banner

Sau 15 năm hoạt động (2008-2023), website Ái hữu Đại học Sư Phạm Sài gòn ngưng việc đăng thêm bài vở và tin tức.

Độc giả muốn lưu giữ bài viết và hình ảnh để làm tư liệu, xin vui lòng truy cập vào các tiết mục đã đăng trên trang web để download.

Xin chân thành cảm tạ sự hợp tác của tất cả các tác giả và độc giả đã dành cho trang web.

20.07.2023
Admin Website Ái hữu Đại học Sư phạm Sàigòn

Chương 3

Có trăm lần vui

1.

Trong lúc chờ tới giờ thi cuối niên khóa môn Sử Tây Phương của thầy Châu, Minh Tuyết và Hồng tìm một chút khí trời mát mẻ dưới tàng cây rậm nơi sân trường. Hai cây quạt giấy làm việc hết “công suất” mà hai nàng vẫn cảm thấy nóng như đứng trước lò than, phồng mang trợn má thổi lửa. Tiếng hát buồn lê thê từ máy truyền thanh nhà bên cạnh trường vẳng sang: "Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn..." Vậy mà hai nàng nghe không cảm thấy thi vị gì cả.
Minh Tuyết rất thực tế, cười khẩy rồi lẩm bẩm nói:
- Mấy ông nhạc sĩ chuyên phóng đại. Vui chỉ có một phần trăm của buồn thì tại sao thiên hạ cứ đâm đầu vào yêu? Mầy thấy đó "em" Ngân Trang là người mặt mày lúc nào cũng lạnh như cục nước đá, nhưng từ ngày có chàng sinh viên Luật Khoa kè kè bên cạnh, tao bắt gặp "em" cứ tủm tỉm cười một mình hoài, trông phát... ứa gan!
- Mầy không có ai rồi tức hả? Nó học thêm bên Luật chớp được anh Luật sư tương lai. Người xổ nho chùm, người xổ hết luật rồi lệ ra để đấu lý, coi bộ vui hỉ. Còn Văn Khoa với Viện Hán Học của ta giống như tay mặt tay trái. Hai tay này không đánh nhau đâu mà sợ vạn lần buồn. Kẻ thì ư ử:
"Thiên địa phong trần,
Hồng nhan đa truân,
Du du bỉ thương hề
Thùy tạo nhân..."
(Chinh Phụ Ngâm Khúc- Đặng Trần Côn)
Người thì ngâm nga:
"Thuở trời đất nổi cơn gió bụi,
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên.
Xanh kia thăm thẳm từng trên,
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này..."
(Chinh Phụ Ngâm Diễn Nghĩa- Đoàn Thị Điểm)
Cả hai hạp nhau dữ đa! Mi kiếm một anh Văn Khoa cho có với người ta, khỏi ứa gan nữa.
Minh Tuyết đáp:
- Tao đã nói rồi, tao chỉ thích về quê Mỹ Tho ăn hủ tiếu thôi. Cơm hến, bún bò Huế cay lắm, tao sợ. Còn mầy, "chuyện tình dưới mưa" tới đâu rồi? Anh chàng Văn Thầy Đồ Nho làm thơ tình toàn nước mắt của mày đang ngồi ngắm ruồi làm thơ trong lớp kìa. Trông anh tội chưa tề!
- Anh ta rút êm rồi. Có lẽ bữa đó tao phản ứng hơi nặng, Thu Sầu báo cáo sao đó mà anh im hơi lặng tiếng.
- Còn anh chàng Mắm Bà Giáo Thảo của mày ra sao rồi, có gì hấp dẫn không?
- Tao mới được một lá thư hết xẩy. Thôi, không đưa mầy đọc đâu. “Quê” cho tao lắm.
- Từ trước tới giờ tao không giấu chuyện gì với mày cả. Sao mầy lại giấu tao? Không phải bạn hiền rồi nha.
Hồng ra điều kiện:
-Tao đưa mày đọc, nhưng phải hứa là không cười tao, không cho ai biết cả.
- Ừ, hứa.
Hồng mở cặp, đưa bức thư của Vũ mà nàng mang theo cả tuần nay cho Minh Tuyết đọc. Trong thư cũng chỉ là một bài thơ. Ôi chao! Sao ai cũng biết làm thơ duy một mình Hồng là dốt thơ quá!

Nhớ Người Gia Long
"Đêm nay ứng chiến, đêm mai gác,
Còn có đêm nào nhớ tới em...?"
Dù thư em trách êm đềm
Cũng là chua xót làm mềm lòng anh.
Ba lô súng đạn dã hành
Mang theo hình bóng người tình Gia Long.
Ai mong thỏa chí tang bồng
Anh tập canh giữ giấc nồng em say.
Một ngày rồi lại một ngày
Một hai ba bốn nhịp giày đều chân.
Tập cho quen với phong trần
Rèn cho chân cứng đá mòn là đây.
Những đêm dã chiến đọa đày
Bi đông hết nước môi mày héo khô.
Dáng em thấp thoáng mập mờ
Anh lao vút tới cơ hồ thiêu thân.
Đạn cày mìn nổ dưói chân
Mục tiêu đã chiếm thiên thần anh đâu.
Bập bùng ánh sáng hỏa châu
Mắt em tỏa sáng tình đầu mong manh.
Tương lai ước mộng bại thành
Tình anh vẫn mãi một mình em thôi.
nvs.Vũ Thụy

Đọc xong Minh Tuyết hỏi:
-Mèn ơi, mi làm hai câu thơ trách móc “tình” quá làm chàng không hồn xiêu phách tán sao được?
- Tao mà làm được thơ cho tao cùi sứt móng. Tao chỉ viết thư thôi, ảnh “hô biến” thành thơ đó.
Minh Tuyết trêu Hồng:
- Ôi chao! Thơ lãng mạn dễ sợ! Anh chàng này miệng ngọt như mía lùi. Thực tập ở quân trường, anh chàng biết đạn giả nên lì đòn kiểu đó, chứ đánh giặc thực sự mà không thấy giặc, chỉ thấy “em” ở mục tiêu thì… chỉ có từ chết tới bị thương thôi! Làm quả phụ sớm đó… em. Mày trả lời thư chưa?
- Chưa. Biết nói gì bây giờ? Chỉ là một bài thơ, chứ có phải một bức thư tỏ tình chính thức đâu mà trả lời trả vốn. Tao lại không biết làm thơ nên làm sao có thơ đáp lễ được? Không chừng ảnh đang vừa ngồi với một người đẹp ở phòng trà vừa làm bài thơ đó cho tao.
Minh Tuyết cười trêu tiếp:
- Hờn giận rồi hả bạn? Đừng lo. Ngồi với người đẹp thì còn hồn vía đâu mà làm thơ? Kiểu này là anh chàng bị giai nhân không cho “canh giữ giấc nồng em say” mới làm thơ được và vớt vát lại bằng câu “Tình anh vẫn mãi một mình em thôi” để lấy lòng em gái Gia Long. Xạo đó, đừng tin.
- Mày khó tính quá! Hèn chi có mấy cặp mắt theo dõi mày mà không ai dám bén mảng đến gần.
Bị chạm nhược điểm, Minh Tuyết bèn nói lảng:
- Mặc kệ tao! Lo chuyện thi cử đây nè. Hôm nay,ráng làm bài cho nhanh, ra về sớm một chút để hai đứa mình còn sang Văn Khoa xem lịch trình thi nghen.

Hồng chưa kịp đáp lại thì Minh Tuyết nháy mắt ra hiệu. Chị Hai và Ngọc, hai người đang "đường vào tình yêu có vạn lần buồn," bước vô cổng với vẻ mặt như hoa mùa hè thiếu nước. Minh Tuyết nắm tay Hồng bước tới, toan tìm cách nói vài lời thông cảm vừa lúc thầy Châu bước vào trường. Thầy còn trẻ, lớn hơn sinh viên không bao nhiêu tuổi nên đi dạy thầy luôn luôn vận côm-lê để ra vẻ một người thầy. Dáng thầy gầy và cao, đi xe đạp đòn dông cũ, áo vest ủi thẳng, sơ mi trắng toát, cà vạt hợp thời trang, giày bóng loáng, tóc tai tươm tất. Trông thầy rất đạo mạo, oai nghiêm nhưng lại là một ông thầy chịu chơi nhất trường. Chịu chơi ngầm thôi nhưng ai cũng biết! Có lẽ vì chịu chơi quá nên thầy không tiền mua xe gắn máy. Bốn mùa thầy đều ăn mặc như vậy, bất kể mưa rào hay mưa dầm, gió heo may hay gió bão, nắng ấm hay nắng đổ lửa.
Minh Tuyết nói nhỏ vừa đủ cho Hồng nghe:
-Mùa hè mà thầy mặc côm-lê, đi xe đạp đòn dông cũ dưới cái nắng toé lửa của xứ Huế, thật thảm làm sao! Hì hì hì...

Như đã hẹn trước hai cô kết thúc bài thi sớm, không cần điểm cao chỉ cần đủ điểm để lên lớp và có học bổng, còn dành thời giờ cho bên Văn Khoa nữa. Ra khỏi lớp, Hồng định tạt vào văn phòng để lấy thư (nhà trường ưu ái đám sinh viên xa nhà nên cho phép dùng địa chỉ trường để nhận thư) Minh Tuyết bỗng đề nghị:
- Hồng này, còn sớm, mày canh chừng để tao xì bánh xe đạp thầy Châu cho thầy te tua với cái nắng mùa hè một bữa.

Hồng nhìn quanh quất, sân trường vắng lặng, chỉ có hai cô. Có lẽ bị ma ám nên nàng hưởng ứng nhiệt tình, không chút do dự. Xong việc, cả hai vào văn phòng lấy thư. Hôm ấy Minh Tuyết được thư bảo đảm của gia đình gởi tiền cho xài nên rất hí hửng, miệng cười toe toét. Hồng được hai lá thư: một từ Quân trường Không Quân Nha Trang của Quân, một người anh họ thân thiết với nàng như anh em ruột, và một lá thư không đề địa chỉ người gởi, chỉ trơ trọi tên Lữ và con dấu bưu điện tỉnh Pleiku. Bấy lâu nay một số sinh viên lên đường nhập ngũ, trong số có sư huynh Lữ của những ngày Hồng mới đến đất Thần Kinh này. Sư huynh ra đi, không một lời từ giã. Bây giờ từ chiến trường anh gởi về cho Hồng một lá thư. Nàng cất thư của sư huynh vào cặp, mở thư của anh Quân ra đọc trước. Hồng và Minh Tuyết đứng tựa cửa sổ ở văn phòng vừa đọc thư, vừa ngó chừng ra sân. Minh Tuyết ghé mắt vào bì thư của Hồng, tò mò hỏi:
- Này "em", "em" có người yêu là Người Hùng Trên Không hả?
- Bậy mày, anh tao đó. Có muốn làm chị dâu tao, ăn mía Hiệp Hòa thả giàn thì hè này trên đường về, ghé Nha Trang một vài bữa ‘xem mắt’ anh tao. Ảnh đang thụ huấn quân sự nên than buồn, than cực khổ...cần người an ủi, khích lệ tinh thần đây nè.
- Ghé lại thì ghé, sợ gì. Tao có con bạn học Văn Khoa gốc Nha Trang, tụi mình có thể tá túc một vài ngày được. Mình du ngoạn, ngắm cảnh, xem di tích Chàm cho thỏa thích.
- "Nhất ngôn ký xuất, Tứ mã nan truy".* Nhớ nghen.

Tiếng chuông reng báo hiệu hết giờ thi. Sinh viên túa ra, tụ họp bàn thảo chuyện bài thi. Minh Tuyết và Hồng nhào vô góp lời. Thầy Châu bước tới xe đạp, thấy bánh xe bị xì hơi, mặt thầy... hết đẹp trai. Thầy buồn bực và thiểu não dẫn xe đạp dưới cái nắng đổ lửa để tìm chỗ vá lốp. Minh Tuyết và Hồng đưa mắt nhìn nhau mỉm cười thú vị. Ngay lúc đó, chợt nghĩ tới Bến Ngự, nơi tọa lạc của Viện Hán Học mấy năm sau này, không có chỗ nào bơm vá lốp xe đạp, mãi tận Đông Ba mới có, Hồng liền bị mấy cái răng của lương tâm cắn cho vài phát đau điếng. Bước ra cổng, nhìn theo cho đến khi dáng thầy khuất ở khúc quanh cuối đường, Hồng mới nói nhỏ với Minh Tuyết:
- Thôi, hỏng rồi. Kiểu này có lẽ thầy phải dẫn bộ về nhà. Nhà thầy ở tận Đập Đá, xa đây lắm. Tụi mình chơi ác quá!
- Ừ nhỉ, tao quên mất ở gần đây không có chỗ nào sửa xe đạp. Bây giờ phải làm sao?
Hồng tiếp:
- Thì xin lỗi thầy chứ sao. Chờ vài ngày cho cơn giận của thầy dịu xuống, chúng ta đến xin lỗi thầy. Mầy là chính phạm, mầy nói trước nghe. Tao, tòng phạm, sẽ nói sau.

Hai cô lủi thủi về nhà. Hồng mở thư của sư huynh Lữ ra đọc. Trong thư anh gởi cho nàng một bài thơ ngắn tựa đề là Nhớ Áng Mây Hồng và hỏi thăm "Em đã đọc được Tì Bà Hành chưa?" Thế thôi.

Bài thơ được viết nắn nót đẹp mắt:
"Tình ta là một con sông
Vì em nghiêng bóng nghẽn dòng nước trôi.
Đời ta là cánh Chim Trời
Nhớ ngàn Mây ấy có đời nào quên!"
(Lữ)

Lá thư vỏn vẹn có mấy dòng mà nói lên thật nhiều tâm tư tình cảm làm Hồng xao xuyến cả lòng. Nàng ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu, chợt nhận thấy mình biết cảm xúc khi đọc thơ. Khúc phim dĩ vãng lúc mới nhập học được quay lại. Nàng ân hận đã bỏ quên anh trong đống sách vở của nàng bấy lâu nay. Hồng bần thần lục tìm quyển Tì Bà Hành anh tặng năm xưa. Nhìn nét chữ vuông vắn, ngay ngắn, đều đặn của anh, bây giờ có học, có tập viết chữ Hán bằng bút lông nàng mới biết anh mất nhiều thời giờ và công sức mới hoàn thành được quyển này. Động lực nào thúc đẩy anh làm như vậy, riêng cho nàng, chỉ một mình nàng mà thôi? Vậy mà nàng không có một ánh mắt nhìn thông cảm khi thấy anh ngồi lặng lẽ theo dõi bước chân mình. Hình như nàng cũng không có một tiếng cám ơn khi nhận sách vì anh vội vàng quay đi trong khi nàng đang còn ngẩn ngơ. Một nỗi ân hận tràn vào tâm trí. Hồng thầm thì nói với bức thư: "Lúc đó em còn khờ và dốt lắm anh ạ. Cầm quyển sách mà có đọc được chữ nào đâu, còn cái tựa Tì Bà Hành thật lạ hoắc với em. Em đã phân vân tự hỏi không biết đến bao giờ mới đọc thông suốt. Tặng sách làm chi mà sớm quá vậy? Bây giờ sau ba năm học tập, em đã biết giá trị của quyển sách và tình cảm của anh biểu hiện qua công phu chép sách thì…chiến trường anh biệt tăm. Anh không cho địa chỉ, em biết đâu mà hồi âm?"

Nghe Hồng lầm bầm, Minh Tuyết tròn mắt nhìn, Hồng đưa thư cho Minh Tuyết đọc. Đọc xong, Minh Tuyết buông "một nhát dao lạnh lùng:"
- Muộn rồi! Chờ kiếp sau vậy. Ồ!...Nhưng kiếp sau biết có hay không để mà chờ!

Đợi kết quả thi cử xong xuôi, hai nàng mới dám tìm thầy Châu tự thú chuyện chơi dại của mình. Thầy không tin, vì có lẽ ở Huế lúc đó không có cô nào dám chơi trò nghịch ngợm như vậy và lời tự thú của hai nàng có lẽ thiếu chân thành chăng. Thầy nói: "Tôi biết không phải mấy chị mà là người khác". Chao ôi! Anh nào bị thầy nghi oan vậy? Tuy nhiên Hồng cũng vớt vát ba chữ "thiệt mà thầy" cho lương tâm ngừng cắn rứt. Thầy không tin, hai cô cũng không dại gì khăng khăng ôm tội vào người, lỡ bị lên văn phòng gặp thầy Giám Học cho một bài học Luân Lý Giáo Khoa Thư thì bẽ mặt lắm. Dầu sao đi nữa, lương tâm của cả hai cũng được ru ngủ bởi sự tự thú này.

Thi xong, kết quả khả quan, thoải mái trong lòng, Minh Tuyết và Hồng soạn vài chiếc áo dài đắc ý nhất, hớn hở lên đường quy cố hương sau hơn chín tháng ròng rã với sách đèn. Trên đường về, hai cô dừng chân hai ngày cuối tuần ở Nha Trang, trước là để ngắm cảnh, hưởng gió mát trong lành của biển cả, sau là ghé thăm anh Quân của Hồng đang thụ huấn ở Quân Trường Không Quân.

Chị Hai đang có "nội chiến" từng ngày không biết chọn ai, một người đã có nhiều kỷ niệm nhưng cha mẹ không bằng lòng, một người đang xây đắp từng ngày tình yêu và kỷ niệm với chị. Minh Tuyết chưa có ai tỏ tình và Vũ vẫn chưa phải là người yêu của Hồng nên có thể nói hai nàng chưa biết tình yêu mặn ngọt như thế nào. Hai kẻ ngu ngơ trong đường tình ôm quan niệm tình yêu tuyệt đối, "yêu ai yêu cả một đời" và không bắt cá hai tay. Bị hai cô nàng này phản đối, chị Hai có vẻ giận nên tách rời không đi chung. Với quan niệm kẻ phản bội không có đất đứng trong trái tim, hai cô đã làm kẻ "gỡ rối tơ lòng" cho Ngọc nên sau mấy tháng trùm mền khóc mùi mẫn, bây giờ Ngọc cũng đang có niềm vui mới. Ai cũng có mối tình giắt vai, chỉ hai kẻ cô đơn còn lại là Minh Tuyết và Hồng nên hai nàng hợp nhau cùng về chung. Vả lại, Hồng cũng muốn lãnh "đầu heo" của người anh Sinh viên Sĩ quan Không Quân của nàng.

Đến Nha Trang hôm trước, sáng sớm hôm sau vào ngày Chúa Nhật, hai nàng thả bộ dọc bờ biển vừa hứng gió mát vừa đi đến quân trường. Dọc đường các sinh viên sĩ quan trong quân phục thẳng nếp cùng với các tà áo dài muôn màu sắc bay phấp phới song hành trông tình tứ lãng mạn làm sao! Cổng quân trường đã có nhiều người hùng đang lượn qua đảo lại chờ giai nhân. Thấy anh mình từ xa, Hồng vừa cười, vừa líu lo kêu tên, vừa nhảy chân sáo tiến tới định nắm lấy tay anh, bỗng... nàng khựng lại. Bên cạnh anh, một anh chàng dong dỏng cao, đầu húi gần như trọc, da sạm nắng gió Nha Trang, đang nhìn nàng với ánh mắt cười cười một cách thú vị. Một cú giáng bất ngờ! Anh ta không chờ giới thiệu, lên tiếng trước:
- Chào cô bé, tôi tên Đông, hân hạnh được quen biết với Hồng. Tôi là bạn thân với anh cô, nên mạn phép gọi cô là em.
Một cú giáng thứ hai! Hồng tròn mắt nhìn anh ta, nàng vừa ngạc nhiên sao trong hai cô anh biết ai là Hồng, vừa giận trong lòng vì không những anh dám gọi mình là cô bé, mà còn đòi gọi là em nữa chứ. Hồng xẵng giọng trả lời cộc lốc: "Không dám!" Trả đủa được một, nhưng Hồng vẫn còn ấm ức vì anh ta vẫn dẫn đầu một bàn. Hồng quay sang anh Quân, hạ giọng ngọt ngào hơn ngày thường:
- Anh Quân nè, đây là Minh Tuyết người bạn ăn cùng mâm, ngủ cùng giường...ơ ...ơ, không phải...cùng bộ ván gỗ...thì đúng hơn, với em suốt mấy năm nay.
Anh chàng Đông vẫn với nụ cười mỉm trên môi, lịch sự xen vào chào trước.
- Chào cô Minh Tuyết, hân hạnh được làm quen với cô.
Thật là dễ giận, gọi Minh Tuyết là cô rất lịch sự, còn nàng là cô bé. Anh ta lại dẫn đầu hai bàn nữa rồi!

Sau màn chào hỏi ra mắt nhau, anh Quân ý tứ đi gần Minh Tuyết để Đông lúc nào cũng kè kè bên cạnh Hồng. Hai anh dẫn hai nàng ăn sáng, sau đó đi thăm viếng Hải Học Viện, Hòn Chồng Hòn Vợ, Tháp Chàm... Trong suốt hành trình du ngoạn trong ngày, Đông đã khéo léo kể chuyện quân trường cho hai cô nghe. Chuyện đi dây Tử thần của anh gay cấn, hồi hộp đã thổi bay mất cơn hờn mát trong Hồng. Tiếng cười dòn tan của nàng cùng nét mặt hổi hộp, ánh mắt lo âu theo dõi câu chuyện đã xóa tan bầu không khí xa lạ lúc đầu.
Khi chia tay, anh Quân và Minh Tuyết trao đổi địa chỉ. Hồng nói thầm: "Ôi chao! Anh tôi cũng khéo tán gái dữ! Không biết khi dự tuyển sĩ quan cho Không Quân, các anh có phải qua một cuộc khảo sát tâm lý không mà sao ông nào cũng được "lòng dân" hết vậy nè!" Bên cạnh Hồng, Đông xuống giọng:
- Cho anh xin địa chỉ của em.
Được dịp, Hồng vớt lại một bàn:
- Không biết. Xin phép anh Quân của em í.
- Keep in touch (Giữ liên lạc), nghe em.
Chua choa ơi, lại xổ tiếng Anh. Tuy học Anh Văn là sinh ngữ hai, nhưng Hồng không đến nỗi tệ để không hiểu được nghĩa câu nói đó. Nàng thừa thông minh để hiểu được cả ẩn ý của anh chàng nữa. Nàng vớt thêm một bàn để thủ huề, liền ra vẻ ngu ngơ hỏi:
- Anh Đông nói gì, em không hiểu. Em học tiếng Pháp mà.
Có lẽ anh ta hiểu con gái nói có là không, nói không là có, nói vậy không phải vậy, nên anh lại cười cười đáp:
- Để anh Quân giải thích cho em.
Anh ta lại dẫn đầu, tỉ lệ 5-4.

Về tới nhà không bao lâu, Hồng nhận được thư thăm hỏi của Đông. Lần đầu tiên phải đỏng đảnh làm cao một chút, chờ Đông viết lá thư thứ hai nàng mới chịu hồi âm. Nhất định phải thủ huề. Không biết Minh Tuyết như thế nào, cô nàng kín tiếng không nói và Hồng cũng không hỏi. Chuyện riêng tư của mình, nàng cũng giấu biệt bạn. Thế rồi mấy tháng hè thư qua thư lại, cũng chỉ được dăm ba cái, vì thư qua đường bưu điện không bao giờ nhanh. Mùa tựu trường của hai nàng cũng là lúc các anh lên đường sang Mỹ thụ huấn phần chuyên môn lái máy bay. Vì vậy, khi xe đò ngừng chạy đêm, nghỉ tại Nha Trang, hai nàng lòng xao xuyến, bâng khuâng nhớ người.

Lần này ở Huế, Minh Tuyết và Hồng lại có thêm mục chi tiêu mới: viết thư ra nước ngoài. Thế nên hai nàng phải tiết kiệm tối đa, lại nhịn ăn sáng, quà vặt để có tiền mua tem mà gởi thư. Thư từ cho nhau phải mất thời gian dài mới đến. Nơi quê người, nhớ quê hương, Đông đành làm người thua cuộc trước cái đỏng đảnh của Hồng. Anh viết thư thường xuyên dù có hay không có thư của nàng. Những lá thư tình chưa ngỏ đã cho Hồng một cảm giác ngọt ngào chi lạ và thổi bay mất bài thơ tình lãng mạn Nhớ Người Gia Long của Vũ mà Hồng đã thuộc nằm lòng.
Đông kể chuyện đời sống khác lạ, văn minh, tươi đẹp nơi quê người. Anh vẽ tương lai đẹp đẽ với ngày về góp phần bảo vệ Tổ Quốc, chặn làn sóng đỏ, để cho người dân xây dựng đất nước và Hồng an lành góp công sức đào tạo thế hệ trẻ cho Tổ Quốc. Hồng kể cho anh nghe nơi quê nhà đang như dầu sôi lửa đỏ. Sinh viên, đồng bào Phật tử Huế xuống đường chống Tổng Thống Ngô Đình Diệm về vụ Phật Giáo. Cha mẹ Hồng đã thư từ khuyên lơn hầu như năn nỉ nàng đừng tham gia xuống đường với lý do gia đình ở quá xa, lỡ nàng có chuyện gì ông bà làm sao lo cho được. Đông cũng khuyên Hồng cẩn thận, coi chừng bị lợi dụng. Nhìn đám nam nữ sinh viên gốc Miền Nam không ai tham gia biểu tình hoan hô đả đảo cùng với sinh viên Huế, Hồng nghĩ họ có chung một lý do.

Vừa tới cổng trường, Cẩm Vân kéo Hồng ra một góc vắng nhỏ giọng:
- Thầy Phó Giám Đốc của chúng ta bị bắt bỏ tù cùng với toàn thể Khoa Trưởng các Phân Khoa Đại Học Huế. Nghe đâu hồi tháng 8 - 1963 vừa qua các vị cùng với các giáo sư đại học ra tuyên cáo chống Chính Phủ vụ Phật Giáo và đồng loạt từ chức để phản đối. Còn Linh Mục Viện Trưởng thì bị bãi chức.
- Mình làm sao bây giờ, chị Hai? Về Sài Gòn hay ở lại đây chờ?
- Từ từ, chờ xem sao đã.
Hồng góp ý với chị:
- Đám sinh viên đang xuống đường phản đối vụ bắt giam này. Chắc lần này bọn mình phải tham gia chứ.
- Ừ, phải tham gia để ủng hộ các thầy của mình. Mặc kệ, tới đâu hay tới đó.

Thế là đám sinh viên của trường nghỉ học, xuống đường rùm beng. Đại học Huế đang đứng chênh vênh trên miệng hố. Toàn thể sinh viên như rắn mất đầu, không biết tương lai đi về đâu.
Hai tháng trôi qua. Tiếp theo là cuộc Đảo Chánh xảy ra ngày 1-11-1963 lật đổ Chính Phủ Đệ Nhất Cộng Hòa. Hôm sau Tổng Thống Ngô Đình Diệm cùng bào đệ bị thảm sát. Cuộc Đảo chánh thành công. Các thầy được thả ra. Đại Học Huế mở cửa trở lại. Sinh viên lại tung hô vang trời. Riêng Hồng lặng lẽ mặc áo dài trắng ba ngày, để tang cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm, cha đẻ của Viện Hán Học. Nàng không dám thố lộ cho ai biết, trước khí thế hăng say của người dân xứ Huế.

Trong mấy tháng xuống đường ủng hộ các thầy, không phải thức đêm học hành, Hồng được rảnh rổi mặc sức cho tình thư như bươm bướm bay. Khi Đại Học mở cửa trở lại, lễ Giáng Sinh cũng sắp đến. Không khí ngày lễ ở Huế năm ấy trầm lắng, không rộn ràng như mọi năm. Vừa xong một lớp ở Văn Khoa, Hồng vội vàng phóng xe về nhà để xem có thư không. Niềm vui của những sinh viên xa nhà là đọc thư gia đình và thư người yêu. Khi Hồng vừa bước vào nhà, Cẩm Vân đưa cho nàng tờ giấy báo lãnh quà:
- Có quà từ Mỹ nè! Sắp hết giờ làm việc rồi, chạy ra Bưu Điện gấp đi.

Chưa kịp nghỉ ngơi, Hồng lên xe đạp vọt lẹ. Bưu điện vào những ngày gần lễ lớn lúc nào cũng đông, nhưng vì gần hết giờ làm việc nên nàng không phải chờ đợi lâu. Sau khi nhân viên kiểm tra xong, nàng gói lại cẩn thận, lòng phơi phới vì được quà của Đông.

Vừa bước vào nhà, cả bọn xúm lại đòi xem. Chị Hai lên tiếng trước:
-Hồng này, mở ra mau, đừng sợ bọn tao xem rồi bị mất màu.
Ngọc xen vào:
- "Em" còn đang thưởng thức hương vị tình yêu đang quẩn quanh quấn quýt bên mình. Anh chàng này có cái tên nghe sao như có mùa Xuân với màu vàng rực rỡ của hoa mai lẫn màu vàng thơ mộng của lá mùa Thu đang len lén vào hồn... ai dzậy.
Một người chen vào nói:
-Xuân đâu mà Xuân, Đông mà.
Ngọc cãi lại;
- Đông là hướng Đông. Hướng Đông tượng trưng cho mùa Xuân.
Chị Hai xen vào:
- Đông Tây Nam Bắc, Xuân Hạ Thu Đông gì cũng được cả. Đừng cãi lung tung nữa, để nó mở ra xem.
Rồi cả đám hát ghẹo:
- "Mắc cỡ gì mà chẳng chịu lẹ giùm..."
Hồng đành mở hộp quà trước sự nôn nóng và tò mò của các bạn. Một sợi dây chuyền vàng nhỏ rức với mặt hình phụ nữ bán thân màu trắng ngà nổi bật trong hộp trang sức nền nhung đỏ. Hồng đang xúc động nói thầm: "Cám ơn anh, sao anh khéo chọn món quà thế" thì có tiếng cười rúc rích của Ngọc vang lên. Vẫn là Ngọc, người lúc nào cũng vui tính, dễ xúc động, dễ quên, dễ tha thứ, nói như reo:
- Sợi dây chuyền này nằm trên chiếc cổ nõn nà của... em thì... chao ôi... tuyệt!
Câu nói này làm cho Hồng thêm thích thú. Sợi dây chuyền vừa xinh đẹp, vừa lạ mắt, chưa chắc đám con gái trong lớp và ngay cả đám con gái trong xóm có được một sợi giống như vậy, vì nó được mua ở Mỹ mà dạo đó rất hiếm người được xuất ngoại. Đang sung sướng ngắm nghía món trang sức, Hà, khóa đàn em, tò mò hỏi:
- Anh chàng Không Quân này là người yêu của chị phải không? Bí mật dữ nghe! Em ở chung nhà với chị bao lâu rồi mà không biết.
Hồng e lệ đáp nhỏ:
-Không phải là người yêu đâu. Bạn thân của ông anh Không Quân của chị đấy. Anh ấy chỉ coi chị như em thôi mà.
Ngọc, lại là Ngọc, lém lĩnh cắt lời:
- Chao ôi! Anh mày cũng khéo kiếm người để... làm anh của mày dữ hén.
Chị Hai xen vào:
- Này, xạo vừa vừa thôi nhé. Coi như em mà tặng món quà như thế này. Vậy chứ ông anh mày tặng quà gì cho mày nào? Hay cũng tặng quà cho "người dưng khác họ"... coi như em gái, kẹt một chút là... lỡ "đem lòng nhớ thương?" Kể cho bọn tao nghe duyên kỳ ngộ của mày đi.

Buộc lòng Hồng phải kể sơ qua chuyện quen biết vừa qua ở Nha Trang, vừa liếc nhìn Minh Tuyết đang đứng im lặng nhìn nàng tủm tỉm cười. Trên ngực áo của "chị" có đính một tượng thiên thần làm bằng ngọc trai nàng mới thấy lần đầu. Minh Tuyết khôn lắm. Chị này - Hồng phải gọi hắn bằng chị cho quen miệng, cứ mày tao hoài có ngày anh nàng cho giập mỏ - mượn địa chỉ ở Huế của người bạn Văn Khoa gốc Nha Trang mà hai nàng có dịp tá túc mấy ngày kỳ nghỉ hè vừa rồi, để nhận thư. Do đó, không ai biết “chị” Minh Tuyết có quà để mà trêu.

Chao ôi, anh thật sành tâm lý. Con gái ai mà chẳng thích nữ trang chứ. Hồng đang xúc động vì được món quà như ý, lại thêm mấy lời chọc ghẹo của bạn bè làm nàng bối rối và ngẩn ngơ, chị Hai Cẩm Vân lại hạch hỏi:
-Này, làm gì mà ngẩn tò te vậy? Mấy anh chàng Không Quân như những cánh bướm chỉ lượn vành mà chơi. Không ai chung thủy cả. Cẩn thận nghe... em. Ai ngu thì chết.
Ngọc cầm sợi dây chuyền đeo vào cổ nàng, dí dỏm nói:
- Chàng khéo chọn thật, vừa với cổ của nàng. Từ giờ trở đi nàng mang theo chàng bên người. Hai ta trở thành "chim liền cánh cây liền cành."Ha ha ha... tình tứ quá!
Chị Hai Cẩm Vân xen vào:
- Đừng làm nó đỏ mặt chứ.
Hồng năn nỉ:
- Tội cho tao quá, Ngọc à. Thật sự là anh ấy đâu đã mở lời hay nói xa gần về tình yêu đâu mà bồ với bịch. Tình cảm giữa anh ấy và tao chỉ giới hạn ở mức bạn bè thôi. Xin đừng làm um sùm, tao "ốt dột" lắm. Tao hứa chừng nào có thư tỏ tình sẽ báo cho mày biết và nhờ mày làm cố vấn viết thư trả lời.
- Nếu không phải là bồ mày thì có ngon, hãy trả sợi dây "định tình" này lại cho chàng đi.
Chị Hai phản đối:
- Ông bà mình nói: "Bắc thang lên hỏi Ông Trời,‘tặng quà’cho gái có đòi được không?" Ngu sao mà trả. Đừng trả nghe, Hồng.

Nàng đã đeo sợi dây chuyền này hằng ngày và hãnh diện được những cặp mắt tò mò của bạn bè cùng lớp len lén nhìn, bên cạnh cũng không thiếu ánh mắt lém lĩnh của những người bạn thân chung nhóm. Nàng thầm nói: “Cám ơn anh, anh Đông!”

---------------------------

Chú thích:
*Một lời đã nói ra rồi thì con ngựa Tứ cũng không đuổi kịp. Tứ ở đây là con ngựa Tứ đời nhà Châu nổi tiếng chạy nhanh nhất, không con thú nào đuổi kịp. Chữ Tứ viết một bên chữ "tứ" có nghĩa là “bốn” để hài âm, một bên chữ "mã" nghĩa là “con ngựa” để diễn nghĩa.