banner

Sau 15 năm hoạt động (2008-2023), website Ái hữu Đại học Sư Phạm Sài gòn ngưng việc đăng thêm bài vở và tin tức.

Độc giả muốn lưu giữ bài viết và hình ảnh để làm tư liệu, xin vui lòng truy cập vào các tiết mục đã đăng trên trang web để download.

Xin chân thành cảm tạ sự hợp tác của tất cả các tác giả và độc giả đã dành cho trang web.

20.07.2023
Admin Website Ái hữu Đại học Sư phạm Sàigòn

Không cần thiến dái

(Nguồn: Lâm Bình Chi)


Nhạc Bất Quần, chưởng môn phái Hoa Sơn (ảnh trích từ phim Tiều Ngạo Giang Hồ)


MẤY HÔM NAY TRÊN MẠNG LAN TRUYỀN MỘT ĐOẠN VĂN BÍ HIỂM ĐẾN NỖI TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỌC ĐỀU KHÔNG AI HIỂU CẢ. MỘT SỐ HỌC GIẢ, ĐẶC BIỆT LÀ NHỮNG NHÀ “KIM DUNG HỌC” KHẲNG ĐỊNH RẰNG ĐÓ LÀ MỘT TRÍCH ĐOẠN TRONG “TỊCH TÀ KIẾM PHỔ” DO NHẠC BẤT QUẦN, CHƯỞNG MÔN PHÁI HOA SƠN, SƯ PHỤ CỦA LỆNH HỒ XUNG ĐÃ POST LÊN.
ĐOẠN VĂN ẤY NHƯ SAU:

"Theo Phụ lục số 01 ban hành kèm theo Thông tư 27/2018/TT-BTNMT, đất trồng cây hàng năm và đất trồng cây lâu năm được quy định như sau:
- Đất trồng cây hàng năm là đất sử dụng vào mục đích trồng các loại cây được gieo trồng, cho thu hoạch và kết thúc chu kỳ sản xuất trong thời gian không quá 01 năm; kể cả cây hàng năm được lưu gốc để thu hoạch trong thời gian không quá 05 năm và trường hợp trồng cây hàng năm theo chế độ canh tác không thường xuyên theo chu kỳ.
+ Đất trồng cây hàng năm bao gồm đất trồng lúa và đất trồng cây hàng năm khác.
+ Đất trồng cây hàng năm khác là đất trồng các cây hàng năm không phải là trồng lúa, như các loại cây rau, màu; kể cả cây dược liệu, mía, đay, gai, cói, sả, dâu tằm và đất trồng cỏ hoặc cỏ tự nhiên có cải tạo để chăn nuôi gia súc.
+ Đất trồng cây hàng năm khác bao gồm đất trồng cây hàng năm khác và đất nương rẫy trồng cây hàng năm khác.
- Đất trồng cây lâu năm là đất sử dụng vào mục đích trồng các loại cây được trồng một lần, sinh tưởng và cho thu hoạch trong nhiều năm theo quy định tại Thông tư liên tịch 22/2016/TTLT-BNNPTNT-BTNMT, bao gồm…"

VÌ TÒ MÒ, CÓ NGƯỜI ĐÃ CỐ ĐỌC ĐẾN LẦN THƯ 10 THÌ LOẠN TRÍ, PHẢI ĐƯA VÔ BỆNH VIÊN TÂM THẦN CẤP CỨU.
NGHE VẬY, MỘT ĐẠO SỸ TRÊN NÚI HOA SƠN BÈN TÌM ĐẾN GẶP BỆNH NHÂN.
Đạo sỹ hỏi:
- Ngươi đọc bao nhiêu lần?
- Thưa sư phụ 10 lần.
- Cho dù ngươi có đọc 100 lần cũng không thể hiểu được đâu.
Bệnh nhân vừa khóc vừa hỏi:
- Vậy thưa sư phụ, con phải làm sao?
- Phải “tự cung” trước khi đọc.
- Tự cung là gì ạ?
- Đồ ngu! Tức là ngươi phải tự thiến dái mình rồi đọc mới hiểu. Nhạc Bất Quần cũng đã làm như vậy.
Bệnh nhân mếu máo hỏi thêm:
- Vậy tác giả của đoạn văn ấy có phải tự thiến dái trước khi viết không?
- Không cần.
- Tại sao?
- Vì nó là hoạn quan.

13 tháng 3.2023
Đào Hiếu

https://www.facebook.com/daohieuwriter



Có một người tên là Agnodice

(Nguồn : Nathaniel Ushe)


Bức họa điêu bằng đá mô tả lại hình ảnh cô Agnodice đang làm việc đã được các nhà khảo cổ khai quật được tại Ostia, Ý.

Thời Hy Lạp cổ đại, phụ nữ bị cấm học nghành y trong nhiều năm cho đến khi có một người phạm luật.
Lịch sử trước công nguyên đã ghi lại : một cô gái trẻ tên là Agnodice đã để tóc ngắn và ăn mặc như một người đàn ông để có thể vào học trường y Alexandria nổi tiếng tại Hy Lạp.
Một ngày, khi đang đi dạo trên đường phố Athens sau khi tan học về, cô bỗng nghe thấy tiếng khóc quằn quại của một người phụ nữ đang trở dạ. Cô gái trẻ liền chạy lại gần và tìm cách đỡ đẻ cho người phụ nữ.
Tuy nhiên, dù đang đau đớn dữ dội, người phụ nữ không muốn Agnodice chạm vào người cô ấy vì nghĩ rằng Agnodice là một người đàn ông. Agnodice đã chứng minh rằng cô ấy là một phụ nữ bằng cách kín đáo vén cơ thể mình và đã giúp người phụ nữ sinh con một cách nhẹ nhàng.
Câu chuyện đã sớm lan truyền sau đó giữa những người phụ nữ và rất nhiều những người phụ nữ bị bệnh đã bắt đầu tìm đến cô gái Agnodice. Các bác sĩ nam trở nên ghen tị và buộc tội Agnodice, người mà họ luôn nghĩ là đàn ông vì đã quyến rũ các bệnh nhân nữ. Tại phiên tòa của mình, Agnodice, đã chứng minh cô là một phụ nữ nhưng lần này, cô lại bị kết án tử hình vì đã phạm luật khi quyết định học y và thực hành nghề y, nghề luôn bị cấm kỵ đối với phụ nữ.
Ngay lập tức, những người phụ nữ có mặt tại phiên tòa đã đứng dậy phẫn nộ và phản đối bản án bất công, đặc biệt là các bà vợ của các thẩm phán đã ra án tử hình. Một số người còn nói rằng nếu cô Agnodice bị giết, họ sẽ đấu tranh và sẵn sàng chết cùng cô ấy.
Không thể chịu đựng được những áp lực của các bà vợ và nhiều phụ nữ khác đang đổ về phiên toà, các thẩm phán đã buộc phải gỡ bỏ bản án tử hình dành cho Agnodice. Kể từ đó và trong suốt một thời gian dài phụ nữ tại Hy Lạp được phép thực hành y học, với điều kiện họ chỉ chăm sóc cho bệnh nhân nữ.
Như vậy, ở đâu có bất công, ở đó có phản kháng! Nhờ có những tiếng nói mạnh mẽ của những người phụ nữ đã đấu tranh bảo vệ tính mạng của mình, cô Agnodice đã trở thành nữ bác sĩ, và cũng là nữ bác sĩ phụ khoa đầu tiên trong lịch sử Hy Lạp.

11 tháng 3.2023
Đào Hiếu

https://www.facebook.com/daohieuwriter




Phá rừng và trồng rừng

Đào Hiếu



Có anh bạn đi Trung Quốc về, nói: Hàng Châu đẹp quá. Hỏi: đẹp ở chỗ nào thì đáp: nó có nhiều rừng, rừng ở ngay trong thành phố, xanh mát, yên tĩnh. Công viên như rừng mà đường phố cũng như rừng, đặc biệt là rừng trúc.
Nhưng không phải chỉ có Hàng Châu, Singapore, Kuala Lumpur… mà cả Paris, Boston, Washington DC… đều có rừng ngay trong thành phố. Ý niệm “thành phố rừng” đã có từ lâu lắm. Khi triều đại các vua Louis bên Pháp xây dựng điện Versailles thì đó cũng là nơi rừng tiếp giáp rừng, các Sa hoàng xây Cung điện Mùa Hè ở Saint Petersburg cũng đã trồng cả những khu rừng bạt ngàn trong khuôn viên mênh mông của mình.
Đà Lạt của Việt Nam cũng là một thành phố rừng. Nhưng đó là Đà Lạt của ngày xưa, thuở người ta còn biết quý rừng, biết trân trọng từng ngọn thông, từng tán lá. Ngày nay Đà Lạt đang bị “quy hoạch” phân lô, bán nền nhà… Rừng bị đẩy lùi về phía xa, phía những dãy núi….
Nhật Ký Đỗ Thọ có kể một giai thoại: Ngày nọ, tổng thống Ngô Đình Diệm lên nghỉ mát ở Đà Lạt. Buổi sáng như thường lệ ông mở cánh cửa sổ để ngắm rừng thông thì ngạc nhiên khi nhìn thấy một khoảng trống ở cuối tầm mắt. Ông gọi điện thoại cho thị trưởng Đà Lạt. Thị trưởng sợ quá, lập tức có mặt. Vừa đẩy cửa bước vào, chưa kịp vái chào “cụ” thì cái gạt tàn thuốc đã bay thẳng đến. Không dám né tránh, thị trưởng run rẩy thưa: “Bẩm cụ, cụ có điều chi dạy bảo?”. Ông Diệm quát: “Ai chặt rừng?!”.
Phải chi chúng ta cũng biết yêu rừng như tổng thống Ngô Đình Diệm thì hy vọng có thể cứu được Đà Lạt.

*
Bạn tôi là giáo viên cấp ba, sau 75 bị “mất dạy” chuyển nghề chạy xe ôm. Từ Quy Nhơn anh bạn tót lên Gia Lai kiếm sống. Ngày ngày anh chở dân buôn qua lại, dọc biên giới Campuchia, Lào. Đó là các chị buôn thuốc lá, nhu yếu phẩm, đó là các tay lâm tặc vô rừng buôn gỗ lậu, cần những tay lái gan dạ thuộc lòng các trạm kiểm lâm, luồn lách, băng rừng vượt suối vào sâu trong rừng giao dịch làm ăn với các “đối tác” sơn lâm khác.
Đồng nghiệp và cũng là đồng hương của anh là một gã hồi nhỏ bị “té vô thùng đinh” nên mặt lồi lõm trông rất ngầu. Gã có một chiếc BS tức là chiếc xe máy hiệu Bridgestone hai thì, chạy xăng pha nhớt. Loại xe này rất đắc dụng đối với đường rừng hiểm trở, vì nó chạy mát máy. Những tay lâm tặc có vẻ ưa chuộng gã hơn anh bạn tôi vì gã rất dày dạn, và quan trọng hơn: gã hiểu biết nhiều về gỗ của rừng Gia Lai, tất nhiên không phải nhờ vào trình độ văn hóa cấp hai của gã, mà nhờ đã lăn lộn với nghề cưa xẻ gỗ nhiều năm trên địa bàn này.
Các tay lâm tặc từ các nơi về Gia Lai tìm mua gỗ vừa nhờ gã đưa rước vừa nhờ gã mách nước cho chỗ nào có loại gỗ quý mà bọn họ cần mua. Ban đầu các lâm tặc chỉ trả tiền xe ôm, cộng chút ít tiền “bo”, về sau thấy gã xe ôm nọ lanh lợi quá, đắc dụng quá, thấy vai trò của gã như một cố vấn, chẳng những về nghề gỗ mà còn về cách luồn lách tránh né hoặc mua chuộc kiểm lâm nên các đại gia buôn gỗ nọ phải thỏa mãn một số yêu sách của gã, chẳng hạn như khi chở gỗ về đồng bằng, họ bằng lòng cho gã “ké” chừng vài, ba… mét khối gỗ của gã.
Nhờ khai thác nhiều đại gia như thế nên gã đã đưa ra thị trường khá nhiều gỗ mà không cần xin giấy phép gì cả. Gã trở nên giàu có. Gã từ giã nghề chạy xe ôm và trở thành một tay buôn gỗ lậu chuyên nghiệp.
Nhưng bước ngoặt đời gã bắt đầu từ khi gã trúng đợt gỗ pơ-mu.
Pơ-mu (fokienia) là một loại gỗ rất quý hiếm, còn có tên gọi là “bách Phúc Kiến” mùi thơm, vân gỗ đẹp, nhìn bề ngoài nó rất giống gỗ thông nhưng trong khi thông là một thứ gỗ xấu, chỉ dùng làm giàn giáo, đóng bàn ghế loại bình dân thì pơ-mu là gỗ quý, không hề bị mối mọt, bền chắc, người ta dùng nó để chế tác các mặt hàng gỗ mỹ nghệ và trang trí nội thất cao cấp, ngoài ra rễ cây pơ-mu còn có tinh dầu rất quý được chưng cất dùng trong ngành hóa mỹ phẩm và trong y học. Cây pơ-mu đã được đưa vào sách đỏ Việt Nam năm 1996 vì đang có nguy cơ tuyệt chủng.
Khi phát hiện ra loại gỗ này, gã đã trà trộn nó với gỗ thông và kiếm lời gấp trăm lần số vốn bỏ ra. Có thể nói gỗ pơ-mu là chiếc đũa thần đưa gã lên hàng đại gia từ đó.
Khi đã có nhiều tiền, gã loại bỏ các đối thủ như chi Tư, chị Bạch…lên làm bá chủ võ lâm, phô trương thanh thế, mua chuộc, cấu kết với giới cầm quyền các cấp, kinh doanh nhiều lãnh vực khác như đá granit, địa ốc…
Hệ thống ngân hàng trở thành đồng minh thân cận của gã.
Các dịch vụ của gã nghe thì to lớn, “tầm cỡ” “đẳng cấp”… nhưng thực chất là chặt rừng bán gỗ làm giàu.
Còn anh bạn giáo viên của tôi, đồng nghiệp của ngài lâm tặc kia, thì nay đã trở lại nghề dạy học. Và thỉnh thoảng trong chút men rượu, anh cũng không quên “khoe” mình từng là chiến hữu của đại gia đó!

*
Cây đước tự mọc thành rừng trong nhiều ngàn năm. Lửa trời cũng từng đi qua trong những mùa khô hanh, đốt phá rừng. Chiến tranh cũng từng đến, bom lân tinh thiêu rụi từng mảng, rồi con người chặt cây làm nhà, hầm than, thả bè trôi về phố chợ làm vật liệu xây dựng. Nhưng những khu rừng ngập mặn vẫn tồn tại. Cây đước tự phát triển, biết cách để sinh tồn, biết sinh đẻ, nhân giống, biết xếp hàng thành rừng. Những thế hệ rừng nối tiếp, sinh rồi diệt, diệt rồi sinh cũng giống như cỏ trên thảo nguyên mênh mông không ngừng sinh diệt mà vẫn tồn tại.
Cây đước già ra hoa kết trái. Trái nó dài chừng hai gang tay, mình tròn, treo lủng lẳng như những trái dưa chuột dài, ốm nhách. Hàng triệu trái đước đong đưa chực chờ phía trên mặt nước, phía trên mặt bùn nhão, như một thế hệ đông đảo những cư dân mới, sẵn sàng thả mình cắm phập xuống bùn để xác định chỗ đứng, xác định sự góp mặt của mình trên mặt đất.
Từ chỗ vừa “cắm dùi” ấy, chúng sẽ lớn lên thành khu rừng mới, vươn những ngón chân dài bấu vào đất, bám trụ vững chắc như “kiền ba chân”, thân thì ngoi lên khỏi mặt nước, mọc ra những cái nhánh, phủ xanh một vùng lãnh thổ.
Mặc cho con người tàn phá, rừng vẫn tự tái tạo, vẫn sống và ôm ấp, bảo bọc, che chở cho cả một hệ sinh thái đa diện dưới chân nó: con người, con cua, con còng, con cá. Và chim chóc, khỉ, rắn, cá sấu. Và ong.
Cũng có khi, do tham vọng, con người hối hả tàn phá rừng với tốc độ nhanh gấp mấy lần một chu kỳ sinh trưởng. Rừng hở lưng, lạnh gáy, lạnh xương sống. Rừng thấy trống trải và yếu đuối trước những cơn bão, những trận lũ quét, những mưa nguồn.

Rừng hấp hối
Rừng Tây Nguyên cũng hấp hối. Những dãy núi chết phơi tấm da màu huyết dụ giữa trời. Con người lột da rừng, trơ ra lớp thịt bầm dập bị hun khói nám đen. Đó là những khu rừng ở Tây nguyên đã bị hỏa thiêu ngay trước mắt tôi, nằm chết khô giữa tro than và đất cằn, vụn nát.
Rừng Cà Mau cũng đang bị tàn phá theo từng thời vụ: nó đang trở thành nguồn cung cấp vật liệu xây dựng cho những thành phố, nguồn than cho những khu dân cư…

Vậy mà từng ngày vẫn có những cô gái nhỏ chèo xuồng dọc theo những con nước len lỏi giữa rừng già, một tay quẫy mái chèo, một tay gom những trái đước già đang nổi trôi trên mặt nước đục.
Những chiếc xuồng lặng thầm nối đuôi nhau đi nhặt những trái đước. Những chiếc xuồng không chở trăng sao, không chở tao nhân mặc khách. Những chiếc xuồng đi nhặt sự sống của rừng, những chiếc xuồng đi gom góp một thế hệ mới cho đất.
Và sau đó là những đôi chân khẳng khiu, đen đủi, lội trong nước mặn, trong bùn sình trồng từng mầm sống xuống đất đen.
1 tháng 3.2023
Đào Hiếu

https://www.facebook.com/daohieuwriter

 

Đăng ngày 19 tháng 03.2023