ngọn đèn bỏ túi, lúi húi quan sát cái lỗ nhỏ đó.
TỰ KIỂM DUYỆT
Sau Roth, văn chương thế giới không còn tự do nữa, hoặc bị kiểm duyệt ở những xứ độc tài, hoặc tự kiểm duyệt nhân danh luân lý, đạo đức, nhân danh chủ nghĩa politically correct ở những nơi khác, trong một thời đại đắc thắng của các chế độ mị dân, không có đối thoại, suy nghĩ, phản kháng, không còn ai đặt vấn đề.
Roth nổi tiếng khắp thế giới từ Portnoy et son complexe (1969). Khởi đầu, người ta choáng váng với một lối hành văn sống sượng, với cách đề cập tới tình dục một cách táo bạo, ngoài sức tưởng tượng của những người táo bạo nhất. Không thua gì một cuốn sách porno. Có những cuộc biểu tình lên án nhà văn porno Philip Roth.
Cuốn tiểu thuyết là lời tâm sự của Alexandre Pornoy, một nhân vật bị tình dục ám ảnh ngày đêm. Mỗi trang sách là một trang sex. Pornoy nghĩ tới sex suốt ngày, thấy đàn bà già trẻ lớn bé là mơ chuyện đè ra làm tình, đàn bà Do Thái và nhất là đàn bà không phải Do Thái. Portnoy thủ dâm trước, trong khi, và sau khi ăn, ngủ. Portnoy thủ dâm ở nhà, trên xe bus, làm tình với một cái găng tay da, làm tình, thủ dâm với một miếng thịt bò. Trong đầu Portnoy, chỉ có một cái sex to tổ bố. Sigmund Freud, nếu nghe Partnoy cũng chào thua.
Cộng đồng Do Thái phẫn nộ: cuốn sách mô tả một nhân vật Do Thái trái hẳn với hình ảnh một người Do Thái kiểu mẫu. Người Do Thái kiểu mẫu sống đạo đức, không..thủ dâm, chỉ có một ưu tư là hạnh phúc gia đình!. Có người coi Portnoy et son complexe là kẻ thù của dân tộc Do thái, ngang với Mein Kempt của Hitler
Những phong trào nữ quyền kết án ông miệt thị phụ nữ, cũng như đã kết án một bạn văn tâm đắc nhất của ông: Milan Kundera. Ít nhà văn xứng đáng Nobel Văn chương hơn Roth và Kundera, cả hai đều không được giải, một phần lớn vì lý do đó. Năm nào đến muà Nobel, người ta cũng nhắc tới Roth, để cuối cùng trao cho người khác. Roth đã đi trước thời đại quá xa.
Nobel không phải là mối bận tâm của Roth. Nobel đã từng bỏ quên những nhà văn lớn nhất: Proust, Rilke, Joyce, Kafka, Malraux, Orwell, (Virginia) Wolf…
TỰ DO TUYỆT ĐỐI
Cái khiến Roth bực mình là đã nổi tiếng vì những trang viết về sex. Cái làm ông buồn hơn hết là đã bị những người Do Thái kết án ông là kỳ thị Do Thái, cái tội lớn nhất, đáng ghê tởm nhất sau thảm kịch Holocaust.
Với Potnoy et son complexe, Roth chỉ muốn nói về con người muôn mặt, từ cái xấu đến cái tốt, từ bề ngoài tới những ngõ ngách kín đáo nhất của thân xác, của tâm hồn. Portnoy không thoát khỏi sự ngự trị của nhục dục, cũng như tất cả chúng ta, mỗi người, đều bị ràng buộc bởi thân xác, hay những điều mình không kiểm soát được.
Roth không chịu nổi cái xã hội giả dối bao quanh. Ông muốn quẳng sự thực vào mặt mọi người. Gọi con mèo là con mèo, không mầu mè, úp mở. Roth gào thét tự do.
Đối với nhiều nhà văn, Roth mở cho họ một đại lộ, một khung trời: cái tự do không giới hạn.
Không sống ở Hoa Kỳ, tôi không biết giới văn chương Mỹ nghĩ gì về Roth, nhưng tin nhà văn Mỹ Armistead Maupin khi ông nói: ở Pháp, Roth được trọng vọng hơn là ở chính quê hương ông, mặc dầu không ai phủ nhận chỗ ngồi của Roth trong"liste A", những nhà văn hàng đầu.
Ở Pháp, nếu hỏi tên nhà văn hiện đại đáng kể nhất, hầu như tất cả giới viết lách đều nghĩ tới Philip Roth. Phải chịu khó kiếm mới tìm ra một người chê Roth như nhà phê bình Angelo Renaldi, thuộc Hàn Lâm Viện.
Cách đây vài tháng (Octobre 2017), Gallimard đưa Roth vào tuyển tập Pléiade, một collection dành cho những nhà văn uy tín nhất thế giới.
Pléiade là một bộ sách quý, mạ vàng, bìa da mỏng, trên giấy đặc biệt, bán giá cao, thường thường in toàn bộ tác phẩm của những nhà văn uy tín nhất đã tạ thế. Nghĩa là tác phẩm đã được thời gian đánh giá.
Trong số 250 tác giả có mặt, từ khi Pléiade ra đời (1931), chỉ có 18 tác giả được lựa chọn thời sinh tiền: Gide, Claudel, Malraux, Char …và Roth. Cũng như trước đó Roth, cùng với Saul Bellow và Eudora Welty, là 3 nhà văn có tác phẩm được in, thời sinh tiền, trong tuyển tập của Library of American.
GIÃ TỪ GIẤY BÚT
Roth ngưng viết từ 2010, và tuyên bố bỏ hẳn từ 2012. Ông nói chưa bao giờ sống hạnh phúc hơn những ngày về hưu, vì đã cởi bỏ được một gánh nặng, là cái ưu tư của người cầm bút, coi chuyện viết lách là thiêng liêng.
Ông nói mỗi lần viết là nhẩy vào một thế giới lạ, những năm sau này ông có cảm tưởng nhẩy vào hư không."Tôi chỉ có thể viết dở hơn, vì không còn óc sáng tạo nữa. Viết dở hơn để làm gì?". Vả lại, nước Mỹ hiện nay, theo Roth, không phải là đất của văn chương, xã hội đi vào ngõ cụt, Trump là một đại họa, nhưng cũng là tiêu biểu cho một thời đại nhiễu nhương.
Qua 31 tác phẩm, đều là best sellers, Roth đã quan sát từng hơi thở của xã hội Mỹ, nhưng người đọc khắp nơi thấy mình qua những dòng chữ của Philip Roth.
La Tache (The Humain Stain) là bi kịch của những người đi tìm I.D (identité, căn cước) của mình trong một xã hội hợp chủng và kỳ thị chủng tộc. Le Complot contre l’Amérique (The Plot against America) một cái nhìn bi quan về chính trường Mỹ.
Hầu hết nhân vật của Philip Roth đều là người Mỹ Do Thái, một phần là chính tác giả, một phần lớn là giả tưởng, nghĩa là thật hơn những nhân vật có thực.
Trong 31 tác phẩm, chỉ có một tự truyện, Roth nói về mình: Parimoine (Patrimony. A True Story). Đó cũng là cuốn truyện cảm động nhất, kể lại thời gian tác giả sống với bố khi ông này vùng vẫy chống lại bệnh ung thư óc, trong những ngày cuối cùng. Nói về người cha sắp lìa đời, Roth quên giọng văn khiêu khích để trở nên rất tế nhị, kín đáo..
Nói về tuổi già, về cái chết, cái cô đơn, về những vết thương của mỗi cá nhân, cái nứt rạn của xã hội, Roth lúc nào cũng không quên vai trò của một nhân chứng. Một nhân chứng đã đứng nhìn, bất lực, những đổi dời ở Newark, New Jersey nơi ông ra đời, ở nước Mỹ nơi ông sinh sống, từ đệ nhị thế chiến cho tới ngày nay.
Sau Saul Bellow, Bernard Malamud, và gần đây, Tom Wolfe, bây giờ tới lượt Philip Roth ra đi. Không còn ai cầm đèn rọi, quan sát một thế giới đang quay cuồng, không biết sẽ đi về phương trời nào.
Từ Thức
Độc quyền:
PHỎNG VẤN NGƯỜI CÓ LỢI NHUẬN
CAO NHẤT THẾ GIỚI
Từ Thức
Hỏi: Thưa bà Tổng Giám Đốc công ty trà đá, bà nghĩ gì về câu của một đỉnh cao trí tuệ, tuyên bố ngành trà đá có lợi nhuận cao nhất thế giới?
Đáp: Thằng đó ăn nói vung vít, sẽ gây khó khăn cho kỹ nghệ trà đá nói riêng, cho kinh tế VN nói chung. Các hãng cạnh tranh ngoại quốc như Coca Cola, Pepsi, sẽ nhẩy vào thị trường.
Hỏi: Anh ta nói mặc dầu vậy, các bà không đóng thuế.
Đáp: Tiên sư nó. Hãy hỏi công an vỉa hè xem chúng tôi đóng thuế tới mức nào. Chúng nó lượn qua lượn lại, không đóng thuế mà yên với chúng.
Hỏi: Đó là thuế gián tiếp, thuế không chính thức.
Đáp: Đừng bắt chước mấy bác lãnh đạo, ăn nói ngớ ngẩn. Ở xứ này, cái gì là chính thức, cái gì là bán chính thức. Cái gì là công, cái gì là tư? Xứ này, ai không còng lưng đóng góp? Chết, nó còn dựng dậy đòi thuế.
Hỏi: Sau lời tuyên bố đó, uy tín của các hãng trà đá có bị suy yếu?
Đáp: Nhiều người ganh tị. Nhiều khách đòi hỏi hơn: đòi ly sạch, đòi nước trong, đòi trà không ướp hóa chất…Công an vòi vĩnh kỹ hơn...
Hỏi: Các công ty trà đá đã có biện pháp gì?
Đáp: Với công an, đành chào thua. Như cả nước đã chào thua..Đối với khách hàng, đó là một vấn đề marketing. Từ nay, khách hàng sẽ không phải trả phí tổn uống trà nữa.
Hỏi: Nghĩa là uống"free"?
Đáp: Không có gì"free"trong XHCN. Chữ"free"không có trong từ điển XHCN. Nhưng từ nay, khách hàng không trả tiền uống trà, chỉ trả "giá dịch vụ giải khát"...
Hỏi: Rẻ hơn trước đây?
Đáp: Đắt hơn. Vì các công ty trà đá phải đóng góp nhiều hơn cho công an. Nhưng khách hàng sẽ hài lòng, vì không còn chuyện trả tiền uống trà.
Hỏi: Bà nhìn nhận các công ty trà đá có tỷ số lợi nhuận lớn nhất thế giới?
Đáp: Tôi không biết chính xác lợi nhuận của các công ty cùng ngành, Coca Cola, Pepsi, Lipton...
Hỏi: Dịch vụ Coca Cola 2017: trên 43 tỷ dollars Mỹ, lời trên 8 tỷ, sau thuế má còn gần 6 tỷ (5.975.000.000 US Dollars).
Đáp: Khó so sánh. Chúng tôi chưa có kế toán 2017; hội đồng quản trị chưa họp đại hội thường niên.
Hỏi: Đầu tháng 6, chưa họp đại hội thường niên?
Đáp: Ông phó chủ tịch, chồng tôi, hiện vắng mặt. Đi du hí với vợ bé. Dù sao, ở VN, không phải chỉ có trà đá. Một anh dân biểu khác nói người tàn tật kiếm hàng trăm triệu mỗi năm. Chưa kể những tài phiệt xe ôm, những thương phế binh ăn xin đầy đường, những nhà kinh tài lượm ve chai.
Nhưng đừng làm rùm beng. Nếu lãnh đạo, cán bộ, tướng tá, dân biểu ham làm giầu, bỏ đi bán trà đá, bán vé số, lượm ve chai, ai chăn dân, ai giữ nước?. Một nước hùng cường, nếu không có cán bộ, tướng tá hy sinh lo việc công, giúp dân, giúp nước, sớm muộn gì cũng dẫy chết như các nước tư bản.
Hỏi: Từ ngày biết bán trà đá có tỷ suất lời cao nhất thế giới, nhiều giới doanh thương muốn nhẩy vào. Cả một thế hệ trẻ mơ ước. Bà có thể cho biết những điều kiện để thành công trong ngành này?
Đáp: Thứ nhất, phải có ngân khoản đầu tư. Thứ hai, kế hoạch thương mại. Thứ ba, phương pháp quản trị kinh doanh. Chúng ta sống trong thời đại kinh tế toàn cầu, không thể kinh doanh tài tử như ngày xưa.
Hỏi: Hãy nói về ngân khoản đầu tư, cho một công ty trà đá trung bình.
Đáp: Phải dự trù đủ ngân khoản để trang bị cơ sở thương mại. Một cái bàn, ít nhất hai cái ghế đẩu, một ký lô trà Tây Nguyên, một thùng nước. Chưa kể khăn lau bàn, quạt đuổi ruồi, nếu là một công ty cấp cao.
Hỏi: Kế hoạch thương mại?
Đáp: Kinh doanh thành công hay thất bại, là tại marketing giỏi hay dở. Phải nghiên cứu, nắm vững các yếu tố cung, cầu trưóc khi đặt cơ sở thương mại. Một công ty trà đá phải có địa điểm tốt. Ở một hẻm có bóng mát, nhiều người qua lại, nhưng không quá ồn ào.
Hỏi: Phương pháp quản trị?
Đáp: Về nhân sự, phải có ít nhất hai người: tổng giám đốc và phó giám đốc. Chức tổng giám đốc, nên trao cho bà vợ, vì các ông chồng hay nhậu nhẹt, bỏ bê công việc. Công ty có tầm vóc lớn hơn, phải có ba người, thay nhau quản trị, để có thể hoạt động suốt ngày, 365 ngày một năm. Khi mình đóng cửa, khách sẽ tới các công ty cạnh tranh. Phải có liên hệ tốt với công an khu phố, cảnh sát giao thông, dân biểu.
Hỏi: Tại sao cảnh sát giao thông?
Đáp: Bởi vì nếu nó đứng rình xe kiếm ăn ở đầu đường, khách sẽ bỏ, đi uống trà đá ở khu khác.
Hỏi: Tại sao dân biểu?
Đáp: Bởi vì các cha nội này ngủ gà ngủ gật suốt ngày, khi thức dậy hay nói bậy, ra vẻ bận tâm tới việc nước. Nước, nói riêng: trà đá, nói chung: chuyện quốc gia.
Hỏi: Công ty của các bà có gia nhập thị trường chứng khoán VN hay không?
Đáp: Nhìn mặt tôi xem có phải ngu độn hay không. Ki cóp cho cọp nó ăn à. Chúng tôi cũng không gởi tiền cho ngân hàng ma, nó cao hứng tuyên bố phá sản là mình ăn mày. Tiền bạc, ông phó chủ tịch cuộn tròn, nhét dưới gầm giuờng. Hay chôn trong vườn. Ngày đêm lo nó cướp giường, cướp vườn. Sẽ phải tìm giải pháp…
Hỏi: Thí dụ?
Đáp: Thí dụ đấm mõm mấy thằng vẽ bản đồ, phụ trách hoạch định thiết kế khu phố. Nó mà lơ đãng đánh mất bản đồ, vẽ lại là bỏ mẹ.
Hỏi: Để kết luận, bà có thể cho biết vài bí quyết nghề nghiệp, để giúp những người trẻ mới đầu tư?
Đáp: Thứ nhất: ghế ngồi phải tốt để khách khỏi đau đít, nhưng không quá êm để nó ngồi quá lâu.
Thứ hai: phải dán hình Bác trên bàn, trên tủ kính, để công an không dám vứt vào thùng rác. Nó không sợ ai hết, chỉ chưa dám đụng tới Bác.
Thứ ba: hai phần ba khách hàng phải là tiến sĩ, giáo sư, để nâng cao phẩm chất văn hóa của cơ sở kinh doanh. Ở xứ này bây giờ cái gì đéo có văn hóa là đéo xong.
Thứ tư, quan trọng hàng đầu: Phải biết nói tiếng Tàu, vì kinh doanh ngày nay tiếng Tàu cần hơn tiếng Việt. Không cần thông thạo 29 thứ tiếng, nhưng phải biết tiếng Tàu.
Hỏi: Đó là trường hợp ở các đặc khu.
Đáp: Kinh doanh phải có kế hoạch ngắn, trung và dài hạn. Sẽ có càng ngày càng nhiều đặc khu. Úp mở gì nữa, trong tương lai gần, VN sẽ chỉ là tổng hợp những đặc khu của người Tàu.
Hỏi: Xin cám ơn bà Tổng Giám Đốc.
Từ Thức
Mua VN dễ và rẻ hơn đánh chiếm VN
Từ Thức (Dân Làm Báo)
Ngày 20/7 tại kênh truyền thông Tân Hoa Xã Tướng Trung Quốc dọa biến tàu Cá Việt Nam thành bia tập trận nếu dám đánh bắt trên quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Tướng Bành Quang Khiêm tuyên bố cho dù Cảnh Sát Biển và Bộ Đội Biên Phòng Việt Nam có ra hỗ trợ ngư dân cũng sẽ trở thành"Bia Sống"trên Hai quần Đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Đe dọa của thiếu tướng Bành Quang Khiêm, Phó chủ tịch Ủy ban chính sách an ninh Trung Quốc được đưa ra khi phán quyết toàn án quốc tế về đường lưỡi bò do Trung Quốc đưa ra.Dù Việt Nam gần quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa nhất nhưng nếu điều tàu chiến ra giáp mặt Quần Đảo Trường Sa Hoàng Sa thì"Không còn tàu nào quay về". Các tàu chiến và lính quân đội Việt Nam sẽ trở thành"Bia sống"nếu như dám ra các quần đảo mà không xin phép Trung Quốc.
Thiếu tướng Bành Quang Khiêm còn tuyên bố rằng việc máy bay Su-22 và Casa -212 rơi đó coi như là lời cảnh báo đến ai dám điều động quân đội tiến gần các Đảo.
Phía Việt Nam Đại Tướng Ngô Xuân Lịch cũng đưa ra lời bình luận rằng: Những điều Tướng Trung Quốc tuyên bố hết sực ngong cuồng nhân dân Việt Nam sẽ chiến đấu đến cùng nếu có tranh chấp lãnh thổ xảy ra. Không ai một nước lớn có thể tùy tiền áp đặt bất kì điều gì trên lãnh thổ chủ quyền Việt Nam.
Việt Nam ngưng khai thác dầu ở biển Đông do sức ép của Trung Quốc.
PetroVietnam vừa yêu cầu công ty Repsol của Tây Ban Nha ngưng dự án khai thác dầu ở lô 07/03 thuộc mỏ Cá Rồng Đỏ, ngoài khơi Vũng Tàu của Việt Nam do sức ép từ Bắc Kinh. Hãng tin BBC loan tin này hôm thứ sáu ngày 23/3.
Theo BBC, quyết định ngưng khai thác đưa ra vào đúng lúc Repsol đang làm những bước chuẩn bị cuối cùng để khoan khai thác. Giàn khoan Ensco 8504 dự kiến sẽ rời Singapore để đến mỏ khoan vào thứ năm tuần này. Quyết định ngưng đột ngột có thể khiến Repsol và các đối tác của công ty này mất 200 triệu đô la đầu tư.
Repsol trước đó đã ước tính lô 07/03 có trữ lượng 45 triệu thùng dầu và 172 tỷ mét khối ga.
Hiện Repsol và các công ty đối tác là PetroVietnam và Mubadala Petroleum chưa đưa ra bình luận nào về quyết định mới này.
Bộ Ngoại giao Việt Nam cũng chưa có bình luận gì về thông tin mới. Tuy nhiên tại cuộc họp báo thường kỳ ở Bắc Kinh, phát ngôn nhân Bộ Ngoại Giao Trung Quốc Hoa Xuân Oánh nói rằng bà không biết gì về thông tin Trung Quốc gây sức ép lên phía Việt Nam hay Repsol.
Đây là lần thứ hai trong vòng chưa đầy một năm qua, Việt Nam phải yêu cầu công ty nước ngoài ngưng dự án khai thác dầu khí ở biển Đông do sức ép từ Trung Quốc.
Hồi tháng 7 năm ngoái, Việt Nam cũng đã yêu cầu Repsol phải ngưng khai thác ở lô 136/03. BBC cho biết, vào lúc đó, chính Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng và Bộ Trưởng Quốc Phòng Ngô Xuân Lịch là những người kiên quyết yêu cầu Repsol ngưng khai thác để tránh đối đầu với Trung Quốc.
Lô 136/03 được cho là nằm trong đường đứt khúc 9 đoạn hay còn gọi là đường lưỡi bò mà Trung Quốc vẽ ra ở biển Đông, đòi chủ quyền đến 90% diện tích khu vực này. Tòa Quốc tế hồi năm 2016 đã bác bỏ tính hợp lệ của đường đứt khúc này.
Lô 07/03 được cho là cũng nằm rất gần với đường đứt khúc 9 đoạn.
Quan hệ Việt Nam và Trung Quốc hồi năm ngoái đã có lúc căng thẳng do Việt Nam muốn khai thác dầu tại hai lô này. Tướng Trung Quốc Phạm Trường Long đã cắt ngắn chuyến thăm Việt Nam hồi tháng 6 năm ngoái, và một giao lưu quốc phòng giữa hai nước cũng bị hủy bỏ vì Trung Quốc phản đối Việt Nam khai thác dầu.
Trung Quốc lúc đó cũng đã đe dọa sử dụng vũ lực đối với Việt Nam nếu Việt Nam không cho ngừng khoan thăm dò tại lô 136/03.
Việt Nam sau đó đã gửi đoàn làm việc sang Bắc Kinh, và quyết định ngưng khai thác được đưa ra sau chuyến thăm này.
Việt cọng, Dê Tế Thần OBOR chệt!
One Belt, One Road
Tuần báo Pháp Le Point, trong số đặc biệt về tham vọng đế quốc của Trung cộng (1), đã nói về những chương trình vĩ đại của nước này. Việt Nam sẽ là nạn nhân đầu tiên, vì kẹt giữa hai lộ trình của Tàu, mệnh danh là kế hoạch OBOR, One Belt, One Road (một vòng đai, một đại lộ). Đại lộ: con “đường lụa” (route de la soie), chạy từ Tàu, qua Lào, sát nách VN, Pakistan tới tận Âu Châu. Vòng đai: con đường hàng hải từ Biển Đông qua Ấn Độ Dương, dẫn tới các hải cảng Á và Phi Châu.
Kế hoạch Obor sẽ củng cố thế lực chính trị, quân sự và kinh tế của Trung cộng.
Biển Đông kiểm soát 1/3 giao thương thế giới, cũng là nguồn tài nguyên vô giá về dầu lửa, dầu khí, hải sản. Con đường lụa bảo đảm việc chuyên chở hàng hóa tới các thị trường Á, Âu và Phi Châu.
Chỉ riêng việc thực hiện con đường lụa (xẻ núi, đốn rừng, làm đường và hệ thống xe lửa), Tập Cận Bình đã quyết định dành một ngân khoản 124 tỷ dollars, kể cả ngân khoản để mua chuộc chính quyền địa phương. Một phần lãnh thổ Lào đã bị chính quyền thối nát Vientiane, trong tay đảng duy nhất, đảng CS nổi tiếng tham nhũng Pathet Lao, bán cho Tàu
...Để kết luận, Pillsbury tỏ ra bi quan. Ông nói muốn đương đầu với Tàu, Hoa kỳ thay đổi hoàn toàn chính sách, coi Tàu là một nước cạnh tranh, không phải là một quốc gia phải giúp đỡ. Phải kiếm ra những lãnh vực có thể làm áp lực.Khuyến khích các quốc gia trong vùng liên kết thành một khối để Bắc Kinh bớt hung hăng. Bảo vệ những người chống chế độ, ủng hộ những người muốn cải cách. “Hoa kỳ mới bắt đầu thức dậy. Hy vọng chưa quá trễ”.
Những người đáng lo ngại hơn một ngàn lần là người Việt Nam. Nhìn những gì xảy ra ở Lào, đang diễn ra ở Boten, nghe lại câu nói của Hồ Cẩm Đào, chúng ta không khỏi ớn lạnh. Mua Đài Loan dễ và rẻ hơn là đánh chiếm Đài Loan. Đối với Đài Loan, đó là lý thuyết, vì Đài Loan là một nước dân chủ, không có lãnh tụ bán nước, và nhân dân Đài Loan sẽ không để cho ai bán một tấc đất. Ở VN, trái lại, đó là một thực tế. Lãnh thổ đã dần dần bán cho Tàu. Mua VN dễ và rẻ hơn đánh chiếm Việt Nam.
Từ Thức (Danlambao)
Đăng ngày 12 tháng 06.2018