Tác giả & Tác phẩm

 

Trang Y Hạ (I)

 

Trang Y Hạ trước 1975 sống ở Kontum hai mươi năm, làm việc cho VNCH 7 năm, Sau 1975 đi cải tạo cũng 7 năm tại trại K4 Long Khánh. Hiện định cư tại San Francisco, Bắc California.

Thơ: Trang Y Hạ

 

Khai bút đầu năm - 2023

Cọp xấu hổ cúi đầu đi chỗ khác
Mão trên tay ngửng mặt mèo vô nhà
Cuộc hoán đổi nghĩ rằng: (không bết bát)
Méo hay tròn cam chịu chẳng rên la. *
Trang Y Hạ

* “Méo còn, tròn mất”. (Thành ngữ).

Những ngày cuối năm
Giáng sinh qua thiên hạ thêm sốt vó
bởi chưng vì, lo cái tết cổ truyền
cuộc đời vui - túi đầy bạc - thần tiên
cơn bão giá cuốn phăng đi hết cả.
của nhà nông, cái gì bán cũng hạ
thứ mua vào giá ngất ngưỡng trên mây
công làm lời cuối năm mãi trầm trầy
người teo tóp, đừng nói chi lời lãi.
người nông dân bốn bề gian nan mãi
bao nhiêu năm không cất nổi đầu lên
ngó lại thân, chỉ còn mỗi cái tên
trên "tờ giấy..." cũng nay dời mai đổi.
ruộng đất quê có làm chi nên tội
mang án treo "quy hoạch" điếng cả hồn!
làng quê nghèo, biến: "resort, sân golf"
trâu bò chạy tìm đồng xa gặm cỏ.
tiền đền bù: hơi sương bay theo gió
một thước vuông trị giá bằng cây kem
người nông dân thao thức biết bao đêm
đất tiên tổ từ bao đời biến mất.
nghìn cái đơn viết lên nghìn sự thật
trời quá cao đâu thấu hiểu dùm cho
thân lục bình quanh quẩn với con đò
đành ấm ức trong lòng sinh lắm bệnh.
không ruộng vườn người nông dân nằm khểnh?
thân ly hương - phiêu bạc kiếp giang hồ
đời nổi trôi theo đợt sóng nhấp nhô
đêm vỉa hẻ nhìn dòng người trôi mãi.
ngày cuối năm trong lòng lo ngay ngáy
chút quà xuân - nhà trọ cúng ông bà
một bầy con lưu lạc tận phương xa
không lộ phí, trời cố hương mù mịt.
tiền của đâu thiên hạ xài vung vít
nhà biệt thự, chó kiểng với xe hơi
quán về đêm dân nhậu mặt ngời ngời
vùng nhiệt đới - đôi chân dài ngoe nguẩy.
điều gian dối lâu nay bày ra đấy
lớp phấn son rơi rớt mặt anh hùng
bước nặng nề cầm không nổi kiếm cung
miệng sa sả ăn dần vào quá khứ.
ngày cuối năm ai thương người xa xứ
người công nhân tất tả chuyến xe khuya
kẻ ở lại, đành hẹn: năm sau dzìa
thao thức chờ nàng xuân nơi phòng trọ.
giọt nước mắt và mồ hôi đang nhỏ
trên vỉa hè thầm lặng dấu chân qua
chở xuân về, con én có thiết tha
hay hời hợt như những mùa xuân trước
thân ly hương ngày ngày vẫn đếm bước
tìm mưu sinh trên khắp chốn thế gian
tai vẫn nghe hứa hẹn chốn thiên đàng
lên trên nớ, chắc là: sung sướng lắm...?
Trang Y Hạ
Trích trong thi tập “VẼ LẠI CHÂU THÂN”

Lời gió mưa:
Một mùa xuân lại về…! Dù sống ở bất cứ nơi đâu, làm bất cứ nghề gì thì tất cả mọi người đều hớn hở chuẩn đón một cái tết và vẫn luôn hy vọng cho một năm mới khấm khá hơn... Ước mơ rất đỗi bình thường đó không dễ gì ai cũng được viên mãn bởi nhiều nguyên do, như: Thiên tai… (bão, lụt lội, hạn hán..). Nhân tai, (chiến tranh & “hòa bình” – hòa bình bị tù đày; vượt biên … !). Thứ nữa là hoàn cảnh nghèo khổ phải đi làm thuê, làm mướn hoặc kết hôn với ngoại nhân khắp bốn phương trời xa lạ… Ngày tết không thể về để sum họp cùng gia đình, thiết nghĩ là... rất buồn !
Trang Y Hạ,
Thân chúc tất cả Anh Chị Em (ở quê nhà hay tha phương) – Măm mới 2023: - An Vui, Mạnh Khỏe, Hạnh Phúc & May Mắn.
Thân ái !
Trong "The of Reason" của triết gia Tây Ban Nha (George Santanaya) cuối thế kỷ 19, có nói: "Những kẻ nào không nhớ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ thì thế nào cũng bị rơi vào hoàn cảnh tái diễn lịch sử".

Đón xuân trong tù
Trên vọng gác con quạ nhìn tứ phía
rào kẽm gai trơ trẽn níu chân tù
rừng hoang sơ sương phủ lạnh âm u
tù "cải tạo" mơ màng chi ngày tết
sáng mồng một ngó nhau cười méo xệch
nghỉ một ngày “tươm tất” đón nàng xuân
không nói ra đôi mắt đã rưng rưng
môi mím chặt chảy vào lòng nỗi nhớ
chờ ngày tết khẩu phần thêm tý mỡ
miếng bánh chưng cọng thêm chút mứt gừng
mấy thằng tù xúm nhau lại chúc xuân
chúc sức khỏe - thêm tuổi tù - may mắn
thằng lắm ghẻ cởi trần ngồi phơi nắng
giữa thanh thiên bạch nhật đón xuân về
gom nỗi buồn quắc mắt ngó sơn khê
bên kia núi là quê nhà trông đợi
thằng tù tội là mang thân tầm gửi
bám vợ con cha mẹ với anh em
chờ thăm nuôi căng mắt biết bao đêm
họa bám giữ làm sao đành chối bỏ
khẩu phần tết vái ông bà để đó
tin quê nhà như gió thoảng mây bay
thằng bạn ngồi cầm miếng bánh trên tay
cắn chút xíu - nuốt theo dòng nước mắt
những cái tết trôi qua trong hiu hắt
đôi chân cùm “hồ hởi” đón xuân sang
nàng xuân về im lặng chẳng hỏi han
bước ỏn ẻn lướt qua vùng nắng ấm
xuân thuở trước có khi nào lạ lẫm
sao bây giờ sầm sập gót phân ly
chim heo kêu ớn lạnh báo hồn quy
năm ba đứa tù ra: đồi-hoang-vắng
tết ai vẽ cho lòng thêm cay đắng
dưới vòm trời hữu hạn ngắm mây trôi
ôm thân tù tâm sự với đơn côi
nghe tiếng muỗi quen tai đêm chờ sáng.
Trang Y Hạ - 1982
Thân tặng các bạn tù…!

https://www.facebook.com/ha.trangy



Gởi người con gái Ukraine
Thế giới sử - tôi đã đọc qua
hàng triệu người nông dân Ukraine
bị cưỡng bách thu gom hết nông sản
chịu chết đói ở trong thời soviet
học thế giới sử nên tôi đã biết
từng đoàn người dân Ukraine bỏ nước ra đi
xa quê hương nước mắt tràn mi
đôi bàn tay trắng tỵ nạn nơi chân trời góc bể
lịch sử đất nước của các cô
chắc hẳn các cô đã được học qua hay là nghe kể
xác người nông dân Ukraine bị chết đói
đươc vùi lấp tập thể trong nhiều nấm mộ hoang
tha thứ không có nghĩa là quên hết chuyện điêu tàn
của một thời điên cuồng mê chủ thuyết
mấy mươi năm đã không còn nhớ tới tên soviet
nhưng mộng xâm lăng nghĩ lại vẫn bàng hoàng
ở gần người hàng xóm xấu bụng
họ: nói ngược, nói ngang
nên các cô không thể khoanh tay đầu hàng
giặc tới nhà đàn bà cũng phải đánh
đất nước Việt Nam của tôi cũng đã từng trải qua
một thời bất hạnh
chinh chiến hơn hai mươi năm cố gắng giữ
mảnh đất miền Nam
súng soviet – súng nhỏ, súng to
xe tăng, thiết giáp
đổ vô miền Nam như bão táp
lực bất tòng tâm
chúng tôi
đành chịu cúi đầu cho lịch sử sang trang
người dân miền Nam cũng giống người dân Ukraine
vượt biên tỵ nạn trên khắp thế gian
mong một ngày “châu về hợp phố”!
Người hàng xóm to con nhưng xấu bụng
mấy ngàn năm vẫn luôn gây đau khổ
dù muốn thoát cũng không biết thoát đi đâu
đất tổ tiên gầy dựng bằng xương máu biết bao lâu
có lẽ nào cúi đầu hàng địch
Các cô cầm súng ngắm quân thù bắn cho trúng đích
dù xương tan
dù thịt nát
để cho dân tộc mãi mãi trường tốn ./.
Trang Y Hạ
Thơ đã gởi đăng ở Website "huongduongtxd..." & lưu trong bolgs…!


Gió thổi từ tháng tư
Gió thổi từ tháng tư
cuốn theo cơn giông, ánh chớp nhì nhằng
giọt sầu thảm thấm khăn
trời đất trầm ngâm, khuôn mặt trơ thuỗn
đất đau rát từng vết rạn phiền muộn
thân cây nhăn nhó: đầu đạn, mảnh bom
thú rừng hân hoan hòa bình mể sảng
sung sướng gặm trên đồng lúa xanh tươi
hòa bình xương cốt dưới đất mỉm cười
ngóc đầu dậy ngậm ngùi tủi phận
người sống thản thốt mừng giờ thắng trận
súng đạn gục đầu bỏ cuộc bơ vơ
người lính sắp ký ức – nghĩ bâng quơ
phủi bụi chiến công xếp ngăn nắp trong đầu
nhớ lùm cây thuở giấu cây súng ước bâu
xuôi hai tay hướng về phía mặt trời
lửa thinh không vô tình đốt cháy
chẳng kể chi phải trái
không nhìn mặt anh em
thiếu nữ thờ ơ cho mái tóc dài thêm
chóc ngóc nghiêng chiều thiếu phụ
thiếu phụ búi tóc cao cao vun trồng hàng củ
hút máu thân nuôi muỗi trên rừng
mồi hôi đượm lưng vẽ cuộc đời sáng trưng
tròng trắng lấn tròng đen hẹp dần - hột đậu
thằng bé tháng tư trông nồi khoai đang nấu
sốt ruột, khều que củi xoa bụng cồn cào
chữ nghĩa trong đầu trộn trạo đâm ra khờ khạo
đứa bé gái tới tuổi dậy thì: trõm lơ, trõm láo
thiếu phân thiếu nước, mầm-chồi-lá quăn queo
tầng sương rơi không phủ kín cảnh nghèo
dòng chảy đói phù sa
con cá quên tật bơi lội
bầy cháu chưa biết mặt ông bà ngoại nội
cha mẹ anh chị em biết trôi dạt về đâu
tuổi thơ suốt đời tìm kiếm bao lâu?
mẹ trở về quê tìm lại ngôi nhà nơi đồng sâu
cỏ mọc phủ mờ từ thời đi lánh nạn
đạn pháo bén gót rót vô phố thành chưa chán
nhà hoang thiếu cột thiếu kèo
cha lắc đầu ngao ngán mảnh đất ruộng gieo
lỗ chỗ bom cày đạn xới
trái mìn dưới đường chờ hồn ai trờ tới
nhát cuốc băm băm gặp gỡ tổ tiên
miếng đất găm bom đạn bỗng hóa điên
bay qua vùng “tư-hữu” thao thức
hóa vàng ròng định giá chưa cân sức
đội nón cời giữa đồng than thở với trời mây
đất ruộng tạ từ nhau trong buổi sum vầy
ngôi mộ mọc chân đi không thấy thây
xương khô tong teo, cát bụi
thân nằm im dưới ba tấc đất
nấm mộ trăm năm cũng chưa thể bền
cái chổi vấy bùn quét lên tuổi tên
viên đạn thù ghim vô mặt bia mộ chí
đôi nạng gỗ mòn tuổi xuân trên đàng hồ thỉ
thắp nén nhang nghĩa địa lấp ló giữa trời
cỏ cây không dám lớn thêm – lớp mộ buồn rơi
chị chuồn chuồn chẳng báo ngày mưa bão
anh bướm vàng ẩn phương trời lơ láo
gió tháng tư ùa ra đại dương ảo não
sông Nhà Bè nước chảy chia hai
theo dòng trôi khóe mắt mặn cay
giọt lệ hóa thạch bến Bạch Đằng còn sửng
cơn sóng đẩy từng bước chân lơ lửng
mẹ ôm bịnh không thể níu giữ đàn con
gió thốc đi gió có thổi về nước non
những cái mất đã mất kể từ khi biết mất
mưa gió tháng tư bay hết tự do sự thật
của bao đời nhân nghĩa thấm quê hương.
Trang Y Hạ
Xuân Tâm 1990
Thơ đăng trong “huongduongtxd… saigonbao...”  

Trong "The Of Reason" của Triết gia Tây Ban Nha (George Santanaya) cuối thế kỷ 19, có nói: - Những kẻ nào không nhớ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ thì thế nào cũng bị rơi vào hoàn cảnh tái diễn lịch sử".
https://www.facebook.com/ha.trangy

Tâm sự người thương binh
Tao bị thương hai chân,
Cưa ngang đầu gối!
Vết thương còn nhức nhối.
Da non kéo chưa kịp lành…
Ngày ” Giải phóng Miền nam “
Vợ tao ”Ẵm” tao như một đứa trẻ sơ sanh…!
Ngậm ngùi rời ”Quân-Y-Viện“
.
Trong lòng tao chết điếng
Thấy người lính miền Bắc mang khẩu súng AK!
Súng ”Trung cộng” hay súng của ”Nga”?
Lúc này tao đâu cần chi để biết.
Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do miền Nam
-Nước Việt,
Mang chữ ”NGỤY” thương binh.
Nên ”Người anh em phía bên kia…”
Đối xử với tao không một chút thân tình…!
.
Mày biết không!
Tao tìm đường về quê nhìn không thấy ánh bình minh.
Vợ tao: Như ”Thiên thần” từ trên trời rơi xuống…
Nhìn hai đứa con ngồi trong căn chòi gió cuốn
Bụi đất đỏ mù bay !
Tao thương vợ tao yếu đuối chỉ có hai tay
Làm sao ”Ôm” nổi bốn con người trong cơn gió lốc.
Cái hay là: Vợ tao dấu đi đâu tiếng khóc
Còn an ủi cho tao, một thằng lính què!
.
Tao đóng hai cái ghế thấp, nhỏ bằng tre,
Làm “Đôi chân” ngày ngày đi lại
Tao quét nhà, nấu ăn, giặt quần, giặt áo…
Cho heo ăn thật là “thoải mái” !
Lê lết ra vườn: Nhổ cỏ, bón phân
Đám bắp vợ chồng tao trồng xanh tươi
Bông trổ trắng ngần!
Lên liếp trồng rau, thân tàn tao làm nốt.
Phụ vợ đào ao sau vườn, rồi thả nuôi cá chốt.
Đời lính gian nan sá gì chuyện gío sương…
.
Xưa, nơi chiến trường
Một thời ngang dọc.
Cụt hai chân.
Vợ tao hay tin nhưng không “buồn khóc”!
Vậy mà bây giờ…
Nhìn tao… nuớc mắt bả… rưng rưng!
.
Lâu lắm, tao nhớ mầy qúa chừng.
Kể từ ngày, mày “Được đi cải tạo”!
Hàng thần lơ láo – Đau xót cảnh đời…
Có giúp được gì cho nhau đâu khi:
Tất cả đều tả tơi!
.
Rồi đến mùa “H.O”
Mầy đi tuốt tuột một hơi.
Hơn mười mấy năm trời…
Không thèm quay trở lại
Kỷ niệm đời Chiến binh
Một thời xa ngái.
Những buổi chiều ngồi hóng gió nhớ… buồn hiu!
Mai mốt mầy có về thăm lại Việt nam
Mầy sẽ là “Việt kiều”!
Còn “Yêu nước” hay không – Mặc kệ mầy.
Tao đếch biết !
Về, ghé nhà tao.
Tao vớt cá chốt lên chưng với tương…
Còn rượu đế tự tay tao nấu
Cứ thế, hai thằng mình uống cho đến… điếc!

https://www.facebook.com/ha.trangy



Người con gái da đỏ

“Kể từ: cửa nát, nhà tan
thơ tình ý lạc dặm ngàn bậu ơi”
Trích thơ: (Trần Phước Hân).

Mơ màng đụng ảnh cô da đỏ
cổ hỏi tui rằng: ngươi ở đâu
dạ, bốn phương trời là chỗ trọ
mưa xơ xát gió thân bầu nhầu
cổ hỏi: quê ngươi còn tiếng đạn
dạ, rằng: im ắng đã từ khuya
chỉ có lòng người thêm nứt rạn
cừu lâu gây lắm cảnh buồn chia
phải ngươi: cõng nặng thời nô lệ
đô hộ oằn lưng khó ngóc đầu
đã gượng dậy rồi, sao lắm ghẻ
nào chàm, nào lác, nào xà mâu?
cô ơi, hỏi rứa: xin thưa thiệt
tan hợp ấy vòng xoáy rất thâm
thu hồ gờn gợn mây xanh biếc
gió sử phong ba nạn sử trầm
bây giờ còn muốn đi đâu nữa
hay tới chỗ ta đất có đầy
nơi đó chẳng phải vùng đất hứa
dù gì còn giữ, dúm: tro, thây *
giật mình mới rõ tui người Mỹ
trú ngụ chỗ nàng da đỏ tươi
đồng bào, chi mô mà hoan hỉ
hãnh diện, chi mô xúm xít cười.
Trang Y Hạ - 2008
Thơ lưu trong blogs (TYH)

*”Bàn thờ của người nầy là bãi tha ma của người kia”. (Tục ngữ của người Da Đỏ)

Lời gió mưa:
Trong nội dung cuốn sách có tựa đề “America Holocaust” của nhà sử học nổi tiếng (David Stannard) viết về sự tàn sát người Da Đỏ và “đạo luật xóa bỏ người da đỏ” năm 1830, như sau: “Cuộc càn quét sát hại người bản địa tại Châu Mỹ qua nhiều chiến dịch của người Châu Âu và các thế hệ sau (Angio America - người da trắng Hoa Kỳ) là một hành động diệt chủng khổng lồ nhất trong lịch sử nhân loại”.
Trang Y Hạ
https://www.facebook.com/ha.trangy

 

Chỉ là giấc mơ
Ta thấy ta về dạo khắp KonTum
phi trường nhà ga giữ y nguyên ngày cũ
bờ kẽm gai hoen rỉ ôm sương phủ
lô cốt thông hào mưa nắng ủ chưa phai
liếp rau Phương-Nghĩa-Bốn chừ ai tưới có hay
cần kéo nước giếng âm thầm mơ ước
mắt gấp gáp thu hình chưa nỡ bước
lòng lâng lâng ngọn gió núi cười chào
cảnh phi trường bầy nắng múa lao xao
có bóng bậu tinh khôi viền mây trắng
vườn Paradise - sợi tóc trói con tim quá chặt
bước nặng nề tìm đâu chỗ hẹn xưa
quán cà phê Phượng-Vỹ lắng giọt mưa
từng giai điệu ru một thời quan ải
ôn lại suốt một quãng đời xa ngái
dòng Dakbla chậm chạp chảy mòn chân
ta còn nhớ năm ba thằng bạn thân
cúi mặt kiếm từng dấu giày bụi lấp
tay trắng tay vờn mái đầu sương ấp
chí thú cày bung mảnh đất can qua
giọt cà phê ngưng rớt bặt tiếng ca
vị đăng đắng gọi hồn hoang thao thức
gót hài Hoàng Đạo - Theresa nhịp đau nhức
phượng vỹ giao cành lượm hoa rơi
ta nhìn ta quần áo lấm tả tơi
ngước mắt thấy rừng cúi đầu xám xịt
thân đang sống nghĩa là thân chấm hết
hỏa châu mờ thay nến tiễn hồn đi
trong cơn mơ mộng có thấu những gì
đưa tay quệt giọt đầm đìa trên trán
trong cơn mơ bước chân trần phiêu lãng
đã trở về thăm lại một KonTum.
Trang Y Hạ
Xuân Đà 1988
Thơ: Đăng trong trang văn học “chimvietcanhnam – số 66”



Nhắn tin
Bậu nhắn tin: “có khỏe không...?”
ta ngồi soi cõi mênh mông lòng chiều
vẫn còn nắn nót cô liêu
vẫn còn ngân ngấn hồn diều đứt dây
bậu nhắn tin: “và dạo nầy...?”
ta đang ve vãn tỉnh say sóng đời
cuối trời vất vả mây trôi
cuối trời gió xé rách tơi lá vàng
bậu nhắn tin: “có thở than...?”
ta cười trên ngọn sóng tràn đó thôi
chim khôn nào bỏ khung trời
chim khôn báo bão phương người lạ xa
bậu nhắn tin: “có thiết tha…?”
ta con bướm nhớ vườn hoa năm nào
đôi khi lật sổ chiêm bao
đôi khi hòa giọng ve vào trong mơ
bậu nhắn tin: “có mần thơ?”
ta cười ngặt nghẽo bên bờ nhân gian
gọi người nào có hỏi han
gọi người im ỉm hai hàng cây đi
bậu nhắn tin: “sẽ tính gì…?”
ta nằm sắp xếp: thị phi, dã tràng
đem đi nung chín thành than
đem đi sưởi ấm đông sang, gió về
cảm ơn bậu - nhắn tỉ tê
cùng trời cùng đất mình xê xích hoài
cần chi xuống chó lên voi
cần nhau trong chốn lạc loài bậu ơi.
Trang Y Hạ – 2016
Thơ lưu trong blogs trangyha & gởi đăng (…).


Đêm K4 Long Khánh
Những con rệp ẩn mình trong kẽ gỗ
Đêm mò ra tâm sự với người Tù...
Trời bên ngoài gió nuí lạnh âm u,
Chăn thiếu thốn, co lòng không đù ấm!

Đi "cải taọ" ngôn từ nghe lạ lẫm:
Đứa chăn trâu lên lớp dạy ông Thầy;
Xem mạng người nhẹ hơn cã cỏ cây;
Tranh nhau xéo như một bầy quỷ dữ.

Thân Cải taọ chịu khổ đau trăm thứ:
Hơi thở ra toàn những sắn cùng khoai;
Muối quanh năm ướp thân xác mặn mòi;
Rau rừng độn cho đầy bao tử đói!

Nơi Cải tạo rắn không sao sống nổi:
Cóc,Nhái kia đã tuyệt chủng lâu rồi;
Chuột, thổ long tìm cách trốn xa khơi;
Lòai rau dại bơ phờ-thêm tàn tạ!

Vắt sức lực đào ao rồi chẻ đá !!!
Làm quanh năm không thấy ánh mặt trơì
"Lao dộng là vinh quang"- đến tã tơi
Thân còm cõi bày bộ xương cách trí

Bắt "học tập"nghe toàn lời hoa mỹ:
"Nào cơm no,áo ấm tựa Thiên đàng;
Không còn người bóc lột,kẻ lang thang;
Mai mốt nọ quyết tiến lên Xã Nghĩa"

Nằm trăn trở,nghỉ suy mà thấm thía
Thương vợ con cơ cực ở quê nhà
Thăm nuôi chồng mòn mỏi mấy năm qua
Cố chờ đơị-Biết có ngày đòan tụ!

Quê hương Việt mây đen đang vần vũ
Tự do bay, Công lý cũng thăng rồi!
Cha, Mẹ gìa sương trắng phủ đơn côi
Thân cải tạo làm sao về vuốt mặt

Đêm K4 ru nổi buồn hiu hắt
Tiếng kẻng vang giục gĩa một ngày dài
Đưa mắt nhìn ánh sáng buổi ban mai
Niềm hy vọng lại bắt đầu như thế!

Đất đá ong chưa bao giờ thấm lệ;
Thấm mồ hôi,thấm máu của người tù
Lê chân cùm quằn quại sắt chữ "U"
Từ "NHÀ ĐÁ đến CHUỒNG BÒ - DẪY TRẠI ! "

Người tù chết - xót thương người ở lại
Mộ đìu hiu bên triền đá bơ vơ !
Nơi quê nhà vợ đợi với con chờ.
Nổi uất nghẹn dâng trào... không dám khóc !

Mắt bọn chúng nhìn người tù hằn học...
Những đòn thù tra tấn quá đau thương;
Những vết hằn còn in mãi trong xương.
Làm sao xóa dù thời gian đăng đẳng ?

Đêm K4 nổi hờn-đau-sâu lắng
Đời chiến binh buông súng gục trên đồi
Đêm đêm nhìn qua từng ánh sao rơi
Nghe xa xót thân phận tù cải tạo...!!!
Trang Y Hạ
Thân tặng những anh chị em từng ở Trại K4 Long Khánh


Em còn gom củi tháng Tư
Bốn lăm năm em gom củi tháng tư
sôi sùng sục lộn nhào không chịu chín
em mở nắp sững sờ quên đậy kín
nên mỗi năm lại tốn nước chêm đầy
em nhìn em qua mây đổi màu mây
mắt sâu hoắm đong bao mùa dĩ vãng
con sâu đo đo một đời chưa chán
em và anh bỏ lơ lửng nửa chừng
chiều luyến tiếc, hờn nằm khểnh dưới chưn
bật đèn lên rọi bóng mình lạ hoắc
cuối tháng tư chưa mưa đà thấm đất
người về rừng cây lá ngẩn ngơ ra
người về đồng bước vô bãi tha ma
ruộng hoang bỏ lâu ngày không thèm ngó
nền nhà cũ quanh năm vui cùng cỏ
dừa nước reo hớn hở đón người về
không duyên nợ lẽ nào kết phu thê
con dế gáy, biết: đồng-sàn-dị-mộng
em bỏ của lấy người qua biển rộng
mạng rơi theo lớp sóng vỗ mạn thuyền
anh lên rừng “lao-động” để thành tiên
cõi thiên-đường quanh năm nghe bụng réo
tình ruột thịt xé-phay ra trăm nẻo
khói nhang bay đặc-sệt cả quê hương
em còn ngồi đếm đếm giọt mù sương
khe khẽ gọi lá vàng nằm im ngủ
ôm ảnh anh nhẹ phủi màng bụi phủ
bờ môi em còn in dấu xuân xanh
đêm thao thức nghe tiếng gà lanh chanh
rủ ngày lên và rủ em cùng sống
em gom củi tháng tư chất thành đống
lửa tang thương sưởi ấm cả hai ta.
Trang Y Hạ

Quăng Súng Xuống Trở Thành Người Có Tội…!
Ngôi mộ tập thể ở phía  sau bức tường rào khu Nghĩa Trang quân đội Việt Nam Cộng Hòa Biên Hòa. Có khoảng hơn 400 người lính Việt Nam Cộng Hòa chết trận, được chuyển về Nghĩa Trang Quân Đội, trong những ngày cuối tháng 4.1975 nhưng chưa kịp an táng. Khi CS vào. (vì để lâu nên bốc mùi) Người dân xúm lại cho tất cả xuống hố..!.
Hiện nay ngôi mộ tập thể lính Việt Nam Cộng Hòa, nằm trong khuôn viên trường Cao Đẳng Công Nghệ Đồng An. Trường đã cho lập lại khu mộ, dựng nhà bia tưởng niệm.

Chúng con lính trận nằm chung
Trong lòng đất mẹ lạnh lùng mẹ ơi
Bao chiều nắng nhạt chân trời
Vẫn nghe văng vẳng từng lời mẹ ru!
(Trang Y Hạ)


Tháng Tư lại về

“…vui sao nước mắt lại trào…”

Tháng tư về, có người buồn - buồn lắm!
vết dao xưa, vẫn cứa - cứa bấy nay
tháng tư ngồi, thân nửa tỉnh nửa say
nước đã mất thuyền tìm đâu ra bến!

buổi quăng súng nghe tim đau hổn hển
nhìn làng quê thân thiết mãi lùi xa
trên đường quê hiu hắt bóng mẹ già
bầy con nít bơ vơ đi lánh giặc.

đứa con gái cõng em lòng se sắt
bước chân đi - đi vào cõi mộng du
phía sau lưng khói lửa réo mịt mù
thân chưa chết mà coi như đã chết.

con chim nhạn bay về phương nào hết
bỏ khung trời nắng gió cháy tháng Tư
màu khói lam giăng mắc bóng tạ từ
chuông thánh thót từng hồi xua quỷ sứ.

dòng Bến Hải trải buồn ra viễn xứ
biển Thuận An máu đỏ cuộn linh hồn
thuở Mậu Thân oan khiên phủ càn khôn
sông Hương nghẹn đứng dòng không chảy nổi.

người dân Nam đã làm gì nên tội
chợt rùng mình nhớ  “đại lộ kinh hoàng”!
vô Đà Nẵng sóng biển người nắng chang
nhìn trời thẳm - tự do hay là chết.

Ban Mê Thuột, đường 7 B chấm hết
dòng sông Ba chặn họng xuống Tuy Hòa
đêm Cao nguyên không có ánh châu sa
có tiếng hát ru con chờ trời sáng.

nhìn thân thể mỗi ngày thêm nức rạn
những con người trừng mắt ngó Đại Dương
hai mươi năm bom đạn xé quê hương
rồi một thoáng cúi đầu ôm tủi nhục.

tay ghì súng - lệnh đầu hàng - vô phúc!
chim đại bàng vội vỗ cánh bay nhanh
tướng, anh hùng tuẫn tiết trọn với thành
hồn: Hoàng Diệu - …Tri Phương - Phan Thanh Giản!

bước từng bước trong đêm dài vô hạn
miền Nam ơi - nước mất cửa nhà tan!
mảnh tang thương ập xuống quá phủ phàng
thân chủ tướng cúi đầu làm Lưu Thiện.

những cô gái suốt đời chưa làm mẹ
những cựu binh không đủ sức cầm cày
những phế binh lê lết quá đắng cay
bao công trạng một thời bay theo gió.

người dân Việt khắp hành tinh - giọt nhỏ!
ngày Ba Mươi…, ngày quốc hận tang thương
mặt trận tàn, xương cốt vất chiến trường!
ai là kẻ đốt nén nhang tưởng nhớ?

thù người chết, khu Nghĩa Trang… xói lở
mấy mươi năm cô lập chẳng dám thăm
xin sửa sang, cứ lần lữa - biệt tăm
đất xà xẻo hoang tàn cây cỏ mọc!

người quả phụ năm xưa quay về khóc
len lén nhìn phía trước ngó phía sau
không dám gào, môi mím chặt nỗi đau
từng ngôi mộ ôm tháng ngày sứt mẻ.
........

tháng Tư lại về cúi đầu sám hối
nén nhang bay - khói tỏa khắp sơn khê
chút lòng thành xin đừng có khen chê
“địa linh… kiệt” - giữ non sông gấm vóc.

Ba bảy năm - nửa đời người
sao con không thấy mẹ cười, mẹ ơi!

Trang Y Hạ

 

Đăng ngày 12 tháng 03.2023