Lãng Tử, Đa Tình

 

Tặng Việt-Dương-Nhân

Tha phương mòn gót chân gầy

Phong trần gió bụi tháng ngày dài thêm

Bao giờ nệm ấm chăn êm?...

Rượu nồng chưa cạn say mèm từ lâu!

Ai đem tình ái móc câu?...

Thi nhân cắn phải ôm sầu ngàn thu.

Tóc xanh giờ điểm sương mù

Bốn Phương Chìm Nổi* phù du kiếp người

Hồng nhan bạc phận đành thôi

Đa tình tự cổ sầu vơi lại đầy

Ngắn dài cũng một sợi Dây

Xin đừng trách gió hờn mây vô tình.

 

*Tác phẩm của Việt Dương Nhân

Nguyễn Ngọc Hoàng
Thu-Cát 1996